TruyenHHH.com

Yeu Lan Nua

"Ah...đau. Triệu Du nhẹ một chút." Cù Huyền Tử hít một hơi thật sâu để ngăn run rẩy.

"Giữ yên đấy cho anh!" Triệu Du liền lên giọng cảnh cáo, cầm chặt lấy tay hắn lại, cúi đầu tiếp tục công việc.

"Anh từ từ...đau lắm..."

"Em còn biết đau sao? Trước khi làm cho mình thành ra như vậy em có nghĩ đến hậu quả bây giờ không?"

Hiện tại trong phòng khách nhà Cù Huyền Tử đang hiện lên hình ảnh một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau, người lớn thì mắng không một chút kiên nể, người nhỏ chỉ biết cúi đầu nghe.

Triệu Du đang giúp Cù Huyền Tử thay băng gạc mới cho vết thương trên tay hắn, mỗi lần nhìn đến tay hắn là anh lại đau lòng nhưng cũng mang theo tức giận.

Đầu anh hiện tại cũng chẳng còn miếng băng nào mà tay hắn cư nhiên vẫn chưa lành, nó càng khẳng định cho Triệu Du biết vết thương đó không hề nhẹ chút nào.

--------------------------------------

Một lần Triệu Du phát hiện Cù Huyền Tử trốn trong phòng tắm mà chật vật đang tự quấn băng lại cho bàn tay thì anh đã đề nghị giúp đỡ.

Lúc đầu hắn quyết liệt từ chối nhưng anh bảo: "Thế em tự làm đi nhé, tôi về đây." Nói xong liền ngoảnh mặt quay đi.

Nghe anh nói thế hắn lập tức dùng tay làm rơi một số vật dụng xuống sàn, còn cố ý gây tiếng động lớn để thu hút sự chút ý của anh. "Triệu Du~ Em rơi cái ghim cài rồi, giúp em với, hết tay rồi."

Anh nghe Cù Huyền Tử nói thì lập tức mỉm cười đắc thắng nhưng lại kiềm chế xuống, quay lại đi về phía hắn. Nói thật là tuy miệng bảo về nhưng Triệu Du cũng không biêt đi đâu, vì anh thật sự đã bán căn nhà của mình để qua ở chung với hắn rồi, anh nói thế để dọa hắn thôi, cơ mà hắn cũng tin thật.

Đó cũng là lần đầu tiên anh tận mắt chứng kiến vết thương đấy, nó không hề nhỏ như anh nghĩ.

Triệu Du còn tưởng những ngón tay còn dính lại được trên bàn tay là nhờ lớp băng dày kia cố định lại nữa kìa. Không ai biết lúc đó Triệu Du đã không chế bản thân cỡ nào để không giúp hắn mất luôn cả bàn tay đó đâu.

Đến bây giờ anh đã quen với hình ảnh đấy rồi, một phần nó cũng đã hồi phục, không biết khi lành hẳn lại chúng có để lại sẹo trên bàn tay mà anh đã yêu thương kia không nữa.

Thế nên mỗi lần như vậy, Triệu Du đều rất "nhẹ nhàng" mà yêu thương bàn tay đấy, để Cù Huyền Tử nhớ rõ nếu còn như vậy nữa thì đừng trách anh. Làm hắn đau anh cũng đau vậy? Nhưng phải để hắn có một bài học nhớ đời anh quyết không nương tay.

--------------------------------------

Cả hai bây giờ có thể nói là sống rất hạnh phúc bên nhau, dù có đôi lúc hay cãi vả nhưng vấn đề chắc chắn là Cù Huyền Tử gây ra và Triệu Du vì muốn tốt cho hắn nên anh mới làm như vậy.

"Triệu Du xong chưa? Em đói." Cù Huyền Tử từ phòng khách gọi vọng vào bếp.

Từ ngày hắn tỉnh lại đến nay, Triệu Du tuyệt đối không cho hắn nửa bước tiến vào bếp ngoại trừ giờ ăn. Lý do là gì thì ai cũng biết.

"Sắp rồi, em đợi một lát." Triệu Du đang ở trong bếp tất bật chuẩn bị cơm chiều, nghe hắn hối thúc như vậy anh cũng không có một chút gì gọi là tức giận, chỉ biết nhanh chóng làm cho xong.

