TruyenHHH.com

Yondome Wa Iyana Shi Zokusei Majutsushi

Tín hiệu phát ra từ phi cơ tàng hình do 'Noah' lái bỗng dưng biến mất. Đội quân sở hữu chiếc phi cơ vốn đang được các Dũng giả mượn tạm ấy đã loan truyền tin tức này cho toàn bộ lực lượng đặc nhiệm hiện đang đóng quân chờ lệnh trong khi vẫn đang bao vây Chỉ dẫn Thứ tám, và không nghi ngờ gì nữa, đây lại là một tin chấn động đối với họ.

Trong mắt dân thường thì các Dũng giả đúng là những anh hùng, nhưng đối với những người chiến sĩ kia thì họ còn hơn cả thế. Đối với họ, Amemiya Hiroto và các đồng bạn của mình là những kẻ gian lận ... những tồn tại 'không công bằng'.

Những thiên tài vốn không thường xuất hiện, bỗng chốc lại được sinh ra trong cùng một thế hệ, và có tận một trăm người như vậy, với đại đa số họ lại được sinh ra trên một đảo quốc ở miền viễn Đông xa xôi. Chưa kể đến tất cả bọn họ đều sở hữu cho mình ít nhất một 'năng lực' không phải là ma pháp và không hoạt động theo bất kì nguyên tắc nào hiện hữu thời bấy giờ.

Cũng một phần nhờ các 'năng lực' này mà mỗi một người trong số họ đều có đủ sức mạnh để làm rung chuyển cả một quốc gia.

'Anh hùng sa đọa' Kanata sở hữu Gugnir, cho phép hắn ta bắn tỉa và ám sát bất cứ ai mà không màng đến vật cản.

Còn Shiouin Mari 'Hoán Hình', người đã hạ sát Kanata, lại là một bậc thầy cải trang còn xịn hơn cả các điệp viên trong phim ảnh. Cô có thể ngay lập tức thay đổi cả giống loài và vóc dáng bên ngoài của mình, khiến cho mọi loại cảm biến vân tay, máy quét võng mạc hay là cả mã khóa bằng giọng nói đều chỉ như sắt vụn, và khả năng cao là cô thậm chí còn có thể qua mắt được những cảm biến đo bức sóng Mana của từng cá thể riêng biệt nữa.

Endou Kouya Tiên Tri, Machida Aran Tính Toán, hay Shimada Izumi Kiểm Duyệt. Tất cả những con người này đều phá vỡ những định luật thông thường.

Và người đáng sợ nhất trong số các Dũng giả, không phải ai khác ngoài Amemiya Hiroto. Người ta tin rằng nếu như cậu được sinh ra trước cuộc Đại Thế Chiến thì phần thắng hẳn đã ngã về đảo quốc miền viễn đông kia chứ không phải là liên minh Mỹ-Châu Âu. (Khởi Nguyên chỉ trải qua một cuộc Thế chiến nhưng ở Trái Đất thì WWI ta nhớ là Nhật theo phe Mẽo ... chắc do cách biệt thế giới)

"Thế, tín hiệu đã mất từ chiếc phi cơ đó là do Chỉ dẫn Thứ tám đã tấn công sao? Các Dũng giả còn sống chứ?" một viên chỉ huy của lực lượng đặc nhiệm từ một trong số các quốc gia lên tiếng hỏi.

"Không xác định được ạ", thuộc cấp của ông ta lập tức trả lời. "Tuy nhiên, dấu hiệu sự sống của 'Noah' Mao Smith, đã hoàn toàn biến mất."

"Ta hiểu rồi, vậy cuối cùng thì cô ả phiền phức đó cũng đã chịu chết."

Mao đã được xác định là một trong các cá nhân cần được giám sát gắt gao trong số các Dũng giả. Điều này không đến từ tính cách của cô, mà là từ kĩ năng Noah mà cô sở hữu.

Những thứ được cất giấu ở trong Noah được bảo mật hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Kim loại hiếm, súng ống, các loại thuốc, cô đều có thể vận chuyển chúng theo ý mình. Đương nhiên là nó bao gồm cả con người

Lỡ đâu cô lại đi vận chuyển một món vũ khí sinh học nguy hiểm nào đó bên trong Noah thì sao? Chỉ riêng việc nghĩ về điều đó thôi cũng đủ khiến các quan lớn rùng mình sợ hãi.

Các Dũng giả vẫn đang đạt được lòng tin của mọi người cho đến thời điểm hiện tại, nhưng vẫn còn đó những kẻ như Murakami Junpei và những kẻ phản bội đã chọn đi theo hắn và làm việc cho Chỉ dẫn Thứ tám.

Không cần biết họ có "quý'ss tộc'ss" đến mức nào đi chăng nữa, sẽ chẳng có gì đảm bảo là họ sẽ không để tay mình nhúng chàm bằng tội ác.

Đó là lí do mà mọi chuyện sẽ không tệ đi một khi các Dũng giả chết. Tình huống tốt nhất là họ sẽ gắn liền với một quốc gia và làm việc lâu dài với quốc gia đó, nhưng để họ chết sẽ tiện hơn nhiều nếu như họ lại chọn quốc gia đối nghịch hoặc gia nhập vào các tổ chức tội phạm.

"Việc đầu tiên, chúng ta sẽ cần phải xác định con số thương vong chính xác mà các Dũng giả đã phải gánh chịu, và sau đó chờ họ liên lạc xem liệu bọn họ có còn trong tình trạng có thể tham gia chiến dịch này hay không. Theo lí thuyết thì đây sẽ là lựa chọn trước mắt của chúng ta. Tuy nhiên, khả năng rất cao rằng Chỉ dẫn Thứ tám cũng đã biết về chiến dịch này" - Viên chỉ huy nói.

Nếu không phải là do việc đó thì không có lí do gì để một phi cơ tàng hình đời-mới-nhất lại mất tích cùng viên phi công trẻ trung và khỏe mạnh của mình.

Làm thế nào để Chỉ dẫn Thứ tám, tổ chức vốn không sở hữu bất kì loại ra-đa nào lại có thể phát hiện được sự có mặt của một phi cơ tàng hình? Cỏ khả năng rằng đây là việc làm của Murakami Junpei và nhóm của hắn cùng với kĩ năng của chúng, nhưng đây là một sự thật đã được biết đến rộng rãi, rằng mọi thành viên của Chỉ dẫn Thứ tám đều sở hữu cho mình một tử tính ma thuật đặc thù để đổi lấy việc họ sẽ không dùng được ma thuật của bất kì thuộc tính thông thường nào khác.

Cả hai khả năng trên đều là khả thi.

"Thưa Chỉ huy, không có bất kì thành viên nào trong số những người đi theo Murakami Junpei sở hữu năng lực phù hợp cho việc này," thuộc cấp đó nói vậy. "Liệu đây không phải là việc làm của Chỉ dẫn Thứ tám không?"

Các năng lực của Murakami Junpei và những người đi theo hắn ta đều được biết đến rộng rãi.

Bản thân Murakami sở hữu Chronos, một năng lực cho phép hắn ta làm chậm đi thời gian kích hoạt của các năng lực mà các Dũng giả khác sở hữu cũng như mọi loại ma thuật được xướng lên ở gần hắn. Hắn còn sở hữu năng lực tái tạo mana cực khủng luôn ở trạng thái kích hoạt.

Đồng hành cùng hắn còn có Tsuchiya Kanako sở hữu Venus, cho phép cô ta mê hoặc người khác. Tuy nhiên, nó lại không hoạt động khi đối tượng là một Dũng giả.

Ở đó còn có Lưỡi hái Tử thần, người mang lại cái chết tức thời chỉ bằng cách nhìn vào mặt của đối tượng, Siêu Cảm quan giúp tăng cường sự nhạy bén ở cả năm giác quan, Sylphid (Silphyd là một dạng tinh linh gió) với khả năng biến cơ thể của người sử dụng thành hơi ga, Marionette có thể điều khiển cơ thể của người khác chỉ bằng cách chạm vào họ, và Hecatoncheir thì là siêu năng ngoại cảm (telekinesis) ... bọn họ sở hữu siêu năng lực ở đủ mọi thể loại.

Về phần Gazer, người có thể thấy trước được tương lai, cũng đã từng được xem là một cá nhân đặc biệt phiền phức nhưng cô được ghi nhận là đang ở dạng sống thực vật khi Murakami bắt cóc cô đi, vậy nên chuyện cô có còn dùng được năng lực của mình hay không vẫn là một ẩn số.

Tuy nhiên, viên chỉ huy lại không quá tin tưởng vào mẩu thông tin này. Sau cùng thì nó vẫn là thông tin đến từ các Dũng giả. Thậm chí là thông tin tình báo từ quốc gia sở tại của ông ta còn có thể sai lệch. Ông ta không thể cứ đơn giản là mù quáng tin vào nguồn thông tin từ bên ngoài.

"Nếu như những năng lực gia đó mà làm việc cùng nhau, có thể chúng sẽ có cách vận dụng năng lực của mình theo cách mà tình báo của chúng ta không nói trước được. Và cũng không có gì đảm bảo rằng chúng không giấu trong ống tay một hay hai con bài tẩy. Đừng có mà lơ là cảnh giác" ông nói. "Chúng ta đã được giao cho những nhiệm vụ tuyệt mật. Chúng ta sẽ tiến hành chiến dịch như đã được giao!"

Và rồi, không cần biết các Dũng giả sống chết ra sao, cũng như không thèm liên lạc với các toán quân khác, đội của ông cứ thế mà bắt đầu hành động.

