Yeu Nghiet Hoanh Hanh
☆, [MỘT] 06EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Mặt trời chiều của thành Ngọc Lăng rất xinh đẹp, sinh hoạt ban đêm cũng là muôn màu muôn vẻ, có thể nói là một tòa thành không ngủ, các loại tiếng rao hàng, các loại hoa đăng chói sáng, chiếu tòa thành này đến rất xinh đẹp.Đây là một cái đất nước cởi mở, cho nên nơi thành trì này cởi mở, nam nữ kết bạn cùng dạo chơi, đêm không về không phải là cái việc gì ghê gớm, dĩ nhiên, một ca ca lo lắng muội muội, sẽ âm thầm đi theo!Cũng không thể tiện nghi thằng nhóc khốn nạn kia!Tùy Âm và Mộc Hi Sanh cùng đi trên đường phố, nghe hắn nói chỗ đi qua, gặp được chuyện thích thú thú vị, nghe đến nàng tươi cười rạng rỡ, không thể phủ nhận, Mộc Tiểu Hầu gia rất biết dỗ người vui vẻ."Phía trước có một nhà làm cá viên không tệ, nghe nói hương vị vô cùng tốt." Tùy Âm vừa đi vừa nhớ tới lời bọn tỷ muội đã từng nói, nàng cũng chưa từng tới chợ đêm, Tùy Ngọc Lan là sẽ không để cho nàng ở ban đêm đi ra ngoài chơi, khi đó nàng không rõ, hiện tại nàng hiểu rõ, bởi vì bà muốn bảo vệ nàng.đơn giản nói, cùng nàng đi về phía trước."Phải." Nàng gật đầu.Lúc hai người đi tới quán cá viên Ngư Gia, nhìn thấy một đôi người đàn ông trẻ tuổi ở đằng trước sạp cười đùa.Người đàn ông áo choàng xanh nhạt yêu mị cầm một xiên cá viên ở trước mặt người đàn ông huyền y lắc lắc, vẻ mặt ý cười, rất dí dỏm, người đàn ông huyền y rất là bất đắc dĩ, cưng chiều cười cười, cánh tay duỗi một cái ôm người đến trong lòng, liền cắn xuống một viên cá viên trên tay người kia, nhai hai cái nuốt vào, ở trên môi đối phương hôn một cái, người đàn ông áo choàng xanh nhạt, liếc mắt trừng người kia mười phần, cái nhìn này đừng nói người kia, ngay cả người qua đường đều tâm thần rung động.Nhưng mà...Người đàn ông huyền y quét ánh mắt tới, người qua đường vội vàng cúi đầu, vội vã rời đi."Ngọc thiếu, Nhã thiếu." Tùy Âm vừa nhìn người đàn ông áo choàng xanh nhạt kia không phải là Long Ngọc là người nào, mà người đàn ông huyền y dĩ nhiên chính là Nhã Diệc."Tùy Âm?" Long Ngọc lắc lắc xâu cá viên thiếu một viên cá viên trong tay, "Ngươi cũng tới ăn cá viên sao?""Ừm, nghe nói nhà này rất có tiếng." Nàng gật đầu."Là ăn thật ngon, nhà hắn trước tiên luộc sau đó nướng, quét tương đặc chế, rất thơm." Cậu không tị hiềm tựa vào trong lòng Nhã Diệc, một tay Nhã Diệc kéo thắt lưng cậu, một tay vỗ tóc cậu."Thật sao? Vậy nhất định phải nếm thử." Nàng nghe thì cảm thấy ăn ngon."Vị này?" Chân mày Long Ngọc cau lại nhìn về phía Mộc Hi Sanh, ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới, "Mộc gia?" Mộc Hi Sanh sửng sốt, nhìn về phía Long Ngọc, một đôi mắt sâu không thấy đáy kia như biển rộng ban đêm, nhìn không thấy phần cuối, nhìn không ra cậu đang suy nghĩ gì."Ngọc thiếu ánh mắt tốt." Tùy Âm cười khẽ, mắt rủ xuống, che ý cười trong mắt xuống."Là ngươi ánh mắt tốt mới đúng." Long Ngọc cười yếu ớt, "Các ngươi rảnh rỗi sao, cùng nhau đi làm hoa đăng như thế nào?" Cậu mở miệng mời."Này..." Nàng nghiêng đầu nhìn Mộc Hi Sanh."Cung kính không bằng tuân mệnh." Mộc Hi Sanh hơi hơi hành lễ.Long Ngọc rất hài lòng đối phương thức thời, quay đầu để cho ông chủ quán cá viên lại nướng mấy xâu, "Muốn cay..." Cậu lời còn chưa nói hết thì bị Nhã Diệc cản lại."Không cho phép ăn cay!" Mặt nghiêm túc."Em thì ăn một miếng." Long Ngọc vươn một ngón tay."Không được!" Một miệng phủ quyết."