Thấy thế Cù Huyền Tử đứng dậy hướng về nhà bếp mà đi, vừa đi hắn vừa nói: "Thế em vào phụ anh nhé?"

"Dính chặt cái mông của em ở sofa cho anh. Khi nào xong anh sẽ gọi." Triệu Du lập tức hét lên nhưng đầu thì vẫn không quay lại.

"Em chỉ dọn bát đũa thôi, tuyệt đối không làm gì khác." Hắn cáu kỉnh liếc anh một cái, rồi tự đi đến tủ lấy những thứ cần thiết dọn ra bàn ăn. Anh nghe vậy thì cũng đành im lặng xem như đồng ý.

Xong việc Cù Huyền Tử ngoan ngoãn ngồi xuống bàn đợi Triệu Du mang thức ăn ra, chán nản nên hắn đành dùng một tay chống cằm mà nhìn anh rồi suy nghĩ gì đó.

Chiều cao của Triệu Du làm hắn có chút ganh tị, lưng thẳng tắp, bờ vai rộng vững chắc khiến hắn lúc nào cũng có thể ngã vào đấy.

Gương mặt thì không quá nổi bật nhưng nụ cười thì lại khác, nụ cười của anh như ánh dương sáng chiếu vào cuộc đời tăm tối của Cù Huyền Tử, để dẫn đường hắn thoát ra khỏi chúng. Đó là lý do tại sao hắn đặt tấm ảnh kia ở trong phòng, khi không có Triệu Du ở bên thì nó sẽ thay thế anh mà làm mọi việc để giúp hắn.

Trong sự nghiệp thì thành công vượt trội, ăn nói, giao tiếp với ai đều để lại ấn tượng trong mắt họ, cho dù chỉ gặp một lần thôi thì cũng đủ khắc sâu vào tâm trí. Biết nấu ăn, làm được mọi việc trong nhà. Tính cách ôn hòa đôi lúc pha chút trẻ con, nhưng khi làm việc lại vô vùng nghiêm túc. Hắn rất thích nhìn Triệu Du khi làm việc, theo hắn thì lúc đấy trông anh rất quyến rũ.

Cù Huyền Tử không biết kiếp trước mình đã tích được bao nhiêu công đức mà kiếp này lại gặp, yêu và được yêu bởi một người quá mức hoàn hảo như Triệu Du đây. Thế nên khi đã được yêu một lần nữa, hắn nhất định sẽ không để anh chịu bất cứ tổn thương nào nữa, không buông tay anh cũng như không cho phép anh rời xa hoặc bỏ rơi hắn. Nếu không hậu quả anh tự gánh lấy.

Bỗng có một sự thôi thúc Cù Huyền Tử đứng dậy âm thầm bước đến sau lưng Triệu Du rồi vòng tay ôm lấy thắc lưng, đầu ngã lên lưng anh, dán tai sát vào người như muốn nghe rõ nhịp tim của anh từ phía sau.

Triệu Du còn tưởng hắn muốn làm loạn gì nữa thì định lên tiếng nhắc nhở, nhưng thấy hắn hành động như vậy cũng hơi khó hiểu nên khẽ hỏi: "Lão Cù?"

"Không sao, chỉ muốn ôm một chút. Anh cứ làm việc của mình đi." Sợ anh nghĩ hắn sẽ bị làm sao nên nhẹ nhàng trấn an.

"Như vậy thì làm sao mà anh làm được?"

"Em mặc kệ a."

Triệu Du đành bất lực chiều theo ý hắn, tùy ý để hắn ôm mình. Cứ thể hình ảnh hai người cứ dính lấy nhau đi qua đi lại trong nhà bếp, Triệu Du đi đến đâu, Cù Huyền Tử liền nhấc chân đi theo đến đó, tay thì vẫn khư khư ôm cứng lấy thắc lưng của anh như một con gấu đang treo mình trên cây.

Cả một buổi chiều hôm ấy, Cù Huyền Tử cứ quấn chặt lấy Triệu Du không buông ngoại trừ những lúc bắt buộc phải buông ra. Anh cũng có thắc mắc rồi hỏi nhưng hắn chỉ đáp lại câu y hệt như lúc ở nhà bếp làm anh chỉ biết thở dài. Tên này hôm nay bị ai nhập sao?

