TruyenHHH.com

Yeu Tham Chi La Chuyen Nho

Chu Hàn Dương đúng là không biết chọn bạn!!

Hồ Bắc Nguyên không phòng bị mà bị cái tên hỗn đản kia chiếm tiện nghi, không khỏi tức tối muốn hộc máu, nhưng đây vẫn chẳng phải là chuyện đáng lo nhất, y vội vàng trở về công ty để tìm Chu Hàn Dương.

Thấy y một trận gió quét tiến vào văn phòng, còn đóng cửa lại, Chu Hàn Dương liền từ văn kiện ngẩng mặt lên, giống như phát ra tiếng thở dài: "Không phải anh xin nghỉ à, có chuyện gì sao?"

Tuy rằng đã quen với việc bị hắn lãnh đạm, nhưng mỗi lần đối mặt, y vẫn là không nhịn được cảm giác bi thương.

Hồ Bắc Nguyên tạm thời đem cảm xúc cá nhân ném qua một bên, nghiêm trọng mà cùng hắn nói chính sự: "Tôi cảm thấy cậu không nên cùng Tiết Duy Triết tiếp tục làm bạn bè"

Người đàn ông đối diện lộ ra chút buồn rầu: "Tôi biết anh đối với loại người kia có thành kiến, nhưng tôi cũng đã nói rõ lập trường của bản thân rồi, anh cũng không cần thiết phải cứ qua một thời gian lại đến nhấn mạnh với tôi một lần vậy chứ?"

"Không phải, tôi nói như vậy là vì cậu ta ở sau lưng hãm hại cậu"

Chu Hàn Dương hơi nghi hoặc mà nhướng mày: "Hãm hại tôi?"

"Cậu ta bụng ta suy bụng người, bịa đặt nói với tôi cậu cũng là loại người đó"

"......"

Chu Hàn Dương nhìn y.

Hồ Bắc Nguyên trong lòng đầy căm phẫn: "Ăn có thể ăn bậy, nhưng sao có thể nói lung tung được? Cái loại bạn bè như vậy cậu còn luyến tiếc làm gì?"

"......"

"Cậu nói có phải hay không?"

Người đàn ông đối diện đứng dậy khỏi ghế. Hắn đem thân mình che đi ánh sáng ngoài cửa sổ, khiến cả người giống như một bóng ma.

"Đúng vậy"

"Hả?" Thật lâu mới nghe thấy điều hắn khẳng định, lần này y không thể không vui vẻ sảng khoái một chút.

"Tôi là"

"Hả?"

Lúc người đàn ông đối diện đi tới, Hồ Bắc Nguyên cố gắng tự giải nghĩa những lời nói của hắn, đột nhiên có điểm không thể chắc chắn: "Là...... Là cái gì?"

"Tiết Duy Triết không hãm hại tôi"

"......."

"Tôi chính là loại người đó"

"......" Hồ Bắc Nguyên nhất thời vô pháp tự hỏi.

Y chỉ có thể ngây ra như phỗng mà nhìn cấp trên của mình đi tới trước mặt, rồi nhìn hắn cúi đầu tới. Đại não y bỗng trống rỗng. Chỉ trong vài giây đó, y không thể nghĩ gì, không thể hô hấp, không thể động đậy, thị giác và thính giác dường như đều biến mất. Thế giới tối sầm lại, cả không gian là một mảng yên tĩnh. Y chỉ cảm thấy trên môi truyền đến cảm giác xa lạ mà ấm nóng, một lực độ như đang phải đắn đo điều gì, cùng một hơi thở quen thuộc.

Ngoại trừ những cảm giác đó, y quả thật chẳng cảm nhận được điều gì khác cả.

Lấy lại tinh thần trong nháy mắt khi đầu lưỡi kia đụng chạm làm Hồ Bắc Nguyên không tự chủ được mà rùng mình, y theo bản năng phất tay, dùng toàn sức lực cho người trước mặt một đấm.

Bàn tay đấm mạnh vào cơ thể người kia đem lại cảm giác đau đớn khiến y nhất thời tỉnh táo, nhưng cũng chẳng phải tỉnh táo thực sự.

Hồ Bắc Nguyên hấp tấp lui về sau một bước, ở khoảng cách này, y rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ được mặt cấp trên.

Biểu cảm của hắn càng khiến y tay chân rối loạn. Mắt thấy đối phương như đang muốn nói gì đó, Hồ Bắc Nguyên không biết nên phản ứng thế nào, cũng chẳng có thời gian mà nghĩ cho kỹ lưỡng, chỉ biết hoảng loạn đánh cho hắn thêm một cú nữa rồi cụp đuôi chạy mất.

Hồ Bắc Nguyên phá lệ vô cớ nghỉ việc.

Y ủ rũ ngồi trong căn chung cư y mua mà còn chưa trả hết tiền nợ ngân hàng kia, tinh thần uể oải, tâm tình bực bội.

Dù có đi làm hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Y đã động thủ đánh chính cấp trên của mình, người đó trong công ty còn là Thái Tử. Một lần còn chưa tính, y còn đánh tận hai lần. Lúc đánh thì cũng thoải mái đấy, mà giờ có nói gì cũng thành sai.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện này cũng không thể trách y được, ai bảo Chu Hàn Dương đột nhiên......

