TruyenHHH.com

Yoonmin Ba Chu Thien Ha

Cậu cố gắng ra sức chống cự hắn, nếu Min Yoongi không sợ mình mất ý tứ thì hãy để Park Jimin giữ hình tượng của mình một chút.

Nơi cậu làm việc không phải nơi để hắn tùy hứng như vậy. Mặc dù cậu đã nói hết lời với hắn, hắn vẫn giữ vững lập trường, không muốn buông thì nhất quyết không buông.

Cậu càng muốn chống cự hắn càng hứng thú, đàn ông bình thường nếu gặp những trường hợp như vậy sẽ không dễ bỏ cuộc.
Min Yoongi hôn cậu không muốn dứt, trên người cậu trùng hợp là có mùi bạc hà dễ chịu, hơn nữa mùi hương này vốn được hắn ưa chuộng mà bản thân hắn cũng có dùng.
Nên hắn rất ưng cậu.
Với hành động sờ soạng liên tục như vậy cậu thấy không ổn nên tiếp tục trấn tĩnh hắn.

"Min tổng, anh không được làm vậy!. Ở đây có người qua lại anh không thể tùy hứng được"

Khuỷu tay cậu tác động vào bụng hắn, cảm nhận được sự vướng víu liền trấn đệm tay cậu lại, hắn cho cậu đứng tựa vào tường, tay hắn luồn qua eo cậu.

Điều làm Min Yoongi ngạc nhiên ở đây là con người cậu nhỏ bé đến mức chỉ cần một cánh tay của hắn hẳn có thể ôm trọn luôn eo của cậu.

Ánh mắt của hắn hiện giờ cậu mới được nhìn thấy rõ. Vẻ lạnh lùng cùng với biểu cảm cố gắng cầm cự dược khí trong người khiến Jimin không ngừng lo lắng đến những chuyện sắp xảy ra với mình.

"Thấy tôi, em lại trốn?"

Trước câu hỏi này của hắn, Park Jimin có chút e dè để tìm câu trả lời thỏa đáng.
Đứng ngập ngừng suy nghĩ một hồi rồi má cậu đỏ ửng lên, Jimin rất ngại khi bị người khác nhìn mình chằm chằm như vậy, hơn nữa hắn cứ nhìn cậu không rời mắt ở một cự li rất gần, đến nỗi không thể nào tự tin nhìn vào mắt hắn.
Cậu ngại ngùng chỉ biết xoay mặt đi chỗ khác để nghĩ ngợi. 

Trông cậu bây giờ chẳng phải rất đáng yêu sao? Khiến Min Yoongi không thể nhịn cười trong lòng.

Jimin nghĩ nếu cứ vòng vo ngại ngùng mà không trả lời thì không biết hắn sẽ cho cậu đứng đến lúc nào và hắn sẽ đứng nhìn cậu, nhìn đến khi nào cậu trả lời.

Jimin ngước lên một chút để nhìn hắn, nhìn xong rồi lại quay đi chỗ khác. Cậu sẽ không nói chuyện rành mạch khi hắn cứ nhìn cậu một cách có ý đồ đen tối như vậy được.

"Vì... vì em còn phải làm thêm ở đây để kiếm thu nhập. Hơn nữa đã đến giờ làm nên em phải đi, chứ suy ra em là cũng không muốn nghịch ý anh"

Ra là cậu làm thêm ở đây mới hấp tấp rời khỏi bệnh viện để đi làm.
Xem ra Jimin có lí do, điều đó hắn cũng không bắt bẻ gì nhiều nhưng cậu khi gặp hắn lại vô cớ bỏ chạy trong khi Min Yoongi vẫn chưa làm gì cậu.

Là muốn trốn ân nhân hay sợ hắn đây?

Thấy hắn vẫn nhìn mình với vẻ mặt đó, cậu thật sự bây giờ rất khó xử.

"Anh đừng nhìn em nữa!"

Hắn nhướng mày.

"Vì sao?"

"Vì anh biến thái lắm đó, khi thấy vẻ mặt đó của anh là lúc đầu em đã nghi rồi. Anh dù có lòng tốt nhưng... Nhưng mà bản tính đen tối của anh thì không tốt chút nào!"

