Yeu Phu Thu Than Bach Vo Cam Ky Khat Vu
Năm thứ hai kết hôn với Tống Uyên Triết, bác sĩ riêng của tôi là Nhan Tri Hứa mang thai.Hắn ta bỏ ra một số tiền khổng lồ để giữ cô ta lại ở biệt thự nhà họ Tống.Mọi người đều khen rằng giám đốc Tống sống tình cảm, luôn che chở vợ của mình là Lâm Phong Miên không thể sinh con.Nhưng giữa đêm khuya, hắn ta lại đè Nhan Tri Hứa lên chiếc xe lăn của tôi: "Chuyện này sao có thể chỉ trách anh? Chẳng lẽ cô ta không có trách nhiệm à? Cô ta không thể sinh con, ngày ngày lại cứ cằn nhằn về búp bê rách nát đó, nếu cô ta được một nửa như em... Em yên tâm ở nhà dưỡng thai đi, em đang thay cô ta giúp nhà họ Tống nối dõi tông đường, cô ta nên cảm ơn em mới phải."Tôi đứng trong bóng tối nhìn Nhan Tri Hứa trán đẫm mồ hôi vòng tay ôm lấy cổ Tống Uyên Triết, còn quay sang nhìn tôi nở nụ cười đắc ý.Tôi không kêu la, chỉ lẳng lặng cất con búp bê rách nát mà Tống Uyên Triết vừa nhắc đến đi.Năm xưa, tôi một mạng đổi một mạng để hắn ta được sống.Nếu đã thất tín thì phải đền mạng!1Từ lúc biết Nhan Tri Hứa mang thai, tôi luôn thức dậy nửa đêm, cứ mơ thấy con búp bê nhìn tôi bằng đôi mắt trống rỗng, nét mặt lộ sự đồng tình và châm biếm.Lúc đầu, tôi còn chạy đến giường của Tống Uyên Triết, cuộn tròn trong lòng hắn, nói với hắn tôi lại mơ thấy búp bê.Hắn thường sẽ an ủi tôi: "Ngày mai chúng ta sẽ dâng hương cho búp bê, bảo nó đừng hù mẹ nó nữa. Ngoan, ngủ đi."Con búp bê đó làm từ tro cốt của một thai nhi năm xưa đã thành hình, là con gái.Tôi và Tống Uyên Triết đặt tên cún cho nó là: Oa Oa.Mẹ chồng dặn chỉ cần thờ cúng tròn ba năm, để nó yên lòng ra đi thì sẽ công đức viên mãn.Có điều trong ba năm này, tôi và Tống Uyên Triết lại không thể có thêm con, để tránh việc nó cảm thấy bị người thân vứt bỏ, sinh ra oán giận.Nhưng mới năm thứ hai, mỗi đêm nó đều xuất hiện trong mơ.Cơ thể tôi rất yếu, không thể mang thai.Vậy thì chỉ có Tống Uyên Triết...Đến đêm thứ ba, Tống Uyên Triết lấy cớ đi công tác, không về một tuần.Nhan Tri Hứa nói đau bụng, phải nằm viện một tuần để giữ thai.Thật trùng hợp!Hai người này cùng đi cùng về.Đêm đó, tôi lại tỉnh dậy giữa đêm, loáng thoáng nghe dưới lầu có tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng Tống Uyên Triết dỗ dành: "Đừng sợ, anh đã tăng lượng thuốc ngủ, không cho cô ta nửa đêm chạy đến giường của anh kể chuyện ma quỷ rồi."Tôi đứng trong góc tối ngay cầu thang, hơi nghiêng người, thấy hắn đang ấn Nhan Tri Hứa lên chiếc xe lăn mà hắn hay đẩy tôi đi dạo vườn hoa.