Yoonmin Cho Doi Nang Ha
Buổi sáng, ánh nắng xuyên qua rèm cửa dày màu kem, phủ lên căn phòng làm việc vẫn còn thoảng mùi khói thuốc từ tối qua. Mẫn Doãn Kỳ bước ra, bộ dạng có phần mệt mỏi nhưng không kém phần uy nghi. Quân trang hôm qua còn nằm vắt trên lưng ghế, nhăn nhúm và vương mùi thuốc lá, làm nổi bật sự thờ ơ của chủ nhân với việc giữ gìn trang phục.
Lý quản gia, như mọi khi, đã chờ sẵn ngoài cửa. Trong tay ông là bộ quân trang mới được là phẳng phiu, thơm mùi hương nhè nhẹ của hoa nhài. Quân phục được gấp gọn, chiếc mũ kepi sáng bóng nằm ngay ngắn bên trên. Ông cúi đầu nhẹ, giọng điềm tĩnh:
“Thiếu gia, hôm nay cậu có hẹn với Tiêu tư lệnh. Tôi đã chuẩn bị quân phục mới cho cậu. Bộ cũ để tôi mang đi giặt.”
Mẫn Doãn Kỳ không đáp, ánh mắt chỉ lướt qua bộ quân trang như một cái liếc nhẹ. Hắn gật đầu hờ hững, rồi xoay người bước về phòng ngủ mà không nói thêm lời nào.
Lý quản gia vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, đi theo sau hắn với những bước chân không gây ra tiếng động. Khi vào phòng ngủ, ông đặt bộ quân phục lên giường, vuốt lại từng đường nét cho ngay ngắn, cẩn thận đến từng chi tiết.
“Thiếu gia, Tiêu tư lệnh là người rất đúng giờ. Chuyến xe đến đón cậu đã sẵn sàng. Xin cậu đừng để người ta phải chờ lâu.”
Mẫn Doãn Kỳ ngồi xuống ghế bên cửa sổ, ánh sáng rọi lên nửa khuôn mặt, làm lộ rõ sự mỏi mệt trong đôi mắt sắc lạnh. Hắn không nhìn Lý quản gia, chỉ phất tay ra hiệu cho ông rời đi.
“Tôi biết rồi. Ông ra ngoài đi.”
Lý quản gia cúi đầu, rời khỏi phòng. Khi cửa phòng khép lại, căn phòng chìm trong yên lặng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ vang lên đều đặn.
---
Mẫn Doãn Kỳ cầm lấy bộ quân trang, mặc vào một cách chậm rãi. Hắn chỉnh lại từng chiếc cúc áo, đứng trước gương nhìn mình một lượt. Hình ảnh phản chiếu của hắn trong gương không chỉ là một quân nhân, mà còn là một người đàn ông với gánh nặng quyền lực, trách nhiệm, và những cảm xúc bị chôn vùi.
Hôm nay, hắn phải gặp Tiêu tư lệnh – người mà hắn coi trọng không chỉ vì mối quan hệ công việc, mà còn vì sự khôn ngoan và quyền lực mà người đàn ông ấy sở hữu. Làm ăn với Tiêu tư lệnh nghĩa là bước vào một cuộc chơi mà chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến hắn trả giá đắt.
Hắn đội chiếc mũ kepi lên đầu, chỉnh lại một lần cuối trong gương rồi bước ra ngoài. Bên ngoài, chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đã chờ sẵn. Tài xế cúi đầu chào hắn, mở cửa xe.
“Tới phủ Tiêu tư lệnh” Mẫn Doãn Kỳ ra lệnh, giọng nói không cao không thấp nhưng mang theo quyền uy khiến người khác không dám cãi lời.
Chiếc xe lăn bánh trên con đường lát đá, để lại phía sau căn dinh thự uy nghi mà u ám, nơi hắn vừa để lại một đêm dài đầy tranh cãi và khói thuốc. Trước mắt, một cuộc gặp gỡ đầy toan tính và chính trị đang chờ đợi hắn.
