TruyenHHH.com

Yeu Lai Tu Dau

Vào đêm hai người chia tay, với tính cách của Tiêu Chiến thì Nhất Bác cũng biết là anh sẽ đứng mãi ở đó, vì thế mà cậu đã gọi điện thoại cho Hải Khoan rồi nhờ anh ta đến nhà của Tiêu Chiến.

Khi biết Tiêu Chiến bị sốt, Nhất Bác vô cùng lo lắng, cậu muốn chạy đến bên cạnh anh, nhưng bản thân lúc đó lại đang nằm trong viện để truyền thuốc. Khi biết Tiêu Chiến vì mình mà bỏ bê công việc, chìm ngập trong men rượu, Nhất Bác đã nén lại sự đau đớn mà viết một bức thư, sau đó nói Phồn Tinh nghĩ cách mang đến cho Tiêu Chiến đọc, với hi vọng anh sẽ từ bỏ và thôi đau buồn vì cậu. 

Hàng ngày Phồn Tinh đều kể cho Nhất Bác nghe về những gì Tiêu Chiến làm, kể cho cậu nghe ngày hôm đó anh đã trải qua những cung bậc cảm xúc ra sao, đó là tất cả niềm vui mà Nhất Bác có được khi điều trị trong bệnh viện. 

Khi nghe Phồn Tinh nói Tiêu Chiến cùng Dương Dung sẽ đi chợ hoa, Nhất Bác nhờ Hải Khoan đưa mình ra ngoài, nhưng thực chất là cậu muốn được nhìn thấy Tiêu Chiến, muốn được nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của anh khi ở bên cạnh người phụ nữ đó, chỉ cần anh hạnh phúc với người ấy thì cậu có thể yên tâm mà từ bỏ được rồi. Thế nhưng khi Nhất Bác quay người rời đi đã bị Tiêu Chiến nhìn thấy, vốn dĩ tưởng như mọi chuyện cứ vậy mà kết thúc, nhưng nỗi đau cho cả hai dường như mới bắt đầu.

[....]

Sáng hôm sau Nhất Bác tỉnh dậy, thấy Tiêu Chiến đang gục đầu ở bên cạnh, cậu vừa vui vừa đau lòng. Nước mắt chảy xuống, Nhất Bác tự hỏi không biết phải làm thế nào với người đàn ông này đây? Vừa mới đưa tay chạm lên khuôn mặt mệt mỏi của Tiêu Chiến, anh liền thức dậy.

"Em tỉnh rồi sao? Còn đau ở đâu không?" 

Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến mỉm cười, khẽ lắc đầu. Đúng lúc đó Hải Khoan cùng hai cô y tá đi vào, họ nói Tiêu Chiến cần ra bên ngoài để họ kiểm tra cho Nhất Bác. Không còn bị kích động như hôm qua, anh ngoan ngoãn hợp tác để y tá kiểm tra bệnh tình cho người yêu nhỏ.

Hải Khoan lấy một cốc cafe cho Tiêu Chiến, anh ta nói ca phẫu thuật sẽ diễn ra trong ba ngày tới. Tiêu Chiến hỏi Hải Khoan, liệu rằng ca phẫu thuật có xác xuất cao hay không? Thì Hải Khoan chỉ im lặng lắc đầu, một lúc sau mới nói, tuy xác xuất không cao, nhưng còn hơn là để Nhất Bác phải chịu đựng dày vò vì đau đớn.

Sau khi Nhất Bác ăn sáng bằng cháo mà Phồn Tinh mang tới, Tiêu Chiến hỏi cậu có muốn ăn gì, hay làm gì nữa hay không? Nhất Bác nói muốn được anh đưa ra ngoài dạo chơi. 

Hải Khoan nói, đối với những người bị u não, nếu tinh thần tốt và lạc quan sẽ giúp bệnh tình khá hơn. Nhưng từ lúc chia tay với Tiêu Chiến, tinh thần của Nhất Bác hoàn toàn suy sụp lại còn hay lo nghĩ, chính vì điều này mới khiến bệnh tình của cậu trở nặng nhanh như vậy.

