Yeu Nguoi Vi Sao Cua Ta A Bao X Mon Dich
A Bảo tìm được Môn Địch khi y đang uống trà trong một cái đình viện gần cung điện của Tinh Ma thần Ngõa Sa Khắc.Khoảnh khắc nhìn thấy y, hắn chợt kinh diễm một phen.Bạch y thiếu niên ưu nhã uống trà dưới ánh trăng, ngón tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng, từ lúc sáng gặp hắn đến giờ y chưa từng mang bao tay, nhưng cũng bởi vì vậy mà hắn mới biết được tay y đẹp vô cùng.Tuy y chỉ ngồi đó nhưng từng cử chỉ đều toát lên khí chất nên có của một người thừa kế trụ ma thần. Ánh trăng rọi lên người y một vần sáng nhàng nhạt khiến người y như có hào quang quanh người, tóc bay phấp phới, như một ngôi sao đi lạc xuống nhân gian. Vô cùng mỹ lệ.Lúc này đây trong mắt A Bảo, y chính là như thế. Mỹ nhân dưới trăng, y chỉ cần ngồi ở đó thôi cũng khiến hắn vô cùng rung động.Hắn bước nhanh lại bên cạnh y, cúi đầu xuống hôn một cái thật nhẹ trên gò má của y.Cái hôn của hắn cũng khiến Môn Địch bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ trong đầu y. Y quay sang nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi."Bảo ca, nói chuyện xong rồi sao?""Ừm, đã xong."Lúc này hắn mới để ý thấy vành mắt y đỏ lên như sắp khóc.Sắc mặt hắn ngưng trọng."Làm sao vậy? Sao mắt em lại đỏ như vậy? Là ai dám khi dễ em?"Nói đến đây giọng điệu của hắn tuy dịu dàng nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, còn lóe lên một tia sát ý.Hắn đưa tay sờ nhẹ lên khóe mặt y, rồi ôm y vào trong lòng, xoa nhẹ đầu của y, trấn an y.Lúc này y thì ngồi còn hắn thì đứng.Môn Địch bị A Bảo ôm thì có hơi ngẩn ngơ, rồi y vòng tay qua ôm hắn, lắc đầu."Không phải ạ! Lúc nãy em không chú ý nên bị bụi bay vào mắt."Vì gương mặt của y vùi trong ngực hắn nên hắn không thấy được biểu cảm trên gương mặt y như thế nào, chỉ thấy được đỉnh đầu với mái tóc trắng xóa của y."Sao em lại bất cẩn như vậy a?"Vừa nói vừa đem gương mặt y ra rồi nhìn thổi vài cái."Em còn thấy mắt khó chịu không?""Không còn ạ."Thấy sắc đỏ trong mắt y đã không còn nữa, hắn mới ngừng thổi."Vậy ta đi thôi."Nói rồi hắn đưa tay ra trước mặt y, mà y cũng hiểu ý, mà đặt tay mình vào lòng bàn tay của hắn. Sau khi y đặt tay lên, hắn liền nắm tay y rồi nhẹ nhàng kéo y đứng dậy, sau đó bàn tay hắn động đậy chuyển tư thế nắm tay thành mười ngón tay đan vào nhau, đan thật chặt rồi cùng y quay về cung điện của hắn.Đến nơi, hắn dắt y vào thẳng tẩm điện rồi để y ngồi lên ghế, rồi tự tay rót trà cho y.Phải nói, cung điện của Thái tử đúng thật là xa hoa trán lệ, đến tẩm điện riêng cũng được bày biện cực kỳ hoa lệ. Từ sàn đến trần nhà, mỗi một chỗ đều thật tỉ mỉ. Ngay cả cái ấm trà cũng được chế tác đầy tinh xảo."Em có đói không?"Hắn mặc dù hỏi y nhưng quay đầu một cái đã sai người đi làm điểm tâm mang lên.Y uống ly trà hắn đưa cho, bất đắc dĩ mà nhìn hắn."Em còn chưa có trả lời mà!"Hắn cười cười chọt nhẹ lên trán của y."Từ lúc gặp ta đến giờ em còn chưa ăn gì mà, ta chỉ là hỏi cho có lệ thôi.""Em ăn nhẹ trước đi rồi cùng ta đi ngủ, sáng dậy ta cho em ăn đồ ngon, dẫu sao cũng tối muộn rồi, ăn nhiều quá cũng không tốt."Hắn vừa dứt câu thì có tiếng gõ cửa, là người hầu đem điểm tâm lên.Sau khi người hầu bày xong điển tâm lên bàn thì cuối đầu rời đi. Tuy vẫn rất tò mò vì sao người thừa kế của Tinh Ma thần lại ở trong tẩm điện của điện hạ vào giờ này nhưng tên người hầu không dám ngẩn đầu lên nhìn. Vì hắn sợ chết.Bấy giờ trên bàn là đầy đủ các loại điểm tâm được làm rất tinh xảo, mặn ngọt đều có."