Ăn ít một chút lại không có gì!" Ngón tay không Long Ngọc chỉ chóp mũi Nhã Diệc,Nhã Diệc kéo ngón tay cậu xuống thanh âm ôn nhu, "Ngoan, nghe lời, dạ dày em không tốt, ban đêm sẽ khó chịu.""Nhã, thì một ngụm nho nhỏ nhỏ." Cậu cò kè mặc cả."Một chút xíu đều không được." Nhã Diệc kiên quyết lắc đầu."Hứ!" Long Ngọc giận hứ một tiếng, nghiêng đầu qua chỗ khác không để ý tới anh.Hai tay anh từ phía sau lưng vòng ở thắt lưng Long Ngọc, tay khẽ vỗ bụng dưới của cậu, thanh âm ôn nhu có thể nhỏ ra nước, "Thân ái, dạ dày em không tốt, ăn đồ kích thích ban đêm không ngủ ngon không nói, còn sẽ nóng ruột, em biết ta sẽ đau lòng, chúng ta phải yêu quý thân thể, ớt quá kích thích, lần tới ta làm bạn với em ăn mì dầu mè có được hay không? Hử?"Long Ngọc bĩu môi, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt chân thành của anh, bĩu môi, "Được thôi.""Ngoan." Nhã Diệc ở trên mặt cậu hôn một cái, muốn xâu cá viên tương cầm ở trong tay đút cậu ăn.Hai người dáng vẻ không coi ai ra gì như vậy, để cho Tùy Âm nhìn đều có chút ngượng ngùng.Mộc Hi Sanh không có gì, chỉ là mắt cười nhìn một đôi trước mặt.Muốn nói hắn làm sao thì ưng thuận thoải mái như vậy?Bởi vì hắn phát hiện, đôi đàn ông trẻ tuổi này thoạt nhìn thì biết không đơn giản, có lẽ rất nhiều người mắt đầu tiên sẽ xem Long Ngọc thành nam sủng, mà hắn lại không có, hắn chú ý tới quần áo trên người Long Ngọc, kia là thổ cẩm Lương Châu một tấc một vàng, loại vải này sản lượng rất ít ỏi, coi như là hoàng tộc cũng không nhất định có thể có mấy món, coi như là phú giáp người ta, cũng chỉ dám mang ra làm lý y*, áo chùng chế tác tinh tế như vậy, hơn nữa hai giày kia cũng là dùng Lương châu cẩm làm, Long Ngọc mặc tự nhiên như vậy, có thể thấy được người này quen phú quý, còn có phát thúc buộc tóc kia của cậu thúc, cùng với kiểu tóc, rõ ràng thì không phải là bổn quốc có!*áo trongLại nhìn huyền y trên người Nhã Diệc kia, hoàn toàn nhìn không ra chất liệu, gần như không thấy được đường nối, như tự nhiên mà thành vậy, hai người này định không phải là người thường!Xâu cá viên nướng tốt sau đó, bốn người cùng đi ở trên đường, Long Ngọc vừa đi vừa gặm xâu cá viên trong tay, một tay trống được Nhã Diệc nắm, mười ngón giao nhau nắm cùng một chỗ."Ngọc thiếu là người nơi nào?" Mộc Hi Sanh theo Tùy Âm gọi Long Ngọc Ngọc thiếu."Ngọa Long." Long Ngọc nuốt cá viên trong miệng xuống, liếm môi."Ngọa Long?" Hắn lần thứ hai quan sát Long Ngọc, ánh mắt đặt ở trong tóc Long Ngọc, trên phát thúc vàng ròng, phía trên phát thúc tấc dài tấc dài viền ba viên kim cương lớn bằng ngón cái, ba viên ngọc đen, ba viên hồng ngọc, phía dưới phát thúc dọc theo bên ngoài chín chiếc tơ vàng nhỏ, chôn ở tóc trong, mỗi chín tấc khảm một viên trân châu tím cỡ ngón út, gom chín tơ vàng nhỏ cùng một chỗ, cùng nhau đến đuôi tóc, trên đuôi tóc buộc hai bạch ngọc chín tầng lung linh, phía trên khắc hoa văn rườm rà, nhưng kỳ quái là Long Ngọc đi di chuyển như thế nào, động tác lớn như thế nào, đôi bạch ngọc lung linh kia đều không