"Chúng ta nhất định phải đoạt được các thành viên của Chỉ dẫn Thứ tám, những kẻ với tử tính ma pháp chảy trong cơ thể mình, về với quốc gia của chúng ta! Chuyện chúng còn sống hay đã chết cũng không quan trọng, hãy cứ giết chúng và mang xác về!" ông ta hét lên như thế.

"Yes, sir!" - người của ông ta trả lời.

***

Nhận thức được những lợi ích mà tử tính ma pháp mang lại cho quốc gia quân sự trước kia, các quan lớn ở mọi nơi trên thế giới đều không thể không thèm thuồng phần vinh quang đó về với quốc gia của mình.

Và quan trọng nhất, không phải là nó sẽ giúp nhân loại tiến gần hơn đến với giấc mơ tối thượng của mình, sự bất tử, hay sao? Xét đến những điều trên, và cả khả năng mà các quốc gia khác cũng sẽ có suy nghĩ tương tự, họ sẽ không còn giữ mình được nữa.

Những thành viên của Chỉ dẫn Thứ tám tuy chỉ có thể dùng được duy nhất một loại tử tính ma thuật đặc thù theo từng cá thể thôi, nhưng cũng đã nắm giữ nguồn sức mạnh to lớn như thế này rồi. Vậy thì nếu như một quốc gia nào đó độc chiếm được nguồn sức mạnh mang tên tử tính ma pháp, liệu nó sẽ nắm giữ bao nhiêu sức mạnh? Chính vì vậy, việc 'kiểm soát' nó cho đất nước của mình luôn được coi là công lí.

Và cấp trên của tổ đội này không phải là những người duy nhất có cùng lối suy nghĩ đó.

Những chiến sĩ của các lực lượng đặc nhiệm đều sở hữu thân hình được huấn luyện kĩ càng cũng như đều đã học qua ma thuật thượng cấp. Thêm vào đó, họ đều được vũ trang bằng các trang bị tân tiến nhất.

Vật phẩm ma pháp kích hoạt chủ động dạng ngụy trang bằng cách dùng quang tính ma pháp, vật phẩm ma pháp dạng cảm biến nhiệt với hỏa tính ma pháp, cũng như là vật phẩm ma pháp chống hồng ngoại một cách hoàn hảo.

Và họ còn mang bên mình vũ khí nóng (hàng nóng, súng ống các thứ vv...), dao cận chiến các loại, đủ thứ loại hóa chất, hay các găng tay hiện đại nhất với vai trò là một "gậy phép" tích hợp và cả các thiết bị liên lạc vận hành bằng cả công nghệ lẫn ma thuật.

Mỗi cá thể chiến sĩ ở đây đều là những siêu chiến binh với năng lực tác chiến cao hơn cả một chiếc xe tăng. Và các tổ đội với quy mô từ một tá cho đến khoảng ba mươi người được gửi đến đây từ mười quốc gia độc lập.

Họ có đủ tự tin để cho rằng nhiệm vụ này sẽ thành công tốt đẹp, hoặc phải nói là họ đang tự kiêu do bản thân họ là những người lính đã được huấn luyện kĩ càng.

Họ nhất định sẽ không thất bại dưới tay những kẻ gà mờ chỉ biết dựa dẫm vào thứ sức mạnh bí ẩn nào đó... những Dũng giả mà suy cho cùng vẫn không thể thoát được hình tượng của một con người bình thường, hay lũ chuột bạch thí nghiệm vốn còn không trải qua huấn luyện. Họ không tài nào thua được.

Đó là những gì mà họ nghĩ.

Đúng là Amemiya Hiroto đã biến năng lực của các Dũng giả thành kiến thức mở nhằm giúp họ không bị người ngoài tra cứu. Tuy nhiên, không cần biết cậu đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực đi chăng nữa, việc triệt tiêu hoàn toàn lượng người chống đối cậu vẫn là không thể.

Mìn chống dân dụng và bẫy sập. Đúng là trò trẻ con, viên chỉ huy nghĩ thầm.

Các chiến sĩ của lực lượng đặc nhiệm tiến sâu vào các đường hầm dưới lòng đất hiện đang là nơi ẩn náu của Chỉ dẫn Thứ tám, giải giáp những cái bẫy được thiết lập hết cái này đến cái nọ. Mọi chuyện có lẽ đã khác nếu họ chỉ là cảnh sát thông thường hoặc quân lính được gửi đi thực thi nghĩa vụ thông thường, nhưng đối với những người đàn ông đang ở đây, việc này chẳng khác nào đi dạo cả.

Là bọn Chỉ dẫn Thứ tám à? Không phải bọn nó hơi-

Lúc mà người chỉ huy nghe thấy vô số tiếng súng liên tục phát ra, cũng là lúc mà não ông vĩnh viễn ngừng suy nghĩ.

Hàng chục họng súng bỗng chốc xuất hiện từ hư vô, nã đạn vào tổ đội nọ.

"Kẻ địch tập kích sao?!"

"Hỡi thạch bích hãy trồi lên!" viên chỉ huy lập tức hét lên, hiệu triệu một bức tường đá bằng thổ tính ma pháp để che chắn cho bản thân.

Viên chỉ huy của tổ đội này đã nghĩ rằng đây là một cuộc tấn công bất ngờ từ các quốc gia đối nghịch nhằm loại trừ những kẻ cạnh tranh.

Nếu như không phải vậy thì không lí nào kẻ địch lại phải dùng tới hệ thống ngụy trang tân tiến đến như thế này.

"Eizam, dùng bom Napan! Beck, Tyler, oxi!" viên chỉ huy ra lệnh, biết rõ rằng bức tường đá sẽ bị xuyên thủng bởi ma thuật của kẻ thù trong vòng mười giây tới, ông ta đã quyết định rằng mọi thành viên của tổ đội đối địch phải bị tiêu diệt hoàn toàn.

Dưới sự chỉ huy của ông ta, những thuộc cấp bắt đầu niệm xướng thần chú của một loại hỏa tính ma pháp thượng cấp và thêm vào đó là một phong tính mà pháp nhằm tạo ra một vùng an toàn chứa không khí có thể thở được, bảo vệ các đồng đội của mình.

"Khai hỏa!"

Cùng với hiệu lệnh trên là một cái lỗ được mở ra trên bức tường đá, và hỏa tính ma pháp kia được phóng ra ngoài bằng cái lỗ đó. Ngay khoảnh khắc đó, một chiếc màng bảo vệ được lấp đầy bởi không khí bọc các chiến sĩ lại.

Âm thanh sấm rền vang lên. Toàn bộ lượng oxi ở phía bên kia bức tường hẳn đều đã phát hỏa, để lại đó những kẻ xấu số không còn hô hấp bình thường được nữa trong khi phải chịu đựng hơi nóng của thứ không khí vừa bắt cháy.

"Tín hiệu sự sống?" viên chỉ huy hỏi.

"Không có. Đã xác nhận kẻ địch bị tiêu diệt," một trong các thuộc cấp của ông nói trong khi xác nhận rằng kẻ địch đã bị xóa sổ bằng một vật phẩm ma pháp sinh tính.

Và ngay lúc mà những người lính còn đang kiểm tra sơ bộ tình hình và bắt đầu di chuyển nhằm nhanh chóng thực hiện sơ cứu thì... bức tường đá vỡ ra thành từng mảnh vụn.

"Không thể nào! Kẻ địch đáng ra phải chết cả rồi chứ!"

Chỉ khi cơn mưa đạn kia lại một lần nữa chuẩn bị đổ ập xuống đầu ông ta và các thuộc hạ của mình thì ông ta mới nhận ra kẻ thù của mình là ai.

Chúng là một toán quân Undead được vũ trang đầy đủ với khuôn mặt bị cháy xém trong khi không ngừng rên rỉ. Những chiến sĩ đã chết, vô hồn, và tất nhiên là không cần tới oxi.

"HAHAHAHAHA! Đúng là mạnh đến áp đảo mà không phải sao, các chiến binh quả cảm của ta! (Trans eng: đây là một cái reference cho một câu thoại nổi tiếng trong Gundam, "Áp đảo, không phải sao, đội quân của ta!". Câu này rất thường hay được nhắc tới, tôi đã thấy những trường hợp tương tự vô số lần rồi)" Valkyrie, người phụ nữ cao ráo, xinh đẹp với mái tóc vàng ánh kim dài đến ngang eo, nổ ra tràng cười lớn đến inh tai trong khi chiêm ngưỡng cảnh tượng những người lính của đội đặc nhiệm lần lượt ngã xuống dưới chân các Undead dưới trướng cô. ('năng lực tác chiến cao hơn cả xe tăng'... pffftt)

"Chuyện đó thì cô đúng" - 'Lưỡi hái Tử thần' Konoe Miyaji nói vậy trong khi nhìn lên. "Chẳng phải lũ Zombie thường toàn là bọn tôm tép à?"

"Bất lịch sự, dám gọi họ là tôm tép! Các chiến binh quả cảm của tôi sẽ tiếp tục chiến đấu mà không sợ hãi bât kì điều gì, kể cả cái chết đi chăng nữa!" Valkyrie lập tức phản đối.

"Thật ra thì, họ đã chết sẵn rồi nên giờ họ mới không còn cần phải sợ nó nữa."

Undead vẫn tồn tại ở Khởi nguyên, nhưng chúng vẫn chỉ được xem như một loại quái vật, những cái xác tự thân chúng di chuyển nhờ vào lượng Mana được tích tụ trong cơ thể bằng bất kì cách nào. Trong đa số các trường hợp, chúng chỉ đơn giản là làm loạn lên như thú vật. Chúng không sở hữu trí tuệ cũng như kĩ năng của mình khi còn sống. Ngoại lệ duy nhất là 'Undead', kẻ có thể dùng được ma pháp.

