Yeu Tham Chiem Cong Khai Truong Huan
Kể từ hôm cô đến lớp trễ bởi nguyên nhân sâu xa có thể nói xuất phát từ sự tốt bụng đột xuất của người hàng xóm kỳ lạ, Trịnh Khiết An đã từ bỏ số phận làm ma đói vào buổi sáng như trước đây. Hàng ngày trong thùng thư của cô đều có một hộp điểm tâm nóng hổi được đặt cẩn thận. Khi thì là bánh môn rán giòn và sữa đậu nành, khi thì tào phớ nước đường và hồng trà thơm ngát, còn có bánh bao nhân thịt và nước chanh leo,... Tất cả đều là món ăn Trung Hoa. Cô đã đánh giá quá vội vàng về con người của Christian rồi. Hóa ra anh ta lại là người chu đáo như vậy. Còn biết cô là con dân của Trung Hoa Đại Lục nữa chứ.Khi cô hỏi thì được biết anh ta đã mua chúng ở một cửa hàng nằm gần khu phố này trên đường chạy bộ, nơi đó chuyên bán các món ăn của người Hoa.Đặc biệt là trên mỗi hộp thức ăn đều có dán một mẫu giấy nhớ xinh xắn hình con cá màu xanh. Trên đó thường ghi chú mấy lời nhắc nhở hay đại loại là câu "Chúc ngon miệng!" ngắn gọn. Cô không hề thấy khó chịu tí nào, ngược lại rất thích điều này. Cũng không biết từ lúc nào lại dưỡng thành thói quen, giữ mấy tờ giấy nhớ đó rồi cất vào một chiếc túi nhỏ.Đương nhiên cô không ăn chực hết thảy mấy bữa sáng đó. Mỗi lần cầm túi điểm tâm đi, cô sẽ không quên để lại trong thùng thư số tiền để trả cho phần ăn sáng của mình. Christian cũng không từ chối mà nhận số tiền cô để lại. Cứ thế, khái niệm người hàng xóm khó ưa đã biến mất không dấu vết. Thay vào đó là một người hàng xóm dẫu có hơi quái đản nhưng lại rất tốt bụng. Đôi lúc cô còn tự cân nhắc xem có nên vun đắp thêm cho mối quan hệ này không?Ít nhất ở nơi đất khách xa nhà, có một người bạn thân cũng rất cần thiết.Nhưng mà đúng là ngoài việc mua giúp đồ ăn sáng và gửi những lời nhắc nhở quan tâm cho cô, giữa hai người hầu như không còn mối liên kết nào khác. Trịnh Khiết An vốn không phải tuýp người tò mò, nhưng cô vẫn rất hiếu kỳ về dung mạo của anh ta. Cô đã định sẽ ghi lại lời nhắn ở thùng thư để hỏi lý do tại sao Christian luôn kéo mũ quá thấp như vậy. Nhưng nghĩ lại cảm thấy bản thân thật trẻ con nên đành thôi. Dẫu sao thời gian vẫn còn dài, biết đâu ngày mai anh ta lại đột nhiên không đội mũ thì sao?Cho đến một ngày đẹp trời khi cô đã về nước, Trịnh Khiết An chắc chắn sẽ thấy hối hận vì cái tư tưởng ấu trĩ của mình ngày trước. Người đó cô vẫn chưa có dịp thấy được mặt của anh ta. Cũng có thể đã thấy rồi, chỉ là trong tình huống vô cùng đặc biệt. Nhưng đó là chuyện của sau này. Hiện tại khuôn mặt của người hàng xóm tốt bụng vẫn nằm trong diện nghi vấn!Cũng không hẳn là không có thu hoạch gì. Sau bao ngày nghe ngóng, cô cũng đã có được một thông tin vô cùng quý giá, Christian là người Á Đông. Thật ra khi biết được tin này cô cũng không mấy bất ngờ, trước đó cô đã nhiều lần ngờ ngợ ra nhưng không chắc lắm.Trong một lần không thể nhịn nỗi, cô đã viết lại trong mảnh giấy nhắn rồi để cùng số tiền trong hộp thư. Câu hỏi rất đơn giản: "Anh có phải là người Trung Quốc?"Ngày hôm sau, khi cô nhìn thấy miếng giấy nhắn hình con cá xinh xắn như thường lệ, ánh mắt của cô phảng phất nỗi thất vọng không thể diễn tả thành lời. Christian không phải đồng hương của cô, đáng tiếc anh ta lại là người Nhật.Trong cuộc sống, không phải bạn cứ hy vọng thật nhiều thì điều đó sẽ trở thành hiện thực. Có những điều không thể thay đổi. Cũng có những điều có thể, nhưng ai đó đã thay đổi chúng trước khi bạn kịp hy vọng mất rồi.Suốt cả ngày dài, trong lòng cô tựa như có một tảng đá đang đè nặng. Vài người bạn thân của cô không thể tiêu hóa nổi thái độ thất thường của bạn mình. Ai nấy vào giờ nghỉ trưa đều ngồi lại quanh cô mà truy vấn lý do Trịnh Khiết An, con người có thể được xem là hoạt bát vui vẻ nhất trong số bạn bè họ biết, lại mang theo bộ dạng trầm mặc đó đến trường. Cô ngồi nghe mấy lời vận động tinh thần của bọn họ không sót một chữ, thế nhưng cảm giác không cam tâm vẫn cứ tồn đọng lại. Câu nói "Giá như anh ta là người Trung Quốc thì tốt biết mấy!" cứ chiếm đóng trong đầu cô, tạo thành câu thần chú khó chịu. Thật sự tỷ như sáng nay, câu trả lời của Christian đúng với mong muốn của cô, có thể cô sẽ nghiêm túc với anh chàng.Nghiêm túc để bắt đầu một mối quan hệ ràng buộc hơn."Giá như mình là người Nhật thì tốt biết mấy?"