Tập 67: Thù hận 2
Bầu trời giữa phố đêm Seoul trước đây đã từng rất sinh động, nhiều màu sắc. Nhưng giờ đây thành phố đó đã mang màu trắng đen tẻ nhạt trong mắt của Min Yoongi.
Giống như thiếu đi một yếu tố quan trọng để cùng hắn duy trì những mảng màu rạng rỡ này.Vẫn là cảm xúc day dứt đó, vẫn là hình ảnh đó, tự hỏi: nhân sinh tỷ người, sao cứ cố gắng ôm ấp một người?Hắn đang phải ôm trong mình hai tảng đá nặng nề, vừa tình yêu vừa thù hận đan xen, chính Min Yoongi còn không thể xác định được, rốt cuộc mình là đang đề trọng tình yêu hay lòng ham muốn trả thù hơn!? Vì vậy những điều nặng nề đó cứ từng ngày dằn lòng hắn đến mức khó chịu.Thông qua kính xe, Kang Daniel dễ dàng có thể thấy được tâm trạng của hắn lúc bây giờ, à không... là tâm trạng từ lúc Park Jimin rời đi mà có chứ không phải sau khi Park Jimin chọn theo Jung Hoseok mà bây giờ mới có. Nguồn nguyên do xuất phát cũng từ Park Jimin.Kang Daniel còn phải nghĩ ngợi, một người lãnh đạo cứng cáp như vậy lại ủy mị vì một nam nhân nhỏ bé hay sao? Min Yoongi rõ ràng rất xem trọng cậu con trai đó!."Min tổng, ngài rất yêu mến Jimin, nhưng ngài không vì lí do đó mà niệm tình bỏ qua cho ba của cậu ấy sao?"Một khoảng im lặng ở hắn, giống như điều đó đang thay câu trả lời xuất phát từ miệng hắn vậy!.
Kang Daniel thấy thế cũng khá e ngại, bởi hắn chỉ mới nhận anh vào làm không lâu ngày, nên thực hư về hắn ra sao thực sự ra vẫn Jungkook là trợ lý hiểu rõ nhất, còn Daniel chỉ là thấy sự tình trước mắt nên mới quan tâm một chút hỏi han đôi lời."Bao năm qua tôi vất vả điều tra mọi ngõ ngách bên New York, để tìm xem rốt cuộc hung thủ là ai, nhưng cho đến bây giờ tôi mới ngộ nhận, tôi cho dù có kĩ lưỡng gấp mấy cũng sẽ không ngờ người giết ba mẹ tôi lại ở đất nước Hàn này... Ngay gần trước mắt mình nhưng lại chủ quan, dù tôi có yêu Park Jimin đi chăng nữa thì vụ việc năm đó vẫn dậy sóng hơn nhiều"Vụ tử nạn năm đó không ít lần gây ra cho hắn những nỗi ám ảnh dẫn đến mức sốc tâm lý, ảnh hưởng không nhỏ đến chất lượng cuộc sống khi còn là trẻ con nông nổi, những cay đắng như vậy Min Yoongi sẽ không bao giờ quên và sẽ không nguôi ngoai ý định trả mối thâm thù này."Vậy ngài có muốn gặp cậu ấy không? Jimin cậu ấy hình như đang đứng trước nhà của ba cậu ấy!"Khi Kang Daniel dứt lời, hắn bất giác liền hướng mắt về phía trước để nhìn một người, Min... là Min, đúng là hình ảnh đó, là hình ảnh mang tầm vóc nhỏ bé mà lúc nào hắn cũng nhớ, dù đang ở khoảng cách khá xa nhưng cậu trong tầm nhìn của hắn vẫn hiện diện rất rõ ràng, nhưng mà trông cậu rất nhỏ, hoặc đã ốm đi chút ít nữa rồi!.Cảm xúc của hắn tự dưng lại rực trào, như là thói quen tâm lý khi mỗi lần thấy người mình yêu.Jung Hoseok từ trên xe bước ra, sau đó tự tay mở cánh cửa bên kia để Jimin tiện chân bước vào.Sự xuất hiện không mong muốn đó khiến mạch cảm xúc của Min Yoongi bị ngắt quãng một cách bất chợt, đồng thời cũng làm cho cả cơ thể hắn giống như bị tê liệt mà không cử động được.