Jimin lấy can đảm để một mạch nói ra những lời thật lòng đó, từ lúc cậu gặp hắn và ngồi trên xe của hắn, rất dễ cậu đã nhìn thấy hắn dường như muốn có ý với mình.

Vì muốn đề phòng nên khi nãy vừa thấy hắn cậu liền bỏ chạy. Vì sợ Min Yoongi sẽ làm gì không đúng.

Cậu hạ thấp người chui qua tay hắn rồi nhanh chân bỏ đi, với điệu bộ này là muốn bỏ trốn nữa sao? Xem ra Park Jimin dù có nói như vậy cũng không khiến hắn bỏ cuộc.

"Park Jimin, dù em có chạy trăm đường đi chăng nữa, so với đại Hàn này chỗ nào tôi cũng tìm được, đừng cố gắng!"

Hắn vừa nói vừa đi theo cậu, một bước hắn cũng không rời.
Nghĩ lại câu nói lúc nãy của cậu, làm hắn không tài nào nhịn được cười, chửi hắn biến thái xem ra chỉ có cậu là người đầu nói hai từ đó.

Hắn cứ đuổi theo cậu, trong người vẫn không ngừng nóng lên vì cơn hứng tình.
Nếu bây giờ có hứng thú với cậu mà lại để cậu đi dễ dàng, thì Khyung Hyuna nói đúng ngoài cô ta ra sẽ không còn ai ở đây giúp hắn. Nếu cứ để cơn khó chịu hoành hành trong người, hắn e là không chịu nổi.

Cậu đang đi thì đột nhiên Jimin khựng người không đi tiếp nữa, ngược lại còn hấp tấp chạy về phía hắn, hắn thấy lạ, là cậu thay đổi đột ngột hay có chuyện?

"Sao vội?"

"Bọn người hôm đó lại đến nữa rồi, bọn họ tìm đến tận đây để đòi nợ em, họ đang lên đây đó! Phải làm sao đây, Min tổng, có thể giúp em lần nữa không?"

Min Yoongi kéo tay cậu nhanh chân rời đi, lần này Jimin không phản kháng thay vào đó là thuận theo, bây giờ hắn đang giúp cậu nên cậu cũng không làm gì nữa.

Hắn dẫn cậu vào nhà vệ sinh nam vào đại một phòng.

Bọn chúng chia nhau đi tìm cậu, hai tên đàn em của anh ta tiến vào nhà vệ sinh tìm thử.

Đi từng phòng để tra soát, đến lượt phòng cuối cùng, nhìn xuống khoảng hở phía dưới phát hiện có chân người, biết là mục tiêu có thể ở bên trong nên hai tên ấy nhìn nhau cười đắc ý.

Không nói trước liền mạnh chân phá cửa.

Người bên trong không những không phải là người cần tìm mà là còn gặp người rất ngại để gặp.

Biết mình đã đập cửa nhằm phòng, hai chúng mặt tái mét không dám hó hé một lời, chẳng phải từ lần chạm mặt ở gara xe đã bị hắn cảnh cáo rồi sao? Không ngờ xui rủi lại gặp hắn thay vì Park Jimin.

Mà nếu là gặp Min Yoongi thì xem như vô ích rồi.

Min Yoongi xoay lại với gương mặt lạnh lùng, như muốn nuốt tươi bọn chúng.

"Không biết ý tứ? Dám tùy tiện xông vào, không thấy tôi đang làm việc trọng sự sao?"

Min Yoongi buông lời chửi rủa, khiến hai chúng tái mặt. Không ngờ lại có thể gặp hắn ở đây.

Trên người hắn áo đã cởi ra vài cúc áo, không cần hỏi cũng biết hắn là đang làm gì nên áo mới không cài kĩ càng như vậy.

Còn người đứng ôm hắn ở kia nữa, cũng chỉ ngại ngần giấu mặt vào lòng hắn.
Hai tên kia tò mò nên ngó thử, vì đây là vệ sinh nam hắn dẫn nữ nhân vào hành sự luôn sao?. Khá nghi ngờ nên muốn xem thử.

Không phải là nữ nhân, người đó rõ ràng trông rất giống Park Jimin.

Min Yoongi thấy bọn chúng vẫn trơ trẽn dòm ngó. Không thể quan sát được bao lâu lại bị hắn hăm he.