...Thời gian sau, cảm giác mất mát trong lòng cô cũng vơi đi ít nhiều. Cô không có thời gian để suy nghĩ tới vấn đề khác. Lượng đề án phân tích, tổng hợp và viết bài báo cáo thu hoạch cho kỳ thi cuối kỳ đã chiếm trọn thời gian biểu của cô. Hơn nữa sức lao động cũng theo đó mà bị vắt kiệt không thương tiếc. Thật kỳ diệu là dù vẻ mặt mệt mỏi đến vặn vẹo của cô có ra sao đi nữa. Chỉ cần mỗi sáng nhìn thấy lời động viên của Christian thì cô sẽ cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Có lẽ, cô nên thử đề xuất với bố mình việc chọn một chàng rể là người Nhật xem sao?Kỳ thi cuối kỳ đã hoàn thành một cách viên mãn. Cô cũng không ngờ mình có thể đạt được kết quả tốt như vậy. Một điều khiến cô thấy vô cùng thú vị chính là các vị tiền bối năm ba của khoa cô rất là tốt bụng. Họ luôn giúp cô tìm sách hoặc tư liệu cần thiết, cho cô mượn đề án năm trước họ từng làm để bổ sung ý tưởng. Hoặc đặc biệt hơn là có người còn mua đến cho cô bữa phụ vào mỗi trưa cô phải nán lại trong trường để đẩy nhanh tiến độ công việc.Lúc đầu cô hơi kinh ngạc trước sự nhiệt tình đó. Nhưng rồi dần đà cũng không suy nghĩ nữa mà ngoan ngoãn tiếp nhận. Dù sao điều này đối với cô cũng không quá khó hiểu.Hồi còn học trung học, Trịnh Khiết An vốn được mọi người yêu quý vì tính cách hoạt bát, thân thiện và vẻ ngoài thanh tú. Dù không thể xem là đẹp đến nghiêng nước khuynh thành, nhưng cô lại có nét thuần khiết, ngũ quan sạch sẽ thanh cao.Vẻ đẹp trong vắt tựa tuyết sương của cô rất mực hài hòa với tư chất trang nhã, vốn đã được hình thành từ khi còn nhỏ bởi xuất thân từ gia cảnh cao quý. Đó cũng chỉ là một phần của cô, Trịnh Khiết An còn là người hoạt bát vui vẻ. Vì vậy khi cần thiết vẫn luôn là nhân tố sôi nổi nhiệt tình của tập thể, không hề ra vẻ tiểu thư như những cô gái có cùng xuất phát điểm giống mình.Chính vì điều đó cô lại càng được yêu quý hơn. Vì vậy có thể hiểu được phần nào việc các tiền bối giúp đỡ mình tận tâm tận lực như vậy. Âu cũng là do cô có vận khí không tồi.Buổi trưa hôm tan học, Trịnh Khiết An quyết định sẽ gạt bỏ rào cản giữa vấn đề quốc tịch của cô với Christian. Trước đó cô đã suy nghĩ rất lâu, nếu thật sự thích một người, mọi chuyện đều có thể đơn giản hóa. Bởi vì những vách ngăn cản trở vốn do chính chúng ta tạo ra.Miễn là bản thân muốn, việc gì cũng có thể thay đổi được.Cơ mà cô vẫn không biết được cảm nhận của Christian về mình như thế nào? Nếu một ngày nào đó cô đề nghị trở thành bạn gái của anh, mối quan hệ mỏng manh trước mắt có bị phá vỡ?Không chừng vì không thể tiếp nhận được chuyện đó. Sau này ngay cả việc mua điểm tâm sáng và động viên cũng sẽ bị đặt một dấu chấm hết.Xem ra cô vẫn phải từng bước mà tiếp cận đối phương.Nói là làm, Trịnh Khiết An trên đường đi học về đã chạy đi mua ngay nguyên liệu để làm món bánh củ sen, món mà cô tâm đắc nhất với kỹ năng nấu nướng của bản thân.Chợ người Hoa ở thành phố Seattle gần đây chỉ có duy nhất một nơi. Tuy phải ngồi xe bus hơn ba mươi phút nhưng cô chẳng cảm thấy vất vả tí nào cả. Ngược lại lúc đi quanh chợ lựa chọn nguyên liệu lại có thứ cảm xúc nôn nao trong lòng. Kèm theo đó là chút chư vị ngọt ngào mà trước đây vốn chưa bao giờ cảm nhận được.Cô cảm khái mà ý cười càng trở nên sâu hơn, khiến cho đôi gò má vốn hồng hào của cô nay càng ửng đỏ. Cuối cùng tạo thành vẻ đẹp vô cùng sinh động trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.Tiết trời ở Seattle không có nắng, nhưng trong lòng ai đó lại tràn ngập nắng tươi.Khi về đến nhà, Trịnh Khiết An vô thức hướng tầm mắt về cửa sổ nhà bên. Vẫn chưa sáng đèn, xem ra anh ta vẫn thường vắng nhà cả ngày như mọi lần. Buổi tối anh ta về rồi mang qua chắc là được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com