Tâm trạng phấn khởi khi vừa được thấy cậu không lâu đã tức khắc vụt tắt. Vẫn còn chưa gặp, vẫn còn chưa bộc bạch đôi lời."Kang Daniel, cậu lập tức dừng xe""Vâng thưa ngài!"Theo yêu cầu, Daniel liền cho xe dừng lại, vì hắn không muốn cả hai phải chạm mặt nhau ngay lúc này vì nếu không làm vậy cả hai sẽ rất khó xử, sẽ day dứt, còn một người sẽ nghênh mặt đắc ý với mình.
Người sẽ khó xử nhất chính là Park Jimin, người sẽ day dứt nhất chính là Min Yoongi.Chỉ dừng tạm thời ở một khoảng cách xa, lẳng lặng đợi chiếc xe phía trước rời đi, sau đó mới thật sự có cơ hội để không làm nhau luyến tiếc. Min Yoongi vẫn nhìn theo chiếc xe đó, đến khi khuất dần mới mỏi mòn mà nhìn nữa. "Ngài không muốn gặp cậu ấy vì bên cạnh có Jung Hoseok sao?""Tôi vốn dĩ cũng không muốn nhìn mặt bất cứ ai để gây ra lấn cấn nữa, Park Jimin đã chọn theo ai, tôi còn có quyền xen vào sao? Ở cạnh Jung Hoseok, cậu ta sẽ an nhàn suốt phần đời còn lại, không màng lo nghĩ!"Park Jimin sẽ an nhàn phần đời còn lại, không màng nghĩ ngợi vật chất.Nhưng hắn vẫn còn vương rất nhiều những dư âm của chính cậu để lại, hay nói đúng hơn hắn đã quá xem trọng cậu đến mức sâu sắc, giống như một nửa phần đời còn lại của mình mà thiếu đi hắn sẽ yếu sức sống, thiếu đi hắn sẽ chôn vùi mình dưới cát bụi, chẳng còn dương khí để sống và an yên.Với thái độ này của hắn, Min Yoongi là đang dối lòng, vừa nãy khi Kang Daniel nhắc đến cậu hắn liền phản ứng một cách nhiệt liệt không khỏi rời mắt, nhưng khi thấy kẻ không thân không thích xuất hiện, liền trở mặt nói năng giận hờn cậu. Còn gọi là "cậu ta" như thể Park Jimin đang là người lạ đối với hắn!"Nhưng trước khi ngài vào trong và phân xử mọi việc, tôi mong hãy vẫn vì Jimin mà kiềm hãm bản thân, đó là ba cậu ấy, cậu ấy rất trân trọng!"Dù có nổi giận, xin hãy vì người mình vốn yêu mà kiềm hãm đôi chút với bản thân. Nếu không... còn không biết sẽ xảy ra cớ sự gì!
Xe đã di chuyển và đậu trước sân của một ngôi nhà.Min Yoongi bước xuống xe, với vẻ ngoài lạnh lùng không thể hòa đồng nổi. Min Yoongi chậm rãi lê từng bước chân từ từ tiến đến trước cửa nhà.
Khi chuông cửa vang lên hai tiếng inh ỏi, bên trong mới có người mở cửa."Jimin, con còn quên gì s... "Park Jowang nghĩ rằng Jimin vẫn còn quên gì nên câu cửa miệng đã không nói được trọn vẹn liền bị trì hoãn. Park Jowang đưa đôi mắt to tròn nhìn một nam nhân sang trọng, tố chất trước mặt. Park Jowang chắc có lẽ vẫn còn nhận ra hắn, hắn là Min Yoongi, con trai trưởng của Min WookGum, cho nên vẻ mặt mới ngạc nhiên đến như vậy!.Sự tìm đến của Min Yoongi là điều bất ngờ đối với Park Jowang.