Chiếc xe lăn bánh đều trên con đường lát đá, tiếng bánh xe vang lên khe khẽ hòa cùng tiếng gió thổi qua hàng cây ven đường. Bên trong xe, Mẫn Doãn Kỳ dựa lưng vào ghế, mắt khép hờ. Hắn không ngủ, chỉ muốn dành vài phút để thả lỏng. Đôi mày nhíu lại một cách vô thức, vẻ mệt mỏi lộ rõ qua làn da hơi nhợt nhạt.
Đêm qua không ngủ, đầu óc hắn giờ đây như đang bị bóp nghẹt bởi sự mệt mỏi, nhưng sâu bên trong, ý chí của hắn vẫn mạnh mẽ như sắt thép. Hắn biết rõ cuộc gặp gỡ với Tiêu tư lệnh không chỉ đơn thuần là công việc, mà còn là một cuộc đối đầu âm thầm giữa những kẻ đầy tham vọng.
Ngồi phía trước, tài xế thỉnh thoảng liếc nhìn qua gương chiếu hậu. Thấy sắc mặt thiếu soái có vẻ uể oải, ông không giấu nổi sự lo lắng, bèn dè dặt mở lời:
“Thiếu soái… Ngài có muốn tôi tấp vào một quán cà phê nào đó không? Một ly cà phê nóng có thể giúp ngài tỉnh táo hơn.”
Giọng nói của tài xế tuy thấp nhưng mang theo sự chân thành, như thể ông lo sợ một lời gợi ý không đúng lúc có thể chọc giận vị chủ nhân khó tính này.
Mẫn Doãn Kỳ từ từ mở mắt. Hắn ngồi thẳng dậy, ánh mắt lạnh lùng liếc qua bóng lưng của tài xế. Một thoáng im lặng trôi qua, trước khi hắn trả lời bằng giọng trầm thấp, đầy uy lực:
“Khỏi, đi thẳng tới Tiêu phủ.”
Chỉ ba chữ, không nhanh không chậm, nhưng đủ để tài xế lập tức im lặng và tập trung vào con đường trước mặt. Hắn không thích bị cắt ngang hay chần chừ khi đã có mục tiêu.
Chiếc xe tiếp tục lao đi trong ánh sáng ban mai mờ nhạt, băng qua những con phố nhỏ dần trở nên đông đúc. Người dân hai bên đường, dù là người bán hàng rong hay người vội vã đi làm, đều không thể không ngoái nhìn chiếc xe hơi đen bóng, biểu tượng của quyền uy và sự giàu có hiếm hoi vào thời kỳ này.
Bên trong xe, Mẫn Doãn Kỳ khẽ chỉnh lại mũ kepi đặt trên đùi. Hắn hít một hơi sâu, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh lướt qua trước mắt, nhưng trong đầu hắn lúc này chỉ toàn là những tính toán cho cuộc gặp sắp tới.
Tiêu tư lệnh là người sắc sảo và thâm hiểm, không dễ dàng tin tưởng hay nhượng bộ bất kỳ ai. Nhưng Mẫn Doãn Kỳ cũng không phải tay mơ. Hắn không cần một ly cà phê để tỉnh táo – hắn cần chính mình, sự tỉnh táo của bản thân, để chiếm thế thượng phong trong mọi cuộc chơi quyền lực.
Không lâu sau, chiếc xe dừng lại trước cổng Tiêu phủ – một dinh thự tráng lệ được xây dựng theo lối kiến trúc pha trộn giữa phương Đông và phương Tây. Cánh cổng sắt lớn với hoa văn tinh xảo mở ra từ từ, chào đón vị khách quyền uy đến từ nhà họ Mẫn.
“Thiếu soái, chúng ta đã tới” tài xế thông báo, giọng nói kính cẩn.
Mẫn Doãn Kỳ gật đầu nhẹ, cầm mũ kepi trong tay rồi bước xuống xe. Ánh mắt hắn sắc như dao, phong thái điềm tĩnh nhưng toát lên sự cứng rắn, như một kẻ đã quen với việc điều khiển vận mệnh của người khác trong lòng bàn tay.
