TruyenHHH.com

Yoonhun Seyoon Rat Nho Rat Nho Em


Năm hai mươi hai tuổi, Ngô Thế Huân từ chối kế thừa sản nghiệp, hai năm sau tự thân thu mua Văn Hinh về tay mình. Từ khi sinh ra tính tình đã ương ngạnh, hầu hết chuyện gì cũng đều tự mình quyết định. Cả việc lấy vợ cũng không bàn bạc với gia đình, chỉ thông báo qua loa rồi tự mình tổ chức tiệc cưới.

Ngô Tự bố của Thế Huân khi đó rất tức giận, ông nghĩ anh xem thường mình nên phản đối quyết liệt. Một phần cũng vì trong thâm tâm ông nghĩ rằng nghề diễn viên thường không chung tình, sợ rằng con trai cưng của ông chọn sai người.

Sau nhiều lần tìm hiểu ông vẫn không tìm được lí do tại sao Thế Huân lại gấp gáp cưới cô ta như vậy. Đó là lần đầu tiên ông thấy con trai mình quyết định một việc không sáng suốt và hoàn toàn không mang lại một chút lợi ích nào cho bản thân như thế.

Dạo gần đây Văn Hinh phát triển rất mạnh mẽ, là người đứng đầu nên thời gian riêng tư của Thế Huân cũng vì thế mà bị bó hẹp. Hắn gần đây không thường xuyên về nhà, đồ đạc đều sai nhân viên đến nhà lấy giúp mình. Nếu hắn dám nghỉ ngơi dù chỉ là một phút, hắn sẽ lập tức nhớ đến cô ấy. Hắn không muốn bị sao lãng một cách ngu ngốc như vậy.

Cuộc sống của Duẫn Nhi vẫn diễn ra như thường ngày, đều dành thời gian để củng cố vị thế trong ngành điện ảnh. Thời gian này công việc không nhiều nhưng rất áp lực, cô phải thường xuyên dùng thuốc an thần mới có thể đi ngủ. Việc Thế Huân tránh mặt mình cô biết nhưng lại không muốn để tâm. Ngoài việc mặc kệ cô biết phải làm gì, đến thăm anh ấy sao, cô làm gì có tư cách. Gọi điện cũng sẽ bị cho là đang làm phiền. Điều Duẫn Nhi có thể làm là ngồi đợi. Ba ngày, một tuần, một tháng hay cả đời cô đều có thể chờ đợi được.

Ngày hôm nay với cô diễn ra khá mệt mỏi, mặc dù đã uống thuốc nhưng nửa đêm vẫn trằn trọc mở mắt tỉnh dậy. Nhớ lại lúc bị người ta xô ngã xuống hồ lạnh cóng, một từ "tủi thân" không thể diễn tả cảm giác của cô lúc đó. Thật may Dương Minh Tuấn đã xả thân mình cứu vớt cô kịp thời, nếu không cô đã chết vì ngộp nước.

Từ ngày thành hôn với Thế Huân, công việc của Duẫn Nhi có phần trôi chảy hơn nhưng kể từ đó cô cũng bị cô lập trong giới điện ảnh này. Mỗi ngày đều có người bày trò hãm hại, mỗi ngày đều phải chịu ánh nhìn soi mói của mọi người. Áp lực đến mức muốn biến mất khỏi thế gian này, nhưng người đó không cho phép. Nếu cô làm như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ không hài lòng.

Xung quanh bây giờ tối như bưng, đến một chút ánh sáng lập lòe nào đó cũng không hề xuất hiện. Cô vươn người bật đèn lên, nhìn đồng hồ đã hơn mười hai giờ đêm, Duẫn Nhi chỉ có thể thở dài một hơi, đã là ngày thứ năm anh ấy không trở về.

Duẫn Nhi xuống bếp rót một cốc nước nóng rồi trở về phòng. Cô không thể ngủ tiếp được nữa, có lẽ dùng thuốc nhiều quá nên cơ thể trở nên nhờn thuốc. Duẫn Nhi cứ nằm im như vậy, dường như đang chờ đợi một điều gì đó xuất hiện.

Gió bắt đầu mang theo hơi lạnh, mùa đông hình như sắp đến rồi. Người ấy vẫn chưa quay về lấy áo khoác, có lẽ ngày mai nên đến công ty một chuyến. Kể từ khi chia tay với anh năm đó cô chưa từng quay lại công ty lần nào, đến bây giờ cô vẫn không biết Văn Hinh ngoài sản xuất phim thì còn kinh doanh gì nữa, Thế Huân không bao giờ nói với cô việc ở công ty.

Trong đêm đen, tiếng xe đang hướng về phía gara làm Duẫn Nhi sực tỉnh. Chắc có lẽ không cần đến Văn Hinh nữa, anh ấy trở về rồi. Mỗi lần đối diện với Ngô Thế Huân, cô như mang một vỏ bọc hoàn toàn khác với bản thân. Mọi cảm xúc đều dồn nén xuống tận đáy tim, dù là vui vẻ hay buồn phiền cũng phải tỏ ra thật lãnh đạm và thờ ơ. Có như vậy anh ấy mới thấy hài lòng.

Vài phút sau, cô nghe thấy tiếng bước chân một lúc một gần, chẳng cách nào chối bỏ việc trái tim cô đang rộn ràng đến mức muốn nổ tung ra. Thì ra cảm giác nhớ nhung đến phát điên là như thế này. Nếu có thể Duẫn Nhi thật sự muốn quên anh ấy ngay lập tức, tình yêu dành cho anh như một sự bất lực đến thống khổ mà cô sẽ chẳng bao giờ thoát ra được.