Nghĩ tới, Hồ Bắc Nguyên không khỏi rùng mình, dùng hết sức bình sinh mà cố xóa hết hình ảnh lúc đó khỏi đầu.

Phi phi phi, bỏ đi, y không muốn tiếp tục nghĩ nữa.

Gặp chuyện này, kêu y phải làm gì mới đúng đây?

So với nỗi lo sắp thất nghiệp, càng làm cho Hồ Bắc Nguyên tinh thần bất ổn hơn là thật kỳ quái, y cảm thấy việc này quá vớ vẩn.

Y không hiểu, Chu Hàn Dương sao có thể là cũng loại người với Tiết Duy Triết được chứ?

Y còn nghĩ, chỉ có Tiết Duy Triết, cái kiểu người cợt nhả, cà lơ phất phơ, vừa nhìn đã thấy không đứng đắn, chỉ có kiểu người đó mới có cái loại sở thích kỳ quái này thôi.

Mà Chu Hàn Dương thoạt nhìn sạch sẽ, văn nhã lễ độ, tuấn tú lịch sự, rõ ràng là một người tốt như thế, sao có thể là cùng loại người với Tiết Duy Triết, cùng nhau thông đồng làm bậy như vậy?

Chẳng lẽ thời buổi bây giờ, cao phú soái đều có khẩu vị này?

Y thật sự không hiểu. Ẩn ẩn trong tim, y còn có chút vì Chu Hàn Dương mà có cảm giác đau đớn.

Lại trải qua một ngày trầm tư cùng nghỉ ngơi chỉnh đốn, Hồ Bắc Nguyên hôm sau chuẩn bị đầy đủ, hùng hùng hổ hổ mà đi tới công ty.

Vốn đã hạ quyết tâm nghỉ việc, y cũng đến bộ phận xử lý hồ sơ mới có thể thu thập hành lý mà bỏ chạy đi tìm công ty khác. Huống chi nếu Chu Hàn Dương vì lý do kia mà đuổi y, y còn có thể có nhiều cơ hội mà chuẩn bị trước.

Nhưng vừa mới vào cửa, y liền nghe thấy đủ loại bàn tán sôi nổi.

"Mặt Giám đốc Chu làm sao vậy nhỉ?"

"Nghe nói là do cùng người khác xung đột......"

"Ai?"

"Cũng chẳng biết rốt cuộc là ai làm"

"Người nào chứ, sao có thể hạ tay đánh Giám đốc Chu tới mức đó được?"

"Để tôi biết tôi chắc chắn không tha cho kẻ đó đâu"

"......" Đột nhiên trở thành đối tượng công kích trong miệng của toàn bộ nhân viên trên dưới công ty, Hồ Bắc Nguyên không khỏi cảm thấy bản thân giống chuột chạy qua đường, đều đang bị dồn vào một góc.

Y rốt cuộc đã làm gì sai mà tự nhiên lại bị người người đuổi giết? Rõ ràng y mới là người bị hại mà.

Chờ tới tận khi nhìn thấy Chu Hàn Dương, Hồ Bắc Nguyên mới hiểu được tại sao các đồng nghiệp nữ tức giận đến vậy. Không biết có phải gì da hắn trắng quá không, vết máu bầm trên mặt hắn có chút quá mức, quả thực nhìn rất ghê người, cực kỳ bi thảm. Điều đó không khỏi khiến y lập tức nghĩ lại, y lúc đó ra tay nặng đến vậy sao?

Thấy y, Chu Hàn Dương sửng sốt, trong lúc nhất thời dường như chẳng biết làm thế nào mới phải, như đang xấu hổ với khuôn mặt bầm tím, lại như xấu hổ khi cùng y đối mặt, mắt hắn thật sự không biết nên đặt ở nơi nào, phải qua vài giây mới trấn định được, nhìn chằm chằm xuống mặt bàn.

Hồ Bắc Nguyên nhìn bộ dạng này của hắn, làm cho y bất giác không muốn to tiếng, chỉ dừng lại một chút mới mở miệng: "Giám đốc Chu......"

Chu Hàn Dương đánh gãy lời y: "Xin lỗi, hôm qua do tôi quá lời"

"......"

Tuy nói chuyện này đúng là Chu Hàn Dương sai trước, nhưng nghe đối phương trực tiếp xin lỗi, vẫn là ngoài dự đoán của y.

"Đáng ra, tôi nên phải nói chuyện đó từ trước rồi, nhưng tôi nghĩ......" Chu Hàn Dương dừng một chút, "Nếu ở công ty nhìn thấy tôi, anh có thể sẽ không thoải mái"

"......"

"Sự việc ngày hôm qua, không cần biết anh định thế nào, định xử lý ra sao, muốn làm gì tôi, tôi sẽ chịu toàn bộ"

"......"

"Có điều, tôi hy vọng anh vẫn tiếp tục làm việc tại công ty, đương nhiên, nếu làm đồng nghiệp với tôi khiến anh không thoải mái, anh có thể tùy ý chọn tới bộ phận khác"

"......"

Không cần tranh luận khắc khẩu, hắn trực tiếp cúi đầu nhận sai, nhận hết mọi trách nhiệm, điều này làm Hồ Bắc Nguyên trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Y nhìn người trước mặt, kỳ lạ khi, mặt hắn bầm tím tới như thế, vậy mà cũng không quá khó coi.

