TruyenHHH.com

Yeu Lan Nua

Hôm nay Triệu Du đã ra ngoài từ sớm, Cù Huyền Tử không ngủ được bao lâu sau đó cũng thức theo. Tiểu Đồng thì có lẽ sẽ nằm phơi thây cho đến khi mặt trời chiếu cháy mông y mới chịu dậy. Hắn chỉ đành pha một ấm trà mang ra phòng khách vừa uống vừa xem tin tức thôi.

Phỏng chừng thời gian Tiểu Đồng sẽ tỉnh dậy, Cù Huyền Tử đứng lên chuẩn bị vào bếp làm bửa sáng cho cả hai thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa. Hắn liền chuyển hướng sang đi ra ngoài, trong lòng cũng mong là người nào đó có thể giúp hắn đỡ chán ngày hôm nay.

Người kia ngay khi cánh cửa vừa mở ra đã lặp tức mỉm cười chào hỏi. "Chào anh."

Cù Huyền Tử có vẻ hơi mờ mịt, dường như đã gặp người này ở đâu rồi. "Xin hỏi anh là..."

"Tôi là Hứa Thiên, có lẽ cái tên này khá xa lạ vì mọi người hay gọi tôi là Thiên Đế."

"Là anh sao? Thật không giống như Đồng Đồng miêu tả."

Gã không giấu khỏi nụ cười khi biết được y luôn nhắc đến mình, miệng vô thức thốt lên. "Thế trong lời em ấy... tôi là người như thế nào?"

Nhìn cái vẻ mặt không có tiết tháo chẳng khác gì của Triệu Du, Cù Huyền Tử giật giật khóe miệng, chẳng lẽ Tiểu Đồng cũng đi theo vết xe đổ của hắn, với phải cái của nợ không có liêm sĩ?

Hay em trai hắn bị tên kia bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi?

Nhưng không đúng, đây là tự Tiểu Đồng đâm đầu vào kia mà?

Cù Huyền Tử khịt mũi trước những suy nghĩ vớ vẫn của mình, sau đó lên tiếng: "Vào trong rồi nói."

"Anh uống trà hay cà phê?"

"Cà phê. Làm phiền rồi."

Cù Huyền Tử đi vào bếp, Hứa Thiên mới đánh mắt nhìn xung quanh căn nhà rồi cảm thán một phen, chẳng bù cho căn nhà của gã, lúc nào cũng âm u, tối tăm.

Đánh giá một lượt căn nhà xong thì cũng là lúc Cù Huyền Tử trở lại, hắn đặt tách cà phê xuống bàn rồi cũng ngối xuống phía đối diện.

"Cám ơn. Đồng Đồng không có ở nhà sao?" Bóng người mình tìm không xuất hiện, Hứa Thiên uống một ngụm cà phê, nhìn xung quanh rồi hỏi.

Hắn mỉm cười ái ngại. "Em ấy... vẫn còn đang ngủ ở trên phòng. Nếu anh muốn gặp tôi có thể lên gọi."

"Không cần. Hôm nay tôi đến là để gặp anh." Thấy Cù Huyền Tử sắp đứng lên, gã liền giơ tay ra ngăn cản, nhanh chóng nói mục đích của mình ra.

"Tôi?" Đối phương liền nhướng mày hỏi lại.

Hứa Thiên gật đầu chắc chắn, sau đó liền vào thẳng vấn đề.

--------------------------------------

Tiểu Đồng tỉnh dậy với tinh thần vô cùng sảng khoái vì đêm qua y đã mơ thấy cảnh lúc Triệu Du nhận được cái thùng xốp mình gửi đến. Vươn vai rồi ngáp thêm một cái nữa, y xuống giường đi vệ sinh cá nhân. Vì là ở nhà nên Tiểu Đồng cũng không thèm chải lại mái tóc rối mù của mình, cứ thế mà đi xuống lầu.

Cửa phòng vừa mở ra thôi thì âm thanh trò chuyện dưới phòng khách đã lọt vào tai Tiểu Đồng, y liền tò mò mà đi nhanh xuống đó hơn. Nhưng cũng rất nhanh đã bị đông cứng lại tại chỗ, có phải ngủ chưa đủ giấc nên mắt y nhìn nhầm hay không vậy?

Cái tên Thiên Đế chết tiệt đó đang xuất hiện trong nhà của y, còn cười nói vui vẻ với anh trai của y nữa chứ.