vang, để cho người ta hoài nghi, đôi này là cái lõi tịt."Làm sao chưa nghe nói qua?" Long Ngọc liếc mắt nhìn hắn."Không." Hắn lắc đầu, hắn nghe nói qua, cho nên hắn mới có thể hiếu kỳ với kiểu tóc phát thúc của Long Ngọc.Ngọa Long Thành đối với kiểu tóc phát thúc có các loại phân chia vô cùng nghiêm khắc đến khắc nghiệt, nữ tử còn dễ nói, từ trẻ em đến thiếu nữ rồi đến phu nhân cuối cùng là lão phụ, trên cơ bản không mang theo vật trang sức không thích hợp thì không có gì, ví dụ như nữ tử là không thể mang đóa hoa màu vàng, trên trâm cài không thể khắc hoa, mà cô gái chưa thành hôn không thể mang đỏ, hồng ngọc, hồng bảo thạch đều thể, chỉ cần chú ý những thứ này có thể.Nhưng mà, nam tử tương đối thì phiền toái rất nhiều, gia thế như thế nào quyết định buộc bao nhiêu tóc, phát thúc dài ngắn, chất liệu của phát thúc, có thể nói, Ngọa Long Thành là nhìn phát thúc biết gia thế, mà kiểu tóc phát thúc này của Long Ngọc, là cao nhất Mộc Hi Sanh từng thấy!Tất cả đều là số chín, phải biết chín là cực số, nhiều dùng cho nhà đế vương nhà, mà Long Ngọc còn trẻ như vậy, lại buộc là chín chữ số, để cho người ta không khỏi hoài nghi thân phận của cậu.Trước đây Mộc Hi Sanh nghe người ta nhắc qua Ngọa Long Thành, cũng là hắn hiếu kỳ cố ý nghiên cứu đọc phong tình nhân văn của Ngọa Long Thành, cảm thấy phát thúc này nói đến rất có ý tứ, hắn trong sách thấy, cao nhất cũng chẳng qua năm số, chín chữ số này, thật sự là quá cao."Ngọa Long là địa phương nào?" Tùy Âm hiếu kỳ hỏi."Địa phương tốt." Mộc Hi Sanh cười nói, "Chỗ kia, sinh ra nhiều mỹ ngọc, rượu ngon cất đặc biệt thơm thuần, cũng hay ra mỹ nhân.""Mỹ nhân?" Nàng nhướng mày."Đúng vậy." Hắn gật đầu, "Nổi danh nhất là công tử thành chủ Ngọa Long thành, nổi danh khắp thiên hạ, để cho người ta khuynh đảo.""Sau đó thì sao? Vị công tử kia tìm hôn tốt sao?" Nàng truy hỏi.Hắn lắc đầu, "Không." Tiếc hận nói, "Nghe đồn, trời ghen tỵ anh tài, tráng niên mất sớm, còn từng có đại văn hào vì công tử kia viết điếu văn*."*giấy cầu nguyện cho người chết bị thiêu trong đám tang"A!" Long Ngọc đột nhiên nở nụ cười tiếng, hai người nhìn lại, "Ngươi làm sao biết công tử kia không phải là bỏ nhà theo trai với người ta, thành chủ sợ không cách nào ăn nói mới nói người đã chết?"Hai người liếc mắt nhìn, cảm thấy này cũng là có khả năng."Ngọc thiếu nghe nói qua chuyện xưa của vị công tử kia?" Mộc Hi Sanh hỏi."Nghe sai đồn bậy mà thôi, có câu nào là thật cậu nào là giả, chẳng qua là chuyện lúc nghìn năm trước, thương hải tang điền, chẳng qua trong nháy mắt." Thanh âm của Long Ngọc, để cho bọn họ cảm thấy giống như nhìn thấu thế gian, nhìn thấu sống chết, thì giống như cậu trải qua nghìn năm vậy."Đến chỗ rồi." Nhã Diệc đột nhiên mở miệng, nắm chặt tay Long Ngọc, mang người trước tiên đi về phía trước.Chỗ làm hoa đăng ở trên thuyền, trên mỗi một cái thuyền đều có thể tự mình làm hoa đăng, vừa dạo chơi hồ vừa thả hoa đăng làm tốt vào trong hồ nước, rất là có ý tứ."Chỗ này không tồi." Long Ngọc nhảy lên thuyền, Nhã Diệc đưa tay đỡ người thật tốt.Mộc Hi Sanh đỡ Tùy Âm leo lên thuyền."Nhổ neo đi thôi." Long Ngọc kêu nhà đò, nhà đò lên tiếng, chống cọc nhổ neo.Trên thuyền nhỏ khắc hoa bốn mặt đều là vải lụa trắng lướt nhẹ, đến là rất tốt đẹp, hai bàn nhỏ, trên một bàn là, lửa nhỏ pha trà trà bánh nhang trà, trên một bàn đặt tài liệu làm hoa đăng."Nhã, em muốn một chén hoa đăng hoa bỉ ngạn!" Long Ngọc quấn quít lấy Nhã Diệc làm hoa đăng cho cậu."