Yoonmin Black Cat
- Anh gọi em là đồ ngốc á? Nhưng đồ ngốc đáng yêu mà đúng không? - Jimin bĩu môi, không hài lòng với cái danh mình vừa được gắn chút nào, cậu có còn là đứa nhóc ngây ngô mới lên năm nữa đâu.
- Ừ. Đồ ngốc đáng yêu.
Anh ôm cậu cùng ngả xuống sofa, đặt Jimin nằm vào phía bên trong. Hai người bây giờ đang mặt đối mặt, mắt đắm đuối nhìn nhau không chớp. Jimin cứ luôn miệng lầm bầm cái gì đó nhảm nhí, mặc dù không nghe ra chữ nào nhưng anh không thể rời mắt khỏi môi cậu. Cái vật đang cử động kia, có lúc bóng lên ánh sáng của thuỷ tinh, lúc lại núng nính như kẹo dẻo. Cắn thử một miếng, vị ngọt thanh lan toả trên đầu lưỡi, như mời gọi, như kéo người ta vào cơn nghiện không lối thoát. Yoongi mê đắm cái vị ngọt chết người này, càng tham lam hơn khi hàm răng khép hờ được anh tách ra dễ dàng.
Bị hôn cho đến mụ mị, cơ thể cũng không muốn phản kháng, cậu đóng mi mắt lại, từ từ chìm sâu vào trong tình yêu với Yoongi. Nụ hôn này không mạnh bạo, nụ hôn này ướt át và dây dưa, răng môi tìm nhau, quấn lấy nhau như thời gian vô tận. Cho đến khi không khí bắt đầu đông lại, hai lưỡi mới tách nhau ra, trước khi nói lời tạm biệt còn vương vấn sợi tơ trong suốt. Cậu hé mắt nhìn anh, sao mà kém vậy, mới hôn thôi mà mặt đã đỏ hết lên kìa. Cậu có như thế đâu, đầu chỉ hơi nóng một chút thôi.
- Nè - Jimin sau một hồi đầu óc trên mây, cuối cùng tâm trí cũng trở về được một chút - Nếu mà em là đồ ngốc ấy, nghĩa là anh còn ngốc hơn cả em đó. Ai lại đi yêu một đồ ngốc cơ chứ?
- Phải ha, chỉ có đồ ngốc mới yêu đồ ngốc thôi - Anh siết chặt cánh tay, kéo người cậu vào gần hơn - Em đúng là định mệnh của anh rồi.
"Định mệnh cơ đấy" Jimin rung rinh hai vai, miệng không sao ngăn nổi nụ cười, cứ giấu bản mặt cà chua chín vào ngực Yoongi. Vậy mà nói không đỏ mặt đâu.
- Nhưng mà định mệnh hôm nay uống rượu nhé, miệng còn đặc vị cồn này.
- Ơ, anh kiểm tra em đấy à? Em chỉ uống có một cốc thôi mà...
Xem ai biết mình được cưng chiều nên làm nũng kìa. Thực ra chẳng cần làm vậy thì anh vẫn bỏ qua cho cậu thôi, nhưng được rúc vào người Yoongi cũng thích lắm. Cậu ngước lên nhìn anh, ánh mắt cún con lại chớp chớp :
- Bởi vì Jiminie muốn mau về nhà với Yoongichi đó~
Có người lại yếu lòng. Cậu mà cứ khủng bố tình yêu vào trái tim mong manh của anh thế này thì chết mất thôi. Nghĩ đi nghĩ lại thì, anh cũng phải tận dụng những lúc Jimin dễ dãi thế này chứ, có khi lại tìm ra ở cậu nhiều điều hay ho thì sao. Và rồi đến lúc tỉnh rượu anh sẽ chọc cậu cho giận bốc khói thì thôi. Giọng Yoongi nửa thì thầm :
- Vậy Jiminie có còn nhớ bí mật giữa hai ta không?
- Bí mật gì cơ?
- Là nó đó, cái mà Jiminie đã nói.
- Cái gì vậy nhỉ? Sao lại quên mất rồi - Mặt Jimin cứ ngắn tũn đi.
- Là, chuyện cái nhà kho... - Anh gợi ý từng chút từng chút một.
- Nhà... kho...? À...
Cậu đột nhiên im lặng, chỉ nhoẻn miệng nhìn anh, đôi mắt cười bây giờ chứa đầy ẩn ý. Yoongi không hiểu, cậu lại được nước gẩy vai anh.
- Em không có say đến vậy đâu. Anh muốn biết lắm rồi hả?
Cứ tưởng cậu bây giờ đầu đã quay mòng mòng rồi chứ. Anh gật một cái, cậu lại càng cười tươi hơn.
- Đã học hết đống sách em mua chưa?
Gật lần hai.
- Nhất là mấy quyển dạy nhạc ấy?
Gật thêm lần nữa, rất chăm chú nghe.
- Tốt, ở đây chờ em chút.
Cậu rời ra khỏi vòng tay anh, có người hình như không nỡ để người kia đi. Jimin đến bên cái tủ có khoá số nho nhỏ nằm trên giá sách, bấm hết sáu con số rồi cạch một cái, cửa tủ mở ra. Sau khi cầm lấy chiếc chìa khoá bên trong, cậu khoá cái két lại như ban đầu, chạy đến kéo tay Yoongi.
- Đi nào.
Cậu dắt anh đi dọc hành lang tối màu, thẳng tiến đến đích cuối cùng là cánh cửa gỗ sắp sửa được mở ra sau bao nhiêu năm chờ đợi. Cuối cùng thì Jimin cũng chịu chia sẻ với anh. Cuối cùng thì anh cũng được biết hết mọi ngóc nhách trong ngôi nhà này. Một phần mới mẻ về cậu sắp mở ra, và dự kiến là anh còn phải học yêu Jimin dài dài.
Không biết Jimin có muốn học thêm về anh không nhỉ? Thực sự muốn mở toang cửa lòng ra cho cậu xem, chỉ một mình cậu thôi.
Tiếng leng keng của khoá được tra vào ổ, tiếng tay nắm cửa xoay một cái dứt khoát và cuối cùng là cánh cửa già cỗi reo lên bằng cái giọng khàn khàn khó nghe của mình sau từng ấy năm lặng im. Jimin ngó vào trong trước, sau khi thấy mọi thứ không có gì khác thường, cậu mới mở rộng cửa cho anh tiến vào.
Trong này không có gì ngoài bụi. Bụi bay là là ngang mặt đất, bụi ở trên những tấm ga trắng ngà che đi nhiều đồ vật cồng kềnh, hiểm trở như dải núi tuyết thu nhỏ. Yoongi nhìn quanh một lượt, Đúng là ở đây có album ảnh ngày bé của Jimin như anh dự đoán, nhưng cái chính mà cậu muốn cho anh xem là thứ nằm thù lù ở góc tận cùng căn nhà. Khoảnh khắc cậu lật tấm vải lên không trung, tất cả những mắt xích còn thiếu trong suy luận của Yoongi bỗng rõ ràng ngay trước tầm mắt.
Phải rồi, sao mình lại không nghĩ ra chứ?
Là một cây piano.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com