Gương mặt này thật sự rất quen, cái vẻ trai trưởng, gia giáo đó bây giờ vẫn còn toát trên người của hắn, đứa trẻ đó đã ngày nào lớn lên và hiểu chuyện, còn biết cả hận thù lẫn đau thương."Cậu... cậu là...""Là Min Yoongi. Con trai của Min WookGum và Han LeeJi, chắc hai người này ông không quên chứ??""Là... là còn trai trưởng của Min WookGum, là con của Min WookGum sao??""Ông đâu cần phải ngỡ ngàng như vậy, tên của ba tôi ông còn gì lạ lẫm và sợ hãi? Huống hồ những gì ông làm với ba mẹ tôi ông còn không nghĩ ngợi"Park Jowang thật sự đã lo sợ, hắn đến đây chỉ muốn nhắc đến ba mẹ hắn với ông thì chắc chắn Min Yoongi đã biết ông làm điều gì không đúng với Min WookGum và Han LeeJi. Mục đích mà con trai của Min WookGum đến đây chính là muốn tra rõ và trả mối thù cho hai người thân của mình.Không ngờ, đã lâu không gặp, nên có chút lu mờ danh tính, nay đã được gặp lại nhưng có lẽ sự gặp lại lần này mới chính là số mệnh của cái giá mà ông phải trả!.Không cần nhắc lại mọi tình tiết, chính bản thân Park Jowang đã nhận thức được mình đã từng làm những gì!"Min Yoongi, cậu bây giờ đã lớn, thành thục làm ăn trở thành doanh nhân thành đạt nối tiếp cho WookGum. Ta... còn phải nể phục tài cao sức rộng của cậu, bao năm qua chịu tổn thất, ta thật là có lỗi!""Không những có lỗi, mà còn có tội!. Tội của ông gây ra cho ba mẹ tôi năm đó ông chỉ cần nói một câu tôi có lỗi là liền xong xuôi mọi chuyện sao?? Ông tưởng bao tháng qua chịu tối chịu lạnh trong ngục tù của Jung Hoseok là cái giá xứng đáng cho ông sao?? Cái giá ông trả phải đau đớn gấp ngàn lần.""Yoongi... ta thừa nhận ta có nhúng tay vào kế hoạch sát hại Min WookGum, nhưng trước khi hồi tâm chuyển ý thì đã quá muộn màng rồi, ta thật sự không cố ý gây ra tai nạn năm đó. Ta không cố ý!!""Park Jowang, ông chẳng lẽ trơ trẽn đến như vậy sao? Nếu ông đã nhúng tay, thì cho dù có hồi tâm chuyển ý đi chăng nữa lúc đó mọi chuyện cũng đã vỡ lở, lúc đó ông nghĩ ông còn cứu vãn được nữa hay không? Còn cứu ba mẹ sống lại hay không?""Năm đó do ta ghen tức đố kỵ, nhưng nghĩ lại những gì Min WookGum đã giúp cho ta thì ta không thể lấy oán báo ơn như vậy được. Tin ta, trong chuyện này có ẩn khuất... ""Tôi tin ông được bao nhiêu trong khi đó chính ông thừa nhận ông có liên can?. Park Jowang nếu tôi không vì một lí do nào đó mà kiềm hãm bản thân thì tôi đã muốn giết chết ông ngay tức khắc!"Park Jowang rơm rớm nước mắt, lia lịa lắc đầu thể hiện cho nguyện vọng đừng làm như vậy, ông Park quỳ xuống mặt sàn lạnh lẽo, bò nhanh từng bước đến chỗ hắn đang đứng. Ông tội lỗi với lấy cánh tay của hắn, này nỉ, ông van xin... Trông ông bây thật sự rất đáng thương. "Là ta, là ta sai, sai không thể chửa. Cậu muốn hận muốn thù ta sao cũng được, nhưng đừng dứt khoát giết ta. Nếu có muốn bắn chết ta, thì mọi chuyện phải được rõ ràng ngóc ngách và sự thật đằng sau, ta có chết dưới tay của cậu cũng không thấy oan ức!""Ông đừng nghĩ mình oan ức trong khi tội ông nặng đến đáng trách, có cầu xin cũng chỉ vô ích. Hận vẫn là hận, ông vẫn phải trả giá cho những gì ông đã làm!!. Ông cứ tự mình tán tận lương tâm trong vô nghĩa. Bây giờ ông có nói cả ngàn lời xin lỗi cũng không thể cứu sống hai người họ trở lại""Cậu Min, ta thật sự là van xin cậu, mọi chuyện đều xảy ra nằm ngoài ý muốn, ta không tàn ác đến mức phải hại người giúp mình nhiều như vậy, chỉ là một chút ghen ghét tranh đua đã lỡ gây ra cớ sự, làm ơn, hãy điều tra rõ ràng và đem sự thật phơi bày, ta có ở tù mục xương cũng không oán trách nửa lời! Ta thực tâm cầu xin cậu, xin cậu..."Park Jowang uất ức, dồn dập vào cánh tay của hắn mà này nỉ cầu xin trông rất tội.
