TruyenHHH.com

Yeu


     Cuộc tình của em và anh thật ngang trái.

Em một mình, anh cũng một mình. Nhưng chúng ta không cùng đi song song, chúng ta như hai đường thẳng cắt nhau tại một điểm rồi cứ thế xa nhau mãi. Với em, anh sẽ mãi mãi là người em thương nhưng với anh thì ngược lại, cũng là "người thương" nhưng thêm vào đó là hai chữ "đã từng" .

Anh đi trước, em lặng lẽ theo sau. Đến lúc nào đó khi anh có bạn đồng hành, em sẽ tự khắc rẽ qua con đường khác.

- Anh khỏe không ?

Lâu quá không gặp được anh, chỉ nhớ nên hỏi thăm vậy thôi, em còn nhớ chúng ta quen nhau được tám tháng, không một lần cãi vã, không một lần sai trái nào, lúc đó anh hứa hẹn thật nhiều, mơ ước thật nhiều và chính em cũng đã tin rất nhiều, mọi thứ thật hoàn hảo, |Gượng cười| ngẫm lại em thấy thật ngốc khi tin những lời đó.

Cho đến một chiều mưa to anh hẹn em tới quán Coffee mà ta hay ngồi...vào khoảng khắc định mệnh ấy, chính phút giây ấy và chính anh đã làm cho con tim em tan nát, làm cho em đau đớn đến tột cùng, vào lúc ấy anh đã nói năm từ vỏn vẹn "Mình chia tay em nhé.".

Với anh nó chỉ là năm từ vô tri, vô giác, nhưng với em nó như năm con dao đâm thẳng vào con tim em...

Lúc ấy em đã nhận ra rằng không ai yêu mãi một người, những lời hứa hẹn mặn nồng đến đâu cũng theo gió mà bay thôi. Em thật ngốc.!

Nhưng rồi em lại cố bào chữa cho những lỗi lầm của bản thân, chia tay đâu phải là hết yêu, đơn giãn là giải thoát cho nhau, có lẽ khi một người nhận ra rằng cuộc tình này sẽ không có kết quả nên dừng lại, sẽ không thể bước xa hơn nữa và đặt dấu chấm hết cho nó.

Dạo này em ít nghĩ về anh hơn, thỉnh thoảng ai đó nhắc đến anh hoặc làm việc gì gợi đến anh thì em mới nhớ thôi, những lúc như vậy em chỉ buồn, mang mác lòng thôi. Có lẽ em đã cố quen và thân mật với những người đàn ông khác chỉ để quên anh... Em thật xấu xa khi biến mọi người thành công cụ, em không xứng đáng để được hạnh phúc vì dám đùa giỡn với tình yêu của họ, thật đáng trách khi không thể mang lại cho họ sự hạnh phúc ngoài đau thương...

Lâu lâu em cũng vào tường của anh, xem cuộc sống anh dạo này thế nào...

Em nhận ra, anh cũng giống em, cũng đang "Độc Thân". Cái "Độc Thân" đó không phải vì chúng ta bắt buộc.

Mà vì chúng ta chọn thế. anh nhỉ.?

Thật ra ... em chọn cô đơn vì anh. Còn anh, anh cũng chọn cô đơn nhưng...không phải vì em.

Có thể vì một ai khác hoặc đơn giản vì chính bản thân anh.

Anh chưa sẵn sàng cho bất cứ điều gì. Em biết.

Ngày đó, em muốn cho anh biết rằng em thích anh, em cần anh, em nhớ anh và em yêu anh, em đã cố để chứng minh điều đó...

Thời gian qua đi, em nhận ra, nếu ai đó cố tình phủ nhận điều đó, thì cho dù em có sống hay chết để mà chứng minh thì cũng chỉ là vô ích...

Thế nên em đã dừng lại...

Lặng lẽ theo dõi cuộc sống của anh từ phía sau. Bây giờ em không làm gì hết. Em cũng chẳng cần chứng minh thêm một điều gì nữa. Em yêu anh, thế thôi điều này chỉ mình em biết là được.

Cho dù em có gào thét, khóc lóc, hay cố tình làm anh vui đi chăng nữa... Thì cũng
chẳng có nghĩa gì.

Người anh cần không phải em...sẽ và mãi mãi luôn là vậy. Em đã cố gắng chờ một ai khác yêu em, thương em, cần em và quan tâm em, hơn cách anh đã từng. Hi vọng người ấy sẽ đến. Và tồn tại...

Nhưng thôi đó là chuyện của tương lai. Việc em đang làm là thương người từng thương mình. Xin anh đừng gọi em là kẻ ngốc... Đó không phải là ngốc, mà đó chính là " Tình Yêu ".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com