Hắn bước qua cổng Tiêu phủ, nơi cuộc gặp gỡ giữa hai thế lực lớn nhất thời kỳ này đang chờ đợi, không chút do dự hay e dè.
Lý quản gia, như mọi khi, đã chờ sẵn ngoài cửa. Trong tay ông là bộ quân trang mới được là phẳng phiu, thơm mùi hương nhè nhẹ của hoa nhài. Quân phục được gấp gọn, chiếc mũ kepi sáng bóng nằm ngay ngắn bên trên. Ông cúi đầu nhẹ, giọng điềm tĩnh:
“Thiếu gia, hôm nay cậu có hẹn với Tiêu tư lệnh. Tôi đã chuẩn bị quân phục mới cho cậu. Bộ cũ để tôi mang đi giặt.”
Mẫn Doãn Kỳ không đáp, ánh mắt chỉ lướt qua bộ quân trang như một cái liếc nhẹ. Hắn gật đầu hờ hững, rồi xoay người bước về phòng ngủ mà không nói thêm lời nào.
Lý quản gia vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, đi theo sau hắn với những bước chân không gây ra tiếng động. Khi vào phòng ngủ, ông đặt bộ quân phục lên giường, vuốt lại từng đường nét cho ngay ngắn, cẩn thận đến từng chi tiết.
“Thiếu gia, Tiêu tư lệnh là người rất đúng giờ. Chuyến xe đến đón cậu đã sẵn sàng. Xin cậu đừng để người ta phải chờ lâu.”
Mẫn Doãn Kỳ ngồi xuống ghế bên cửa sổ, ánh sáng rọi lên nửa khuôn mặt, làm lộ rõ sự mỏi mệt trong đôi mắt sắc lạnh. Hắn không nhìn Lý quản gia, chỉ phất tay ra hiệu cho ông rời đi.
“Tôi biết rồi. Ông ra ngoài đi.”
Lý quản gia cúi đầu, rời khỏi phòng. Khi cửa phòng khép lại, căn phòng chìm trong yên lặng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ vang lên đều đặn.
---
Mẫn Doãn Kỳ cầm lấy bộ quân trang, mặc vào một cách chậm rãi. Hắn chỉnh lại từng chiếc cúc áo, đứng trước gương nhìn mình một lượt. Hình ảnh phản chiếu của hắn trong gương không chỉ là một quân nhân, mà còn là một người đàn ông với gánh nặng quyền lực, trách nhiệm, và những cảm xúc bị chôn vùi.
Hôm nay, hắn phải gặp Tiêu tư lệnh – người mà hắn coi trọng không chỉ vì mối quan hệ công việc, mà còn vì sự khôn ngoan và quyền lực mà người đàn ông ấy sở hữu. Làm ăn với Tiêu tư lệnh nghĩa là bước vào một cuộc chơi mà chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến hắn trả giá đắt.
Hắn đội chiếc mũ kepi lên đầu, chỉnh lại một lần cuối trong gương rồi bước ra ngoài. Bên ngoài, chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đã chờ sẵn. Tài xế cúi đầu chào hắn, mở cửa xe.
“Tới phủ Tiêu tư lệnh” Mẫn Doãn Kỳ ra lệnh, giọng nói không cao không thấp nhưng mang theo quyền uy khiến người khác không dám cãi lời.
Chiếc xe lăn bánh trên con đường lát đá, để lại phía sau căn dinh thự uy nghi mà u ám, nơi hắn vừa để lại một đêm dài đầy tranh cãi và khói thuốc. Trước mắt, một cuộc gặp gỡ đầy toan tính và chính trị đang chờ đợi hắn.
Chiếc xe lăn bánh đều trên con đường lát đá, tiếng bánh xe vang lên khe khẽ hòa cùng tiếng gió thổi qua hàng cây ven đường. Bên trong xe, Mẫn Doãn Kỳ dựa lưng vào ghế, mắt khép hờ. Hắn không ngủ, chỉ muốn dành vài phút để thả lỏng. Đôi mày nhíu lại một cách vô thức, vẻ mệt mỏi lộ rõ qua làn da hơi nhợt nhạt.