Ông từ nãy đến giờ vẫn chưa đứng dậy, cứ quỳ trên đất lấy hết những lời còn sót lại trong hối hận mà đối đáp với hắn, chỉ mong hắn sẽ rộng lượng, sẽ một lần nữa đi tìm sự thật tận ngóc ngách. Nếu vội kết luận mà chân tướng vẫn còn ẩn khuất thì e là dù có tìm đúng người cũng sẽ giết sai người, hơn nữa, trong lời nói của Kim SeokJin sẽ không thể biết rằng rốt cuộc có bao nhiêu phần đúng, bao nhiêu phần sai? Hay chỉ là những lời nói quá đến bịa đặt để Kim SeokJin khiến Min Yoongi phải mắc sai lầm trọng đại từ đó khiến thanh danh hạ bậc.Hắn cũng đang rất bối rối trong lòng. Chính hắn còn cảm thấy có gì đó không ổn, chẳng qua cũng chỉ là cảm xúc tức tối đột ngột, nên mới nói nặng lời trách móc.Chứng cứ vẫn chưa nắm trong tay, dù có biết ai là hung thủ cũng sẽ rất khó để triệt tiêu, huống hồ những gì mà Kim SeokJin nói ra hắn còn chưa tin chắc đại phần."Đợi đến khi trong tay có bằng chứng xác thực, lập tức sẽ cho ông một bài học thích đáng, nếu ông dám hèn mọn bỏ trốn, tôi có lật tung Châu Á cũng sẽ tìm được ông để trả thù, Park Jowang ông nhớ cho kĩ!!"Từng câu từng chữ đã nhấn mạnh đến mức Park Jowang khi nghe thấy mà tai như muốn điếng lên, sợ sệt. Min Yoongi vùng cánh tay mình ra thật mạnh khỏi tay của Park Jowang, theo một phản lực sẽ khiến ông bị ngã ra sàn nhà, dẫu có là vậy Park Jowang cũng không có sức và tư cách để đứng dậy và nói hắn hành xử thô lỗ, ông biết thân tự mình cam chịu, vì mình đáng bị Min Yoongi làm như vậy!.Hoặc nếu Min WookGum còn sống cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông. Min Yoongi dứt khoát xoay lưng rời khỏi căn nhà, mà không cần biết người đàn ông vẫn đang mệt mỏi gục mặt xuống đất không một tiếng động. Có lẽ lúc nãy Min Yoongi có hơi mạnh tay, người lớn tuổi như ông chắc cũng sẽ ảnh hưởng không ít thì nhiều. Nếu lỡ không may va phải đồ vật sẽ nguy hiểm.Còn Min Yoongi... hắn dù một chút cũng không quay đầu nhìn lại!.Ngoài trời đã đổ mưa khá to, đi đến chỗ có đất dấu chân theo bước đi mà để lại, giày cũng vướng bẩn, khiến Min Yoongi khó chịu đôi chút!.
Kang Daniel vội lấy cây dù từ trong xe bước ra đưa cho hắn, đi nhanh ra cổng nhà sau đó cho xe chạy đi.Min Yoongi mặc dù là người tinh tế trong việc quan sát hành tung và cử chỉ, nhưng có một điều hắn đã vội bỏ qua, điều đó chính là cán mốc quan trọng và mang tính nguy hiểm, đó là gì chẳng lẽ khiến Min Yoongi không ngờ đến sao??.Nguy hiểm sao? Không may!.