Được." Nhã Diệc đến là một tiếng đáp ứng.Đến để cho hai người khác sửng sốt một chút, hoa bỉ ngạn? Đó không phải là đóa hoa Minh giới sao? Làm sao làm thứ điềm xấu như thế?Hai người nghĩ thì nghĩ, lại không có nói ra, trong tay có tập tranh làm hoa đăng, hai người nhìn một chút, lựa chọn một đèn thỏ đơn giản.Cánh hoa hoa bỉ ngạn rất nhỏ, rất là không dễ làm, bọn họ nghĩ Nhã Diệc hẳn là sẽ làm rất lâu, thế nhưng không có trong chốc lát, anh liền làm tốt rồi, đèn vuông nhỏ bốn phương, sau đó ở phía trên vẽ hoa bỉ ngạn lên, đầu cơ trục lợi rõ ràng!Long Ngọc đây rất là bất đắc dĩ liếc mắt nhìn anh, con mắt đảo một vòng, một bộ dáng vẻ thì biết sẽ như vậy! Trong tay cũng làm một chén đèn vuông nhỏ bốn phương, ở phía trên vẽ lên đóa hoa xanh nhạt đến trắng."Đây cũng là hoa bỉ ngạn sao?" Tùy Âm hiếu kỳ hỏi."Cái này gọi là hoa vãng sinh." Long Ngọc giải thích, tay cầm bút lông nhỏ một bút một bút vẽ đầy bốn mặt, đèn vuông nhỏ trong tay Nhã Diệc cũng dùng chu sa vẽ đầy hoa bỉ ngạn.Hai người cầm hoa đăng trong tay trao đổi, cầm bút lông, dính vào mực, ở một mặt hoa đăng viết lên chữ.Nhã Diệc viết bốn chữ.Một đời một kiếp.Long Ngọc viết ba chữ.Một đôi người.Hai người ngẩng đầu, cười với nhau, vô cùng ăn ý.Hoa đăng đốt lửa, thả vào trong hồ, hai hoa đăng dây dưa lẫn nhau cùng nhau trôi xa, thật giống như sẽ không tách ra vậy.Long Ngọc cảm giác được có một đạo ánh mắt vẫn luôn đuổi theo cậu nhìn, cậu giương mắt nhìn lại, tiếp xúc một đôi mắt đen nhánh, con ngươi người nọ rất to tròng trắng mắt rất ít, con ngươi gần như chiếm hết toàn bộ hốc mắt, để cho người ta nhìn có một loại cảm giác không thoải mái.Hơn nữa người nọ mặc một thân áo chùng tay áo rộng thuần trắng, tóc đen như nhiễm mực rối tung, gió vừa qua thổi bay tóc dài của hắn, hắn đứng ở bên bờ thẳng tắp nhìn qua, không khỏi để cho người ta nghĩ đến, quỷ!Long Ngọc cười nhạt một tiếng, làm một động tác cắt cổ với "quỷ" bên bờ kia, thì tính là cách xa như vậy, cậu vẫn như cũ thấy rõ ràng "quỷ" kia nhăn mày lại, thân thể không khống chế phát run.Nhìn thấy hắn như vậy, nụ cười Long Ngọc tươi đẹp lên vài phần, Nhã Diệc vươn tay ôm người vào trong ngực, "Cẩn thận lạnh." Nói như có như không quét con "quỷ" trên bờ kia."Quỷ" Kia gặp được Long Ngọc còn có thể kiềm chế, mà bị tầm mắt Nhã Diệc đảo qua, rốt cuộc không chút nghĩ ngợi quay đầu bước nhanh rời khỏi."Nhá ~! Bị anh hù chạy rồi!" Long Ngọc cười hì hì nói."Nghịch ngợm." Nhã Diệc cào dưới mũi cậu, ôm người trở về trong thuyền.Tri Dị Thần bước nhanh ở trong chợ, không dám quay đầu lại, hắn có một loại cảm giác xấu, bọn họ lần này trêu chọc "người" không nên trêu chọc!===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói: cảm ơn bảo bối khen thưởng, moazzzMấy ngày nay mắt lúc nào cũng đau xót, khó chịu gay gắt. Răng không phải là rất đau, thế nhưng di chứng làm cho mặt đau quá, nửa khuôn mặt đều sưng, vừa đụng thì đau giống lửa đốt vậy ┭┮﹏┭┮---0o0o0o0---*麻油面 mì dầu mè