Đó là lí do mà lực lượng đặc nhiệm chắc chắn sẽ không bao giờ bại dưới tay lũ Zombie, không cần biết chúng tràn vào nhiều đến đâu đi nữa. Cùng lắm thì chúng cũng chỉ có thể được dùng để câu giờ.

Tuy nhiên, những chiến binh Zombie quả cảm dưới trướng của Valkyrie có thể dùng được súng ống như cách họ từng làm khi còn sống, và thậm chí còn có thể niệm những ma pháp đơn giản.

"Đương nhiên, tất cả là nhờ có công lao của các đồng đội đã thu thập những cái xác giúp tôi, và cả năng lực của Isis nữa chứ. Tôi chẳng làm gì khác ngoài ra lệnh cho chúng cả," Valkyrie nói.

Những chiến binh Zombie có khả năng thể hiện kĩ năng của mình khi còn sống là nhờ vào năng lực của Isis, một người phụ nữ da đen với kiểu tóc dreadlock.

Tương tự như vị nữ thần ngày trước đã hợp nhất các phần cơ thể bị cắt lìa của chồng mình để tái sinh ông, Isis có khả năng biến xác chết thành những Undead sở hữu kĩ năng của mình khi còn sống. Tuy nhiên nó mất khoảng từ một tiếng đến nửa ngày để cô có thể tạo ra một con như vậy nên việc thêm những chiến sĩ của lực lượng tinh nhuệ này vào hàng ngũ Undead của cô là không thể.

Và kĩ năng của Valkyrie cho phép cô ra lệnh và điều khiển các Undead, những tạo vật vốn không thể bị điều khiển. Tất cả chỉ có vậy.

"Do đó, bản thân tôi và các chiến binh quả cảm của mình sẽ không chấp nhận việc bị chỉ trích. Bọn tôi nhất định sẽ tận dụng tối đa những món trang bị mà mình trưng dụng được từ các cơ sở thí nghiệm và các tổ chức tội phạm từ trước đến giờ!" Valkyrie hùng hồn tuyên bố.

"Tôi thật sự không muốn bị dính líu vào vụ này đâu, nhưng mà..."

"Konoe, bên phải của cậu, có vài kẻ định cho nổ tung cả hệ thống đường hầm này bằng thiết bị nổ mạnh. Giết chúng" - mệnh lệnh được đưa ra bởi giọng nói nọ phát ra từ thiết bị liên lạc của cậu ta.

"Yes sir, Murakami-danna." - Tuân theo mệnh lệnh trên, Konoe phát ra một luồn sóng siêu âm bằng phong tính ma pháp. Sau đó các cảm biến thu luồn sóng siêu âm phản hồi rồi trình chiếu lại gương mặt nạn nhân của anh ta. "Lưỡi hái Tử thần".

Chỉ với điều đó, tim của những chiến sĩ bị chọn làm mục tiêu bỗng ngừng đập, sau đó là co giật vài lần trước khi lìa đời.

"Có phải việc đội mũ che khiến các người cảm thấy an tâm hơn hay gì không?"

Sự thật là Death Scythe chỉ có thể khiến gây đột tử ... hay đúng hơn là triệu chứng ngừng tim lên những đối tượng mà anh nhìn thấy được bằng chính cặp mắt của mình. Tuy nhiên, anh đã gắn vài cảm biến vào nhãn cầu của mình nhằm giúp bản thân có thể thấy được gương mặt của nạn nhân bằng luồng sóng siêu âm có khả năng đi xuyên qua mũ bảo hộ và mặt nạ.

Phương pháp này được anh ta phát triển sau khi đã chấp nhận lời mời của Murakami, vậy nên lực lượng đặc nhiệm vốn nhận thông tin từ các Dũng giả không hề biết về con bài tẩy này.

"Cậu xong chưa đấy? Nếu xong rồi thì chúng ta sẽ tiếp tục hành quân về phía trước! Món khai vị sẽ được xử lí bởi tôi, Valkyrie, cùng với Izanami và Berserk trước khi lũ anh hùng giả mạo đó tới nơi!" cô nàng can trường và xinh đẹp tên Valkyrie nọ tuyên bố dõng dạc.

Konoe trưng ra biểu cảm không mấy vui vẻ. "Tại sao cô lại phải lo chuyện bao đồng mà dấn thân ra tiền tuyến thế? Người chỉ huy thường sẽ ở lại phía sau mà đúng không?"

"Đó là vì năng lực của tôi chỉ có ảnh hưởng trong bán kính một ki-lô-mét xung quanh tôi thôi! Nếu các chiến binh quả cảm của tôi mà hành quân một mình thì họ sẽ trở nên bất tuân mệnh lệnh. Nếu muốn thì cậu cứ việc trốn sau lưng tôi là được!"

"Rồi, rồi."

***

Ở một nơi cách xa Valkyrie và Konoe, Izanami đang giải phóng cơn thịnh nộ của mình lên đầu các chiến sĩ đặc nhiệm.

"Á hựuuu!"

"Q-quái vật! Nó là một con quái vật! Tại sao quang tính ma pháp lại không ảnh hưởng gì cơ chứ?!"

"Đạn bạc, nước thánh, muối trừ tà và cả trang bị chống Undead nữa, chả có cái gì hiệu quả cả! Chúng ta chưa từng được thông báo về thứ này!"

Chỉ dẫn Thứ tám đã từng phá hủy vài cơ sở nghiên cứu tối mật về ma pháp tử tính ở quốc gia gửi tiểu đội này đi, và bổn quốc cũng nhận ra rằng Chỉ dẫn Thứ tám đã mang cả xác của những người bảo vệ theo bên mình.

Do đó, quốc gia nọ đã cung cấp cho tiểu đội mà mình gửi đi với một lượng lớn trang bị chống Undead, đoán rằng rất có thể Chỉ dẫn Thứ tám đã biến xác họ thành Undead và dùng họ để canh gác căn cứ của mình.

Tuy nhiên, người đóng quân ở đây lại không phải là Valkyrie và những Undead dưới trướng cô, mà lại là Izanami.

Tiếng gầm hung tợn vang vọng khắp không gian.

Yomotsushikome (Trans eng: Yomotsushikome là những nữ quỷ của Âm giới trong thần thoại Nhật bản. Izanami gửi chúng để đuổi theo Izanagi, người đã phá vỡ lời thề giữa hai người), những đống thịt với kích cỡ của một chú chó tầm trung, từ mỗi con đều mọc ra bốn chi ngắn nhưng đầy vuốt nhọn, cùng với đó là cái miệng đầy nanh mọc lởm chởm trông cứ như là được dán vào với cơ thể chính. Và Yomotsuikusa (Trans eng: Yomotsuikusa là những quỷ vật tồn tại ở Âm giới), những sinh vật có hình thù của tinh tinh với các thớ cơ lộ rõ ra bên ngoài.

Năng lực của Izanami đã tạo ra hai loại quái vật này, những tồn tại mà trong đầu chỉ có duy nhất việc ăn là quan trọng.

"Ugufuh! ... Đi, đi ăn đi, sau đó hãy quay lại đây với ta." - Izanami dùng một con dao cắt rời một trong các khối u trên cơ thể nó ngay từ gốc. Khối u sau đó tạo ra tiếng động nghe như một loại âm thanh đồ họa ('graphic-sounding noises' - Âm thanh đồ họa hoặc âm thanh được vẽ là bản ghi âm được tạo từ hình ảnh được vẽ trực tiếp lên phim hoặc giấy sau đó được phát lại bằng hệ thống âm thanh) trong khi biến dạng thành hình thù của con quái vật.

Cũng cùng lúc đó, vết thương trên người Izanami liền lại ngay tức khắc.

"Kufuh, giờ thì, giết chúng đi. Dù chúng không phải là kẻ đã hạ sát người đã mang lại ý nghĩa cho mạng sống của con quái vật gớm ghiếc này, ngài 'Undead', nhưng chúng lại là đồng minh của những kẻ đã làm điều đó. Giờ, xông lên đi," Izanami lẩm bẩm.

Toàn bộ các tế bào trên cơ thể Izanami, không chỉ giới hạn trên các khối u đầy rẫy trên người nó mà thậm chí là cả các cơ quan nội tạng, đều đã biến thành một cái gì đó tương tự như tế bào ung thư lặp lại liên tục quá trình phân bào. Do đó mà Izanami được cho là sẽ không chết được trừ khi não bộ của nó bị tổn hại trên 70%.

Tuy nhiên, trong cơ sở nghiên cứu của quốc gia quân sự nọ, Izanami chỉ đơn giản là một con chuột bạch bất tử, không hơn. Nhưng nhờ vào tử tính ma pháp mà bản thân nhận được khi Undead cứu sống mình, nó đã có thể tạo ra được hai loại quái vật này từ các khối u ngoại cỡ của mình.

Ngay trước đôi mắt của chính Izanami hiện giờ, là cảnh tượng mà hai loài quái vật này, Yomotsushikome và Yomotsuikusa, đang xâu xé lực lượng đặc nhiệm, những kẻ đáng ra nên là những chiến binh tinh nhuệ.

Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, và đối với Izanami thì các khối u của nó ngày càng lan rộng ra. Các tế bào của nó đang gào thét, cố gượng hồi phục vô số các vết thương mà bản thể của nó phải hứng chịu liên tục trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

"Kuhuh, cứ cái đà này thì, áp lực từ các khối u sẽ nghiền nát nội quan ... não của mình." - Giờ đây, chỉ việc đi bộ cũng là bất khả thi đối với nó do kích cỡ và khối lượng của các khối u trên người, nó đã bắt đầu nhìn thấy ánh sáng ở cuối con đường mà mình đã chọn, và thì thầm vào thiết bị liên lạc của mình. "Tới lúc để tớ tỏa sáng rồi," - nó nói vậy.

"Cậu không trụ được lâu hơn sao?" Baba Yaga, hiện vẫn đang ngồi chờ đến lượt của mình, hỏi vậy.

Nụ cười cay đắng xuất hiện trên gương mặt của Izanami. "Tớ tin là mình vẫn còn trụ được vài phút nữa, nhưng mà sớm thôi, cả việc nói chuyện tớ cũng không làm được."

"Tớ hiểu rồi ... vậy thì cứ để phần còn lại cho bọn này. Chúc cậu ngủ ngon, Izanami," - Baba Yaga nói .

"Hẹn ngày tái ngộ, hỡi đồng chí!" - giọng nói của Valkyrie cất lên.

"Tớ cũng sắp đi rồi, nên nhớ mà đợi tớ nhé," - Pluto nói.

Izanami lắng nghe những lời từ biệt từ Pluto và các đồng đội của mình. "Ờ, tớ sẽ đợi các cậu ở thế giới bên kia," nó trả lời, đoạn rút ra chiếc công tắc nhận được từ Isis.

Lúc này Izanami mới nhớ ra, rằng Isis vẫn chưa chào tạm biệt, nhưng mà... rất có thể là do hành động của Murakami và những kẻ khác nên cô cũng không để bụng làm gì.

"Hỡi cơ thể này của ta, hãy xé xác kẻ thù của mi càng nhiều càng tốt." Izanami nhấn công tắc, và món vật phẩm ma pháp được cấy trong hộp sọ nó phát nổ. Bản thân vụ nổ không hề lớn, nhưng để phá hủy bộ não của Izanami thì vậy là quá đủ.

Cùng với thứ hỗn hợp trông như hồ dán từ máu và những gì từng là bộ não của mình chảy ra khỏi cái lỗ ở nơi vốn là khuôn mặt, Izanami ngã xuống.

Tiếng gầm trầm đục lấp đầy không trung.

Cơ thể của Izanami sau đó ọp ẹp đứng lên, trỗi dậy như một Yomotsuikusa khổng lồ.

Với tiếng gầm quái vật của mình vang vọng khắp các đường hầm, con Yomotsuikusa khổng lồ ấy lao đến vị trí của toán lính vẫn đang cầm cự, trong khi sục sôi ham muốn nhiều con mồi hơn.

***

Tiếng gầm dã thú cũng đồng thời cất lên ở một đoạn đường hầm khác.

"Anh Lý! Bình tĩnh lại đi anh Lý !"

Nhưng con dã thú đó lại là Trung sĩ Lý Kiện của lực lượng đặc nhiệm được cử đi bởi một quốc gia châu Á, người mà mới khắc trước còn đang chiến đấu với một trong các thành viên của Chỉ dẫn Thứ tám.

Thành viên đó là một người đàn ông cao to, mập mạp với bộ lông gấu, nhưng lại là một đấu sĩ đáng gờm sở hữu cả độ nhanh nhẹn của họ nhà mèo và sức mạnh siêu nhân của loài gấu xám.

Nếu như ông có thể tiếp cận được đối thủ của mình, thì dù là cái tay cái chân, hay là cái đầu, hay là nội tạng của mục tiêu đều có thể bị ông lấy đi bởi một đòn duy nhất.

Thông thường thì mọi người sẽ không cho phép ông lại gần, nhưng các chiến sĩ của lực lượng đặc nhiệm lại không thể tránh được việc bị áp sát do các Dũng giả phản bội, 'Hecatoncheir' Doug Atlas và 'Aegis' Melissa J. Sautome, hỗ trợ ông từ đằng sau.

Và cứ thế, mười trên tổng số ba mươi chiến sĩ đã ngã xuống chỉ để giết được ông, nhưng do một lí do không rõ nào đó mà Trung sĩ Lý, người đã tung đòn kết liễu, lại quay lưng giết các đồng đội của mình dưới tư cách là một con quái vật mới.

"GÀOO!"

"Anh Lý, là tôi đây mà, là Trần đây! Á hự!"

Lý, người vốn là một chuyên gia cận chiến bằng dao, đang vận dụng kĩ năng đó hết công suất như một con quái vật và cắt ngang cổ họng của người đồng chí đang tha thiết gọi tên mình.

"Thứ đó không còn là Trung sĩ Lý nữa đâu! Xóa sổ nó cùng với kẻ địch!"

Đạn súng và ma pháp đổ như mưa xuống đầu Trung sĩ Lý. (Câu này dịch sát sẽ là "đạn và phép thuật với câu chú được lược bớt bằng phương tiện ma pháp di động đổ ập vào Trung sĩ Lý". Ta thấy nó dài một cách vô dụng và đọc không hay nên dịch như trên, các bác đọc góp ý giúp ta)

"Đừng có nương tay! Hãy nghĩ rằng kẻ thù của mình là một con quái vật sẽ không ngừng di chuyển trừ khi tay và chân nó bị phá hủy hoàn toàn!" một trong những người lính la lên.

Điều này cũng có nghĩa là kẻ thù của họ là một con quái vật chỉ có thể được dừng lại khi tay và chân của nó bị phá hủy hoàn toàn ... khi toàn bộ cơ thể của nó trở một đống thịt vụn. Những người lính hiện còn đang ở đây có đủ kĩ năng và trang thiết bị để làm được điều đó.

Tuy nhiên, việc này chỉ đúng khi những đòn tấn công của họ trúng đích.

Trung sĩ Lý rống lên, rồi một cái khiên trắng trông như màn sương xuất hiện trước mặt anh ta, làm chệch hướng từng viên đạn, từng phép thuật một. Gương mặt những tên lính tái hẳn đi sau khi chứng kiến cảnh này.

"Con khốn Aegis đó! Park với Tiểu Lý đang làm cái gì vậy không biết?!" người trông như sĩ quan chỉ huy hét lên.

Đáp lại câu hỏi của ông là một trong hai người hiện đang đứng sau lưng Trung sĩ Lý. "Ý của ông là hai tên vừa bị tôi bóp nghiền đầu ra hay sao?" - cậu nói thế trong khi chỉ tay vào hai cái xác, một trông như bị ép cho mỏng lại với xương khớp đều vỡ nát dưới tay một người khổng lồ, và một cái đầu khác thì đã bị nghiền thành cám.

Không một ai trả lời anh.

"Họ không thể nào nghe được cậu nếu cậu nói chuyện với giọng mộc của mình đâu, đúng không hả Atorasu?"

"Oi, đừng có gọi tớ là Atorasu*!" (trans eng: Ở đây, có bốn hán tự được phát âm, đọc là "Atorasu"- một cái tên tiếng Nhật.)

"À rồi rồi. Doug, tớ chỉ cần gọi cậu là Doug là được, đúng không?... Ài, phiền phức thật."

"Melissa, sao cậu dám nói vậy trong khi tớ là người đang bảo vệ- Oái!"

Đằng sau Melissa, một người phụ nữ lai Âu Á, âm thanh chói tai của những viên đạn bị chặn đứng và dội lại vang lên.

"Lại một con chuột nhắt!"

Âm thanh kinh dị của tiếng xương gãy nát cùng với tiếng thịt nghiền phát ra, và những gì còn lại ở đó là một đống bầy nhầy với kích cỡ của một người lính, được bọc lại với tấm áo choàng cải trang.

"Cậu đã vất vả rồi."

"Quào, quả là một cách cảm ơn thiếu gợi cảm."

"Tớ bận cả hai tay để chăm sóc con quái vật đó ... Berserk rồi."

Tên của người phụ nữ nọ là Melissa J. Sautome. Cô là một cá thể được tái sinh với siêu năng lực cho phép cô triệu hoán 'Aegis', tấm khiên với phòng thủ tuyệt đối. Aegis của cô có thể chặn đứng được mọi loại hình tấn công, cả vật lí lẫn ma pháp. Tuy nhiên, cô lại chỉ có thể gọi nó ra xung quanh bản thân mình hoặc đâu đó gần cô, và chỉ được một cái mỗi lần.

Và khi cô gọi Aegis như vừa rồi nhằm bảo vệ con quái vật ... Berserk của Chỉ dẫn Thứ tám, cô hoàn toàn ở trong trạng thái không phòng bị.

Tất cả là nhờ có 'Hecatoncheir' Doug Atlas đã che chắn cho cô. Đây là phần việc của người đàn ông được ba mẹ đặt tên là Shirai Atorasu khi còn trên Trái Đất, với hy vọng anh ta sẽ trở thành một người có thể hỗ trợ thế giới.

Anh ta sở hữu ba loại năng lực - khả năng 'Siêu năng ngoại cảm' mạnh mẽ, 'Đa hướng Nhận thức' và 'Lực Nhãn', một kĩ năng cho phép anh ta chuyển đổi tầm nhìn sang hồng ngoại, tử ngoại và thậm chí là tầm nhìn cảm biến Mana. Biệt danh 'Hecatoncheir' của anh ta được lấy cảm hứng từ một người khổng lồ với một trăm cánh tay và vô số cái đầu. (Lần lượt là Telekinesis, Onidirectional Perception và Force Vision theo Eng)

Và những gì anh vừa làm là băm vằm những tên lính đang ngụy trang và cố gắng hạ sát Melissa đang bao vệ trước Berserk, từng tên một.