Hôm nay Tiểu Đồng đơn giản chỉ mặc một chiếc quần đùi cùng áo phông trơn nhưng nó lại làm nổi bật lên làn da trắng sáng của y, nên ngay tức khắc đã thu hút sự chú ý của Hứa Thiên, gã nhìn y mà mỉm cười.

Thấy khách là kẻ mình không bao giờ ngờ đến được, cơn ngáy ngủ của Tiểu Đồng lập tức bay đi mất, mặc kệ hai người kia đang nói gì, y chạy đến nắm lấy tay Hứa Thiên kéo gã đi đến một góc ở trong nhà. Đưa ánh mắt dè chừng nhìn đến Cù Huyền Tử vẫn đang ngơ ngác nhìn về phía hai người, y nhe răng cười với anh trai mình một cái rồi quay lại hỏi với vẻ lo lắng: "Anh đến đây làm gì?"

Hứa Thiên nảy giờ vẫn còn chuyên tâm vuốt lại mái tóc rối bời cho Tiểu Đồng, nghe y hỏi động tác trên tay cũng không có ngừng lại, thành thật trả lời. "Đến xin cưới."

"Hả???" Y bị bất ngờ mà trợn mắt la lớn, liền nhận ra mình có hơi lớn tiếng, lại xác nhận Cù Huyền Tử ở đằng kia không nghe thấy rồi mới thở phào, sau đó nắm lấy bàn tay đang làm loạn tóc mình bỏ xuống, Tiểu Đồng lại thì thầm: "Anh bị điên à?"

"Em có thấy tên điên nào được như tôi không?." Hứa Thiên cũng phối hợp thì thầm lại với y.

Đúng thế, hôm nay gã đến là đề nghị muốn kết hôn với Tiểu Đồng. Lúc trước là do không quan tâm nên đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, cho nên nhằm tránh đêm dài lắm mộng, sợ Tiểu Đồng lại đổi ý thì Hứa Thiên đã nhanh chóng thu xếp công việc để tìm đến nhà mà nói chuyện với Cù Huyền Tử.

Thiên Đế và Hứa Thiên giống nhau ở chỗ một khi đã quyết định làm việc gì rồi, cho dù ai có phản đối đi nữa thì nó vẫn diễn ra và việc đó nhất định phải thành công. Đó cũng là lý do gã không được nhiều người quý trọng. Cái gì có thể bỏ lỡ nhưng tình yêu đời mình thì gã chắc chắn phải giữ lấy cho bằng được.

Tiểu Đồng nghe thì vô cùng sững sờ, nhưng tai đã sớm đỏ bừng lên vì ngại, y lí nhí trong miệng mình. "Ai đồng ý lấy anh khi nào chứ..." Và sau đó đã bị chính nụ cười hạnh phúc của mình phản bội.

"Thế có muốn tôi nhắc lại giúp em không?" Hứa Thiên mỉm cười tà mị, cúi xuống phả hơi nóng vào tai Tiểu Đồng. Biểu cảm của y làm lòng gã bắt đầu ngứa ngáy rồi, thật muốn hôn một cái.

"Cút." Như có tật giật mình, y đẩy người kia rồi chạy ra sofa ngồi đối diện với Cù Huyền Tử. Thấy thế thì Hứa Thiên cũng điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi đi ra theo, ngồi xuống kế bên y, gã không thể để mất mặt trước người nhà của Tiểu Đồng vào ngày đầu tiên gặp mặt được.

Cù Huyền Tử cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn cả hai. "Hai người trao đổi xong rồi?"

"Em có gì mà cần phải trao đổi với anh ta chứ?" Y liếc xéo tên vừa ngồi xuống, như không quen biết mà liền ngồi cách xa Hứa Thiên ra. Hay lắm, đến không báo trước một tiếng để y còn chuẩn bị lại bản thân. Giờ thì hay rồi, tật xấu bị bại lộ.

"Đúng vậy chúng tôi chẳng có gì để trao đổi với nhau cả, vì em ấy vốn đã đồng ý từ lâu rồi."

Hứa Thiên lại cười một lần nữa, hôm nay gã đã cười hơn số lần của nhiều năm cộng lại rồi. Lấy tay xoa đầu Tiểu Đồng để nó rối lại giống hệt như lúc y vừa bước xuống và rất nhanh đã nhận được một ánh mắt cảnh cáo, lúc đó gã mới thỏa mãn mà bỏ tay ra.

"Dù sao cũng mong anh mau chóng mang Đồng Đồng đi, ở đây tôi quản không nổi nó và Triệu Du, cả hai cứ suốt ngày làm ầm làm ĩ lên với nhau." Cù Huyền Tử hiếm khi nổi tính trêu chọc cũng bắt đầu nói đùa, nhưng trong lòng sớm đã yên tâm vì tình cảm của Tiểu Đồng cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng.