Điện hạ, ngài không ăn sao?""Nhìn em ăn."Như vậy đấy.Nói rồi hắn nhìn thấy Tiểu Địch nhà hắn cuối đầu xuống ăn một miếng bánh, ăn xong y lại cầm tiếp một miếng khác lên nhưng y lại không ăn mà đưa sang cho hắn."Điện hạ, ngài nếm thử đi, cái bánh này ngon lắm á!"Hành động này của y làm hắn cảm thấy đáng yêu chết đi được, hắn cuối đầu xuống rồi cắn luôn miếng bánh trên tay của y."Ừm. Ngọt lắm.""Em lại gọi ta là cái gì? Lúc sáng không phải đã bảo em sửa lại rồi sao?"Hắn thấy y ngượng ngùng thu tay lại, vành tai lại đỏ ửng lên vì hành động vừa rồi của hắn. Rồi y lí nhí đáp."Bảo ca.""Ừm. Ngoan."Hắn hài lòng gật đầu. Tuy sau đó y vẫn muốn tiếp tục đưa bánh sang cho hắn nhưng hắn không ăn nữa mà đút ngược lại cho y. Đến khi y không muốn ăn nữa thì hắn cho người dọn dẹp rồi rót trà cho y uống đỡ ngấy."Ngon không?""Ngon ạ."Y đáp."Vậy sau này sẽ cho người làm cho em tiếp."Hắn nắm tay y, định kéo y đứng dậy nhưng y lại tránh tay của hắn. Hắn khó hiểu định hỏi y sao lại né tay hắn thì lại thấy y ngồi trên ghế dang rộng hai tay ra với hắn."Bảo ca, bế."Hắn trầm giọng đáp 'ừm', miệng vô thức nuốt nước bọt vài cái, rồi bế y lên. Tay y thì vòng qua cổ của hắn, cả gương mặt áp lên vai, còn chân thì quấn quanh thắt lưng của hắn. Hắn thầm nghĩ, Tinh Tinh hôm nay lại làm nũng với hắn.Thật dính người."Tinh Tinh, sao lại dính người như vậy hửm?"Hắn giở giọng trêu y."Không được sao."Giọng y trở nên rầm rì vì gương mặt đã dán sát vào vai của hắn, tuy nhiên với khoảng cách này thì hắn vẫn có thể nghe được y nói gì.Hắn bật cười đáp."Em dính người như vậy, ta cầu mà không được. Mong sau này em cứ tiếp tục dính lấy ta như thế nhé?"Đáp lại cho câu hỏi của hắn là tiếng 'hừ' của y.Hắn bế người đi thẳng đến giường, đến nơi, thấy y không nói không rằng, hắn trực tiếp bế y ngồi xuống, rồi dựa lưng vào ván giường. Môn Địch vẫn được hắn ôm trước ngực không hề có chút xíu giãy giụa nào. Y cứ ngoan ngoãn để hắn ôm mà không nói câu nào, khiến hắn còn tưởng là y đã ngủ mất. Nếu không phải cái tay của ai đó thi thoảng vẫn nghịch đuôi tóc ở sau lưng hắn thì hắn thật sự tưởng Môn Địch đã ngủ rồi."Làm sao vậy? Sao em không nói gì hết hửm?""Em không biết nên nói cái gì!"Môn Địch rầu rĩ đáp.Hắn bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm của y, kéo lên môi hôn nhẹ một cái."Hôm nay em không mang bao tay à?""Lúc sáng em làm nó bẩn mất rồi ạ."Y đáp lời hắn nhưng mặt vẫn chưa chịu ngẩn lên mà vẫn cứ vùi mặt ở trên vai hắn cọ cọ, làm lòng hắn ngứa ngáy vô cùng."