"Muốn tiếp tục nhìn tôi làm chuyện đại sự sao? Còn không mau biến!!!"

"Không dám thưa ngài, bọn tôi đi ngay!"

Hai chúng sau khi bị Min Yoongi dọa cho hoàn hồn mới hoảng trí sau đó đóng cửa lại cho hắn rồi nhanh chóng rời đi.
Nếu cứ vòng vo ở đó trong vô ích, còn không biết Min Yoongi sẽ xử lý như thế nào!. Min Yoongi chưa rút súng, là đã quá nhân nhượng.

Khi thấy bọn chúng đi hết, Jimin chạm tay lên ngực thở vào nhẹ nhõm.
Nhìn lại hắn, cậu thấy hắn chảy nhiều mồ hôi nhất là ở trán, cậu vội lấy tay lau cho hắn.
Min Yoongi cố gắng vịn vào tường để cố định thăng bằng cho bản thân, trông hắn rất khó chịu, chắc là thuốc lại phát tán tác dụng sau những lần hắn ráng cầm cự. Nếu không được giải tỏa dù có kiềm chế cũng sẽ khiến người uống phải dược khí khó chịu từng cơn

Thấy hắn không ổn cậu hơi lo liền hỏi han.

"Min tổng, anh bị sao vậy? Sao trong anh khó coi vậy?. Anh mệt hay khó chịu khi có rượu trong người?"

Min Yoongi không trả lời, thay vào đó sẽ trả lời bằng hành động.

Hắn kiềm chế không nổi nữa, liền nhắm đến để ngấu nghiến môi cậu, còn Jimin vì bất ngờ nên không kịp để đề phòng.
Nhanh chóng đã khiến cậu bị ép vào tường, cậu bây giờ không còn đường nào để chạy nữa!.

Hắn đè cậu hôn rất mạnh, đến mức môi của cậu như muốn bị nghiền nát ra vậy.
Động tác của Min Yoongi rất nhanh, chớp nhoáng có thể khiến cậu rơi vào thế bị động mà không kịp ứng phó.
Mọi lực vốn có ở tứ chi giống như đều bị hắn phong ấn vậy, hoàn toàn không thể chống cự, cũng không thể chạy được. Cậu lần này e ra không cự nổi hắn nữa rồi!.

Cậu muốn lên tiếng nhưng chỉ "ưm" rồi lại tắt tiếng.
Hắn cứ cưỡng hôn liên tục như vậy làm sao cậu có thể thở đây?

Chỉ với một bàn tay của hắn đã nắm gọn được hai cổ tay cậu.
Jimin dần đã không lấy được hơi nữa, cậu nghĩ mình sẽ chết vì thiếu khí mất.

Hắn hôn môi cậu không quên lại trườn xuống cổ. Lúc này Park Jimin mới có cơ hội lấy lại hơi thở.

"Yoongi, anh dừng lại!"

Min Yoongi rõ ràng là không để tâm đến lời cậu nói, nên vẫn tiếp tục hôn cậu mà không có dấu hiệu dừng lại.
Hắn đã nhịn từ lúc ở quán bar cho đến khi gặp cậu. Sức chịu đựng của hắn thật không thể xem nhẹ.
Nếu Min Yoongi đã quyết định chọn cậu, thì dù cậu có nói trăm lời phản đối, cũng không có tác dụng.
...

Sau khi bọn chúng tìm không ra cậu, à không, phải nói đúng hơn là đã tìm ra rồi nhưng lại không thể bắt được tận tay.
Cuộc đuổi bắt lần này không đơn thuần là chỉ việc tóm cậu nhóc đó là xong, mà còn có sự xuất hiện của Min Yoongi, hơn nữa hắn lại là người ra tay giúp cậu, nhiệm vụ vây bắt cậu càng ngày càng khó!.

Quay trở lại Jung gia, Jung Hoseok - chủ nhân của bọn chúng
Không bắt được người tức là chưa hoàn thành nhiệm vụ, anh ta biết điều đó sẽ khiến gã không vui, nên vẻ mặt rõ run sợ.

Nam nhân đang ngồi trên chiếc sofa thượng hạng ung dung uống rượu.
Thấy bọn chúng trở về tay không, nên Jung Hoseok cũng đủ biết lại thất bại rồi!.

