Yjh Sunset
"anh có thích ngắm hoàng hôn không?""có. anh thích lắm và có lẽ sẽ tuyệt hơn nếu anh được ngắm cùng em.""được! em sẽ luôn cùng anh ngắm hoàng hôn mỗi khi rảnh!""thật không?""em hứa luôn!""được rồi là em nói đấy nhé". . . . . nhưng đời mà, chẳng ai lường trước được chữ ngờ, khi ấy em đột ngột ngã bệnh. tin tức đến quá bất ngờ khiến tôi nhanh chóng rơi xuống đáy của sự tuyệt vọng.bác sĩ nói em bị ung thư, cái thứ bệnh mà không một ai muốn dính líu đến. vậy mà giờ, nó lại tìm đến em, tôi luôn nói rằng sẽ bảo vệ em nhưng đến thời điểm hiện tại tôi lại trở thành một thằng vô dụng chỉ biết bất lực và xót xa nhìn em phải hằng ngày trải qua những cơn đau không thể diễn tả. và khi đó, tôi chỉ còn cách ôm em vào lòng vỗ về em bằng những lời như "mọi chuyện rồi sẽ ổn", "em sẽ khỏe mạnh trở lại", "em đừng lo",.. nhưng tôi biết, mấy câu nói ấy chỉ giúp làm dịu lại một phần căng thẳng và sợ hãi trong em chứ cũng đếch khiến em hết bệnh được.
thời gian đầu, mỗi khi bệnh tái phát em vẫn có thể uống thuốc để giảm bớt cơn đau. nhưng dần dần, nó cũng chẳng còn tác dụng gì nhiều đối với bệnh tình của em nữa. và đó cũng là lúc, tôi nhận ra em rồi cũng sẽ từ bỏ thế gian này và vấn đề là nằm ở thời gian mà thôi. nhiều đêm tôi chẳng thể nào vào giấc nỗi với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu và đôi khi phải chứng kiến cái cảnh em đang say giấc thì lại nhăn mặt rồi bật khóc chỉ vì quá đau đớn.tôi thương em, tôi ước kẻ bệnh là mình chứ đừng phải em, tôi ước ông trời đối xử nhẹ nhàng với em chút. nhưng, dẫu cho tôi có ước một trăm hay thậm chí là một triệu lần đi chăng nữa thì tôi cũng không thể né tránh được sự thật tàn khốc trước mắt mình. vì em, tôi dốc hết tiền tiết kiệm của mình vào để chữa trị cho em. người ta nói tôi ngu dốt cũng được, nói tôi si tình cũng chẳng sao vì họ không thể biết được tình cảm tôi dành cho em nhiều đến mức nào. tôi thà để họ chế nhạo bản thân như một thằng ngu chứ không bao giờ muốn em rời bỏ tôi và rời bỏ thế gian này để đến một nơi thật xa, nơi mà đôi mình sẽ không bao giờ được gặp lại nhau nữa. nhưng ông trời có lẽ không nghe lời thỉnh cầu của tôi. bệnh của em càng lúc càng khó điều trị mà lại còn ngày một nặng thêm, tần suất ho ra máu thì ngày càng tăng. nhiều khi em còn vừa nói vừa khóc òa lên như một đứa trẻ khiến tôi đau lòng không thôi. "anh ơi, em sợ lắm""em đau quá, em không chịu được nữa đâu anh""em muốn chết, anh ơi.."