Mặt trời chiều của thành Ngọc Lăng rất xinh đẹp, sinh hoạt ban đêm cũng là muôn màu muôn vẻ, có thể nói là một tòa thành không ngủ, các loại tiếng rao hàng, các loại hoa đăng chói sáng, chiếu tòa thành này đến rất xinh đẹp.Đây là một cái đất nước cởi mở, cho nên nơi thành trì này cởi mở, nam nữ kết bạn cùng dạo chơi, đêm không về không phải là cái việc gì ghê gớm, dĩ nhiên, một ca ca lo lắng muội muội, sẽ âm thầm đi theo!Cũng không thể tiện nghi thằng nhóc khốn nạn kia!Tùy Âm và Mộc Hi Sanh cùng đi trên đường phố, nghe hắn nói chỗ đi qua, gặp được chuyện thích thú thú vị, nghe đến nàng tươi cười rạng rỡ, không thể phủ nhận, Mộc Tiểu Hầu gia rất biết dỗ người vui vẻ."Phía trước có một nhà làm cá viên không tệ, nghe nói hương vị vô cùng tốt." Tùy Âm vừa đi vừa nhớ tới lời bọn tỷ muội đã từng nói, nàng cũng chưa từng tới chợ đêm, Tùy Ngọc Lan là sẽ không để cho nàng ở ban đêm đi ra ngoài chơi, khi đó nàng không rõ, hiện tại nàng hiểu rõ, bởi vì bà muốn bảo vệ nàng.đơn giản nói, cùng nàng đi về phía trước."Phải." Nàng gật đầu.Lúc hai người đi tới quán cá viên Ngư Gia, nhìn thấy một đôi người đàn ông trẻ tuổi ở đằng trước sạp cười đùa.Người đàn ông áo choàng xanh nhạt yêu mị cầm một xiên cá viên ở trước mặt người đàn ông huyền y lắc lắc, vẻ mặt ý cười, rất dí dỏm, người đàn ông huyền y rất là bất đắc dĩ, cưng chiều cười cười, cánh tay duỗi một cái ôm người đến trong lòng, liền cắn xuống một viên cá viên trên tay người kia, nhai hai cái nuốt vào, ở trên môi đối phương hôn một cái, người đàn ông áo choàng xanh nhạt, liếc mắt trừng người kia mười phần, cái nhìn này đừng nói người kia, ngay cả người qua đường đều tâm thần rung động.Nhưng mà...Người đàn ông huyền y quét ánh mắt tới, người qua đường vội vàng cúi đầu, vội vã rời đi."Ngọc thiếu, Nhã thiếu." Tùy Âm vừa nhìn người đàn ông áo choàng xanh nhạt kia không phải là Long Ngọc là người nào, mà người đàn ông huyền y dĩ nhiên chính là Nhã Diệc."Tùy Âm?" Long Ngọc lắc lắc xâu cá viên thiếu một viên cá viên trong tay, "Ngươi cũng tới ăn cá viên sao?""Ừm, nghe nói nhà này rất có tiếng." Nàng gật đầu."Là ăn thật ngon, nhà hắn trước tiên luộc sau đó nướng, quét tương đặc chế, rất thơm." Cậu không tị hiềm tựa vào trong lòng Nhã Diệc, một tay Nhã Diệc kéo thắt lưng cậu, một tay vỗ tóc cậu."Thật sao? Vậy nhất định phải nếm thử." Nàng nghe thì cảm thấy ăn ngon."Vị này?" Chân mày Long Ngọc cau lại nhìn về phía Mộc Hi Sanh, ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới, "Mộc gia?" Mộc Hi Sanh sửng sốt, nhìn về phía Long Ngọc, một đôi mắt sâu không thấy đáy kia như biển rộng ban đêm, nhìn không thấy phần cuối, nhìn không ra cậu đang suy nghĩ gì."Ngọc thiếu ánh mắt tốt." Tùy Âm cười khẽ, mắt rủ xuống, che ý cười trong mắt xuống."Là ngươi ánh mắt tốt mới đúng." Long Ngọc cười yếu ớt, "Các ngươi rảnh rỗi sao, cùng nhau đi làm hoa đăng như thế nào?" Cậu mở miệng mời."Này..." Nàng nghiêng đầu nhìn Mộc Hi Sanh."Cung kính không bằng tuân mệnh." Mộc Hi Sanh hơi hơi hành lễ.Long Ngọc rất hài lòng đối phương thức thời, quay đầu để cho ông chủ quán cá viên lại nướng mấy xâu, "Muốn cay..." Cậu lời còn chưa nói hết thì bị Nhã Diệc cản lại."Không cho phép ăn cay!" Mặt nghiêm túc."Em thì ăn một miếng." Long Ngọc vươn một ngón tay."Không được!" Một miệng phủ quyết."