"Dù vậy đi nữa thì không phải là tên Berserk đó đang tận hưởng cuộc đi săn của mình hơi quá hay sao? Tên bất tài đó không bị xao nhãng đâu đúng chứ?" - Doug nói

"Sao cậu có thể bị xao nhãng được khi mà trí thông minh của cậu chỉ ở cấp độ của một con quái vật thôi chứ?" - Melissa hỏi lại.

Trong khi hai người đó vẫn đang nhìn vào cảnh tượng Berserk xâu xé nhóm quân còn lại từng người từng người một thì họ nhận được liên lạc từ Murakami.

"Izanami đã chết. Sắp tới lúc rồi."

"Okay," - Melissa trả lời ngắn gọn rồi hóa giải Aegis của Berserk, thứ vừa hoàn tất kết liễu người lính cuối cùng.

"Gặp lại sau, gấu" - Doug nói vậy trong khi phóng ra năng lực của mình.

Nhưng Berserk đã nhảy sang ngang, tránh đi thứ vốn là một đòn tấn công vô hình từ kẻ phản bội.

Sau đó nó rống lên trong khi thể hiện khả năng vật lí kinh hồn của mình, gia tốc bằng cách đạp vào tường và phóng mình về phía Doug và Melissa.

"Cũng lâu rồi kể từ lần cuối có kẻ tránh được nó đấy. Nhưng mà-"

Đòn tấn công bằng dao được vung tới với lực tay của một con quái vật và kĩ thuật của một con người, bị cản lại dễ dàng bởi Aegis của Melissa.

Berserk lại gầm lên giận dữ.

"Và cái biệt danh Hecatoncheir đó không phải chỉ để trưng thôi đâu," - Melissa lẩm bẩm.

Không để cho khoảng hở nhỏ nhoi đó vụt khỏi tay mình, Doug nhanh chóng nắm lấy rồi nghiền cả cơ thể Berserk ra bả bằng kĩ năng Siêu năng ngoại cảm điêu luyện của mình.

"Và xong ... hoặc là chưa? Gấu chứ có phải đỉa đâu mà," - Doug than vãn. (Thật ra là đồ con gấu cứng đầu nhưng ta dịch vui vui thôi)

Lớp lông gấu nhàu nát tách mình ra khỏi đống thịt băm đã có thời từng là Trung sĩ Lý. Nó sau đó bắt đầu bò tới chỗ cái xác có vẻ là lành lặn nhất ở gần đó.

Bộ lông mao này mới chính là bản thể của Berserk.

Nó là một sản phẩm phụ của vô số cuộc thí nghiệm trên động vật được tiến hành nhằm thu được tử tính ma pháp. Nó xâm nhập vào cơ thể của con người, cả sống lẫn chết, giúp cho chủ thể nhận được cường hóa quái vật phục vụ cho kĩ thuật chiến đấu của họ.

Những người bị nhiễm, nếu vẫn còn sống, thì một phần não bộ của họ sẽ ngay lập tức bị phá hủy, biến họ thành những tên cuồng sát điên loạn trong khi Berserk từ từ hấp thụ dưỡng chất của chủ thể.

Nó được đặt cho cái tên 'Berserk' theo thần thoại Bắc Âu, và một số thí nghiệm đã được tiến hành nhằm kiểm tra liệu nó có thể được dùng làm vũ khí sinh học được hay không, nhưng cuối cùng đã bị dán mác là sản phẩm thất bại.

Nó được sinh ra một cách tình cờ, vậy nên việc tạo ra một Berserk mới là bất khả thi, và bởi cá thể Berserk độc nhất trên thế giới lại là một dạng sống kí sinh trong một đống lông gấu, việc tái cấu trúc não bộ và điều khiển nó theo ý thích là việc không thể.

Họ có thể cho nó chạy loạn trong các khu đô thị, nhưng khi đối mặt với quân lính đã qua huấn luyện thì nó chẳng là gì cả. Đó là những suy nghĩ của họ.

Quân lính được vũ trang với súng ống, thứ có thể dễ dàng phá hủy chủ thể mà nó chiếm hữu, và quan trọng hơn là không giống Trái Đất, ở đây họ có thể điều khiển được phép thuật.

Thậm chí nếu Berserk ký sinh từ người này sang người khác, việc bộ lông mới là bản thể của nó sẽ nhanh chóng được phát giác, và việc đốt nó bẳng hỏa ma pháp hoặc quang ma pháp hay đóng băng và nhốt nó lại bằng thủy ma pháp không phải là việc gì quá khó.

Do đó, họ đã quyết định là đầu tư tiền bạc, thời gian và công sức đó cho các dự án khác sẽ hiệu quả hơn việc cố gắng tìm cách dùng Berserk.

Lí do mà Berseek lại có thể đánh bại các chiến sĩ đặc nhiệm, những người đã trải qua quá trình huấn luyện tiên tiến hơn nhiều so với quân lính thông thường, là do nó đã ngoan ngoãn nghe lời Chỉ dẫn Thứ tám vì một lí do nào đó và nhờ có sự bảo hộ đặc biệt từ Aegis.

"Nhưng mà đến đây là hết rồi. Ta sẽ lấy một phần của tấm lông đó." - Doug sau đó tiếp tục xé bộ lông gấu bóng loáng đó ra cho tới khi nó không còn cựa quậy được nữa.

Tại sao những con người này, những cá nhân được vũ trang với các trang bị đời mới nhất và thậm chí còn là các bậc thầy về pháp thuật, chiến đấu không vũ trang và còn là các tay súng hạng nhất, lại bị dồn vào chân tường một cách áp đảo đến vậy? Họ đã lên kế hoạch đầy đủ cho chiến dịch đối phó với Chỉ dẫn Thứ tám rồi mà.

Vậy thì tại sao?

Có ba lí do chính. Đầu tiên, sự tồn tại của Isis và các chiến binh quả cảm của Valkyrie, quái vật của Izanami và bản thân Berserk được hội Chỉ dẫn Thứ tám giữ bí mật tuyệt đối. Việc thiếu hụt thông tin về những cá nhân này đã khiến họ không thể đưa ra bất kì biện pháp đối phó nào.

Tiếp theo, mục đích của các lực lượng đặc nhiệm lần này là bắt các thành viên của Chủ dẫn Thứ tám, dù sống hay chết, về với quốc gia của mình.

Vì họ không cần phải giữ mục tiêu của mình còn sống, mọi nhóm quân đều tiến vào căn cứ với ý định giết chết các thành viên của Chỉ dẫn Thứ tám và đoạt xác của họ, nhưng điều này vẫn không thay đổi được sự thật là họ không thể dùng các đòn tấn công mà không để lại xác hoặc khiến cái xác rơi vào trạng thái mà việc thu hồi sẽ trở nên tốn thời gian.

Nơi mà Chỉ dẫn Thứ tám chọn làm căn cứ lại là một hệ thống tàu điện ngầm bị bỏ hoang. Việc họ lưỡng lự dùng đến các biện pháp có thể khiến cho hệ thống đường hầm chật hẹp này sập xuống là điều dễ hiểu. Dù rằng họ đã giết được các thành viên nhưng lại tốn quá lâu để thu hồi lại xác thì rất có khả năng các đội khác sẽ cuỗm mất, hoặc là các Dũng giả sẽ chen chân vào.

Đã có một số đội cân nhắc việc làm sập đường hầm, từ bỏ việc thu hồi xác của Valkyrie, Izanami và Berserk mà thay vào đó lại tập trung thu hồi xác của Pluto và các thành viên còn lại, nhưng cả điều này cũng bị chặn đứng bởi lí do cuối cùng.

Đó là do vận may của Murakami và các cựu Dũng giả khác.

Pluto và các bạn đồng hành của cô không tài nào biết về chuyện các Dũng giả và Undead lại là các cá thể được tái sinh từ một thế giới khác. Murakami và những người đi theo ông đương nhiên không sẽ không cung cấp cho họ nhiều thông tin đến mức này.

Tuy nhiên, trong khi nhắm vào các Dũng giả thì Chỉ dẫn Thứ tám đã nghiệm ra một điều, rằng bọn này may mắn đến lạ.

Súng đạn không lúc nào bắn trúng các điểm chỉ tử, và họ nhận được thông tin về các phần tử khủng bố một cách tình cờ. Họ sống sót theo các cách cự kì may mắn, cứ như nhân vật chính trong các bộ truyện tranh hay kịch, và được đủ các thể loại 'trùng hợp' giúp đỡ trong suốt quá trình đạt được mục tiêu của mình.

Liệu đây chỉ đơn giản là may mắn?

"Ban đầu tôi còn tưởng những gì Pluto nói là bất khả thi, nhưng có vẻ như tôi đã sai rồi," Isis, người phụ nữ xinh đẹp với làn da ngăm đen cùng kiểu tóc dreadlock, nói vậy với 'Hình nhân' Inui Hajime, người hiện đang đứng ngay trước mặt cô.

"Thật sao? Tôi thấy nó chỉ là một sự trùng hợp thôi mà?" Hajime hỏi với chất giọng dinh dính. (... speaking in a sticky tone, không biết dịch thế nào)

"Không hề," Isis đáp lại. "Từ lúc mà bọn tôi hợp tác với các người, mọi chuyện trở nên thuận buồm xuôi gió hẳn. Bọn tôi đã thật sự có thể hạ sát Tính toán và Kiểm duyệt, thậm chí sau này là cả Tiên tri. Tiếp đó là việc giết chết được Noah và làm chậm tiến trình của các Dũng giả khác. Thậm chí là vào lúc này, lực lượng đặc nhiệm từ mọi quốc gia được gửi đến đây đều bị Izanami, Vakyrie và Berserk áp đảo trong khi không ai trong số họ từng trải qua thực chiến. Tất cả đèu là nhờ có các người."

