Yeu Trong Thu Han
Sau khi chọn xong khu vực đi chơi. Bốn cô nàng chạy vào soạn đồ. Xong xuôi liền vô kéo bốn ông chồng đi. Đi được một lúc thì mấy cô nàng than đói. Nên cả bọn dừng lại để nghỉ ngơi và ăn uống.- Chết đồ ăn đâu rồi? - Duyên hoảng hốt- Thì coi ở trỏng. Tao có bỏ vô mà. - Khánh Linh vô tư nói- Đi kiếm gì ăn đi. Khánh Linh mà bỏ đồ thì xác định nhịn đói. - Tú Hảo châm chọc- Mày kiếm giùm tao đi. Lục muốn nát cái giỏ mà có thấy đồ ăn đâu? - Mỹ Duyên lắc đầu- Tao nhớ là tao có.... - Linh nhìn vào giỏ rồi im luôn- Cá nè. Nướng lên ăn đi. Tao mới bắt đó. - Nhân đưa ra chục con cá- Để tao bật lửa. - Đồng Ánh Quỳnh vui vẻSau một hồi đánh chán chê. Đồng ca mới bật được lửa lên. - Xiên cá xong rồi. Nướng lên ăn đi. Tao đói rồi. - Phan Ngân giả vờ than thở- Mày đói hay bé út đói đây? - Thiên Nga xoa đầu Trúc Anh- Cả hai. - Ngân nhún vai- Lần sau đi chơi. Để em, chị Duyên hay chị Nga bỏ đồ ăn vô đi. Chứ để chị Linh làm là nhịn đói. - Trúc Anh lắc đầu- Ừm. - đồng thanh cả đám- Cá chín rồi. Ăn đi mọi người. - Duyên đưa Nhân con cá- Ăn đi mọi người mà đưa chồng mày. - Linh cười nguy hiểm- Ganh à. - Nhân lườm Linh- Ăn! Ăn giùm tao. - Quỳnh đỡ đạn cho LinhSau khi ăn no nê. Cả đám lại muốn đi dạo. Nhưng là đi riêng từ cặp. Bốn cặp chọn bốn hướng đi. Không biết do trời sắp đặt hay sao. Mà ba cặp kia thì tìm được đường ra. Còn Nhân Duyên thì lạc luôn vào rừng.- Nhân ơi, hình như mình đi lạc rồi. - Duyên lo sợMỹ Nhân không nói gì. Cứ cầm chặt tay Mỹ Duyên. Đang đi thì trời bỗng mưa. Cả hai chạy đi tìm chỗ trú. Thì bỗng có một căn nhà. Nhân nhanh chóng kéo Duyên vào. - Cởi đồ ra đi. Không thôi mưa ngấm vô là bị viêm phổi đó. Nói xong, Nhân chạy đi kiếm những gì có thể giữ ấm được. Cuối cùng tìm được tấm mền cũ. Nhân chạy lại khoác lên người Duyên. Rồi kế bên chỗ hai người ngồi có mấy tấm ván. Nhân liền kéo sát chúng lại với nhau. Tạo thành một cái giường.- Lên đây ngồi cho đỡ lạnh. - Nhân ẳm Duyên lên ngồiLúc này trên người cả hai không có một cái gì (thật không?). À mà đúng hơn là công chúa nhà mình có cái mền rồi. - Nhân ôm em cho đỡ lạnh. - Duyên rụt rè lên tiếng khi thấy con người kia run lên sau mỗi cơn gió thổi quaThấy Nhân vẫn cứ chần chừ. Duyên liền chủ động kéo sát Nhân vào với mình. Nhân ôm Duyên từ phía sau.
Được một lúc thì Nhân gục mặt vào cổ Duyên. Nhân vén tóc Duyên sang một bên và bắt đầu hôn vào cổ.- Ưm. - do quá bất ngờ nên Duyên khẽ rên lên- Quay mặt quay đây đi. - Nhân ôn nhu nóiDuyên liền làm theo lời Nhân. Có cơ hội, Nhân hôn ngấu nghiến vào môi Duyên. Cả hai hôn nhau đến khi không còn không khí mới buông ra. Duyên nằm xuống tấm ván và kéo Nhân nằm lên người mình. Nụ hôn kéo dài từ trên môi. Xuống dưới cổ và để lại chi chít dấu vết.- Ưm. ƯmNhân ngậm lấy nhũ hoa mút lấy mút để như em bé. Tay còn lại không ngừng xoa nắn nhũ hoa còn lại. - AAA. Nhân, đau.Nhân hôn lên môi Duyên thay cho lời xin lỗi. Rồi lại tiếp tục hôn xuống dưới phần bụng. Tay vẽ lên bụng những chữ cái không rõ ràng. - Ướt quá đó công chúa. - Nhân trêu Duyên- Đừng....nhìn...mà. - giọng Duyên dứt quãngNhân nhếch mép rồi cuối xuống hôn vào nụ hoa đang e thẹn kia. Đầu lưỡi cứ di chuyển liên tục. Khám phá hết tất cả. - Nhân....em...chịu.....hết....được....rồi. Vào....trong....được....không? - Duyên khó khăn lăm mới nói được hết câu- Đau thì nói nha. - Nhân hôn vào môi Duyên- AAAA. - Duyên la lên khi tay Nhân đã vào sâu bên trong, nước mắt khẽ rơi xuống- Ngoan. Thả lỏng người ra sẽ không đau đâu. - Nhân dỗ dànhSau một hồi thì bên trong của Duyên khít chặt tay Nhân. Biết là đã đến lúc. Nhân đẩy từ từ. Và khi thấy Duyên đã quen mới bắt đầu đẩy nhanh hơn.