Chu Hàn Dương hiện tại thoạt nhìn nghiêm túc, ẩn nhẫn, bình tĩnh lại lãnh đạm, so với Chu Hàn Dương ngày đó mạo phạm y, quả thực như hai người hoàn toàn khác nhau.

Hồ Bắc Nguyên thầm nghĩ, chẳng lẽ khi đó là bị quỷ nhập xác?

Hồ Bắc Nguyên nửa tin nửa ngờ, "Nếu cậu có thành ý như vậy, nếu giờ tôi muốn cậu quỳ xuống xin lỗi, cậu cũng quỳ?"

Chu Hàn Dương ngẩng đầu nhìn y, biểu tình giống như hoàn toàn không hề chống cự: "Nếu như vậy có thế khiến anh thấy tốt hơn"

"......"

Cút, ông đây cũng chẳng thích cái loại việc làm hại người mà chẳng ích ta này!!

"Cậu như vậy, là sợ tôi đi nói cho người khác à?"

Chu Hàn Dương lại nhìn y: "Không, tôi trước nay đều không ngại, ai biết cũng vậy thôi"

"......"

Được đó, ông đây cũng chẳng định nói ra. Việc gì phải đi làm tổn hại danh dự người khác chứ. Vẫn là câu nói kia, hại người mà không lợi mình, chẳng có nghĩa gì cả.

"Được"

Chu Hàn Dương nhìn về phía y, không chắc chắn hỏi lại: "Cái gì được? Anh nói chuyện ngày đó......"

Hồ Bắc Nguyên phiền não: "Aizz, tôi nói được là được, đừng nhắc lại nữa"

"......"

Hồ Bắc Nguyên cảm thấy bản thân khoan dung quá rồi.

Rõ ràng là mệt tới như vậy, theo lý mà nói thì không nên đồng ý dễ dàng thế chứ.

Nhưng nhìn Chu Hàn Dương nhẫn nhục chịu đựng, vừa không ngăn y nói chuyện này ra ngoài, cũng chẳng ngại y trả đũa, khiến y ngược lại không biết bản thân muốn làm thế nào.

Thậm chí, chính bản thân y còn không hiểu sao mình có thể khoan nhượng với Chu Hàn Dương thế này. So với kinh ngạc cùng nghi hoặc, phẫn nộ quả thực không đáng nhắc tới.

Không biết vì cái gì, y hoàn toàn không muốn dây dưa với chuyện ngày hôm đó, cũng chẳng muốn cùng Chu Hàn Dương cương quyết náo loạn một trận, ngay cả việc nhận lỗi bồi thường cũng chẳng nghĩ tới.

Với y mà nói, tốt nhất cứ coi như sự việc ngày đó chưa từng xảy ra, về sau dứt khoát đừng nhắc tới, cũng coi như chẳng có việc gì mà cũng mọi người ở chung, làm việc vui vẻ.

Trong phòng yên tĩnh một lát, Chu Hàn Dương hẵng giọng nói, "Vậy anh, muốn chuyển bộ phận sao?"

"Aizzz, phiền quá, như vậy xong chuyện còn phải cùng mọi người giải thích nguyên nhân, lại nói công ty cũng chẳng có nhiều bộ phận tốt như vậy, không đi"

Người đàn ông đối diện nói: "Ừm"

"Vậy đi, hôm qua tôi không đi làm, sếp đừng trừ lương nhé?"

"Ừm" Người đàn ông trước mặt dường như thả lỏng một chút, "Không thành vấn đề, vậy tôi đi làm việc"

Hồ Bắc Nguyên tự giải thích trong lòng là do y nhân từ giống thánh nhân, chuyện cũ thôi thì bỏ qua đi.

Bởi vì y đại từ đại bi đó. Lại nói, Chu Hàn Dương biết sai biết sửa, cũng không trừ lương y, thôi cứ cho người ta một cơ hội, làm người nên biết khoan dung độ lượng.

Cứ nghĩ như vậy, trong lòng y cũng yên tâm thoải mái hơn.

Chu Hàn Dương như là có thể nhìn thấy tâm tư của y, ở việc 'Coi như không có chuyện gì xảy ra' chấp hành vô cùng nghiêm chỉnh.

Vết máu bầm trên mặt hắn dần tan ra, lại trở về vẻ trong sáng tuấn mỹ như cũ, không để lại chút di chứng gì. Công việc giữa hai người vẫn diễn ra như lẽ thường, không xấu hổ, không né tránh, càng không dây dưa, duy trì đúng khoảng cách xã giao cẩn thận giữa những người cộng sự, ngẫu nhiên còn có thể cùng nhau nói vài câu bông đùa.

Chỉ là có đôi khi, Hồ Bắc Nguyên sẽ thấy hắn ngồi thất thần, lúc thì nắm bút, khi lại ngồi phát ngốc một chỗ.

Gần đây dường như vào văn phòng hắn thường xuyên quá, Hồ Bắc Nguyên có thấy vị Giám đốc này có vẻ gầy đi, khuôn mặt trông cũng tiều tụy hơn.

Hồ Bắc Nguyên đối với việc này cũng hiểu được. Aizz, làm sao có thể làm như không có việc gì được chứ, dù có làm gì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật mà.

Có hứng thú với đàn ông, có thể coi như không có gì sao?