Ăn ít một chút lại không có gì!" Ngón tay không Long Ngọc chỉ chóp mũi Nhã Diệc,Nhã Diệc kéo ngón tay cậu xuống thanh âm ôn nhu, "Ngoan, nghe lời, dạ dày em không tốt, ban đêm sẽ khó chịu.""Nhã, thì một ngụm nho nhỏ nhỏ." Cậu cò kè mặc cả."Một chút xíu đều không được." Nhã Diệc kiên quyết lắc đầu."Hứ!" Long Ngọc giận hứ một tiếng, nghiêng đầu qua chỗ khác không để ý tới anh.Hai tay anh từ phía sau lưng vòng ở thắt lưng Long Ngọc, tay khẽ vỗ bụng dưới của cậu, thanh âm ôn nhu có thể nhỏ ra nước, "Thân ái, dạ dày em không tốt, ăn đồ kích thích ban đêm không ngủ ngon không nói, còn sẽ nóng ruột, em biết ta sẽ đau lòng, chúng ta phải yêu quý thân thể, ớt quá kích thích, lần tới ta làm bạn với em ăn mì dầu mè có được hay không? Hử?"Long Ngọc bĩu môi, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt chân thành của anh, bĩu môi, "Được thôi.""Ngoan." Nhã Diệc ở trên mặt cậu hôn một cái, muốn xâu cá viên tương cầm ở trong tay đút cậu ăn.Hai người dáng vẻ không coi ai ra gì như vậy, để cho Tùy Âm nhìn đều có chút ngượng ngùng.Mộc Hi Sanh không có gì, chỉ là mắt cười nhìn một đôi trước mặt.Muốn nói hắn làm sao thì ưng thuận thoải mái như vậy?Bởi vì hắn phát hiện, đôi đàn ông trẻ tuổi này thoạt nhìn thì biết không đơn giản, có lẽ rất nhiều người mắt đầu tiên sẽ xem Long Ngọc thành nam sủng, mà hắn lại không có, hắn chú ý tới quần áo trên người Long Ngọc, kia là thổ cẩm Lương Châu một tấc một vàng, loại vải này sản lượng rất ít ỏi, coi như là hoàng tộc cũng không nhất định có thể có mấy món, coi như là phú giáp người ta, cũng chỉ dám mang ra làm lý y*, áo chùng chế tác tinh tế như vậy, hơn nữa hai giày kia cũng là dùng Lương châu cẩm làm, Long Ngọc mặc tự nhiên như vậy, có thể thấy được người này quen phú quý, còn có phát thúc buộc tóc kia của cậu thúc, cùng với kiểu tóc, rõ ràng thì không phải là bổn quốc có!*áo trongLại nhìn huyền y trên người Nhã Diệc kia, hoàn toàn nhìn không ra chất liệu, gần như không thấy được đường nối, như tự nhiên mà thành vậy, hai người này định không phải là người thường!Xâu cá viên nướng tốt sau đó, bốn người cùng đi ở trên đường, Long Ngọc vừa đi vừa gặm xâu cá viên trong tay, một tay trống được Nhã Diệc nắm, mười ngón giao nhau nắm cùng một chỗ."Ngọc thiếu là người nơi nào?" Mộc Hi Sanh theo Tùy Âm gọi Long Ngọc Ngọc thiếu."Ngọa Long." Long Ngọc nuốt cá viên trong miệng xuống, liếm môi."Ngọa Long?" Hắn lần thứ hai quan sát Long Ngọc, ánh mắt đặt ở trong tóc Long Ngọc, trên phát thúc vàng ròng, phía trên phát thúc tấc dài tấc dài viền ba viên kim cương lớn bằng ngón cái, ba viên ngọc đen, ba viên hồng ngọc, phía dưới phát thúc dọc theo bên ngoài chín chiếc tơ vàng nhỏ, chôn ở tóc trong, mỗi chín tấc khảm một viên trân châu tím cỡ ngón út, gom chín tơ vàng nhỏ cùng một chỗ, cùng nhau đến đuôi tóc, trên đuôi tóc buộc hai bạch ngọc chín tầng lung linh, phía trên khắc hoa văn rườm rà, nhưng kỳ quái là Long Ngọc đi di chuyển như thế nào, động tác lớn như thế nào, đôi bạch ngọc lung linh kia đều không vang, để cho người ta hoài nghi, đôi này là cái lõi tịt."Làm sao chưa