TruyenHHH.com

Yg Y N Be Con Toi Yeu Em

   Sau khi ra khỏi bệnh viện, lòng anh như có tảng đá nặng đè xuống bức người thật sự thở không thông.
Anh cứ suy nghĩ rồi thẫn thờ, công việc cả ngày nay chẳng hề tập trung đến nỗi trong cuộc họp thư kí gọi anh đến lần thứ 3 thì anh mới hoàn hồn lại. Tâm không tịnh thì làm việc cũng chẳng có hiệu quả, nghĩ vậy anh liền đánh xe đến bệnh viện nơi có bé con của mình…

Đứng trước cửa phòng bệnh liền vô tình nghe được cuộc đối thoại:

“Em đã suy nghĩ kĩ chưa?” Người hỏi là anh họ của em.

“Em suy nghĩ từ rất lâu rồi!...có lẽ là nên từ bỏ thôi.” Giọng em buồn nhẹ nhàng lướt qua lòng người ngoài cửa làm người ấy vô thức siết chặt tay, tâm vô thức cảm thấy sự mất mát.

Nghĩ lại câu nói của mẹ em làm trong lòng anh dấy lên nhiều suy nghĩ mà không bước vào, trực tiếp đi ra xe về công ty của mình.

Nếu như nán lại thêm chút nữa thì bây giờ anh sẽ cười ngọt ngào chứ không phải tâm trạng khó chịu như bây giờ. Đã nghe lại không nghe hết, tự làm khổ mình. Ôm một cỗ hiểu lầm rằng em từ bỏ mình rồi mà rời đi.

“ Thân xác ở một nơi nhưng tâm hồn ở một nơi khác cũng không tốt anh ạ. Ước mơ lớn nhất cuộc đời em là yêu người mình yêu, sống một cuộc sống mà em cảm thấy thật thoải mái, ấm áp. Về việc du học em sẽ không đi nữa, em muốn ở đây với mẹ, nơi này có bạn bè, có người em thương.”
Em nhìn anh họ cười hiền nhưng không giấu nối nỗi buồn trong đáy mắt.

“Anh luôn ủng hộ quyết định của em, miễn là em cảm thấy hạnh phúc…” Tuy chua xót nhưng anh biết em mình sẽ có quyết định sáng suốt.

Quay lại lúc anh và mẹ em trò chuyện.

“Bác…có điều gì muốn nói với con sao ạ?” Tuy ngoài mặt anh rất điềm tĩnh nhưng lại không hiểu lòng mình vì sao lại cảm thấy thấp thỏm.

“Bác sẽ nói thẳng vào chủ đề chính...Bác biết là bác không nên xen vào chuyện của hai đứa nhưng…bác bác là mẹ con bé, bác nghĩ mình phải nói. Minjie con bé thật sự cứng đầu,nó đã quyết tâm cái gì thì con bé sẽ không bao giờ dễ dàng từ bỏ, bác có nhiều lần khuyên nó nhưng vẫn không thành. Con bé là đứa con gái duy nhất của bác, bác hiểu tính nó hơn ai hết! Con bé yêu thầm con lâu như vậy nhưng bác thấy con bé toàn nhận lại những tổn thương mà thôi."

" Bác chỉ muốn nói nếu như con có cảm tình với con bé thì hãy cho nó một cơ hội, còn nếu không con nên làm rõ rành mạch với nó. Thà là một lần đau chứ không thể cứ mập mờ như thế này mãi rồi ôm một người đầy tổn thương, người làm mẹ như bác thật sự rất xót…”
Bà nhìn anh, gương mặt hiện lên sự đau lòng.

“Con…”Anh bây giờ như bị ai đó cướp mất giọng nói, có muôn vàn lời muốn nói ra nhưng lại bị nghẹn lại ở cổ.

“Bác nói ít mong con hiểu nhiều. Con bé còn trẻ, còn có ước mơ của nó. Con cũng đã chững chạc, cũng nên tìm đối tượng cho cuộc đời mình. Hai đứa hoà hợp được thì hãy hoà hợp, không thì nên nói rõ cho đối phương biết. Ưóc mơ của con bé vì con mà trì trệ, bác cũng không muốn nó tổn thương thêm một lần nào nữa. Nếu hai đứa không thành, bác sẽ cho con bé xuất ngoại để hoàn thành mơ ước của nó. Mong con suy nghĩ kĩ! Bác có viẹc phải đi trước. Chào con…” Bà bước đi với vẻ ung dung nhưng nhìn bóng lưng lại thoáng qua vẻ não nề, phiền muộn.

Sáng hôm sau khi anh tới thăm bé con lần nữa thì thấy em đang ngủ. Khẽ vuốt nhẹ mái tóc mây mềm mại của em, trong lòng anh tràn ngập đầy những câu hỏi muốn nói ra. Nhưng cuói cùng chỉ thốt ra một câu :

“Chắc em giận tôi lắm…có phải không?”