Giống như thiếu đi một yếu tố quan trọng để cùng hắn duy trì những mảng màu rạng rỡ này.Vẫn là cảm xúc day dứt đó, vẫn là hình ảnh đó, tự hỏi: nhân sinh tỷ người, sao cứ cố gắng ôm ấp một người?Hắn đang phải ôm trong mình hai tảng đá nặng nề, vừa tình yêu vừa thù hận đan xen, chính Min Yoongi còn không thể xác định được, rốt cuộc mình là đang đề trọng tình yêu hay lòng ham muốn trả thù hơn!? Vì vậy những điều nặng nề đó cứ từng ngày dằn lòng hắn đến mức khó chịu.Thông qua kính xe, Kang Daniel dễ dàng có thể thấy được tâm trạng của hắn lúc bây giờ, à không... là tâm trạng từ lúc Park Jimin rời đi mà có chứ không phải sau khi Park Jimin chọn theo Jung Hoseok mà bây giờ mới có. Nguồn nguyên do xuất phát cũng từ Park Jimin.Kang Daniel còn phải nghĩ ngợi, một người lãnh đạo cứng cáp như vậy lại ủy mị vì một nam nhân nhỏ bé hay sao? Min Yoongi rõ ràng rất xem trọng cậu con trai đó!."Min tổng, ngài rất yêu mến Jimin, nhưng ngài không vì lí do đó mà niệm tình bỏ qua cho ba của cậu ấy sao?"Một khoảng im lặng ở hắn, giống như điều đó đang thay câu trả lời xuất phát từ miệng hắn vậy!.
Kang Daniel thấy thế cũng khá e ngại, bởi hắn chỉ mới nhận anh vào làm không lâu ngày, nên thực hư về hắn ra sao thực sự ra vẫn Jungkook là trợ lý hiểu rõ nhất, còn Daniel chỉ là thấy sự tình trước mắt nên mới quan tâm một chút hỏi han đôi lời."Bao năm qua tôi vất vả điều tra mọi ngõ ngách bên New York, để tìm xem rốt cuộc hung thủ là ai, nhưng cho đến bây giờ tôi mới ngộ nhận, tôi cho dù có kĩ lưỡng gấp mấy cũng sẽ không ngờ người giết ba mẹ tôi lại ở đất nước Hàn này... Ngay gần trước mắt mình nhưng lại chủ quan, dù tôi có yêu Park Jimin đi chăng nữa thì vụ việc năm đó vẫn dậy sóng hơn nhiều"Vụ tử nạn năm đó không ít lần gây ra cho hắn những nỗi ám ảnh dẫn đến mức sốc tâm lý, ảnh hưởng không nhỏ đến chất lượng cuộc sống khi còn là trẻ con nông nổi, những cay đắng như vậy Min Yoongi sẽ không bao giờ quên và sẽ không nguôi ngoai ý định trả mối thâm thù này."Vậy ngài có muốn gặp cậu ấy không? Jimin cậu ấy hình như đang đứng trước nhà của ba cậu ấy!"Khi Kang Daniel dứt lời, hắn bất giác liền hướng mắt về phía trước để nhìn một người, Min... là Min, đúng là hình ảnh đó, là hình ảnh mang tầm vóc nhỏ bé mà lúc nào hắn cũng nhớ, dù đang ở khoảng cách khá xa nhưng cậu trong tầm nhìn của hắn vẫn hiện diện rất rõ ràng, nhưng mà trông cậu rất nhỏ, hoặc đã ốm đi chút ít nữa rồi!.Cảm xúc của hắn tự dưng lại rực trào, như là thói quen tâm lý khi mỗi lần thấy người mình yêu.Jung Hoseok từ trên xe bước ra, sau đó tự tay mở cánh cửa bên kia để Jimin tiện chân bước vào.Sự xuất hiện không mong muốn đó khiến mạch cảm xúc của Min Yoongi bị ngắt quãng một cách bất chợt, đồng thời cũng làm cho cả cơ thể hắn giống như bị tê liệt mà không cử động được.