Nếu đổi thành y, phát hiện bản thân có sở thích như vậy, còn không phải đã sớm buồn nên nỗi ăn không ngon, ngủ không yên, tóc rụng đầy đất rồi à?

Nói thật, y thấy, tuy rằng việc này rất phiền, nhưng Chu Hàn Dương còn trẻ như vậy, không có cái gì là không thể chữa trị.

Nếu y thật sự coi Chu Hàn Dương là bạn, vậy thì không thể trơ mắt nhìn hắn bước trên con đường không lối về kia được.

Vì thế, Hồ Bắc Nguyên vội vàng đọc sách tìm hiểu.

Y cuối cùng cũng tìm ra, hóa ra hiện tượng này cũng đã có lịch sử lâu đời, phát triển không ngừng. Đến nỗi cả 'Phương pháp trị liệu' cũng khiến nhiều người tranh cãi, chưa thể đưa ra kết luận gì, có người nói trị được, cũng có kẻ nói trị không được.

Hồ Bắc Nguyên chọn cuốn nói cách trị được xem thử, nhưng nhắc tới mấy liệu pháp đáng ghét đó, cái gì mà điện giật chính mình, khiến y xem đến hãi hùng khiếp vía – đây phải là tìm chết chứ trị liệu cái gì, sao có thể dùng cách này trên da thịt non mịn của Chu Hàn Dương được?

Hồ Bắc Nguyên trải qua nghiên cứu, thám thính nhiều mặt, cuối cùng y cảm thấy thuốc trung là an toàn nhất, tùy tiện uống cũng chẳng sao, hữu hiệu thì tốt, không hữu hiệu thì coi như là để bồi bổ thân thể đi. Thế là hôm nay, y tìm một thời cơ, đi tìm Chu Hàn Dương.

"Buổi tối có thể cùng nhau ăn cơm không?"

Người đàn ông trước mặt giống như ngạc nhiên, sửng sốt mất vài giây mới nói: "Có chứ, đương nhiên là có" Rồi hắn nhanh chóng phản ứng lại: "Nhưng mà, tại sao vậy?"

"Không có gì, lâu rồi chưa cùng nhau ăn cơm thôi" Hồ Bắc Nguyên cũng không dám nói quá rõ: "Thuận tiện tâm sự chút thôi"

Để tỏ vẻ quan tâm, Hồ Bắc Nguyên quyết định ăn sang, mời ăn lẩu cua. Nhìn con cua to hoành tráng nằm giữa, thịt mỡ đầy nồi vây quanh, nước lẩu sôi trào bọt trắng, lại thêm rau, đậu phụ nấu đến thơm lừng.

Tâm tình Chu Hàn Dương có vẻ không tồi, còn cố ý thể hiện tài bẻ chân cua mà vẫn giữ nguyên thịt, xử lý cả cái chân cua to mà không làm vỡ chút thịt nào.

"Ở đây, dùng sức ở bên khớp xương này, bẻ về phía trước, như vậy thì sẽ dễ bẻ hơn, thịt cũng có thể dễ dàng lấy ra hoàn chỉnh......"

Hồ Bắc Nguyên khó lắm mới có lần không đặt tâm tư trên chỗ thịt cua tươi đẹp kia, chỉ mở miệng: "Lại nói đến, thực ra là tôi có chuyện muốn hỏi cậu"

Chu Hàn Dương đem một miếng thịt cua dài rút ra, săn sóc mà để vào trong bát y: "Hửm?"

"Cậu là lúc nào, phát hiện bản thân, thích cái kia, ừm, cậu biết đó......"

Chu Hàn Dương sửng sốt, 'Khụ' một tiếng, nhìn lại bản thân trong bát: "Hỏi chuyện này làm gì?"

"Vì tôi muốn biết rõ, cậu là bẩm sinh hay là sau này mới bị"

Người đàn ông đối diện nâng mắt nhìn y.

"Tôi đã tra qua, nếu là bẩm sinh thì khá phiền toái, còn nếu do hoàn cảnh ảnh hưởng thì có thể trị khỏi"

"......"

"Tôi còn mang theo chút thuốc tới, có người nói uống cái này rất hữu hiệu, có thể trị khỏi, dù sao uống cũng không......"

Người đàn ông đối diện nghiến răng nghiến lợi, gằn rõ từng chữ: "Tôi, không, có, bệnh"

Những lời còn lại nghẹn trong họng, Hồ Bắc Nguyên cũng không dám nói ra nữa.

Sắc mặt Chu Hàn Dương hoàn toàn xanh mét, nhưng khóe mắt lại có có chút đỏ: "Tôi không miễn cưỡng anh phải làm bạn với tôi, anh nghĩ tôi thế nào, anh tránh tôi ra sao, anh muốn mắng tôi cái gì cũng được, nhưng tôi muốn nói rõ với anh, tôi, không có, bệnh"

Bữa cơm này chẳng thể ăn xong, Chu Hàn Dương sau khi nói xong lời kia cũng rời đi chẳng quay đầu lại, hoàn toàn không thèm nhìn y ăn nói khép nép xin lỗi hay giữ y lại nữa.

Hồ Bắc Nguyên đối mặt nhìn nồi lẩu đang sôi bọt trắng ùng ục trước mặt, trong lòng càng thêm buồn bực, pha thêm chút ủy khuất.