nghe nói qua?" Long Ngọc liếc mắt nhìn hắn."Không." Hắn lắc đầu, hắn nghe nói qua, cho nên hắn mới có thể hiếu kỳ với kiểu tóc phát thúc của Long Ngọc.Ngọa Long Thành đối với kiểu tóc phát thúc có các loại phân chia vô cùng nghiêm khắc đến khắc nghiệt, nữ tử còn dễ nói, từ trẻ em đến thiếu nữ rồi đến phu nhân cuối cùng là lão phụ, trên cơ bản không mang theo vật trang sức không thích hợp thì không có gì, ví dụ như nữ tử là không thể mang đóa hoa màu vàng, trên trâm cài không thể khắc hoa, mà cô gái chưa thành hôn không thể mang đỏ, hồng ngọc, hồng bảo thạch đều thể, chỉ cần chú ý những thứ này có thể.Nhưng mà, nam tử tương đối thì phiền toái rất nhiều, gia thế như thế nào quyết định buộc bao nhiêu tóc, phát thúc dài ngắn, chất liệu của phát thúc, có thể nói, Ngọa Long Thành là nhìn phát thúc biết gia thế, mà kiểu tóc phát thúc này của Long Ngọc, là cao nhất Mộc Hi Sanh từng thấy!Tất cả đều là số chín, phải biết chín là cực số, nhiều dùng cho nhà đế vương nhà, mà Long Ngọc còn trẻ như vậy, lại buộc là chín chữ số, để cho người ta không khỏi hoài nghi thân phận của cậu.Trước đây Mộc Hi Sanh nghe người ta nhắc qua Ngọa Long Thành, cũng là hắn hiếu kỳ cố ý nghiên cứu đọc phong tình nhân văn của Ngọa Long Thành, cảm thấy phát thúc này nói đến rất có ý tứ, hắn trong sách thấy, cao nhất cũng chẳng qua năm số, chín chữ số này, thật sự là quá cao."Ngọa Long là địa phương nào?" Tùy Âm hiếu kỳ hỏi."Địa phương tốt." Mộc Hi Sanh cười nói, "Chỗ kia, sinh ra nhiều mỹ ngọc, rượu ngon cất đặc biệt thơm thuần, cũng hay ra mỹ nhân.""Mỹ nhân?" Nàng nhướng mày."Đúng vậy." Hắn gật đầu, "Nổi danh nhất là công tử thành chủ Ngọa Long thành, nổi danh khắp thiên hạ, để cho người ta khuynh đảo.""Sau đó thì sao? Vị công tử kia tìm hôn tốt sao?" Nàng truy hỏi.Hắn lắc đầu, "Không." Tiếc hận nói, "Nghe đồn, trời ghen tỵ anh tài, tráng niên mất sớm, còn từng có đại văn hào vì công tử kia viết điếu văn*."*giấy cầu nguyện cho người chết bị thiêu trong đám tang"A!" Long Ngọc đột nhiên nở nụ cười tiếng, hai người nhìn lại, "Ngươi làm sao biết công tử kia không phải là bỏ nhà theo trai với người ta, thành chủ sợ không cách nào ăn nói mới nói người đã chết?"Hai người liếc mắt nhìn, cảm thấy này cũng là có khả năng."Ngọc thiếu nghe nói qua chuyện xưa của vị công tử kia?" Mộc Hi Sanh hỏi."Nghe sai đồn bậy mà thôi, có câu nào là thật cậu nào là giả, chẳng qua là chuyện lúc nghìn năm trước, thương hải tang điền, chẳng qua trong nháy mắt." Thanh âm của Long Ngọc, để cho bọn họ cảm thấy giống như nhìn thấu thế gian, nhìn thấu sống chết, thì giống như cậu trải qua nghìn năm vậy."Đến chỗ rồi." Nhã Diệc đột nhiên mở miệng, nắm chặt tay Long Ngọc, mang người trước tiên đi về phía trước.Chỗ làm hoa đăng ở trên thuyền, trên mỗi một cái thuyền đều có thể tự mình làm hoa đăng, vừa dạo chơi hồ vừa thả hoa đăng làm tốt vào trong hồ nước, rất là có ý tứ."Chỗ này không tồi." Long Ngọc nhảy lên thuyền, Nhã Diệc đưa tay đỡ người thật tốt.Mộc Hi Sanh đỡ Tùy Âm leo lên thuyền."Nhổ neo đi thôi." Long Ngọc kêu nhà đò, nhà đò lên tiếng, chống cọc nhổ neo.Trên thuyền nhỏ khắc hoa bốn mặt đều là vải lụa trắng lướt nhẹ, đến là rất tốt đẹp, hai bàn nhỏ, trên một bàn là, lửa nhỏ pha trà trà bánh nhang trà, trên một bàn đặt tài liệu làm hoa đăng."Nhã, em muốn một chén hoa đăng hoa bỉ ngạn!" Long Ngọc quấn quít lấy Nhã Diệc làm hoa đăng cho cậu."