Tâm trạng phấn khởi khi vừa được thấy cậu không lâu đã tức khắc vụt tắt. Vẫn còn chưa gặp, vẫn còn chưa bộc bạch đôi lời."Kang Daniel, cậu lập tức dừng xe""Vâng thưa ngài!"Theo yêu cầu, Daniel liền cho xe dừng lại, vì hắn không muốn cả hai phải chạm mặt nhau ngay lúc này vì nếu không làm vậy cả hai sẽ rất khó xử, sẽ day dứt, còn một người sẽ nghênh mặt đắc ý với mình.
Người sẽ khó xử nhất chính là Park Jimin, người sẽ day dứt nhất chính là Min Yoongi.Chỉ dừng tạm thời ở một khoảng cách xa, lẳng lặng đợi chiếc xe phía trước rời đi, sau đó mới thật sự có cơ hội để không làm nhau luyến tiếc. Min Yoongi vẫn nhìn theo chiếc xe đó, đến khi khuất dần mới mỏi mòn mà nhìn nữa. "Ngài không muốn gặp cậu ấy vì bên cạnh có Jung Hoseok sao?""Tôi vốn dĩ cũng không muốn nhìn mặt bất cứ ai để gây ra lấn cấn nữa, Park Jimin đã chọn theo ai, tôi còn có quyền xen vào sao? Ở cạnh Jung Hoseok, cậu ta sẽ an nhàn suốt phần đời còn lại, không màng lo nghĩ!"Park Jimin sẽ an nhàn phần đời còn lại, không màng nghĩ ngợi vật chất.Nhưng hắn vẫn còn vương rất nhiều những dư âm của chính cậu để lại, hay nói đúng hơn hắn đã quá xem trọng cậu đến mức sâu sắc, giống như một nửa phần đời còn lại của mình mà thiếu đi hắn sẽ yếu sức sống, thiếu đi hắn sẽ chôn vùi mình dưới cát bụi, chẳng còn dương khí để sống và an yên.Với thái độ này của hắn, Min Yoongi là đang dối lòng, vừa nãy khi Kang Daniel nhắc đến cậu hắn liền phản ứng một cách nhiệt liệt không khỏi rời mắt, nhưng khi thấy kẻ không thân không thích xuất hiện, liền trở mặt nói năng giận hờn cậu. Còn gọi là "cậu ta" như thể Park Jimin đang là người lạ đối với hắn!"Nhưng trước khi ngài vào trong và phân xử mọi việc, tôi mong hãy vẫn vì Jimin mà kiềm hãm bản thân, đó là ba cậu ấy, cậu ấy rất trân trọng!"Dù có nổi giận, xin hãy vì người mình vốn yêu mà kiềm hãm đôi chút với bản thân. Nếu không... còn không biết sẽ xảy ra cớ sự gì!
Xe đã di chuyển và đậu trước sân của một ngôi nhà.Min Yoongi bước xuống xe, với vẻ ngoài lạnh lùng không thể hòa đồng nổi. Min Yoongi chậm rãi lê từng bước chân từ từ tiến đến trước cửa nhà.
Khi chuông cửa vang lên hai tiếng inh ỏi, bên trong mới có người mở cửa."Jimin, con còn quên gì s... "Park Jowang nghĩ rằng Jimin vẫn còn quên gì nên câu cửa miệng đã không nói được trọn vẹn liền bị trì hoãn. Park Jowang đưa đôi mắt to tròn nhìn một nam nhân sang trọng, tố chất trước mặt. Park Jowang chắc có lẽ vẫn còn nhận ra hắn, hắn là Min Yoongi, con trai trưởng của Min WookGum, cho nên vẻ mặt mới ngạc nhiên đến như vậy!.Sự tìm đến của Min Yoongi là điều bất ngờ đối với Park Jowang.