... những lúc đó, tôi không còn cách nào khác mà chỉ biết an ủi em, tôi xin em, tôi mong em đừng nói ra những câu như vậy vì nếu thật sự em rời đi, tôi sẽ không sống nỗi mất. tôi sợ mất em, tôi sợ bản thân sẽ không được gặp em, sẽ không được nghe giọng em, không thể nhìn thấy nụ cười mà em thường xuyên nở trên môi nữa, tôi sợ lắm em ơi... . . . "anh ơi, lâu rồi mình chưa ngắm hoàng hôn nhỉ? em muốn ra ngoài ngắm cùng anh""được, anh dẫn em đi!"cả hai cứ ngồi ngắm hoàng hôn mãi như thế, không ai nói nhau câu nào. chỉ lặng lẽ nhìn cái nắng chiều đang dần buông, rồi đột nhiên em cất lời, muốn tôi và em cùng chụp một tấm hình làm kỉ niệm. "dạo này em xuống sắc quá đi, chụp hình cũng không còn ăn ảnh nữa rồi, buồn quá đi thôi huhu""hahaa gì chứ? em vẫn đẹp mà, vẫn xinh như ngày thường đấy thôi, như bông hoa vậy!"tôi không ngần ngại mà cầm điện thoại lên chụp cùng em. em còn đùa rằng bản thân đã xuống sắc và không còn được ăn ảnh nữa khiến tôi bật cười, dù sao đối với tôi em vẫn luôn xinh đẹp như một bông hoa, không hề xuống sắc tí nào cả. vừa chụp xong thì tôi để cho em lựa hình, khi em chọn được tấm hình ưng ý tôi liền cài nó thành ảnh màn hình của điện thoại vì tôi muốn ghi nhớ lại khoảnh khắc này, thật lâu. sau đó cả hai đều nói tất thảy chuyện trên trời duới biển cho nhau nghe, kể những chuyện của tôi và em từ lúc mới quen, đến cả những câu chuyện xàm xí khi yêu của cả hai, khiến tôi từ khi em phát bệnh đến bây giờ mới cười được nhiều đến vậy. nhưng rồi đột nhiên, tôi không nghe giọng của em nữa, nó ngừng hẳn. tôi cảm giác em đang dựa vào vai của tôi, tôi quay sang nhìn em. hai mắt em nhắm nghiền, hơi thở nhẹ tênh nhưng trên môi vẫn tạo thành một đường cong nhẹ. tôi biết rõ là em đi rồi, rời đi thật rồi, cảm xúc tôi khác xa với những gì tôi từng nghĩ. tôi chỉ ngồi im nhìn ánh hoàng hôn lặn xuống, nhìn một cách vô định, tôi không khóc cũng chẳng gào thét mà chỉ lặng lẽ lấy tay xoa nhẹ mái tóc em, vuốt ve gương mặt người mà tôi yêu. "em không còn chịu đau khổ nữa rồi, ngủ ngon nhé. anh thương em"dưới ánh hoàng hôn chiều hôm ấy, tôi mất đi người mà tôi yêu bằng cả mạng sống. . . . sau khi đám tang em kết thúc, tôi cũng rơi lấy một giọt nước mắt. tôi cũng chẳng biết tại sao tuy rằng tôi thật sự rất đau khi em mất. tôi phụ gia đình em dọn dẹp. đến lúc về, mẹ em dùi vào tay tôi một tờ giấy, tôi bất ngờ hỏi đây là gì, mẹ em chỉ bảo rằng em muốn đưa nó cho tôi. tôi gật đầu cảm ơn rồi lẳng lặng ra về. đi trên đường, tôi nhớ lại hôm cả hai cùng nhau ngắm hoàng hôn và luyên thuyên đủ chuyện, câu cuối cùng em đã nói em yêu tôi nhưng tôi lại chẳng hề nhận ra đó là câu nói cuối cùng cho sự chia ly. ông trời mang em đi nhanh quá, để người ở lại như tôi những cảm xúc đau khổ, tiếc nuối cùng với mối tình đứt đoạn này. . . . . về đến ngôi nhà mà trước đây luôn tràn ngập trong sự ngọt ngào và hạnh phúc. thì bây giờ đây, nó trái lại hoàn toàn, cả căn nhà lạnh lẽo và cô đơn không thôi. tôi ngồi vào bàn, ngắm nhìn bức ảnh cả hai đứa chụp chung ở trên bàn mà lòng nỗi lên một cảm xúc khó tả. tôi mở bức thư ra, đọc từng câu từng chữ mà em nắn nót viết, tâm tình và cả tình yêu em dành cho tôi đều gói gém trong bức thư này. "Jeonghan à, không biết anh có đang đọc bức thư này không? chắc là có rồi nhỉ! em biết, khi anh đọc những