Cạch, cánh cửa mở ra, ánh sáng ngoài hành lang hắt vào bóng dáng quen thuộc của Thế Huân. Duẫn Nhi quan sát nhất cử nhất động của anh nhưng vẫn yên lặng không một chút động tĩnh. Không nên để anh ấy biết mình vẫn còn thức, điều đó sẽ khiến bọn họ trở nên khó xử.

Tiếng bước chân của anh ấy dội lại trong đêm, vô cùng nặng nề và ảm đạm. Mùi rượu tỏa ra nồng nặc như vừa nuốt cả hàng tá chai rồi mới quay trở về. Hắn có tâm tình gì sao, lần đầu cô thấy hắn say như vậy.

Thế Huân không thay trang phục, cứ thế ngã người lên đệm. Có lẽ say quá nên không hề hay biết rằng mình đang nằm ngay sát bên cạnh cô. À không, là anh ấy đang siết chặt lấy thân người cô. Vai Duẫn Nhi run lên, cố ngăn những suy nghĩ bậy bạ đang hiện trong đầu. Sau chuyến thăm bố mẹ lần đó thì tình hình giữa bọn họ xấu đi rất nhiều, nhưng cô không nghĩ rằng anh sẽ bị ảnh hưởng bởi điều đó. Nếu chịu áp lực lớn như vậy chỉ có thể là công việc. Ngô Thế Huân vẫn luôn rạch ròi mọi thứ, cái gì có thể cho, anh ấy sẽ cho. Còn không thì cả đời này dù cô có cố gắng thế nào vẫn lực bất tòng tâm mà thôi.

Như một luồng điện vừa chạy qua người, Duẫn Nhi không thể tin rằng Thế Huân đang cố lùng sục cơ thể mình. Tay anh cho vào áo cô, đôi môi bắt đầu trườn từ phía sau gáy tới và cuối cùng đặt lên môi cô một nụ hôn. Duẫn Nhi lo lắng đến mức không thở được, cô cố gắng trấn giữ nhịp tim. Mùi rượu và sự nồng nhiệt của anh khiến cô như rơi vào ảo giác, thân thể bắt đầu nóng lên theo từng chuyển động của đôi bàn tay người đó.

Môi anh ấy như một con rắn linh hoạt bắt đầu tách đôi môi cô ra rồi từ từ trườn vào bên trong. Bàn tay Thế Huân vân vê nhụy hoa đang e ấp, một xúc giác mãnh liệt chạy qua thân người khiến hắn vội vàng rời khỏi đôi môi cô, cúi đầu xuống ngậm lấy nhụy hoa đang dần dần cứng lại. Là lần đầu tiên nên Duẫn Nhi không hề có kinh nghiệm, cứ án binh bất động mặc cho hắn làm gì thì làm.

Không ai biết rằng trong đầu Duẫn Nhi bây giờ đang đấu tranh rất lớn. Nếu việc này quyết định hạnh phúc của bọn họ cô sẽ chấp nhận, cô không muốn anh ấy từng chút từng chút một tuột khỏi vòng tay mình. Nếu nói cô yêu Ngô Thế Huân thôi thì chưa đủ, mà phải là yêu hơn cả sinh mệnh mình mới đúng.

Duẫn Nhi xoay người, bàn tay đặt ra sau gáy rồi bắt đầu đáp trả Thế Huân. Tiếng thở hoan hái của người đàn ông xen lẫn với tiếng rên khiêu gợi của người đàn bà khiến căn phòng trở nên nóng hơn bao giờ hết. Từng nút áo được cởi ra cho đến khi trên người không một mảnh vải che thân, cả hai dần dần đắm chìm trong sự sung sướng mà tình dục mang lại. Trong đêm đen tĩnh mịch hai thân hình cứ quấn lấy nhau không rời.

Mồ hôi ướt đẫm, hoạt động mạnh như thế khiến cả hai mất đi nhiều sức lực. Vừa rồi nơi kín đáo nhất của cô bị ai đó xé đi lớp thịt, Duẫn Nhi đau đớn rên lên một tiếng. Ngô Thế Huân liền ôm cô vào lòng, hắn vẫn tiếp tục ra vào nhưng không mạnh mẽ như ban đầu nữa. Không ngờ phải mất ba năm trôi qua bọn họ mới có đêm tân hôn thật sự.

Thế Huân đi từ mạnh mẽ đến ôn nhu rất thuần thục, không biết trước đây hắn từng cùng ai trải qua chuyện này hay chưa nữa, rõ ràng là rất có kinh nghiệm. Hắn hôn cô rất lâu, như hôn cho cả ba năm bị đè ép. Không thể ngờ trong một đêm bọn họ có thể triền miên với nhau hơn ba lần. Thật quá sức tưởng tượng.

Mặc dù mệt như vừa chết đi sống lại nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn không tài nào ngủ được. Thế Huân đang ôm cô vào lòng, lần đầu tiên trong suốt ba năm anh ấy ôm cô như vậy. Rất dịu dàng, rất chân tình.

Trước khi kết hôn, Thế Huân đã nói sẽ không bao giờ chạm vào cô dù chỉ là một ngón tay. Hắn nói loại người như cô sẽ không bao giờ có được một tình yêu thực sự, hắn tự ban cho cô một án treo không rõ nguyên nhân rồi biến mất. Một năm sau hắn lại xuất hiện, lúc cô đang trong một trạng thái vô cùng lạc lõng khi bị người ta hãm hại, hắn nói rằng nếu đồng ý kết hôn, hắn sẽ đưa cô một bước lên mây. Duẫn Nhi gật đầu, không phải vì hắn sẽ nâng đỡ cô, mà vì cô yêu hắn, một tình yêu khắc sâu vào tâm can.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com