Chỉ dẫn Thứ tám đã dang rộng tay mình với Murakami và ngững người khác không chỉ đơn giản là để các Dũng giả bắt đầu chém giết lẫn nhau, mà còn là để lợi dụng sự may mắn và vận hạnh của họ.

Những cá thể tái sinh được đặt dưới sự bảo hộ của Rodcorte thông qua may mắn và vận mệnh. Đó là lí do mà họ có thể sống sót 'một cách may mắn' mà hoạt động cho đến bây giờ.

Tuy nhiên, khi các Dũng giả đấu đá lẫn nhau thì cái vận hạnh này lại không tỏ ra mấy hiệu quả. Pluto đúng là không biết việc này, nhưng cô đã chú ý đến việc Kaidou Kanata đã rơi vào bẫy của Shihouin Mari, và dù hắn có xoay sở để trốn thoát được thì hắn vẫn tử nạn ba ngày sau đó, nên cô đã suy luận như vậy.

Và cô đã đúng.

"Đó là lí do mà bọn tôi rất cảm kích sự hợp tác của các người. Mặc dù cuối cùng tôi vẫn phải huấn luyện Berserk một cách bài bản. Và đặc biệt là Jack. Nhờ có các người mà cậu ta mới có lí do để ra đi cùng với Hitomi". Nói tới đó thì Isis dừng lại.

Hajime giở giọng cười đểu. "... Ngươi không định hỏi lí do tại sao à? Tại sao bọn ta lại phản bội các ngươi?" hắn hỏi Isis, người hiện đang không thể cử động dù là ngón tay của mình do năng lực của Hình nhân. Và mặc dù hắn là người vừa hỏi, hắn lại tiếp tục mở mồm nói, tỏ vẻ không hứng thú với câu trả lời. "Tốt thôi, có vẻ các người đã dự đoán được việc này ngay từ đầu rồi. Thật ra là ngay khoảnh khắc mà bọn ta gia nhập với Murakami-sensei và quyết định bỏ đám bé ngoan 'Dũng giả' đó thì bọn ta đã lên kế hoạch phản bội các ngươi rồi cơ. Nói cho đúng hơn thì, bọn ta được thuê lại để làm tình báo cho một nước liên bang. Hợp tác với các ngươi chỉ là một phần công việc của bọn ta mà thôi."

Hajime vừa cười vừa nói với vẻ tự hào lắm. Hắn giờ trông cứ như mấy tên phản diện thiểu năng của mấy bộ truyện tranh cho con nít, nhưng đúng là kẻ thù của hắn chỉ có mỗi một mình Isis. Toàn bộ số Undead đều đang đi theo Valkyrie, Berserk đã được thả ở nơi nào đó khác, và Isis thì chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, không biết dùng súng và cũng chả thể nào dùng được ma thuật thuộc tính.

Và cả việc cơ thể cô từ cổ trở xuống hiện đều đang nằm dưới sự kiểm soát của Hình nhân, vậy nên việc cử động dù chỉ là một ngón tay cũng là không thể đối với cô.

Hình nhân của Hajime cho phép hắn kiểm soát dây hệ thống thần kinh của bất kì ai hắn chạm vào. Tuy nhiên, tiếp xúc da thịt lại không thật sự cần thiết.

Chỉ bằng cách 'kết nối' hắn với mục tiêu của mình bằng một dòng điện cường độ yếu và thế là yêu cầu đã đạt.

Ta đã phải làm phải làm cái công việc chui rúc dơ bẩn này hơn một năm trời rồi, vậy nên việc tận hưởng nó một chút chắc cũng không sao hết, nhờ?

Hành hạ một người khi họ không thể chống trả lúc nào cũng là một dạng tiêu khiển khó mà cưỡng lại được. Và điều đó càng đúng hơn khi đối tượng là một một người phụ nữ xinh đẹp.

Nhưng ngay cả sau khi bị hắn tước đi quyền điều khiển cơ thể và phải nghe những lời nói nhơ bẩn của hắn thì Isis vẫn không mất đi nụ cười điềm tĩnh.

"Bình tĩnh phết nhỉ? ... Để ta cho ngươi biết vài thứ thú vị," Hajime tiếp tục. "Murakami-sensei và những người khác rồi cũng sẽ thu hồi xác của ngươi thôi. Bọn họ không định bắt sống ngươi đâu. khác với ngươi, bắt sống những tên khác khó hơn nhiều. Thế còn những kẻ chết rồi thì sao nhỉ? Izanami hẳn đã biến cả cơ thể mình thành một con quái vật, còn tên Shade ngay từ đầu đã không có cơ thể rồi. Jack hẳn đã có ghể giúp các người trốn thoát nên bọn ta mới để hắn chết trước."

Mọi thứ như đều nhảy múa trong lòng bàn tay của chúng vậy. Tên Hajime ra vẻ vô cùng phấn khích khi buông ra những lời này, nhưng nụ cười trên môi của Isis không biến mất.

"Thế còn con Gazer thì sao? Không sao cả, dù gì thì nó vốn cũng không phải là đồng minh của bọn ta. Bọn ta chỉ đơn giản là bắt cóc nó theo lệnh của Murakami-sensei nhằm phục vụ cho kế hoạch này mà thôi. Nói trắng ra là một con tốt thí. Cơ mà ta lại không nghĩ rằng nó lại kết thân đến vậy với các người. Con đĩ đó cực kì thân mật với thằng bí ngô quái dị, đúng chớ!" - Hajime chửi thề.

Đến lúc này, Isis bắt đầu nhíu mày. "Ngươi hạ giọng xuống cho ta nhờ. Cái giọng của ngươi nghe khó chịu và chói tai quá"

"Tao không thèm quan tâm đâu, con đàn bà dơ bẩn! Bớt giả vờ bình tĩnh đi!" - tên Hajime vì phản ứng mà hắn nhận được khác với thứ mà hắn muốn. "Mày có hiểu vị trí của mày lúc này không?! Nếu tao muốn, tao có thể khiến mày tự lột đồ ra và cư xử như một con chó! Với việc bị tao bắt sống thể này, mày sẽ lại trở thành một con chuột thí nghiệm thôi! Nếu mày không muốn vậy thì sao mày không khóc lóc và la liếm tao đi?!" - hắn ta hét lên.

Cái nhíu mày của Isis biến thành một nụ cười thương hại cho Hajime. "Ngươi chẳng thế làm gì được ngoài việc đe dọa một người phụ nữ mà mày đã chiếm quyền điều khiển sao. Chắc trước giờ ngươi chưa cầm tay gái bao giờ đâu nhỉ?"

Hajime tức giận đến mức nghe thấy tiếng mạch máu chảy hết khỏi mặt mình. "Đủ rồi, im đi"

Bị kích động, hắn ta mở rộng hiệu ứng lên não của Marionette. Cùng với đó, cô không khác gì một con rối gỗ, và hắn cũng chẳng thế thưởng thức phản ứng của cô được nữa, nhưng vốn dĩ cô đã không còn là thứ để hắn thưởng thức nữa rồi.

"Hừ, tao sẽ đi kiếm một con đàn bà xịn hơn sau khi bán mày cho liên bang ... thế quái nào mà mày còn cười được kia chứ?!"

Một khi Hajime đã giành quyền điều khiển cả não bộ của mục tiêu, hắn có thể điều khiển cả cảm xúc và nhãn cầu của mục tiêu. Dẫu có vậy, Isis vẫn cứ cười, hoàn toàn đi ngược với ý muốn của Hajime.

Không thể nào, Hajime sửng sốt.

Nụ cười của Isis lại mở rộng hơn nữa. "Năng lực Hình nhân của ngươi có thể giúp ngươi điều khiển thần kinh của đối phương, đúng chứ? Vậy thì đơn giản thôi. Về mặt y học mà nói, ta đã chết não rồi. Lũ nghiên cứu gia đã giữ cho ta sống trong tình trạng đó, để rồi Undead giúp ta điều khiển trực tiếp cơ thể bằng linh hồn của mình"

Đó là một phép màu được tạo ra bởi Undead, bởi Vandalieu, với lí do đơn giản như là "Nếu cô không tự di chuyển được thì sẽ rắc rối lắm."

"Chết não?! Bất khả thi, không một con người nào lại có thể sống mà não bộ lại không hoạt động được...!"

"Trước khi tỏ ra bất ngờ thì ngươi nên dùng cái đầu của mình một chút đi. Cái gì hiện đang ở trong hộp sọ của ta thay cho một bộ não vô dụng không còn hoạt động? Ta tự hỏi liệu Izanami đã đưa tao cái gì ấy nhỉ?" - Isis nói vậy

"Eh?" - Hajime hét toáng lên trong khi xoay người bỏ chạy.

Isis nhìn thẳng vào lưng hắn trong khi nhấn vào cái công tắc được cấy trong khoang miệng của cô. "Ta thật sự rất biết ơn ngươi. Do đó, ta sẽ mang ngươi theo cùng. Được chết cùng một người phụ nữ xinh đẹp như ta thì quả là diễm phúc của ngươi đó nhỉ," cô nói.

***

Vụ nổ sấm rền thổi bay Inui Hajime, và hắn rơi xuống đường ray của hệ thống tàu điện ngầm cùng với vài mảnh vỡ của cánh cửa phòng điều khiển. Hắn nảy lên vài lần trong khi lăn lộn dọc đường ray.