Lúc ấy vì để đi hỏi thăm tin tức, y còn từng liếc qua mấy trang web có nội dung tương tự cố vấn 'Cách trị', sau đó bị một đám người mắng cho máu chó đầy đầu.

Dễ dàng sao?

Kết quả, y một lòng dành bao tâm sức như vậy, Chu Hàn Dương lại thêm thù hận y.

Y cũng biết, người sống trên đời sẽ luôn có tâm thái 'Giấu bệnh sợ thầy', nhưng chưa từng nghĩ Chu Hàn Dương lại phản ứng lớn như vậy.

Đến mức đó à?

"Hi, Tiểu Hồ"

Hồ Bắc Nguyên vốn đã phiền lòng, thấy người này, trong lòng càng thêm khó chịu: "Cậu tránh ra chút"

Chỉ cần gặp tên gia hỏa này, y liền xui xẻo. Nếu nói chuyện náo loạn tới mức như ngày hôm nay, chắc phải kể tới công lao lớn nhất của tên này.

Tiết Duy Triết nói: "Haizza, hỏa khí lớn như vậy, là tôi thấy anh với Hàn Dương tới đây ăn cơm, định qua chào hỏi một câu ai ngờ cậu ta lại đi trước rồi"

"......"

"Sao vậy, cãi nhau hả? Anh lại làm chuyện ngốc gì rồi?"

Hồ Bắc Nguyên bực tức: "Ngốc? Đúng, tôi chính là ngu ngốc mới đi quản việc này, còn nghĩ sẽ cho cậu ta chữa bệnh, tốn công vô ích, lòng tốt bị đem cho chó ăn"

Tiết Duy Triết ngạc niên: "A? Hàn Dương bị bệnh gì? Sao tôi không biết?"

"......" Hồ Bắc Nguyên nhìn người trước mặt, nhất thời không biết phải nói thế nào mới đúng, chỉ nói: "Cậu ta bị bệnh mà, chính cậu cũng có bệnh đó thôi"

Tiết Duy Triết là người thông minh, nghĩ chút liền hiểu, không trách Chu Hàn Dương lại phải ứng lớn đến vậy, chỉ cười: "Anh đừng nghĩ vớ vẩn nữa, anh thấy đó là bệnh hả?"

"Lẽ nào không phải?"

"Ai, đồ ngốc, chuyện này cũng chẳng khác gì đạo lý về rau xanh với củ cải cả. Đa số mọi người thích ăn rau xanh, chỉ có một số ít người thích ăn củ cải, chỉ là sở thích không giống nhau thôi, Cũng chẳng phải chuyện gì lớn"

"......"

"Con nguời chính là như vậy, đối với những thứ bản thân không quen thuộc, những đồ vật không phù hợp với thói quen hằng ngày của bản thân, liền cho là có vấn đề"

"......"

"Anh đó, nếu không thể tiếp thu, vậy thì đừng nghĩ tới nữa, đừng cố ý thay đổi sở thích của người khác, không cần thiết, điều đó vô nghĩa, cũng chẳng phải phép. Anh nói, anh thích ăn rau xanh, tôi nói tôi thích ăn củ cải, thế là anh nói tôi có bệnh, đây không phải là đang mắng chửi người khác à?"

"......"

"Hơn nữa nhé..." Tiết Duy Triết hơi cười, rướn người tới: "Thực ra, rất nhiều người, vẫn luôn nghĩ bản thân thích ăn rau xanh, chỉ là bởi vì người đó chưa nếm qua vị củ cải mà thôi"

"......"

"Anh cũng nên thử một chút đi"

Hồ Bắc Nguyên ngay lập tức mặc kệ nồi lẩu, co giò bỏ chạy.

Hồ Bắc Nguyên sau khi đã về nhà liền tự hỏi về những điều Tiết Duy Triết nói.

Y không phải thực sự có thể nghĩ thông, cũng không xác định lời Tiết Duy Triết nói có đáng tin hay không, nhưng y thấy, nói gì thì nói, gã và Chu Hàn Dương cũng là một loại người. Tiết Duy Triết nói vậy thì có thể hiểu rõ tâm tình của Chu Hàn Dương hơn.

Cho nên đại khái y thật sự làm tổn thương Chu Hàn Dương rồi.

Y nghĩ, hẳn là nên đi xin lỗi hắn?

Nhưng mà, thời buổi bây giờ, muốn xin lỗi cũng cần thiên thời địa lợi nhân hòa. Hắn không đếm được đây là lần thứ bao nhiêu Chu Hàn Dương vì tức giận mà không để ý tới y rồi, nhưng mà lần 'Không để ý' này có vẻ như lại càng nghiêm trong hơn những lần trước đôi chút.

Mỗi lần gặp mặt ở công ty, hắn đều là mặt lạnh như tiền, toàn thân như tỏa ra khí lạnh. Y còn không thể dựa gần vào gắn, lời định nói cũng như đã bị đông cứng trong cổ họng, nói cũng chẳng nói nổi.

Càng làm y thêm buồn bực khi loại lạnh nhạt này không phải là cố ý phô trương ra, mà là từ trong lòng hắn.

Y còn chưa tính toán chuyện Chu Hàn Dương vì sở thích không bình thường mà xa cách hắn thì thôi, đằng này hắn còn tỏ ý xa cách y trước rồi.