Ánh đèn chiếu bóng tôi lên tường, Nhan Tri Hứa biết đó là bóng của tôi.Cô ta vòng tay ôm lấy cổ hắn: "Giám đốc Tống như vậy, không sợ khiến chị Phong Miên thất vọng à?""Việc này sao có thể trách anh? Chẳng lẽ cô ta không có trách nhiệm? Cô ta không thể sinh con, ngày ngày lại cứ cằn nhằn về búp bê rách nát đó, nếu cô ta được một nửa như em... Em yên tâm ở nhà dưỡng thai đi, em đang thay cô ta giúp nhà họ Tống nối dõi tông đường, cô ta nên cảm ơn em mới phải."Hai chân tôi mềm nhũn ngồi bệt xuống cầu thang, nghe tiếng Nhan Tri Hứa rên rỉ và tiếng bánh xe lăn kêu kẽo kẹt.Rất lâu sau, tôi mới vịn tường đứng dậy về phòng, mở tủ, thắp hương cho búp bê.Khói nhang lượn lờ trước mặt búp bê, phản chiếu đôi mắt vô hồn châm biếm như trong mơ.Bây giờ chỉ mới năm thứ hai...Nếu hắn kiên trì thêm một năm...Chỉ cần qua một năm nữa thôi...Tôi đốt nhang xong, bọc con búp bê bằng tấm vải vàng, lấy hộp gỗ dưới giường ra, khóa lại.Hẹn thề sắc son, không nghĩ đến việc làm trái.Nếu đã làm trái thì phải chấp nhận tất cả hậu quả.2Một đêm không ngủ.Sáng sớm hôm qua, Tống Uyên Triết đến phòng tôi, hôn nhẹ lên trán tôi một cái: "Đồ lười biếng, mau dậy đi, chúng ta phải cùng thắp nhang cho Oa Oa."Hắn còn tươi cười đỡ tôi ngồi dậy: "Tối qua ngủ không ngon hả? Anh còn sợ em đến tìm anh, cửa cũng không khóa."Tôi cúi đầu dụi mắt, không muốn nhìn hắn diễn kịch, cũng không muốn diễn kịch cùng hắn."Nhanh lên nào!"Hắn kéo tôi đứng dậy, mở tủ ra.Nhưng thấy trong tủ không có gì, hắn thắc mắc: "Oa Oa đâu?""Dạo này cứ mơ thấy nó nên em cất nó rồi." Tôi ôm chăn, "A Triết, em mới thấy Oa Oa từ lúc bác sĩ Nhan mang thai. Anh nói xem, có phải Oa Oa cảm thấy nhà mình sắp có em bé mới, tưởng mình bị bỏ rơi nên báo mộng cho em không?"Tống Uyên Triết vội giải thích: "Em nói bậy bạ gì đó, con của bác sĩ Nhan liên quan gì đến Oa Oa!"Tôi cố đè nén cảm giác ghê tởm: "Trẻ sơ sinh cực kỳ nhạy cảm với thai nhi, hơn nữa bác sĩ Nhan đang mang thai vẫn phải chăm sóc em, em không yên tâm, hay là để cô ấy về nhà dưỡng thai đi.""Cô ấy hiểu rõ sức khỏe của em, hai người như chị em ruột, cứ để cô ấy chăm sóc em đi." Tống Uyên Triết kéo tôi quay lại giường, khoác thêm áo cho tôi, "Có điều em nói đúng, để bác sĩ Nhan đang mang thai còn chăm sóc em đúng là không nên."Bản chất con người vốn xấu xa, tôi không quan tâm việc hắn có con với nhân tình, cũng không muốn nhớ lại chuyện mình chứng kiến tối qua để càng thêm tức giận, chỉ cần hắn đuổi Nhan Tri Hứa đi, không để cô ta giở thủ đoạn ghê tởm trước mặt tôi, tôi có thể tha cho cô ta.Dưới ánh mắt trông ngóng của tôi, hắn ta nói: "Thế này đi, anh mời thêm bác sĩ chăm sóc hai người."Tim tôi thắt lại.Tống Uyên Triết vui vẻ ôm lấy tôi: "Đã mấy hôm không ăn sáng với vợ rồi, anh có bảo thím Hoàng làm món tuyết giáp (*). Đi nào."