TruyenHHH.com

Yoongyeom Yoon Gi X Ui Gyeom One High School Heroes Rework

Thời gian như cơn gió, lặng lẽ trôi qua trong những ngày cuối cùng của năm học. Sau kỳ thi và cả những lần chờ đợi kết quả, Gyeom và Yoon Gi đều đỗ đại học – và còn tuyệt vời hơn, họ lại đỗ cùng một trường.

Không ai nói ra, nhưng cả hai đều hiểu, đây là món quà nhỏ mà cuộc đời mang đến sau những mất mát, những lần tưởng chừng như không còn cơ hội.

---

Một ngày đầu thu, khi gió lướt nhẹ trên những nhành cây rợp bóng trong khuôn viên đại học, Yoon Gi hẹn Gyeom ra ngoài. Cả hai đã chính thức bước vào một chương mới – không còn là học sinh cấp ba, không còn bài kiểm tra dày đặc, mà là cuộc sống sinh viên vừa tự do vừa mông lung.

Công viên nhỏ sau trường, nơi có con đường lát đá và những hàng cây thẳng tắp, chính là nơi Yoon Gi chọn để hẹn gặp. Đó cũng là nơi mà kiếp trước, Gyeom từng định tỏ tình với anh nhưng không kịp – vì Yoon Gi đã nói về chuyện mình hẹn hò với Haneul.

Giờ đây, hai người cùng bước đi chầm chậm trên con đường cũ. Gyeom khẽ nhìn xung quanh, lòng bồi hồi. Không biết từ bao giờ, từng cơn gió nhẹ thôi cũng đủ khiến tim cậu rung động. Mọi thứ hôm nay, như một phần ký ức đang sống lại – nhưng đẹp hơn, dịu dàng hơn.

“Gyeom,” Yoon Gi gọi nhỏ khi họ cùng ngồi xuống chiếc ghế đá.

“Gì thế?” Gyeom mỉm cười, nghiêng đầu nhìn anh.

Yoon Gi im lặng một chút, rồi nhẹ nhàng nói:

“Cảm ơn vì vẫn ở đây. Vì chưa từng rời khỏi tớ.”

Gyeom chớp mắt. Cậu không trả lời, chỉ cúi đầu, che đi nụ cười đang dần nở trên môi.

Gió thoảng qua, lá vàng rơi nghiêng nhẹ. Gyeom ngẩng lên nhìn anh, rồi bất giác khẽ cười – nụ cười dịu dàng nhưng ánh lên một tia xúc động:

“Tớ chợt nhớ... có một lần, cậu hỏi tớ định đăng ký trường nào.”

Yoon Gi nhìn cậu, lặng yên.

“Sau đó... cậu đã lén ghi tên trường đó vào giấy nguyện vọng của mình.”

Yoon Gi cười khẽ, ánh mắt vẫn không rời khỏi Gyeom:

“Thì tớ muốn vào cùng trường với cậu mà.”

Gyeom quay đi, che giấu khuôn mặt đang ửng hồng. Trái tim cậu như mềm ra giữa buổi chiều gió mát.

---

Khi cả hai đứng dậy tiếp tục dạo bước, một cậu bé đạp xe bất ngờ từ phía sau lao tới. Gyeom chưa kịp phản ứng thì thân hình nhỏ bé đã va trúng cậu. Cậu ngã về phía sau theo quán tính, nhưng rất may – Yoon Gi kịp vòng tay ôm lấy cậu, chắn cú va đập.

Gyeom nhăn mặt:

“Á... chân tớ...”

Yoon Gi vội ngồi xuống, xem xét:

“Có vẻ trật rồi. Cậu đứng yên, tớ gọi xe nhé.”

Gyeom định phản đối, nhưng ánh mắt lo lắng của Yoon Gi khiến cậu không thể từ chối.

---

Tối hôm đó, Gyeom được đưa về nhà trọ của Yoon Gi vì phòng cậu đang sửa ống nước. Cả hai chẳng còn lựa chọn nào khác, đành sống chung tạm thời.

Yoon Gi nấu một bát cháo nóng, đặt cạnh giường rồi ngồi xuống bên cạnh:

“Ăn chút đi. Tớ nấu đấy, không ngon thì cũng phải khen.”

Gyeom bật cười:

“Vậy thì tớ khen trước để khỏi mất lòng cậu. Thơm thật đấy.”

Yoon Gi nhìn cậu ăn, yên lặng mà vui. Trong lòng anh là một cảm xúc kỳ lạ – vừa thân thuộc, vừa mới mẻ. Có lẽ, đây chính là cảm giác mà anh đã mơ đến trong suốt những năm tháng xa cách.

Đêm hôm ấy, mưa rơi nhẹ bên ngoài. Gyeom nằm trên giường đơn của Yoon Gi, còn anh trải tấm nệm xuống sàn. Trước khi tắt đèn, Gyeom khẽ gọi:

“Yoon Gi.”

“Ừ?”

“Cảm ơn... vì đã đỡ tớ hôm nay.”

Yoon Gi bật cười:

“Cậu là bảo vật của tớ. Sao tớ để cậu bị thương được.”

Một khoảng im lặng.

Gyeom kéo chăn lên, tim đập rộn ràng. Ngoài cửa sổ, mưa rơi đều đều, gõ nhịp xuống mái nhà như bản nhạc ru lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com