Hồ Bắc Nguyên nghĩ tới đó liền rối rắm đến vò đầu bứt tai, sao lại nhắc tới chuyện này làm gì cơ chứ!!

Ngay lúc thời điểm xấu hổ thế này, hắn và Chu Hàn Dương lại phải cùng đi Đông Kinh công tác một chuyến.

Về tư dù mối quan hệ giữa hai người đang đứng ngay trên đầu sóng ngọn gió thế nào thì về công bọn họ là một bộ đôi cấp trên cùng trợ thủ cấp dưới đắc lực, hạng mục này từ trước đến nay đều do hai người bọn họ xử lý, bọn họ cùng nhau đi công tác cũng là chuyện bình thường.

Hai gã đàn ông đi công tác, công ty đã giúp đặt trước một phòng đôi tiêu chuẩn tại khách sạn bốn sao, dù cho Chu Hàn Dương có là Thái Tử thì cũng không có đãi ngộ khác biệt. Hai người lúng ta lúng túng, yên lặng mang theo hành lý, đúng giờ tới sân bay báo danh.

Mọi thứ chính là như vậy, thế giới sẽ không đi theo sau quan tâm việc ân oán cá nhân của bất kỳ ai cả.

Chu Hàn Dương vừa lên máy bay, hai mặt đều nhìn thẳng, cả người đều nghiêm chỉnh giải thích: "Anh yên tâm, tự tôi sẽ đi đặt lại một phòng khác"

Hồ Bắc Nguyên nghe xong liền khó hiểu: "Hả? Yên tâm gì? Do cậu suy nghĩ quá nhiều thôi, đừng suy ra tôi"

Chu Hàn Dương lật tờ báo trong tay, cười một tiếng: "Nếu cùng loại người như tôi ở chung một phòng, chẳng lẽ anh không sợ?"

"......"

Đi cùng nhau cả một đường, cuối cùng lại chẳng nói chuyện thêm câu nào.

Nào biết tới lúc làm thủ tục check-in, cô gái lễ tân dung mạo xinh đẹp khom lưng lễ phép với Chu Hàn Dương: "Thật xin lỗi ngài, có một vị khách trong lúc nghỉ tại đây là khiến phòng tràn nước, hiện tại phòng còn chưa dọn sạch, nếu như gây phiền toái cho ngài, chúng tôi xin hoàn toàn chịu trách nhiệm, nếu ngài vẫn muốn nghỉ tại đây, phiền ngài đợi một chút, khi nào có phòng trống, chúng tôi sẽ lập tức báo cho ngài"

Hồ Bắc Nguyên không khỏi có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

Tuy rằng đối với y cũng không tốt, nhưng khi nhìn khuôn mặt thanh tú của Chu Hàn Dương đanh lại, y liền có chút cao hứng của kẻ vô lại – ha ha, chờ tới khi cậu cùng tôi phải vào ở một phòng, xem cậu còn có thể chạy đi đâu?

"Vậy, đại khái phải chờ bao lâu?"

"A, chuyện này......"

Hồ Bắc Nguyên 'Khụ' một tiếng, làm ra vẻ đạo mạo xen mồm vào: "Giám đốc Chu, ngày mai chúng ta phải theo mọi người mở họp rồi, có rất nhiều công tác chuẩn bị cần phải làm, hiện tại còn để lãng phí thời gian ở đây thì không hay đâu?"

Chu Hàn Dương không còn lời nào để nói, chỉ biết nhìn sang bên kia, quay cái ót cho Hồ Bắc Nguyên nhìn. Chở xử lý thủ tục xong, hắn liền vội vàng tự đem hành lý lên tầng.

Tuy rằng không thể không cùng y ở cùng một phòng, Chu Hàn Dương lại đem hai người giống như Sở hà Hán giới mà phân chia rõ ràng. Hồ Bắc Nguyên chiếm một cái giường, Chu Hàn Dương liền ôm laptop ngồi nghiêm chỉnh trên một cái giường còn lại, hai mắt đều nhìn chằm chằm vào máy tính, dư quang khóe mắt gì đó, một chút cũng không giành cho Hồ Bắc Nguyên.

Đối với thái độ có phần ác liệt này của hắn, Hồ Bắc Nguyên chính là mười phần kiên nhẫn, thừa dịp ở chung một không gian, thời gian dư dả như hiện tại, hảo hảo cùng hắn nói chuyện.

"Giám đốc Chu"

Chu Hàn Dương cùng chẳng quay đầu lại mà đáp: "Việc gì?"

"Tôi muốn cùng sếp nói chuyện"

"Công việc sao?"

"......Không phải"

"Vậy thì không phải nói"

"......"

Hồ Bắc Nguyên hận không thể cắn hắn một miếng. "Tôi không hiểu, chúng ta mọi thứ đã nói rõ ràng cả rồi. Cũng chỉ có vậy, ngay cả sếp là loại người kia, tôi cũng đã biết, còn cái gì không thể nói nữa sao?"

Chu Hàn Dương lập tức đứng phắt dậy: "Ngại quá, tôi muốn đi ra ngoài một chút"

Hồ Bắc Nguyên đuổi theo không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa phòng đập 'Bang' một tiếng đóng lại ngay trước mặt.