--------------------------------------

"Lão Cù em tắm trước đi, anh dọn lại phòng rồi tắm sau."

Cù Huyền Tử cũng không nói gì liền bước đi một mạch vào phòng tắm, cảm thẩy bản thân hình như quên mang theo cái gì đấy nhưng mà hắn mặc kệ, tắm trước cái đã.

Thấy hắn lướt qua mình một cách nhanh chóng, Triệu Du cũng thấy trên tay hắn hình như chẳng mang gì thì phải. Ngẫm nghĩ một hồi anh liền nở một nụ cười quỷ dị, bỏ mặc tất cả những thứ đang làm, lại tủ lấy một bộ quần áo rồi tiến đến đứng đợi ở cửa phòng tắm.

Khoảng hai mươi phút sau, trong phòng tắm liền vang ra một tiếng gọi của Cù Huyền Tử: "Triệu Du. Lấy quần áo giúp em."

"Đến đây." Triệu Du chỉ đợi câu nói đó, sau đó liền nhanh nhẹn mở cửa vọt vào trong.

Từ lúc tỉnh dậy đến bây giờ, đây có thể là lần đầu tiên Cù Huyền Tử tắm mà quên mang quần áo, nhưng không phải đã có Triệu Du ở đây rồi sao? Hắn không cần phải lo a.

"Anh để lên kệ ở đằng đấy đi." Cù Huyền Tử lúc này đã quấn một cái khăn ngang hông chỉ để lộ khuôn ngực cùng tấm lưng trần. Nghe tiếng mở cửa cũng không quay lại.

Hắn chỉ mãi mê lau khô tóc, lại đưa lưng về phía cửa nên vẫn chưa hay biết Triệu Du vẫn đứng đó nhìn hắn. Anh như bị thôi miên bởi thân hình đấy. Cả người bắt đầu có một ngọn lựa dục vọng dần bùng lên.

Triệu Du đột nhiên lao đến ôm hắn từ phía sau, vùi đầu vào hít lấy mùi sữa tắm thơm mát trên cổ hắn, tay vuốt ve chiếc bụng phẳng lì rồi tiến lên trên chà xát khuôn ngực hắn.

Có trời mới biết những ngày Cù Huyền Tử hôn mê anh đã khổ sở như thế nào cũng ở trong chính căn phòng tắm này. Hôm nay anh phải đòi lại hết.

"Lão Cù anh muốn em." Hơi thở gấp gáp nóng hổi của Triệu Du phả vào cổ hắn.

Cù Huyền Tử bất ngờ cứng người trước hành động cùng lời nói của Triệu Du, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần. Hắn mỉm cười một cách hài lòng nhưng vẫn muốn đùa anh một chút.

"Triệu Du tắm đi, người anh như vậy em chả muốn đụng vào." Nói xong còn dùng tay đẩy đầu anh ra, cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.

Triệu Du không toại nguyện cho hắn ngược lại còn siết chặt thêm lực của cánh tay, giọng mang theo bất mãn đáp lại: "Đằng nào chả bẩn người. Đằng nào chả tắm lại. Thôi thì xong việc rồi tắm luôn một thể." Rồi kèm theo một nụ hôn nhẹ lên má hắn.

Hắn kéo đầu anh xuống để trán cả hai đụng vào nhau, nhìn thằng vào mắt anh nói: "Nếu đã vậy thì... Triệu Du anh đừng hối hận."

"Điều anh hối hận nhất là không làm việc này sớm hơn." Nói xong anh lập tức lao đến đôi môi hắn mà hôn xuống, phòng ngừa hắn nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa.

Lúc trước vì sợ nhiều vấn đề về anh nên hắn không dám làm gì. Hôm nay Triệu Du đã đề nghị như vậy mà Cù Huyền Tử không đáp ứng thì chẳng phải sẽ làm anh buồn sao? 

Thức ăn đã dâng lên đến tận miệng mà còn từ chối thì có lẽ là do chúng có độc thôi. Nhưng độc này Cù Huyền Tử cam tâm tình nguyện mà chấp nhận thưởng thức hết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com