Đêm qua không ngủ, đầu óc hắn giờ đây như đang bị bóp nghẹt bởi sự mệt mỏi, nhưng sâu bên trong, ý chí của hắn vẫn mạnh mẽ như sắt thép. Hắn biết rõ cuộc gặp gỡ với Tiêu tư lệnh không chỉ đơn thuần là công việc, mà còn là một cuộc đối đầu âm thầm giữa những kẻ đầy tham vọng.
Ngồi phía trước, tài xế thỉnh thoảng liếc nhìn qua gương chiếu hậu. Thấy sắc mặt thiếu soái có vẻ uể oải, ông không giấu nổi sự lo lắng, bèn dè dặt mở lời:
“Thiếu soái… Ngài có muốn tôi tấp vào một quán cà phê nào đó không? Một ly cà phê nóng có thể giúp ngài tỉnh táo hơn.”
Giọng nói của tài xế tuy thấp nhưng mang theo sự chân thành, như thể ông lo sợ một lời gợi ý không đúng lúc có thể chọc giận vị chủ nhân khó tính này.
Mẫn Doãn Kỳ từ từ mở mắt. Hắn ngồi thẳng dậy, ánh mắt lạnh lùng liếc qua bóng lưng của tài xế. Một thoáng im lặng trôi qua, trước khi hắn trả lời bằng giọng trầm thấp, đầy uy lực:
“Khỏi, đi thẳng tới Tiêu phủ.”
Chỉ ba chữ, không nhanh không chậm, nhưng đủ để tài xế lập tức im lặng và tập trung vào con đường trước mặt. Hắn không thích bị cắt ngang hay chần chừ khi đã có mục tiêu.
Chiếc xe tiếp tục lao đi trong ánh sáng ban mai mờ nhạt, băng qua những con phố nhỏ dần trở nên đông đúc. Người dân hai bên đường, dù là người bán hàng rong hay người vội vã đi làm, đều không thể không ngoái nhìn chiếc xe hơi đen bóng, biểu tượng của quyền uy và sự giàu có hiếm hoi vào thời kỳ này.
Bên trong xe, Mẫn Doãn Kỳ khẽ chỉnh lại mũ kepi đặt trên đùi. Hắn hít một hơi sâu, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh lướt qua trước mắt, nhưng trong đầu hắn lúc này chỉ toàn là những tính toán cho cuộc gặp sắp tới.
Tiêu tư lệnh là người sắc sảo và thâm hiểm, không dễ dàng tin tưởng hay nhượng bộ bất kỳ ai. Nhưng Mẫn Doãn Kỳ cũng không phải tay mơ. Hắn không cần một ly cà phê để tỉnh táo – hắn cần chính mình, sự tỉnh táo của bản thân, để chiếm thế thượng phong trong mọi cuộc chơi quyền lực.
Không lâu sau, chiếc xe dừng lại trước cổng Tiêu phủ – một dinh thự tráng lệ được xây dựng theo lối kiến trúc pha trộn giữa phương Đông và phương Tây. Cánh cổng sắt lớn với hoa văn tinh xảo mở ra từ từ, chào đón vị khách quyền uy đến từ nhà họ Mẫn.
“Thiếu soái, chúng ta đã tới” tài xế thông báo, giọng nói kính cẩn.
Mẫn Doãn Kỳ gật đầu nhẹ, cầm mũ kepi trong tay rồi bước xuống xe. Ánh mắt hắn sắc như dao, phong thái điềm tĩnh nhưng toát lên sự cứng rắn, như một kẻ đã quen với việc điều khiển vận mệnh của người khác trong lòng bàn tay.
Hắn bước qua cổng Tiêu phủ, nơi cuộc gặp gỡ giữa hai thế lực lớn nhất thời kỳ này đang chờ đợi, không chút do dự hay e dè.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com