Y một bụng tức giận không có chỗ tiêu, nếu không phải là tiếc tiền, y thật muốn làm như mấy diễn viên trong phim truyền hình dài tập, tùy ý đem mấy cái bình hoa ly gì đó trong phòng đem đập vỡ hết sạch. Đấm đấm vài cái vào ngực mà vẫn thấy tức nghẹn muốn chết, Hồ Bắc Nguyên quyết định đi tắm nước lạnh, dùng phương pháp bảo vệ môi trường nhất để bớt giận.

Dù trong lòng tràn ngập lửa giận, nhưng Hồ Bắc Nguyên vẫn là không đem vòi hoa sen mở quá lớn, phải biết tiết kiệm nước, dù không phải tiền của mình cũng vậy, những lúc xoa sữa tắm, xoa dầu gội lên người cũng đều nghiêm cẩn đem vòi hoa sen khóa chặt, ở một bên lặng lẽ không một tiếng động mát-xa cơ thể cho nguôi giận.

Kỳ cọ trên người nửa ngày, ngay lúc đang tập trung khom lưng mát xa cẳng chân, đột nhiên cửa phòng vệ sinh bật mở. Hồ Bắc Nguyên vội đứng dậy quay đầu, cùng Chu Hàn Dương đứng ở cửa phòng tắm, bốn mắt nhìn nhau.

Hai người giống như đều không nghĩ mọi việc sẽ diễn ra như vậy, trợn mặt há miệng nhìn nhau.

Chu Hàn Dương hồi thần trước, xấu hổ vội xoay người, như thấy quỷ mà quay đầu tông cửa bỏ chạy.

"Này"

Hồ Bắc Nguyên cũng mặc kệ cả người đang đầy bọt xà phòng, vội vã lấy cái áo choàng tắm dài khoác lên người, chân đi dép lê, đuổi theo.

"Đừng có chạy"

Tôi là quỷ hay gì mà chạy nhanh thế hả?

Hai người một trước một sau ở ngay sảnh khách sạn biểu diễn một màn chạy thi maraton, mãi tới khi đứng trước thang máy. Thang máy chưa lên tới nơi, Chu Hàn Dương quyết đoán quay đầu, sải bước mà nhằm ngay lối thang thoát hiểm chạy xuống.

Hồ Bắc Nguyên hận tới ngứa răng muốn chửi, giống như diều hâu đuổi gà muốn ngừng mà không được, mắt thấy Chu Hàn Dương trốn bằng đường thang thoát hiểm, y cũng chạy sát theo quyết không tha. Cứ như vậy đuổi theo được mấy tầng lầu, vì chạy vội qua mà y trượt chân, chưa kịp phản ứng lại, miệng cũng không kịp kêu một tiếng cầu cứu, y liền thế như chẻ tre mà lăn thẳng xuống.

Hồ Bắc Nguyên rơi tới choáng váng, trước mắt bỗng biến thành màu đen, hai mắt mở to, hơn nửa ngày vẫn chưa hồi thần.

Lại qua một thời gian nữa, mới cảm nhận được có người đang giữ lấy vai y, thanh âm tựa hồ như từ chân trời xa xôi truyền lại: "Tiểu Hồ? Tiểu Hồ? Anh thế nào rồi?"

"......"

"Tiểu Hồ? Tiểu Hồ? Hồ Bắc Nguyên?"

Một tiếng gọi này quả thực là tê tâm liệt phế, Hồ Bắc Nguyên cuối cùng cũng tỉnh hẳn, thở ra một hơi, nhìn người đàn ông đang tái nhợt mặt kia.

"Anh còn ổn chứ? Có thể nói được không? Đầu có choáng không? Có muốn nôn không?"

Hồ Bắc Nguyên nhất thời không biết trả lời câu nào trước, một úc lâu sau chỉ có thể nói một câu vô thưởng vô phạt: "Không sao......"

Lời đáp này tựa hồ không có chút sức lực nào, người đàn ông nhìn mặt y, muốn nói lại thôi, rồi sau đó nói: "Lên đi, tôi đưa anh tới bệnh viện trước đã"

Hồ Bắc Nguyên dựa vào người hắn chống đỡ cơ thể muốn đứng lên, vừa động cái liền cảm thấy đau đớn rít một tiếng qua kẽ răng, cuối cùng đành phải nằm trở về.

Người đàn ông lập tức hỏi: "Làm sao vậy?"

Hồ Bắc Nguyên cả mặt đều nhíu chặt: "Đau eo......"

"Tôi đỡ anh, tới bệnh viện chụp X-quang"

Hồ Bắc Nguyên như bị ngàn mũi tên xuyên tim, duỗi tay bám vào vai hắn, trong lúc nhất thời lại sợ hắn chán ghét, tay không khỏi dừng lại giữa không trung mất vài giây. Một lát yên tĩnh qua đi, người đàn ông kia khôi phục lại vẻ lãnh đạm mà nói: "Anh yên tâm đi, bệnh của tôi, một chút cũng không lây"

Hồ Bắc Nguyên xấu hổ, lại có chút bực bội.

Y cũng ở trong lòng tự trách bản thân quá nhiều chuyện.

So với những việc y làm trước đây tại công ty, đáng ra y không nên quan tâm việc cấp trên rốt cuộc là thích củ cải hay yêu rau xanh, trong sinh hoạt cá nhân có gì xảy ra. Dù là tốt hay xấu thì cũng là việc của người ta, làm tốt việc nịnh nọt là được rồi.