dòng này thì em đã rời đi rồi. nhưng anh đừng vì thế mà dằn vặt bản thân mãi nhé! em sẽ rất buồn nếu thấy anh như vậy đấy, biết không?anh cũng nên ăn uống đầy đủ hơn nhé, dạo này em thấy anh gầy đi rõ rệt rồi, nếu anh còn không ăn uống đủ chất nữa thì sẽ bệnh, em sẽ không ở bên cạnh chăm sóc cho anh được nữa đâu.cũng đừng thức khuya hay làm việc quá sức, sẽ không tốt cho sức khỏe. không nghe lời thì hai mắt anh sẽ như con gấu trúc luôn đấy, em không thể nhắc nhở anh mãi đâu. anh nhớ ngủ sớm, ăn uống đủ chất, tập thể dục nhiều hơn, sống vui sống khỏe nữa nè,... còn nhiều điều lắm nhưng em chỉ nhắc anh bấy nhiêu thôi! vì nếu em ghi ra hết thì chắc phải thêm 5 tờ giấy như thế này nữa mới đủ cơ. em muốn thấy anh hạnh phúc khi không có em bên cạnh nhưng đừng vì thế mà quên em nhé! em sẽ luôn dõi theo và ủng hộ với những quyết định mà anh chọn! Jeonghan à, điều cuối cùng em muốn nói với anh là em yêu anh lắm, thật sự rất yêu. _ người yêu của anh! "tuy nó không dài nhưng đủ để khiến một kẻ từ đầu đến giờ chưa rơi một giọt nước mắt nào như tôi cuối cùng cũng phải gục mặt xuống bàn mà khóc nức nở. những cảm xúc kiềm nén cuối cùng cũng tuôn trào, nó tuôn như mưa chẳng thể ngăn lại. tôi nhớ em rồi, tôi nhớ những câu nhắc nhở vụn vặt hằng ngày của em, nhớ gương mặt thanh tú của em, nhớ những cái ôm ấm áp, tôi nhớ tất cả mọi thứ về em. có lẽ đời này kiếp này chúng tôi có duyên nhưng không có nợ nhưng như thế cũng đủ khiến tôi biết được, cảm giác yêu sâu đậm một người là thế nào. những quảng thời gian tôi cùng em, tôi sẽ mãi không quên. cuối cùng tôi cũng chỉ muốn nói là mình thương em, vô cùng. ____________________________và thế là hết fic hoàng hôn về yjh của mình rồi, tuy ngắn nhưng mình mong mọi người sẽ thích và đón nhận nó ạ! cảm ơn mọi người vì đã đọc chiếc fic này rất nhiều!^^
thời gian đầu, mỗi khi bệnh tái phát em vẫn có thể uống thuốc để giảm bớt cơn đau. nhưng dần dần, nó cũng chẳng còn tác dụng gì nhiều đối với bệnh tình của em nữa. và đó cũng là lúc, tôi nhận ra em rồi cũng sẽ từ bỏ thế gian này và vấn đề là nằm ở thời gian mà thôi. nhiều đêm tôi chẳng thể nào vào giấc nỗi với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu và đôi khi phải chứng kiến cái cảnh em đang say giấc thì lại nhăn mặt rồi bật khóc chỉ vì quá đau đớn.tôi thương em, tôi ước kẻ bệnh là mình chứ đừng phải em, tôi ước ông trời đối xử nhẹ nhàng với em chút. nhưng, dẫu cho tôi có ước một trăm hay thậm chí là một triệu lần đi chăng nữa thì tôi cũng không thể né tránh được sự thật tàn khốc trước mắt mình. vì em, tôi dốc hết tiền tiết kiệm của mình vào để chữa trị cho em. người ta nói tôi ngu dốt cũng được, nói tôi si tình cũng chẳng sao vì họ không thể biết được tình cảm tôi dành cho em nhiều đến mức nào. tôi thà để họ chế nhạo bản thân như một thằng ngu chứ không bao giờ muốn em rời bỏ tôi và rời bỏ thế gian này để đến một nơi thật xa, nơi mà đôi mình sẽ không bao giờ được gặp lại nhau nữa. nhưng ông trời có lẽ không nghe lời thỉnh cầu của tôi. bệnh của em càng lúc càng khó điều trị mà lại còn ngày một nặng thêm, tần suất ho ra máu thì ngày càng tăng. nhiều khi em còn vừa nói vừa khóc òa lên như một đứa trẻ khiến tôi đau lòng không thôi. "anh ơi, em sợ lắm""em đau quá, em không chịu được nữa đâu anh""em muốn chết, anh ơi.."