Y đột nhiên tỏ vẻ giận dỗi, giọng nói vô cùng ấm ức hướng đến Cù Huyền Tử. "Anh! Sao lại muốn đuổi em đi, có phải anh hết thương em rồi không?"

"Hay do tên Triệu Du kia đã nói xấu em với anh đúng không?" Chưa để hắn kịp trả lời Tiểu Đồng đã lập tức bồi thêm câu khác, mà vế sau nghe có vẻ đúng hơn vì y và Triệu Du vốn không hợp với nhau. Nếu không có Cù Huyền Tử ở giữa thì hai người họ sớm đã một bệnh viện, một bị còng đầu rồi.

Cù Huyền Tử dở khóc dở cười. "Em bình tĩnh có được không? Anh chỉ nói đùa thôi."

Hứa Thiên ở một bên cũng cảm thấy buồn cười trước tính trẻ con của Tiểu Đồng, đột nhiên nghe "Triệu Du" trong cuộc đối thoại của cả hai khiến gã cảm thấy bản thân dường như đã nghe qua cái tên này, thậm chí còn gặp mặt trực tiếp luôn rồi. Nhưng vẫn không hình dung ra được, thế là đành lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai anh em nhà kia.

"Khoan đã. Tôi có nghe hai người nói đến Triệu..."

"Anh về rồi đây." Lời còn chưa nói xong đã bị người được nhắc đến vừa về đến nhà cướp lấy. Quay lại nhìn thì thấy một dáng người không thua kém gì Hứa Thiên đang khom lưng ở cửa.

"Lão Cù. Hôm nay nhà có khách sao?" Vẫn mãi loay hoay tháo giày nên Triệu Du chưa để ý đến những nhân vật đang hiện diện ở phòng khách, chỉ thấy có một đôi giày lạ ở trên kệ nên anh thuận miệng hỏi. Tiếp đó là đi vào nhà với tâm trạng cực kỳ tốt nhưng chưa được bao lâu thì chân đã dừng bước, tâm trạng bỗng chốc bị thay đổi. Hứa Thiên lúc này cũng đã đứng lên đối diện với Triệu Du.

"Là cậu???" 

Cả hai đồng loạt hét lên, lúc đầu là nhìn nhau với ánh mắt không thể tin được, sau đó là chuyển sang thù hằn và cuối cùng là lao vào đấm nhau túi bụi.

Tiểu Đồng giật mình mà nhào sang sofa đối diện ôm chặt lấy anh trai mình, cả hai chỉ biết ngơ ngác nhìn hai tên to xác đang vừa gặp mặt đã ôm nhau lăn lộn dưới sàn, vừa chửi rủa nhau ở đằng kia.

Đúng là hai tên đàn ông đánh nhau thì sự chấn động và sát thương của nó vô cùng lớn.

"Tại sao cậu lại ở đây hả???" Triệu Du nắm lấy một bên tai của Hứa Thiên rồi hét lớn vào khiến người kia choáng váng.

Gã dùng tay bóp chặt hai má của anh lại đẩy ra xa, không chịu thua mà hét lại: "Cậu cấm được tôi? Bộ đây là nhà cậu chắc?"

"Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cái đầu cậu cũng thông minh lên được một chút đấy." Tay còn lại của Triệu Du cũng lập tức lấy hai ngón tay bịt kín mũi của Hứa Thiên. Miệng vì bị bóp chặt nên âm thanh phát ra có chút khó khăn.

Vì khó thở nên mặt Hứa Thiên đã đỏ bừng, bèn nâng chân đạp Triệu Du văng ra xa, sau đó lồm cồm bò dậy ngồi hẳn lên người anh, dùng hai tay bóp lấy cổ khiến người phía dưới trợn tròn mắt lên vì ngạt thở.

"Sau bao nhiêu năm, cái thói nói phét của cậu cũng không giảm nhỉ?" Gã nghiến răng nghiến lợi, từ trên cao nhìn xuống mà nói.

Triệu Du cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng lực siết ở cổ quá mạnh, tuy không làm anh chết nhưng cũng đủ khó khăn khi cử động. Thế là lợi dụng đôi chân mình, Triệu Du giơ lên đá một phát vào sau đầu Hứa Thiên rồi đẩy gã nằm lăn qua một bên, còn mình thì bật ngồi dậy ho sặc sụa.