(*) Tuyết giáp là món ăn bổ dưỡng nhất, cục mỡ trong bụng của con nhái tuyết Đông Tạng sống trên núi tuyết cao của các vùng núi phía bắc Trung Quốc, vì chất dinh dưỡng này rất cao nên giá thành của tuyết giáp cũng không hề rẻ, khoảng $800/100gr. Tuyết giáp có công dụng chống lão hóa cực kỳ cao ngoài ra còn có tác dụng mát gan, bổ phổi, dưỡng nhan sắc, dưỡng tóc, dưỡng móng.Nhưng khi chúng tôi xuống nhà ăn, Nhan Tri Hứa đang ngồi ở ghế chủ nhà ăn tuyết giáp.3Thím Hoàng đứng cạnh sốt sắng: "Bà chủ, bác sĩ Nhan nói ông chủ bảo cô ấy ăn, nhưng tuyết giáp chỉ có một chén, giờ..."Nhan Tri Hứa nghe vậy vội đặt thìa xuống, đứng lên.Làm như đứng dậy quá gấp, cô ta lảo đảo rồi ngồi xuống, thở hổn hển.Tay Tống Uyên Triết đỡ eo tôi rõ ràng siết chặt.Nhan Tri Hứa ôm bụng, nức nở với Tống Uyên Triết: "A Triết, tối qua anh nói với em tuyết giáp tốt cho thai nhi mà. Lúc xuống nhà, thấy trên bàn có sẵn, em cứ tưởng là nấu cho em. Em không biết là nấu cho chị Phong Miêu, em..." Nói tới đây, cô ta cố gắng đứng dậy, cúi đầu với tôi, "Xin lỗi chị Phong Miêu, em không biết chỉ có một chén."Dứt lời, cô ta đưa tay vén tóc, liếc nhìn về phía xe lăn, nhếch mép cười khiêu khích.Tuyết giáp có lợi cho khí huyết, hai năm qua tôi luôn sử dụng. Nhan Tri Hứa là bác sĩ riêng của tôi, sao có thể không biết?Huống chi chén tuyết giáp còn đặt ở vị trí chủ nhà!Tống Uyên Triết cười vỗ lưng tôi: "Chỉ là một chén tuyết giáp mà thôi, bảo thím Hoàng nấu thêm cho em là được.""Nhưng..." Thím Hoàng sốt ruột nhìn tôi.Tuyết giáp phải nấu mấy tiếng đồng hồ, sợ rằng không kịp sáng nay rồi.Tôi lắc đầu, ý bảo thím ấy xuống bếp trước.Ngay khi tôi chuẩn bị xuống lầu, Nhan Tri Hứa như nhìn thấy cái gì đó, sợ hãi lùi mấy bước: "Chị Phong Miên, sau lưng chị là cái gì vậy? A!"Cô ta giống bị cái gì đó bổ nhào vào người, quơ quào hai tay cố gắng xua đuổi, la hét: "Chị Phong Miên, nó là cái gì vậy? Bảo nó cút đi đi! Tránh ra!"Tống Uyên Triết đẩy tôi sang một bên, vội lao xuống đỡ cô ta: "Sao thế?"Tôi bị hắn đẩy, cứ thế trượt ngã xuống cầu thang, may mà tôi kịp thời bấu vào tay vịn nên chỉ trượt hai bậc thang, mông chật vật ngồi bệt dưới đất.Nhan Tri Hứa sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, cuộn tròn trong lòng Tống Uyên Triết: "Có con búp bê đằng sau chị Phong Miên, lớn lắm! Nó mập tròn, không có mắt, cứ tấn công em, đấm đá vào bụng em... Con của em... Đau quá..."Hai chân cô ta co lại: "Mau đưa em đến bệnh viện, mau lên!"Tống Uyên Triết vừa bế cô ta lên vừa gọi chú Trần lái xe.Nhất thời, cả nhà họ Tống đều sốt ruột đuổi theo.Tôi nhìn nhà ăn trống trải, lại nhìn mọi người bu quanh bên ngoài.Nghĩa là bọn họ đều biết đứa bé trong bụng Nhan Tri Hứa là con của ai.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com