... những lúc đó, tôi không còn cách nào khác mà chỉ biết an ủi em, tôi xin em, tôi mong em đừng nói ra những câu như vậy vì nếu thật sự em rời đi, tôi sẽ không sống nỗi mất. tôi sợ mất em, tôi sợ bản thân sẽ không được gặp em, sẽ không được nghe giọng em, không thể nhìn thấy nụ cười mà em thường xuyên nở trên môi nữa, tôi sợ lắm em ơi... . . . "anh ơi, lâu rồi mình chưa ngắm hoàng hôn nhỉ? em muốn ra ngoài ngắm cùng anh""được, anh dẫn em đi!"cả hai cứ ngồi ngắm hoàng hôn mãi như thế, không ai nói nhau câu nào. chỉ lặng lẽ nhìn cái nắng chiều đang dần buông, rồi đột nhiên em cất lời, muốn tôi và em cùng chụp một tấm hình làm kỉ niệm. "dạo này em xuống sắc quá đi, chụp hình cũng không còn ăn ảnh nữa rồi, buồn quá đi thôi huhu""hahaa gì chứ? em vẫn đẹp mà, vẫn xinh như ngày thường đấy thôi, như bông hoa vậy!"tôi không ngần ngại mà cầm điện thoại lên chụp cùng em. em còn đùa rằng bản thân đã xuống sắc và không còn được ăn ảnh nữa khiến tôi bật cười, dù sao đối với tôi em vẫn luôn xinh đẹp như một bông hoa, không hề xuống sắc tí nào cả. vừa chụp xong thì tôi để cho em lựa hình, khi em chọn được tấm hình ưng ý tôi liền cài nó thành ảnh màn hình của điện thoại vì tôi muốn ghi nhớ lại khoảnh khắc này, thật lâu. sau đó cả hai đều nói tất thảy chuyện trên trời duới biển cho nhau nghe, kể những chuyện của tôi và em từ lúc mới quen, đến cả những câu chuyện xàm xí khi yêu của cả hai, khiến tôi từ khi em phát bệnh đến bây giờ mới cười được nhiều đến vậy. nhưng rồi đột nhiên, tôi không nghe giọng của em nữa, nó ngừng hẳn. tôi cảm giác em đang dựa vào vai của tôi, tôi quay sang nhìn em. hai mắt em nhắm nghiền, hơi thở nhẹ tênh nhưng trên môi vẫn tạo thành một đường cong nhẹ. tôi biết rõ là em đi rồi, rời đi thật rồi, cảm xúc tôi khác xa với những gì tôi từng nghĩ. tôi chỉ ngồi im nhìn ánh hoàng hôn lặn xuống, nhìn một cách vô định, tôi không khóc cũng chẳng gào thét mà chỉ lặng lẽ lấy tay xoa nhẹ mái tóc em, vuốt ve gương mặt người mà tôi yêu. "em không còn chịu đau khổ nữa rồi, ngủ ngon nhé. anh thương em"dưới ánh hoàng hôn chiều hôm ấy, tôi mất đi người mà tôi yêu bằng cả mạng sống. . . . sau khi đám tang em kết thúc, tôi cũng rơi lấy một giọt nước mắt. tôi cũng chẳng biết tại sao tuy rằng tôi thật sự rất đau khi em mất. tôi phụ gia đình em dọn dẹp. đến lúc về, mẹ em dùi vào tay tôi một tờ giấy, tôi bất ngờ hỏi đây là gì, mẹ em chỉ bảo rằng em muốn đưa nó cho tôi. tôi gật đầu cảm ơn rồi lẳng lặng ra về. đi trên đường, tôi nhớ lại hôm cả hai cùng nhau ngắm hoàng hôn và luyên thuyên đủ chuyện, câu cuối cùng em đã nói em yêu tôi