- Nhân...em...sắp.... Nhanh....một....chút....nữa. AAAA.Khi bụng Duyên co thắt lại. Nhân biết Duyên sắp đến đỉnh liền đưa một ngón tay vào và đẩy nhanh hơn.- AAAA. Nhân. - Duyên chợt hét lênThấy trên tay mình có màu đỏ. Nhân rất hài lòng. Ôm con người xụi lơ kia vào lòng dỗ dành. - Ngủ đi. Chắc em mệt rồi. - Nhân đừng lạnh lùng với em nữa được không? -.......- Em biết lúc trước là em sai. Nhân trừng phạt em sao cũng được. Nhưng đừng lạnh lùng với em. - Duyên thút thútThấy con người kia đang run lên. Nhân rất đau lòng. Hóa ra đã làm Mỹ Duyên tổn thương nhiều như vậy.- Nhân xin lỗi em. Tha lỗi cho Nhân được không?- Nhân. - Duyên òa khóc nức nở- Ngoan đừng khóc nữa. - Nhân lấy tay gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp kia- Ưm...ưm. - Duyên bất ngờ bị cưỡng hôn nhưng sau một vài giây bất động thì để yên- Nụ hôn thay cho sự tha thứ được không? - Nhân mỉm cười"Gật gật"- Giờ đi ngủ nha công chúa. "Gật gật"- Công chúa của Nhân ngủ ngon.- Nhân ca ngủ ngon.End.P/s: viết H mà run luôn. Lần đầu viết H, có gì sai sót mong bà con niệm tình bỏ qua cho.
À mà quên nữa. Mọi người thích kết ngược hay ngọt. Comment nha
Được một lúc thì Nhân gục mặt vào cổ Duyên. Nhân vén tóc Duyên sang một bên và bắt đầu hôn vào cổ.- Ưm. - do quá bất ngờ nên Duyên khẽ rên lên- Quay mặt quay đây đi. - Nhân ôn nhu nóiDuyên liền làm theo lời Nhân. Có cơ hội, Nhân hôn ngấu nghiến vào môi Duyên. Cả hai hôn nhau đến khi không còn không khí mới buông ra. Duyên nằm xuống tấm ván và kéo Nhân nằm lên người mình. Nụ hôn kéo dài từ trên môi. Xuống dưới cổ và để lại chi chít dấu vết.- Ưm. ƯmNhân ngậm lấy nhũ hoa mút lấy mút để như em bé. Tay còn lại không ngừng xoa nắn nhũ hoa còn lại. - AAA. Nhân, đau.Nhân hôn lên môi Duyên thay cho lời xin lỗi. Rồi lại tiếp tục hôn xuống dưới phần bụng. Tay vẽ lên bụng những chữ cái không rõ ràng. - Ướt quá đó công chúa. - Nhân trêu Duyên- Đừng....nhìn...mà. - giọng Duyên dứt quãngNhân nhếch mép rồi cuối xuống hôn vào nụ hoa đang e thẹn kia. Đầu lưỡi cứ di chuyển liên tục. Khám phá hết tất cả. - Nhân....em...chịu.....hết....được....rồi. Vào....trong....được....không? - Duyên khó khăn lăm mới nói được hết câu- Đau thì nói nha. - Nhân hôn vào môi Duyên- AAAA. - Duyên la lên khi tay Nhân đã vào sâu bên trong, nước mắt khẽ rơi xuống- Ngoan. Thả lỏng người ra sẽ không đau đâu. - Nhân dỗ dànhSau một hồi thì bên trong của Duyên khít chặt tay Nhân. Biết là đã đến lúc. Nhân đẩy từ từ. Và khi thấy Duyên đã quen mới bắt đầu đẩy nhanh hơn.- Nhân...em...sắp.... Nhanh....một....chút....nữa. AAAA.Khi bụng Duyên co thắt lại. Nhân biết Duyên sắp đến đỉnh liền đưa một ngón tay vào và đẩy nhanh hơn.- AAAA. Nhân. - Duyên chợt hét lênThấy trên tay mình có màu đỏ. Nhân rất hài lòng. Ôm con người xụi lơ kia vào lòng dỗ dành. - Ngủ đi. Chắc em mệt rồi. - Nhân đừng lạnh lùng với em nữa được không? -.......- Em biết lúc trước là em sai. Nhân trừng phạt em sao cũng được. Nhưng đừng lạnh lùng với em. - Duyên thút thútThấy con người kia đang run lên. Nhân rất đau lòng. Hóa ra đã làm Mỹ Duyên tổn thương nhiều như vậy.- Nhân xin lỗi em. Tha lỗi cho Nhân được không?- Nhân. - Duyên òa khóc nức nở- Ngoan đừng khóc nữa. - Nhân lấy tay gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp kia- Ưm...ưm. - Duyên bất ngờ bị cưỡng hôn nhưng sau một vài giây bất động thì để yên- Nụ hôn thay cho sự tha thứ được không? - Nhân mỉm cười"Gật gật"- Giờ đi ngủ nha công chúa. "Gật gật"- Công chúa của Nhân ngủ ngon.- Nhân ca ngủ ngon.End.P/s: viết H mà run luôn. Lần đầu viết H, có gì sai sót mong bà con niệm tình bỏ qua cho.
À mà quên nữa. Mọi người thích kết ngược hay ngọt. Comment nha
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com