Hajime thở hắt ra trong cơn đau. Hắn chỉ vừa vặn sống sót. Có thể là do quả bom cài vào hộp sọ Isis khá yếu, hoặc cũng có thể là do hắn đã tạo ra được chút ít khoảng cách giữa cả hai nên mới có thể dùng cánh cửa phòng làm khiên chắn.

Và nhờ vào cây gậy phép di động ... một phương tiện ma thuật thu nhỏ được tích hợp mà hắn đã trang bị nên hắn mới có thể rút ngắn câu chú và niệm ra một ma thuật phòng ngự cơ bản vừa kịp lúc.

Nhờ vài tất cả các yếu tố trên mà Hajime có thể xoay sở để mà 'may mắn' sống sót.

Tuy nhiên, trong tình trạng này thì cái chết sẽ ập xuống đầu hắn trong chưa đầy mười phút nữa. Cùng với cơn đau điếng người mà hắn đang cảm thấy trên khắp cơ thể mình và máu me be bét trên quần áo mà hắn mới nhận thức được sự thật này. "Cứu...?!"

Trong khi hắn hắn đang lê lết tìm cứu trợ, hắn bỗng thấy thân ảnh của một người phụ nữ đang cầm súng. Hắn nín thở trong một khắc, để rồi an tâm nhận ra rằng người mà hắn thấy là một đồng minh của mình.

"Kana... ko... cứ với..."

Tsuchiya Kanako. Không như Hajime, người chỉ có thể dùng phong tính ma pháp, cô có thể niệm phép hồi phục của thủy tính ma pháp. Nếu cô sơ cứu hắn bằng cách đó thì hắn sẽ có thể được cứu sống.

Trong khi hắn vẫn đang nhìn vào Kanako với ánh mắt tràn trề hi vọng thì cô cũng nhanh chóng cất khẩu súng trên tay mình vào bao da và chìa tay về phía hắn.

"Tối sẽ tiễn cậu đi ngay thôi," cô nói. "Strong Acid Bullets."

Để rồi niệm một loại ma pháp phóng ra những viên đạn axít mạnh đến mức có thể làm tan chảy bất cứ thứ gì nó chạm vào.

"Hả?! GYAAAAAH! T-tại sao...?"

Hajime hét toáng lên, nhưng chính giọng hét đó cũng chẳng kéo dài được lâu, cũng như cái thân xác đang tan rã ra của hắn cùng với đường ray tàu điện.

Kanako dùng phép để khử cái mùi hôi thối đó trong khi chứng kiến cảnh này, rồi sau đó cô nói vào thiết bị liên lạc của cô.

"Murakami-sensei, em đã trừ khử Hình nhân theo như kế hoạch. Cuối cùng thì có vẻ như hắn ta cũng chằng bắt sống được Isis. Đúng thật hắn ta chỉ là một gã kì quặc, toàn tỏ ra vô dụng vào phút chót."

Tsuchiya Kanako đã xuônga tay với 'Hình nhân' Inui Hajime. Sau khi nhận được mẩu thông tin này từ Murakami, Lưỡi hái Tử thần Konoe Miyaji nhoẻn miệng cười.

Hắn có vẻ thật sự xem mình là một trong 'tám' người bọn này, nhưng bọn này lại định trừ khử hắn ngay từ đầu rồi cơ.

Những gì mà Hajime đã nói cho Isis đa phần đều là sự thật. Điểm khác biệt duy nhất là Murakami và những người còn lại đã được nhà nước liên bang kia yêu cầu phải trừ khử Hình nhân trong lúc làm nhiệm vụ.

Lúc mà Murakami lần đầu tiên tiết lộ chuyện này, bản thân Miyaji cũng thấy mình rung động chút ít, nhưng rồi lại hài lòng với lời xúi giục của Murakami.

Hajime đã đi quá xa rồi.

Năng lực của hắn quá nguy hiểm. Mặc dù vậy, hắn lại vẫn cố khoa trương năng lực của mình. Đây chỉ đơn giản là gặt bão do dám làm các quan lớn của liên bang sợ hãi!

Hình nhân, năng lực giúp điều khiển những ai mà hắn tiếp xúc, đã tiến hóa tới mức độ mà hắn có thể điều khiển cơ thể mục tiêu chỉ bằng một dòng điện cường độ yếu tương tác với mục tiêu trong một khắc thôi là đủ. Những nhân vật quan trọng của nhà nước liên bang đã quyết định rằng năng lực này quá sức nguy hiểm.

Và tính cách của hắn vốn cũng đã vào hàng nguy hiểm rồi. Hắn dễ dàng bị phân tâm, không kiềm chế được ham muốn của bản thân và còn là một kẻ nóng tính. Hắn đơn giản là không đáng tin cậy.

Và giờ thì chúng đã trừ khử cá nhân nguy hiểm đó, các thành viên còn lại hẳn sẽ nhận được đối đãi hậu hĩnh hơn từ rày về sau do đã thể hiện lòng trung thành hết mực với chủ thuê của họ.

***

Tất cả những gì mình phải làm bây giờ là giết ả đàn bà to lớn đang bị phân tâm trước mặt mình, rồi nhặt xác ả về thôi.

Miyaji tia ngực của Valkyrie, người đã gần như là tiêu diệt hoàn toàn lực lượng đặc nhiệm vốn là kẻ thù của cô, và cặp mắt sắc lạnh đó lóe lên tia sáng trong khi hắn kích hoạt năng lực của mình.

"Với điều này thì gần như toàn bộ kẻ thù đều đã bị tiêu diệt! Dù rằng số chiến binh quả cảm còn lại chỉ ít hơn một phần ba ... Có chuyện gì sao, Death Scythe? Bộ cậu muốn một cái một cái ôm mừng chiến thắng hay là..."

Câu thoại của Valkyrie dừng lại nửa chừng theo cách cực kì mất tự nhiên. Cô ngã quỵ xuống trong khi nắm chặt bộ ngực đầy đặn của mình.

Đây là chiến thắng của ta!

Lưỡi hái Tử thần của Miyaji, về mặt kỹ thuật mà nói, lại không phải là một kĩ năng khiến mọi sinh vật sống đột tử. Nó là năng lực giúp hắn dừng "chuyển động" của mục tiệu.

Tuy nhiên, để dừng số lượng lớn chuyển động sẽ yêu cầu sự tập trung cao độ, và đồng thời lại tiêu tốn rất nhiều mana. Đó là lí do mà 'chuyện động' Miyaji muốn ngừng được giới hạn ở nhịp tim của mục tiêu.

Bằng cách này, hắn có thể giết mục tiêu của mình ngay lập tức miễn là điều kiện duy nhất của nó, việc thấy được mặt của mục tiêu, được thỏa mãn.

Bằng cách nói cho chúng rằng năng lực của ta chỉ được dùng để mang lại tức tử, ta chỉ cần phải dùng ma thuật trong các nhiệm vụ giải cứu hay là làm con bài tẩy để kết liễu lũ khủng bố. Và trước mặt đồng minh của mình thì ta phải hành động lớn lao một chút. Còn giờ thì ta chỉ cần chơi lớn trước mặt liên bang nữa thôi!

Giờ phút này, Miyaji chỉ cần ngó lơ lũ Zombie đã không còn thủ lĩnh, nhặt xác của Valkyrie lên và mang về chỗ của Murakami và những người khác.

"Phải giết một nữ nhân như cô thì quả là tiếc nuối, nhưng đây chỉ là thả con tép để bắt con tôm thôi. Đừng nghĩ xấu về tôi" cậu thầm thì.

Valkyrie vẫn đang quỳ bằng đầu gối, mặt hướng xuống đất, và đã cứ bất động như vậy. Miyaji tựa vào phía trước của cô, dùng vai mình để khuân cô dậy.

Đúng khoảng khắc đó, Valkyrie, người đáng ra đã chết lại di chuyển cánh tay của mình.

"Ể... Á hự?!"

Miyaji la toáng lên trong khi đánh mắt ra sau lưng mình, để rồi không tin vào cảnh tượng đang diễn ra. Valkyrie từ từ đứng dậy, trong tay cô lăm lăm khẩu súng chích điện.

"Tò mò tại sao ta vẫn còn sống đúng không hả, Lưỡi hái Tử thần? Nhưng mà không may thay, cả bản thân tôi cũng không hiểu tại sao năng lực của cậu cũng không có tác dụng với mình nữa, nên là tôi không giải thích cho cậu được đâu. Cậu thấy đó, tôi nào biết cách năng lực của cậu gây đột tử cho mục tiêu của mình đâu!" Valkyrie nói, tỏ vẻ không hăng hái lắm, rồi lại cất khẩu súng chích điện vào lại túi áo của cô. "Nhưng mà Kẻ nhìn thấu của Gazer lại lúc đó lại thấy tôi 'nằm dài trên mặt đất và bị cậu coi thường' , nên tôi đã nghĩ hẳn là nó sẽ không hoạt động rồi. Thật ra thì tôi cũng lờ mờ đoán được lí do đó. Có phải đó là vì ngay từ đầu tim của tôi đã hoàn toàn không hoạt động rồi không?"

Miyaji như câm nín khi hay tin tim của Valkyrie vốn đã không đập mà không cần cậu phải dùng Lưới hái Tử thần để dừng nó lại.