nhưng tôi lại chẳng hề nhận ra đó là câu nói cuối cùng cho sự chia ly. ông trời mang em đi nhanh quá, để người ở lại như tôi những cảm xúc đau khổ, tiếc nuối cùng với mối tình đứt đoạn này. . . . . về đến ngôi nhà mà trước đây luôn tràn ngập trong sự ngọt ngào và hạnh phúc. thì bây giờ đây, nó trái lại hoàn toàn, cả căn nhà lạnh lẽo và cô đơn không thôi. tôi ngồi vào bàn, ngắm nhìn bức ảnh cả hai đứa chụp chung ở trên bàn mà lòng nỗi lên một cảm xúc khó tả. tôi mở bức thư ra, đọc từng câu từng chữ mà em nắn nót viết, tâm tình và cả tình yêu em dành cho tôi đều gói gém trong bức thư này. "Jeonghan à, không biết anh có đang đọc bức thư này không? chắc là có rồi nhỉ! em biết, khi anh đọc những dòng này thì em đã rời đi rồi. nhưng anh đừng vì thế mà dằn vặt bản thân mãi nhé! em sẽ rất buồn nếu thấy anh như vậy đấy, biết không?anh cũng nên ăn uống đầy đủ hơn nhé, dạo này em thấy anh gầy đi rõ rệt rồi, nếu anh còn không ăn uống đủ chất nữa thì sẽ bệnh, em sẽ không ở bên cạnh chăm sóc cho anh được nữa đâu.cũng đừng thức khuya hay làm việc quá sức, sẽ không tốt cho sức khỏe. không nghe lời thì hai mắt anh sẽ như con gấu trúc luôn đấy, em không thể nhắc nhở anh mãi đâu. anh nhớ ngủ sớm, ăn uống đủ chất, tập thể dục nhiều hơn, sống vui sống khỏe nữa nè,... còn nhiều điều lắm nhưng em chỉ nhắc anh bấy nhiêu thôi! vì nếu em ghi ra hết thì chắc phải thêm 5 tờ giấy như thế này nữa mới đủ cơ. em muốn thấy anh hạnh phúc khi không có em bên cạnh nhưng đừng vì thế mà quên em nhé! em sẽ luôn dõi theo và ủng hộ với những quyết định mà anh chọn! Jeonghan à, điều cuối cùng em muốn nói với anh là em yêu anh lắm, thật sự rất yêu. _ người yêu của anh! "tuy nó không dài nhưng đủ để khiến một kẻ từ đầu đến giờ chưa rơi một giọt nước mắt nào như tôi cuối cùng cũng phải gục mặt xuống bàn mà khóc nức nở. những cảm xúc kiềm nén cuối cùng cũng tuôn trào, nó tuôn như mưa chẳng thể ngăn lại. tôi nhớ em rồi, tôi nhớ những câu nhắc nhở vụn vặt hằng ngày của em, nhớ gương mặt thanh tú của em, nhớ những cái ôm ấm áp, tôi nhớ tất cả mọi thứ về em. có lẽ đời này kiếp này chúng tôi có duyên nhưng không có nợ nhưng như thế cũng đủ khiến tôi biết được, cảm giác yêu sâu đậm một người là thế nào. những quảng thời gian tôi cùng em, tôi sẽ mãi không quên. cuối cùng tôi cũng chỉ muốn nói là mình thương em, vô cùng. ____________________________và thế là hết fic hoàng hôn về yjh của mình rồi, tuy ngắn nhưng mình mong mọi người sẽ thích và đón nhận nó ạ! cảm ơn mọi người vì đã đọc chiếc fic này rất nhiều!^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com