Được rồi, em ngước mặt lên ta xem nào, làm sao vậy hả? Sao lại ủ rủ như vậy?"Hắn vừa dỗ dành y vừa dùng tay nâng mặt y lên. Tuy gương mặt y không có thay đổi nhiều, nhưng đôi mắt luôn chứa ánh sao của y lại trở nên ảm đạm, khiến cả gương mặt hiện lên vẻ phiền não rối rắm thêm.Y nhìn hắn một cái rồi như bị điện giật mà vội vàng cụp mắt xuống, tránh né ánh mắt của hắn."Haizz"Hắn thở dài một tiếng, ngã lưng nằm xuống giường rồi để y gối đầu lên tay mình, hai người lúc này đã mặt đối mặt vậy nên những cảm xúc bị y che giấu dưới đáy mắt cũng bị hắn nhìn thấu.Hắn khẽ xoa đầu y rồi lại ôm y thật chặt. Cằm hắn đặt trên đỉnh đầu của y, khẽ hít mùi hương thanh lãnh của riêng y."Em nói ta nghe xem em đã nghe được những gì?"Giọng nói của hắn vang lên từ trên đỉnh đầu của y, làm cho y hoảng hốt."Em không--" có.Không để y nói hết, hắn đã đưa cho y xem con hạt giấy trên tay hắn. Một con hạt giấy với hình dáng và màu sắc không thể quen thuộc hơn.Đó là thuật pháp của y và cũng chỉ có y mới dùng con hạt giấy với hình dạng đó làm vũ khí."Tu vi của em lại tăng tiến nữa rồi nhỉ, con hạt giấy em bỏ vào người ta, phải mất một lúc ta mới nhận ra sự hiện diện của nó đấy."Trong giọng nói của hắn chỉ có dịu dàng và vui vẻ, tuyệt đối không có bất kỳ sự trách móc nào khi biết y nghe trộm hắn nói chuyện."Em nói xem, em đã nghe được bao nhiêu rồi hửm?"Môn Địch trong lòng hắn im lặng một lúc lâu, mà hắn cũng không thúc giục y mau đưa ra đáp án, hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt lưng vỗ về y.Lát sau, y mới ngẩn mặt lên, nhìn thẳng vào mắt của hắn."Em nghe được toàn bộ. Điện hạ, em nghe được hết toàn bộ."Hắn hít sâu một hơi, rồi ôm y vào lòng, tay siết chặt y như muốn y hòa cùng một thể với hắn.Giọng của hắn khàn khàn, trầm đụcđục mà hỏi một câu không liên quan mấy đến câu trên của y. "Nếu ta hy sinh em để sử dụng Đại Dự Ngôn Thuật vậy em có trách ta hay không?"Chính hắn cũng không biết, bản thân mình rốt cuộc đang muốn nghe điều gì từ y.Môn Địch ở trong lòng hắn lắc đầu, cũng ôm hắn thật chặt, đáp."Đó là vinh dự của thần, thưa điện hạ.""Vì ngài em có thể dân cho ngài tất cả những gì em có."Môn Địch không nghĩ ngợi lâu mà đáp lại một cách chắc chắn, như những lời nói này từ lâu đã ở trong đầu của y, chỉ cần hắn hỏi y đều sẽ đáp lại như vậy.A Bảo lắc đầu cười giễu.Hóa ra người duy nhất luôn chần chừ chính là hắn.Đời trước, ngay cả tình cảm của mình vẫn luôn chần chừ không ngộ ra, phải để cuối cùng mất đi rồi mới sực tỉnh, mới biết hối hận.Nhưng còn may, hắn còn có thể sửa đổi, còn có thể quay đầu."Sẽ không, ta sẽ không để em chết. Nếu như em chết, ta cũng sẽ tự sát."Hắn mất nữa đời để nhận ra tình cảm của mình, rồi mất hết phần đời còn lại trong sự nhớ thương và hối hận mới có một có hội này. Nếu lần này cũng không thể tránh thoát được số mệnh, không thể giữ lại y, thì hắn cũng không cần tồn tại nữa.Nghe hắn nói vậy, y vô cùng cảm động mà ôm lấy hắn thật chặt, cố gắng để những giọt nước mắt không rơi xuống.Y không muốn để điện hạ cảm thấy y quá yếu đuối, đụng việc là khóc."Nếu như ta không cho phép em đi theo ta vào Mộng Huyễn Thiên Đường thì em sẽ làm gì?"Thấy y im lặng là hắn đã đoán được."Em có phải sẽ tìm cách trốn theo ta hay không?"Lúc này, người trong lòng hắn mới thành thật gật đầu."Vâng.""Em thật sự là cái gì cũng dám làm."Hắn tức đến bật cười."Em không nghe được phụ thân em đã tiên đoán ra cái gì hay sao?""Phụ thân em rõ ràng nói em có thể giúp ngài, ông ấy nói hai chúng ta ở cùng nhau sẽ tránh được tai ương. Ông ấy không hề nói em sẽ chết."Không, đời trước em đã chết.Hắn biết dù Môn Địch có nghe lén thì cũng sẽ không thể nào liên tưởng đến một sự việc hắn trọng sinh được, bỏi vì nó quá khó tin.Nhưng hắn cũng không có ý định cho y biết, ít nhất là ở thời điểm hiện tại.'Nếu như không mang nó theo, nó sẽ chết.'