Gương mặt này thật sự rất quen, cái vẻ trai trưởng, gia giáo đó bây giờ vẫn còn toát trên người của hắn, đứa trẻ đó đã ngày nào lớn lên và hiểu chuyện, còn biết cả hận thù lẫn đau thương."Cậu... cậu là...""Là Min Yoongi. Con trai của Min WookGum và Han LeeJi, chắc hai người này ông không quên chứ??""Là... là còn trai trưởng của Min WookGum, là con của Min WookGum sao??""Ông đâu cần phải ngỡ ngàng như vậy, tên của ba tôi ông còn gì lạ lẫm và sợ hãi? Huống hồ những gì ông làm với ba mẹ tôi ông còn không nghĩ ngợi"Park Jowang thật sự đã lo sợ, hắn đến đây chỉ muốn nhắc đến ba mẹ hắn với ông thì chắc chắn Min Yoongi đã biết ông làm điều gì không đúng với Min WookGum và Han LeeJi. Mục đích mà con trai của Min WookGum đến đây chính là muốn tra rõ và trả mối thù cho hai người thân của mình.Không ngờ, đã lâu không gặp, nên có chút lu mờ danh tính, nay đã được gặp lại nhưng có lẽ sự gặp lại lần này mới chính là số mệnh của cái giá mà ông phải trả!.Không cần nhắc lại mọi tình tiết, chính bản thân Park Jowang đã nhận thức được mình đã từng làm những gì!"Min Yoongi, cậu bây giờ đã lớn, thành thục làm ăn trở thành doanh nhân thành đạt nối tiếp cho WookGum. Ta... còn phải nể phục tài cao sức rộng của cậu, bao năm qua chịu tổn thất, ta thật là có lỗi!""Không những có lỗi, mà còn có tội!. Tội của ông gây ra cho ba mẹ tôi năm đó ông chỉ cần nói một câu tôi có lỗi là liền xong xuôi mọi chuyện sao?? Ông tưởng bao tháng qua chịu tối chịu lạnh trong ngục tù của Jung Hoseok là cái giá xứng đáng cho ông sao?? Cái giá ông trả phải đau đớn gấp ngàn lần.""Yoongi... ta thừa nhận ta có nhúng tay vào kế hoạch sát hại Min WookGum, nhưng trước khi hồi tâm chuyển ý thì đã quá muộn màng rồi, ta thật sự không cố ý gây ra tai nạn năm đó. Ta không cố ý!!""Park Jowang, ông chẳng lẽ trơ trẽn đến như vậy sao? Nếu ông đã nhúng tay, thì cho dù có hồi tâm chuyển ý đi chăng nữa lúc đó mọi chuyện cũng đã vỡ lở, lúc đó ông nghĩ ông còn cứu vãn được nữa hay không? Còn cứu ba mẹ sống lại hay không?""Năm đó do ta ghen tức đố kỵ, nhưng nghĩ lại những gì Min WookGum đã giúp cho ta thì ta không thể lấy oán báo ơn như vậy được. Tin ta, trong chuyện này có ẩn khuất... ""Tôi tin ông được bao nhiêu trong khi đó chính ông thừa nhận ông có liên can?. Park Jowang nếu tôi không vì một lí do nào đó mà kiềm hãm bản thân thì tôi đã muốn giết chết ông ngay tức khắc!"Park Jowang rơm rớm nước mắt, lia lịa lắc đầu thể hiện cho nguyện vọng đừng làm như vậy, ông Park quỳ xuống mặt sàn lạnh lẽo, bò nhanh từng bước đến chỗ hắn đang đứng. Ông tội lỗi với lấy cánh tay của hắn, này nỉ, ông van xin... Trông ông bây thật sự rất đáng thương. "Là ta, là ta sai, sai không thể chửa. Cậu muốn hận muốn thù ta sao cũng được, nhưng đừng dứt khoát giết ta. Nếu có muốn bắn chết ta, thì mọi chuyện phải được rõ ràng ngóc ngách và sự thật đằng sau, ta có chết dưới tay của cậu cũng không thấy oan ức!""Ông đừng nghĩ mình oan ức trong khi tội ông nặng đến đáng trách, có cầu xin cũng chỉ vô ích. Hận vẫn là hận, ông vẫn phải trả giá cho những gì ông đã làm!!. Ông cứ tự mình tán tận lương tâm trong vô nghĩa. Bây giờ ông có nói cả ngàn lời xin lỗi cũng không thể cứu sống hai người họ trở lại""Cậu Min, ta thật sự là van xin cậu, mọi chuyện đều xảy ra nằm ngoài ý muốn, ta không tàn ác đến mức phải hại người giúp mình nhiều như vậy, chỉ là một chút ghen ghét tranh đua đã lỡ gây ra cớ sự, làm ơn, hãy điều tra rõ ràng và đem sự thật phơi bày, ta có ở tù mục xương cũng không oán trách nửa lời! Ta thực tâm cầu xin cậu, xin cậu..."Park Jowang uất ức, dồn dập vào cánh tay của hắn mà này nỉ cầu xin trông rất tội.