Hai anh em nhà kia không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hết anh nhìn em, em nhìn anh rồi hai anh em nhìn sang đằng kia. Chẳng phải nghe nói rằng Triệu Du và Hứa Thiên là kẻ thù của nhau sao?

Xem cách hai người họ tác động nhau đi, có chỗ nào giống chứ?

Hay đây là kẻ thù tâm đắc nhất, nếu chết rồi thì không còn ai gây thù nữa nên mới như vậy?

Lại nói, nhìn hai người lúc này có ra dáng Chủ tịch không kia chứ? Đầu tóc như tổ quạ, quần áo xộc xệch. Một người thì nằm dài trên sàn, người còn lại đỡ hơn một chút thì ngồi tần ngần cách đó không xa, ai nấy đều thở hồng hộc như vừa bị người khác cướp mất không khí của mình đi. Tuy vậy nhưng sự khiêu chiến trong đôi mắt vẫn chưa giảm đi, dường như chỉ cần đối phương chớp mắt một cái thôi thì cuộc chiến đó sẽ lại diễn ra.

--------------------------------------

"Cái gì? Kết... Kết hôn? Cậu và cậu... cậu ta?" Triệu Du lại được một phen bất ngờ khác, anh lắp bắp hết chỉ Hứa Thiên rồi chỉ sang Tiểu Đồng. Một mình em vợ kia thôi cũng đủ khiến anh khóc lên khóc xuống rồi, lần này thêm một kẻ luôn chiều theo ý người thương hết mực nữa thì anh biết phải làm sao đây?

"Có ý kiến?" Hứa Thiên nhướng mày thách thức.

Biết mình không có lý do gì để ngăn cản nên đã một lúc lâu, Triệu Du vẫn chưa đáp lại, nhưng rất nhanh một nụ cười thiếu đánh đã xuất hiện trên môi anh.

"Nếu cậu lấy Tiểu Đồng thì lúc này có phải nên gọi tôi một tiếng "anh" để tập làm quen dần không?"

"Lý do?" Gã ngã người ra sau, vòng tay ôm lấy vai Tiểu Đồng nhưng rất nhanh đã bị y đánh mà rút tay về.

Triệu Du hắng giọng rồi dõng dạc tuyên bố: "Vì tôi là chồng của Cù Huyền Tử."

"Khục!"

"Khụ!"

Cả Tiểu Đồng lẫn Cù Huyền Tử đều bị sặc trà trước lời vừa rồi của Triệu Du, cả hai đều nhìn anh với ánh mắt ngỡ ngàng. Tiếp đó thì đôi tai của Cù Huyền Tử đã đỏ bừng, hắn cố gắng tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống nhưng chết tiệt, làm gì có cái lỗ nào chứ! Còn Tiểu Đồng thì chân thật hơn, y giơ ngón tay cái hướng đến Triệu Du như khen ngợi sự thật thà của anh.

Hứa Thiên thì khóe mắt đã giật liên hồi, gã có biết anh trai Tiểu Đồng có một mối tình rất sâu đậm, nhưng ngàn vạn lần không ngờ đó lại là tên ngốc Triệu Du này.

"Nếu không?"

"Tôi không gả!"

"Chỉ với cậu?"

"Cậu nghĩ tôi không thể?"

"Không cần nghĩ cũng biết được kết quả."

Thế là lại có một màn đấu khẩu nảy lửa nữa diễn ra, nhưng lần này Triệu Du có vẻ thất thủ vì lúc sau đã có thêm Tiểu Đồng chen vào hỗ trợ Hứa Thiên, một miệng làm sao đấu lại hai miệng cơ chứ. Mà xem Cù Huyền Tử đi, hắn như không có gì mà nhàn nhã ngồi ở một bên uống trà kia kìa.

--------------------------------------

Dưới sự cho phép của Cù Huyền Tử, Hứa Thiên đã nhanh chóng tóm Tiểu Đồng mang đi mặc kệ vẻ bề ngoài của y vô cùng không có thẩm mỹ.

Triệu Du ngay sau đó liền bày ra vẻ mệt mỏi mà nhào đến ôm eo Cù Huyền Tử, vùi đầu vào bụng hắn bắt đầu làm nũng. "Lão Cù~"

"Lại làm sao?" Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc Triệu Du, mỉm cười nhìn anh.

Anh nắm lấy tay hắn, đan xen mười ngón tay vào nhau không để lộ một kẻ hở. Lần này không còn là sự đùa cợt hay thiếu đứng đắng nữa mà là sự nghiêm túc trong đôi mắt Triệu Du. Giọng nói của anh cũng mang theo sự kiên định.

"Chúng ta kết hôn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com