“…”

“Tôi biết hết rồi…thật sự xin lỗi em!”

“…” Tuy em nằm quay lưng lại với anh im lặng, mắt vẫn không mở nhưng vai thoáng run nhẹ. Điều này làm anh có linh cảm em đang tránh mặt mình.

“Tôi có chút việc bận nên về đây. Chào em…”

Khi nghe tiếng cánh cửa đóng lại em liền mở mắt, một hồi sau mới xoay người thì chợt giật mình. Yoongi vẫn ngồi đó nhìn em chăm chăm, khó xử không biết nên làm thế nào thì anh lên tiếng:

“Tại sao lại tránh mặt anh?...” Chất giọng trầm trầm của anh em nghe ra được có điểm tức giận.

“Em…không có!” Em nắm chặt gấu áo, gục đầu nhìn xuống bàn tay mình.

“Em…” Yoongi như không thể bình tĩnh trước thái độ lạnh nhạt của em.

Đúng lúc căn phòng rơi vào tình trạng căng thẳng nhất thì may thay y tá bước vào mang thức ăn, thuốc và thay kim truyền nước cho em
. Yoongi tạm tránh sang một bên nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo, khi nhìn thấy em nhăn mặt vì đau lòng lại không hiểu sao cũng nhói lên như vậy. Sau khi y tá rời đi, mãi vẫn không thấy em có ý định ăn, cứ nhìn vào khoảng không với ánh mắt khó đoán được cảm xúc đó là gì thì không kiên nhẫn mà lên tiếng.

“Lo ăn đi rồi còn uống thuốc…”

“Em…không đói.” Em vẫn tránh ánh mắt của anh.

“Nhìn vào mắt tôi!…Tại sao lại tránh mặt tôi? Bây giờ em muốn tôi phải làm sao đây…HẢ?”
Yoongi như muốn phát điên lên với thái độ của em. Nắm chặt vai em, bắt phải nhìn vào mắt anh thì thấy em rơi nước mắt…

“Tôi…Tôi xin lỗi. Em…Tôi làm em đau sao? Em đau ở đâu?” Yoongi hốt hoảng mà cuống lên.

“Em không sao, mắt bị khô thôi…Bây giờ đang là giờ làm việc, Chú mau về đi kẻo ảnh hưởng công việc.” Em buồn bã cụp đôi mắt xuống làm hàng nước mắt đại được đà rũ xuống.

“Nín....nín đi.Vậy…vậy em nghỉ ngơi đi. Có gì cứ liên lạc với tôi.” Tuy không nỡ nhưng anh cần một không gian để bình tĩnh lại,cũng để cho người nhỏ được nghỉ ngơi.

Sau khi anh đi khỏi thì em mới bật khóc. Không phải em muốn trốn tránh nhưng em vẫn chưa đủ dũng cảm để quay về như lúc trước, dư âm chuyện ngày hôm qua cứ mãi ám ảnh em.

Em không giận chú, chỉ trách tại sao đã không yêu sao cứ gieo hi vọng cho em để rồi em tự suy tưởng ôm mộng làm gì? Làm em tổn thương là thú vui của chú sao?

Trong giờ làm, cứ một lúc ngoại trừ trong giờ họp anh ra thì lại ngó sang điện thoại, sự chờ đợi làm anh cảm thấy khó chịu.

*Chẳng phải em rất phiền phức
sao?*

*Đừng gieo cho em hi vọng rồi nhẫn tâm dập tắt nó đi như vậy.
Em thật sự rất đau!*

Mãi đến gần tối anh mới nhận được  tin nhắn của em. Không nghĩ nhiều mà với tay lấy chiếc áo khoác dài, lấy xe chạy ngay đến chỗ em vì anh biết, tâm trạng em lúc này không ổn chút nào.

Đến nơi thì thấy mẹ em chuẩn bị ra về, chào hỏi mẹ em xong liền bước vào phòng. Trái tim thắt lại khi thấy thân ảnh nhỏ ngồi co ro, tay ôm lấy hai đầu gối,ánh mắt đầy tâm sự hướng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Âm thầm nhận xét, em gầy đi nhiều rồi, sắc mặt có chút kém, hai chiếc bánh bao nhỏ ở má vì đó cũng lặn mất tiêu. Thật nhớ hình ảnh bé con luôn tươi cười tràn đầy sức sống hằng ngày đến với anh như ngày trước.

“Em đang có tâm sự…có phải không?” Em không trả lời, quay lại nhìn chú một lúc rồi liên tục hỏi.

“Có phải em phiền phức lắm đúng không?”

“Chú đã có người trong lòng mà em còn như vậy. Có phải em rất khốn nạn không?”

“Nhưng mà…Chú ghét em đến thế sao?”

Hốc mắt đã sớm đỏ, không kìm lại được những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt em.
______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com