Ông từ nãy đến giờ vẫn chưa đứng dậy, cứ quỳ trên đất lấy hết những lời còn sót lại trong hối hận mà đối đáp với hắn, chỉ mong hắn sẽ rộng lượng, sẽ một lần nữa đi tìm sự thật tận ngóc ngách. Nếu vội kết luận mà chân tướng vẫn còn ẩn khuất thì e là dù có tìm đúng người cũng sẽ giết sai người, hơn nữa, trong lời nói của Kim SeokJin sẽ không thể biết rằng rốt cuộc có bao nhiêu phần đúng, bao nhiêu phần sai? Hay chỉ là những lời nói quá đến bịa đặt để Kim SeokJin khiến Min Yoongi phải mắc sai lầm trọng đại từ đó khiến thanh danh hạ bậc.Hắn cũng đang rất bối rối trong lòng. Chính hắn còn cảm thấy có gì đó không ổn, chẳng qua cũng chỉ là cảm xúc tức tối đột ngột, nên mới nói nặng lời trách móc.Chứng cứ vẫn chưa nắm trong tay, dù có biết ai là hung thủ cũng sẽ rất khó để triệt tiêu, huống hồ những gì mà Kim SeokJin nói ra hắn còn chưa tin chắc đại phần."Đợi đến khi trong tay có bằng chứng xác thực, lập tức sẽ cho ông một bài học thích đáng, nếu ông dám hèn mọn bỏ trốn, tôi có lật tung Châu Á cũng sẽ tìm được ông để trả thù, Park Jowang ông nhớ cho kĩ!!"Từng câu từng chữ đã nhấn mạnh đến mức Park Jowang khi nghe thấy mà tai như muốn điếng lên, sợ sệt. Min Yoongi vùng cánh tay mình ra thật mạnh khỏi tay của Park Jowang, theo một phản lực sẽ khiến ông bị ngã ra sàn nhà, dẫu có là vậy Park Jowang cũng không có sức và tư cách để đứng dậy và nói hắn hành xử thô lỗ, ông biết thân tự mình cam chịu, vì mình đáng bị Min Yoongi làm như vậy!.Hoặc nếu Min WookGum còn sống cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông. Min Yoongi dứt khoát xoay lưng rời khỏi căn nhà, mà không cần biết người đàn ông vẫn đang mệt mỏi gục mặt xuống đất không một tiếng động. Có lẽ lúc nãy Min Yoongi có hơi mạnh tay, người lớn tuổi như ông chắc cũng sẽ ảnh hưởng không ít thì nhiều. Nếu lỡ không may va phải đồ vật sẽ nguy hiểm.Còn Min Yoongi... hắn dù một chút cũng không quay đầu nhìn lại!.Ngoài trời đã đổ mưa khá to, đi đến chỗ có đất dấu chân theo bước đi mà để lại, giày cũng vướng bẩn, khiến Min Yoongi khó chịu đôi chút!.
Kang Daniel vội lấy cây dù từ trong xe bước ra đưa cho hắn, đi nhanh ra cổng nhà sau đó cho xe chạy đi.Min Yoongi mặc dù là người tinh tế trong việc quan sát hành tung và cử chỉ, nhưng có một điều hắn đã vội bỏ qua, điều đó chính là cán mốc quan trọng và mang tính nguy hiểm, đó là gì chẳng lẽ khiến Min Yoongi không ngờ đến sao??.Nguy hiểm sao? Không may!.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com