Nhưng mà về sau cùng Chu Hàn Dương làm bạn rồi, y không biết bản thân trúng tà gì, càng ngày càng đi lệch khỏi nguyên tắc làm người của bản thân. Y thấy rất buồn bực. Càng tệ hơn khi tới tận bây giờ, y vẫn không quản được miệng của mình. Y bắt đầu không biết sống chết hướng tới cấp trên của mình mà phát hỏa: "Tôi nói, cần thiết lúc nào cũng âm dương quái khí vậy không?"

"......"

"Loại chuyện như vậy, vốn dĩ đã không dễ dàng giải thích rồi, không phải sao? Cậu cứ muốn tôi nhất định phải nghĩ thông, thế này không phải là bắt nạt người quá đáng à?"

"......"

"Tôi biết điều ngày đó tôi nói khiến cậu không cao hứng, cảm thấy bị vũ nhục, nhưng tôi cũng có chỗ muốn tốt cho cậu chứ. Tôi không vì bản thân, tôi đây là quan tâm cậu, tôi muốn giúp cậu. Thuốc cũng là do tôi bỏ tiền túi ra mua đó"

"......"

"Như vậy liền nói là tôi xen vào chuyện của người khác, coi lòng tốt của tôi là ác ý. Nếu tôi có thành kiến với cậu, tôi còn phải hao tâm tổn trí đến vậy sao?"

Mắng một hồi xong không thấy người ta mắng trả, Hồ Bắc Nguyên cũng nguôi giận, hai người liền giống như đã làm hòa. Qua một lúc lâu, Chu Hàn Dương mới nhẹ giọng nói: "Tôi cũng không trách anh"

Hồ Bắc Nguyên đột nhiên cảm thấy toàn thân được thả lỏng: "Ai, vậy tới giúp tôi cứu thương nhanh đi"

Y lúc này mới thoải mái đặt tay lên vai Chu Hàn Dương, chậm rãi mượn lực đứng dậy. Hai người trong lúc vô tình chạm vào nhau, Chu Hàn Dương cảm giác được độ ấm từ tay người kia, trong vô thức lại như điện giật mà rụt về.

Hồ Bắc Nguyên như bắt được cơ hội phản kích: "Nè? Trốn cái gì, cậu không phải nói bệnh của cậu một chút cũng không truyễn nhiễm sao?"

"......" Người đàn ông như nói thầm 'Lây bệnh được thì tốt'

Hồ Bắc Nguyên không nghe rõ được hỏi lại: "Gì vậy?"

Đối phương trả lời: "Không có gì"

Ở bệnh viện kiểm tra một hồi từ trên xuống dưới, may mà không có vấn đề gì lớn, cũng chẳng cần phải nằm viện, chỉ là eo hơi đau, đầu hơi sưng, mũi dập một tí, môi bầm một chút thôi. Không có việc gì cả. Hồ Bắc Nguyên nhìn chính mình trong gương, nhan sắc bây giờ quả đúng là không nỡ nhìn thẳng.

Đêm đó, y nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, cuối cùng chỉ đành nhẹ thở dài.

Người đàn ông nằm ngay giường bên cạnh lập tức hỏi: "Sao vậy? Đau lắm à?"

Hồ Bắc Nguyên hỏi vấn đề quan tâm nhất của y: "Tiền khám đêm nay, là công ty trả sao?"

"......Trả"

"Tính vào khoản tai nạn lao động?"

"......Ừm"

Thế là Hồ Bắc Nguyên an tâm liền mỉm cười đi ngủ.

Tuy hoàn cảnh có thay đổi nhưng công việc thì vẫn phải làm, ngay hôm sau hai người dậy sớm, rửa mặt chỉnh trang để chuẩn bị ra cửa.

So với y cả mặt không chỗ nào lành lặn, Chu Hàn Dương có thể nói là mũ áo chỉnh tề, thanh tuấn động lòng người. Hồ Bắc Nguyên chỉ có thể nghĩ thầm, may mà con người này có thể khoe mặt, nếu mình y đi chắc hình tượng công ty tan tành mất.

Hồ Bắc Nguyên vốn nghĩ rằng chút thương tổn của y đối với một người đàn ông thì chẳng là gì, nhưng tới khi mặc xong quần áo, muốn đi tất xỏ giày, y căn bản không thể xoay eo ngồi xuống được: "Ai da......"

Chu Hàn Dương nói: "Tôi giúp anh"

"A?"

Không đợi y phản ứng, Chu Hàn Dương đã ở sô pha quỳ xuống dưới, nắm lấy bàn chân y đặt trên đầu gối hắn, rồi sau đó giúp y đi từng chiếc tất, xỏ từng chiếc giày. Trong khi đó, y chỉ nhìn thấy đỉnh đầu hắn, còn bản thân thì cứ vậy mà tùy tiện đem chân đạp lên quần tây trang phẳng phiu của người ta. May mà cũng đã đến lúc đi xong rồi. Chân y cuối cùng cũng được đặt xuống đất, trái tim cũng theo đó mà trùng xuống.

"Được rồi, đi thôi"

"Ừm"

Độ ấm lòng bàn tay của hắn dường như vẫn còn lưu lại trên chân y. Hồ Bắc Nguyên đột nhiên có cảm giác rất quái dị, vi diệu đến mức không thể nói rõ được bản thân đang cảm thấy thế nào.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com