Valkyrie trông thấy phản ứng của cậu liền trưng ra vẻ mặt thỏa mãn lắm. "Tim của tôi đã bị lấy đi trong một cuộc phẫu thuật khi bản thân mình còn là vật thí nghiệm rồi cơ. Một máy bơm dùng Mana được cấy vào cơ thể tôi ở một chỗ khác nhằm thay tim tuần hoàn máu. Chúng nói gì đó về việc muốn chứng minh rằng bản thân Mana sẽ không mất đi dù cho các đặc tính của thuộc tính đó đã bị lấy mất. Mà, tôi cũng chẳng quan tâm đến mấy cái chi tiết đó lắm." Cô bỗng tự cắt ngắn phần giải thích của mình và rút ra một khẩu lục cỡ nòng nhỏ từ trong túi áo.

Miyaji hét lên vô thanh.

"Đúng là đến cuối cùng thì bọn tôi vẫn định bụng là sẽ chết. Và bọn này cũng chẳng quan tâm đến những chuyện sẽ xảy ra sau khi bản thân đã chết đi. Nhưng dù vậy thì bọn tôi cũng chẳng muốn xác mình lại biến thành vật thí nghiệm đâu đó. Dựa vào ánh nhìn của cậu bây giờ thì hẳn là cậu chẳng còn dùng phép được nữa rồi ha? Nhưng mà như cậu biết đó, cả tôi cũng không dùng được ma thuật. Thật xin lỗi cậu quá, nhưng đành phải bắn cậu bằng khẩu súng nhỏ bé và cực kì không đáng tin này, thứ mà nếu trúng thì thậm chí có thể xuyên thủng sọ của cậu, cho đến khi cậu chết đi thôi!" Valkyrie nói là làm, liền bóp cò nhiều lần liên tiếp.

Miyaji cố gắng dừng cái máy bơm đang hỗ trợ sự sống cho Valkyrie trong tuyệt vọng. Cậu không biết nó nằm ở đâu, nên cậu đang hoàn toàn dựa dẫm vào vận may của mình. (Dừng mẹ tay nó lại là xong thằng ngu này :>)

May mắn thay, Valkyrie không có vẻ gì là đã thuần thục việc cầm súng, cô đúng là nhắm vào đầu nhưng lại đều sượt qua đầu, tai và vai cậu mà không hề có lấy một phát trúng trực diện. (Con này cũng ngu, áp súng lại thái dương nó mà bắn là được mà :>)

Nhưng cứ đà này thì rồi cũng sẽ-

Đúng khoảnh khắc đó, một vật gì đó bỗng lăn qua giữa hai chân của Valkyrie.

Khắc tiếp theo là một vụ nổ nhỏ, nhưng thứ ánh sáng mãnh liệt mà nó phát ra lại như đang thiêu cháy võng mạc của Miyaji.

Một tiếng thét vang lên. Và sau vài tiếng súng nổ là thanh âm của vật gì đó vừa ngã xuống. (Bom choáng thường sẽ là combo mù + điếc chứ nhỉ :>)

"Đừng có mất cảnh giác. Việc dựa dẫm quá mức vào năng lực của mình chỉ càng khiến tôi có thêm việc đề làm thôi" giọng nói của Murakami phát ra.

Miyaji như mở cờ trong bụng. Mình được cứu rồi. Quả không hổ danh là Sensei mà.

Nhưng ngay sau đó, dự cảm không lành ập đến.

Cơ mà tại sao thầy ấy phải dùng bom choáng? Chỉ riêng việc bắn súng cũng đã đủ để giết Valkyrie một khi cô bị tách ra khỏi đám Zombie của mình, và kể cả khi có một con ở gần đó thì đối với chúng, bom choáng là vô dụng mà ... Có lẽ nào?!

Hắn giờ lại ngập tràn sợ hãi khi nhận ra sự thật này, nhưng cơ thể hắn giờ vẫn còn đang tê liệt, không có việc gì mà hắn có thể làm nữa cả.

"Mà, không có vẻ gì là sẽ tốn quá nhiề công sức," Murakami thở dài trong khi bắn về phía Miyaji bằng khẩu súng trường tấn công mà hắn ta vừa nhặt được. Thật là một cựu học sinh xấu số, hắn nghĩ thầm. "Trừ khử cậu cũng là một phần trong kế hoạch ban đầu. Bằng cách làm mù cậu trong lúc cậu đang vác theo xác của Valkyrie bằng quả bom choáng vừa rồi và xóa sổ mối nguy mang tên Lưỡi hái Tử thần. Động cơ thì cũng tương tự với Hình nhân thôi. Làm gì có chuyện bọn họ lại định để một người có khả năng giết chết người khác chỉ bằng ánh mắt sống đâu, đúng chứ?"

Ném khẩu súng trường rỗng đạn sang một bên, người mà Murakami Junpei đang nhìn vào không phải là Konoe Miyaji với đầy lỗ đạn mà là thân xác của Valkyrie với máu chảy ra từ đầu của cô.

"Murakami đây," ông nói vào thiết bị liên lạc. "Phần việc còn lại phụ thuộc vào bảy người chúng ta. Tsuchiya, bảo toàn những phần còn lại của Isis. Nếu như không thể thì hãy hội quân với những người khác. Tôi sẽ phụ trách vận chuyển xác của Valkyrie. Năm người còn lại, tránh đối đầu với Baba Yaga và Izanami, kẻ đã biến thành quái vật, mà hãy nhắm vào các thành viên còn lại. Đừng đả động tới Ereshkigal. Pluto là ưu tiên hàng đầu."

Ngoại trừ một số tình huống phát sinh ta thì kế hoạch của họ đại đa phần đều đang diễn ra tốt đẹp. Có vẻ như Chỉ dẫn Thứ tám vốn đã phát giác được việc họ sẽ bị phản bội, nhưng cuối cùng thì họ vẫn chỉ là một hội nhóm mà mỗi thành viên đơn lẻ chỉ sở hữu một loại tử tính ma pháp đặc thù. Đề cao cảnh giác với họ xem chừng còn không đáng.

Amemiya Hiroto quả là ngu muội, để bạn đồng hành của mình ngã xuống dưới chân loại người này.

Trong khi Murakami đang có những suy nghĩ như vậy thì hắn nghe tiếng của đồng đội mình thông qua thiết bị liên lạc.

"Murakami-sensei, Sylphid bị Baba Yaga hạ rồi! Em đang chạy trốn đây. Gửi ai đó đến cứu em với ạ!"

"S-sensei, là Gotouta đây! Có một thành viên lạ mặt mà chúng ta không hề biết! Thậm chí cả Siêu cảm quan của em cũng không nhận thức được, cứ như là Ma ấy... Écccc! C-cứu với-"

"Hở?! Sao bây tự nhiên chết sáp rạp cả vậy?!" Murakami tự hỏi. (tự nhiên muốn ghi dòng này ☺) ("Huh?! Why are you suddenly dying?!". Mình thấy cũng đâu khác lắm đâu)

Dù là Sylphid đã được ra lệnh là "không được tiếp cận Baba Yaga bằng bất cứ giá nào. Cô ta đặc biệt nguy hiểm đối với cậu," thì hắn vẫn bị giết bởi Baba Yaga, và chúng hiện đang mất liên lạc với Siêu Cảm quan Gotouta do thiết bị liên lạc của hắn đột nhiên ngừng hoạt động.

Bảy đồng chí bỗng nhanh chóng biến thành năm ngay khi nhiệm vụ thật sự của chúng chỉ vừa mới bắt đầu.

Như vậy là sao? Sự may mắn của tụi nó biến đâu cả rồi?

"Sensei, thiết bị liên lạc của kẻ thù vừa báo tin... có vẻ như các Dũng giả đã đến nơi. À với lại, việc thu hồi xác của Isis xem ra là bất khả thi rồi," Kanako báo cáo.

Nghe xong tin này, Murakami như hiểu ra mọi chuyện.

Sự có mặt của Amemiya Hiroto, người muốn cứu lấy Chỉ dẫn Thứ tám, cũng như Minami Asagi và những người khác, vốn muốn bắt cho bằng được Murakami và nhóm của hắn, đã làm thay đổi dòng chảy số mệnh.

Murakami tăc lưỡi. " 'May mắn' với chả 'vận hạnh', đúng là phiền phức mà. Những người đang an toàn hãy hội quân lại với Aegis, trừ Tsuchiya! Kẻ địch có Tendou Thấu thị! Nếu như các cô cậu ở ngoài phạm vi ảnh hưởng của Aegis thì vị trí của chúng ta sẽ bị bại lộ! Tsuchiya, tiến hành theo kế hoạch!"

Murakami cảm thấy những lời vừa rồi của hắn như đang phản pháo lại chính mình, và gương mặt hắn vặn vẹo trong giận dữ. Tự quyết rằng sẽ không có đủ thời gian để thu hồi xác của Valkyrie, hắn thu lấy một ít mẫu máu chảy ra nơi đầu cô rồi nhanh chóng quay lưng chạy đi.

"Hãy dẫn dắt các chiến binh quả cảm và tàn sát hết những kẻ không phải là đồng chí của cô đi nào ... hỡi tôi ơi," Valkyrie thì thầm với giọng khản đặc. Murakami hoàn toàn không nhận thức được chuyện cô đang bắt đầu chuyển động, dù cho lần này cô đã thật sự không còn thở nữa.

***

Lực lượng đặc nhiệm: gần như bị toàn diệt.

Chỉ dẫm Thứ tám: Izanami, Berserk, Isis, Valkyrie thiệt mạng.

Nhóm của Murakami: 'Hình nhân' Inui Hajime, 'Lưỡi hái Tử thần' Konoe Miyaji, 'Sylphid', thiệt mạng. 'Siêu Cảm quan' Gotouta, tình trạng không rõ. Năm thành viên còn sống sót.

Các Dũng giả: Đã hạ cánh.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com