Được." Nhã Diệc đến là một tiếng đáp ứng.Đến để cho hai người khác sửng sốt một chút, hoa bỉ ngạn? Đó không phải là đóa hoa Minh giới sao? Làm sao làm thứ điềm xấu như thế?Hai người nghĩ thì nghĩ, lại không có nói ra, trong tay có tập tranh làm hoa đăng, hai người nhìn một chút, lựa chọn một đèn thỏ đơn giản.Cánh hoa hoa bỉ ngạn rất nhỏ, rất là không dễ làm, bọn họ nghĩ Nhã Diệc hẳn là sẽ làm rất lâu, thế nhưng không có trong chốc lát, anh liền làm tốt rồi, đèn vuông nhỏ bốn phương, sau đó ở phía trên vẽ hoa bỉ ngạn lên, đầu cơ trục lợi rõ ràng!Long Ngọc đây rất là bất đắc dĩ liếc mắt nhìn anh, con mắt đảo một vòng, một bộ dáng vẻ thì biết sẽ như vậy! Trong tay cũng làm một chén đèn vuông nhỏ bốn phương, ở phía trên vẽ lên đóa hoa xanh nhạt đến trắng."Đây cũng là hoa bỉ ngạn sao?" Tùy Âm hiếu kỳ hỏi."Cái này gọi là hoa vãng sinh." Long Ngọc giải thích, tay cầm bút lông nhỏ một bút một bút vẽ đầy bốn mặt, đèn vuông nhỏ trong tay Nhã Diệc cũng dùng chu sa vẽ đầy hoa bỉ ngạn.Hai người cầm hoa đăng trong tay trao đổi, cầm bút lông, dính vào mực, ở một mặt hoa đăng viết lên chữ.Nhã Diệc viết bốn chữ.Một đời một kiếp.Long Ngọc viết ba chữ.Một đôi người.Hai người ngẩng đầu, cười với nhau, vô cùng ăn ý.Hoa đăng đốt lửa, thả vào trong hồ, hai hoa đăng dây dưa lẫn nhau cùng nhau trôi xa, thật giống như sẽ không tách ra vậy.Long Ngọc cảm giác được có một đạo ánh mắt vẫn luôn đuổi theo cậu nhìn, cậu giương mắt nhìn lại, tiếp xúc một đôi mắt đen nhánh, con ngươi người nọ rất to tròng trắng mắt rất ít, con ngươi gần như chiếm hết toàn bộ hốc mắt, để cho người ta nhìn có một loại cảm giác không thoải mái.Hơn nữa người nọ mặc một thân áo chùng tay áo rộng thuần trắng, tóc đen như nhiễm mực rối tung, gió vừa qua thổi bay tóc dài của hắn, hắn đứng ở bên bờ thẳng tắp nhìn qua, không khỏi để cho người ta nghĩ đến, quỷ!Long Ngọc cười nhạt một tiếng, làm một động tác cắt cổ với "quỷ" bên bờ kia, thì tính là cách xa như vậy, cậu vẫn như cũ thấy rõ ràng "quỷ" kia nhăn mày lại, thân thể không khống chế phát run.Nhìn thấy hắn như vậy, nụ cười Long Ngọc tươi đẹp lên vài phần, Nhã Diệc vươn tay ôm người vào trong ngực, "Cẩn thận lạnh." Nói như có như không quét con "quỷ" trên bờ kia."Quỷ" Kia gặp được Long Ngọc còn có thể kiềm chế, mà bị tầm mắt Nhã Diệc đảo qua, rốt cuộc không chút nghĩ ngợi quay đầu bước nhanh rời khỏi."Nhá ~! Bị anh hù chạy rồi!" Long Ngọc cười hì hì nói."Nghịch ngợm." Nhã Diệc cào dưới mũi cậu, ôm người trở về trong thuyền.Tri Dị Thần bước nhanh ở trong chợ, không dám quay đầu lại, hắn có một loại cảm giác xấu, bọn họ lần này trêu chọc "người" không nên trêu chọc!===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói: cảm ơn bảo bối khen thưởng, moazzzMấy ngày nay mắt lúc nào cũng đau xót, khó chịu gay gắt. Răng không phải là rất đau, thế nhưng di chứng làm cho mặt đau quá, nửa khuôn mặt đều sưng, vừa đụng thì đau giống lửa đốt vậy ┭┮﹏┭┮---0o0o0o0---*麻油面 mì dầu mè
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com