Đột nhiên câu nói của Tinh Ma thần lúc chiều lại vang lên trong đầu hắn, khiến hắn đột nhiên thông suốt. Có phải ý của Tinh Ma thần là nếu không mang y theo, thì y cũng sẽ tìm cách để lẻn vào cùng hắn, đến lúc đó nếu y gặp nguy hiểm hoặc hắn gặp bất trắc thì có khả năng hắn sẽ không kịp thời ra tay bảo vệ y hay không?Đến cùng, dường như việc hắn và y phải đi vào Mộng Huyễn Thiên Đường là điều không thể thay đổi, dù hắn có cố gắng tách y ra, thì số mệnh cũng sẽ khiến y đi vào đó bằng mọi giá.Nếu đúng là như vậy, thì việc dẫn theo y bên cạnh an toàn hơn nhiều so với việc để y ở lại rồi voi tình tạo cơ hội cho y tìm cách lẻn vào khi hắn không hay không biết.Đúng là số phân đẩy đưa, mới lúc sáng hắn còn hùng hồn trong lòng sẽ không cho y theo cùng, mà bây giờ số mệnh lại vả cho hắn một cú đau điếng.Nghĩ thông điểm này, hắn mới để ý đến người trong lòng mình.Không nhìn thì thôi, chứ nhìn một cái tim hắn muốn vọt lên tới cổ họng.Môn Địch lúc này đang nhìn hắn với ánh mắt đáng thương vô cùng, vành mắt ửng đỏ, thậm chí nước mắt đã ngưng tụ trong đôi mắt, chỉ chực chờ rơi xuống.Hắn tin chắc nếu mà hắn dám từ chối không cho y đi cùng, thì y sẽ òa lên khóc ngay lập tức."Được rồi, được rồi, ta chi em đi theo. Ha, cho em đi, em đừng khóc.""Ngoan nào. Đừng khóc."Nghe hắn nói vậy, y mừng rỡ nhoẻn miệng cười, nước mắt cũng vì y cười mà chảy xuống. Hắn đưa tay lau đi những giọt lệ chảy xuống gò má của y, rồi vỗ vỗ lưng y dỗ dành.Vì mải lo dỗ dành y nên hắn không nhận ra trong ánh mắt của y lóe lên một tia giảo hoạt khi thực hiện kế hoạch thành công."Trễ rồi, ta và em cũng nên nghỉ ngơi thôi. Ngày mai ta sẽ lên kế hoạch cho chuyến đi lần này của chúng ta.""Vâng. Bảo ca ngủ ngon.""Ừm. Em cũng vậy nhé."Nó rồi hắn hôn một cái lên trán y, rồi ôm y cùng chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay hắn mơ thấy một ngôi sao đi lạcNgôi sao ấy sa vào lòng hắn.Mà hắn, cũng chẳng nỡ buông tay.
--------
Lời Hehe muốn nói:Vt dòng do tới bây giờ rốt cuộc cx sắp đi vào Mộng Huyễn Thiên Đường rồi. Tui sẽ cố gắng hết sức khai phá chuyến đi này để mn đọc đỡ nhàm chán vì chỉ coi tụi nó ân ái với nhau. Có lẽ tui sẽ cày mấy tập đó lại để vt cho nó đừng có bị xà lơ như chương 4 nx. Vì lý do cày phim lại nên có thể tg đăng truyện sẽ không đều đều như bth nx nhé.Có j mong mn bỏ qua cho.🍚🐶Đọc lại mấy chương trước thấy nó non tay vl:)))
Đêm nay hắn mơ thấy một ngôi sao đi lạcNgôi sao ấy sa vào lòng hắn.Mà hắn, cũng chẳng nỡ buông tay.
--------
Lời Hehe muốn nói:Vt dòng do tới bây giờ rốt cuộc cx sắp đi vào Mộng Huyễn Thiên Đường rồi. Tui sẽ cố gắng hết sức khai phá chuyến đi này để mn đọc đỡ nhàm chán vì chỉ coi tụi nó ân ái với nhau. Có lẽ tui sẽ cày mấy tập đó lại để vt cho nó đừng có bị xà lơ như chương 4 nx. Vì lý do cày phim lại nên có thể tg đăng truyện sẽ không đều đều như bth nx nhé.Có j mong mn bỏ qua cho.🍚🐶Đọc lại mấy chương trước thấy nó non tay vl:)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com