TruyenHHH.com

Yoongyeom Yoon Gi X Ui Gyeom One High School Heroes Rework

Sau buổi lễ hội hôm đó, giữa hai người dường như có gì đó đã thay đổi. Không cần lời xác nhận, không cần những cái nắm tay hay nụ hôn nồng cháy – chỉ bằng một ánh mắt, một câu nói, mọi khoảng cách đã dần biến mất.

Sáng hôm sau, Gyeom tỉnh dậy, ánh nắng nhẹ nhàng rọi qua tấm rèm cửa. Cậu quay đầu nhìn xuống sàn – Yoon Gi vẫn đang ngủ, mái tóc rối nhẹ, gương mặt an yên đến lạ. Trong khoảnh khắc ấy, Gyeom nhận ra… có những thứ không cần lời hứa, chỉ cần sự hiện diện đã là đủ.

Cậu khẽ ngồi dậy, bước ra khỏi giường và lặng lẽ làm bữa sáng. Khi Yoon Gi mở mắt, đã thấy cậu đứng quay lưng trong bếp nhỏ, áo thun trắng, tóc còn chưa kịp chải.

“Dậy rồi à?” – Gyeom hỏi mà không quay lại.

“Ừ. Nhưng mà… tớ cứ tưởng đây là mơ.” – Yoon Gi ngồi dựa vào thành giường, giọng vẫn còn ngái ngủ.

“Nếu là mơ thì cũng đừng tỉnh vội nhé.”

Yoon Gi cười khẽ. Anh bước tới, lấy tay chống lên bệ bếp, nhìn Gyeom đang đảo trứng:

“Tớ nghĩ… tớ thích dậy mỗi sáng và thấy cậu trong căn bếp của mình.”

“Thì cứ quen đi. Sống chung mà.” – Gyeom đỏ mặt, nhưng không phản đối.

---

Những ngày sau đó trôi qua như một thước phim dịu dàng. Cả hai cùng đi học, cùng về, cùng chia nhau những hộp cơm tự làm. Buổi tối, Yoon Gi sẽ đọc sách trên nệm, còn Gyeom nằm dài trên giường gác chân lên thành, vừa ôn bài vừa nghe nhạc.

Cả hai không nhắc lại chuyện ở lễ hội. Nhưng ánh mắt mỗi lần chạm nhau… đều là sự thừa nhận lặng lẽ rằng họ đang ở rất gần.

Một buổi chiều muộn, Gyeom ngồi trong thư viện. Trời bên ngoài bắt đầu mưa. Cậu đang đọc sách thì điện thoại rung – tin nhắn từ Yoon Gi:

"Mang áo khoác không? Tớ ra đón nhé."

Gyeom cười nhẹ, trả lời:

"Mang rồi. Nhưng nếu muốn gặp tớ thì cứ lấy cớ khác đi."

Mấy giây sau, Yoon Gi nhắn lại:

"Được rồi. Lý do mới: Tớ nhớ cậu."

Gyeom không nhắn lại. Cậu chỉ đóng sách lại, đứng dậy, đi nhanh ra khỏi thư viện – và đã thấy Yoon Gi đứng đợi dưới mái hiên, cầm ô, mặt hơi ướt vì mưa.

“Ngốc. Ướt hết rồi kìa.”

“Thì… đâu phải lúc nào tớ cũng được nhìn thấy cậu như vậy đâu.”

Gyeom giật lấy ô, che lên đầu anh, tay khẽ nắm tay anh kéo đi:

“Đi thôi, kẻ ngốc.”

---

Đêm hôm ấy, khi cả hai ngồi cạnh nhau trong phòng, Gyeom đặt cuốn sách xuống, nhìn sang Yoon Gi:

“Này… nếu tớ nói… tớ đã từng rất sợ nghe lại câu nói đó một lần nữa… thì cậu có hiểu không?”

Yoon Gi khẽ gật đầu:

“Là câu 'Tớ với Haneul đang hẹn hò'?”

Gyeom im lặng.

Yoon Gi nghiêng người lại gần, đặt tay lên mái tóc cậu:

“Tớ sẽ không để cậu nghe lại nó lần nào nữa đâu. Tớ hứa.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com