"Lại không tóm được nhóc con đó sao?"

Ba tên đứng ở đó trông sợ hãi rồi quỳ xuống.

"V... vâng thưa ngài, được biết cậu ta có làm thêm ở khách sạn gần quốc lộ, nhưng khi chúng tôi chia nhau rà soát, thì phát hiện cậu ta có ở đó nhưng chúng tôi... chúng tôi không thể bắt được!"

Lí do này cho đến bây giờ gã mới được nghe, nếu nói Park Jimin rõ ràng có ở đó nhưng không thể bắt được, thì nguyên do gì lại không tóm được? Chỉ đơn giản tìm thấy cậu ta rồi tóm lại, chẳng lẽ chỉ có một tên nhóc cỏn con mà cả ba tên to xác cũng không làm lại sao?
Câu trả lời đó chỉ khiến Jung Hoseok ức chế đến mức không còn vị giác để cảm nhận miếng rượu trong miệng.

Gã lạnh lùng đặt ly rượu lên bàn, nhìn ba tên nam nhân đang quỳ gối trước mặt. Đã là thuộc hạ của Jung Hoseok, thì không vô dụng như vậy!.

"Tại sao không bắt được?"

Một trong ba tên nam nhân đó tự giác trả lời.

"Thưa ngài, khi chúng tôi chia nhau rà soát thì phát hiện không chỉ có mình Park Jimin, mà còn có tên Min Yoongi ở đó. Do hắn ta cứ nhất quyết bảo vệ cậu ta, chúng tôi vì vậy mà muốn bắt cậu ta cũng khó, hơn nữa hắn ta dọa là giết chúng tôi nên... Nên chúng tôi không dám thưa ngài!"

Hoseok nhướng mày, ý là khó chịu ra mặt.
Tưởng đâu là ai to gan, hóa ra lại là tên Min Yoongi tự cao tự đại đó. Thảo nào, cả hai lần cho người bắt cậu, đều không đem được người trở về.
Min Yoongi tại sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện chứ?

"Tại sao hắn biết Park Jimin?"

"Thưa ngài, đêm hôm trước chúng tôi có đuổi theo Park Jimin đến gara xe gần quán bar, cậu ta vô tình trốn ngay xe của hắn, lúc đó chính hắn ra mặt cứu cậu ta, còn nói nếu chúng tôi không dừng tay thì sẽ xử chúng tôi. Hôm nay cũng không ngoại lệ thưa ngài!"

Min Yoongi là cái tên đã nghe qua nhưng chưa thấy mặt.
Jung Hoseok đã từng nghe thiên hạ đồn thổi về hắn rất nhiều.
Hắn là tên doanh nhân thành đạt xuất chúng, trí óc thiên tài và khí chất cao thượng.

Vượt bậc các doanh nhân khác một cách đáng kể. Nếu Jung Hoseok cũng là người tiếp quản công ty và tham gia hội họp cổ đông, không ít thì nhiều sẽ nghe nhắc đến cái tên này.

Nhưng có lẽ Jung Hoseok sẽ không phục. Vì Min Yoongi đã nhắm vào Park Jimin thì bằng mọi cách gã sẽ giựt lại cho bằng được.

Vì Jung Hoseok là người đã có tình ý với Park Jimin từ lâu, cũng là người đầu tiên nhắm đến cậu.
Chẳng qua Min Yoongi chỉ là kẻ xen chân, sở dĩ hắn làm vậy là muốn ra tay cứu Park Jimin để có thành ý, chứ người như cậu rất dễ lấy lòng.
Hắn thừa cơ hội để tóm con mồi thôi!

Càng nghĩ Jung Hoseok càng tức giận.

Có sự xuất hiện của hắn, xem như việc bắt được cậu trở thành một việc khó.
Vốn dĩ gã không ngán đối đầu với ai, nên gã sẽ không bao giờ cho phép hắn có được cậu một cách dễ dàng đến như vậy!.

"Xem ra, giặc tìm ta, chứ không phải ta tìm giặc. Min Yoongi, ngài vô duyên vô cớ như vậy thì xem chừng có ngày tôi sẽ đẩy ngài xuống vực đó. Đụng vào người của Jung Hoseok này chính là một sai lầm!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com