Tiêu Chiến nói với Hải Khoan là muốn đưa Nhất Bác đi ra vùng ngoại ô cho khuây khỏa, Hải Khoan nói chỉ cần đừng vận động mạnh và uống thuốc đúng giờ thì sẽ không có chuyện gì đáng lo ngại. Ba mẹ Vương cũng muốn tinh thần của Nhất Bác được thoải mái trước khi làm phẫu thuật, nên họ cũng đồng ý để Tiêu Chiến đưa cậu đi.

Ngồi trên xe Nhất Bác tựa đầu vào vai Tiêu Chiến, sau đó thao thao bất tuyệt về mọi chuyện. Cậu kể khi còn ở paris với ngoại thì thường theo ngoại đến một vùng quê ở Provence. Ở đó bà ngoại của cậu đã dựng lên một trại trẻ mồ côi, nằm ngay sát một cánh đồng hoa oải hương rộng lớn, và những đứa trẻ ở đó đều được nuôi dưỡng và lớn lên trong tình yêu thương. Nhất Bác rất thích ở đó, thích được hít hà mùi hương hoa và cùng vui đùa với đám trẻ trên cánh đồng hoa tím rực rỡ.

[.....]

Tiêu Chiến đưa Nhất Bác tới vùng ngoại ô, cách trung tâm Bắc Kinh khoảng bốn mươi cây số. Họ thuê một căn nhà nhỏ, cùng nhau đi tản bộ và hít thở không khí trong lành. 

Từ lúc tới đây Nhất Bác chưa từng bị phát bệnh, cũng có thể do khi ở bên cạnh Tiêu Chiến, tâm trạng thoải mái khiến bệnh tình của cậu tốt lên. Sau khi ăn tối, hai người lên trên gác mái và ngồi đó ngắm sao, Nhất Bác được Tiêu Chiến ôm chặt trong lòng, giống như anh sợ cậu sẽ tuột mất khỏi tay mình.

"Chiến ca, anh thử nói xem, khi con người ta chết đi rồi sẽ biến thành ngôi sao nào?"

"Anh không biết"

"Anh ngốc thật, họ sẽ biến thành ngôi sao to nhất ấy"

"Vậy sao?"

"Chiến ca"

"Ừ, anh đây"

"Anh sẽ quên em chứ?"

Tiêu Chiến chững lại vì câu hỏi của Nhất Bác, khẽ siết chặt lấy vòng tay đang ôm cậu, anh khẽ nói, "Ừ, nếu em rời xa anh thì anh sẽ quên em"

Nhất Bác cảm thấy sống mũi cay cay, đôi mắt rưng rưng đỏ khi nghe thấy lời nói đùa của Tiêu Chiến, nhưng trên hết là vì cậu đau lòng, cậu không muốn để lại một mình anh trên thế giới này. Nếu Tiêu Chiến đang hạnh phúc và vui vẻ thì cậu còn có thể an tâm, nhưng anh lại đang ở đây, ngay bên cạnh cậu thì làm sao cậu có thể an lòng mà rời đi được.

Giọng nói của Tiêu Chiến nghẹn ngào, anh đang cố kìm nén để mình không khóc, "Nhất Bác, anh sẽ không để em đi, không để em rời khỏi anh đâu, thế nên em đừng nghĩ đến việc tìm cách trốn khỏi anh"  

Nhất Bác ngồi thẳng dậy, mang hai tay ôm lấy khuôn mặt của Tiêu Chiến, cậu nhìn anh rồi nở một nụ cười thật đẹp và ngọt ngào.

"Tiêu Chiến, anh đừng như vậy. Nhìn em này, em sẽ không rời bỏ anh, cho dù em không còn sống thì em vẫn sẽ luôn dõi theo anh, giống như vì sao trên bầu trời kia vậy, anh sẽ không cô đơn đâu. Hứa với em, anh phải sống thật tốt và phải hạnh phúc"  

"Nhất Bác à, anh không thể... anh... anh không thể sống khi không có em, xin em đừng rời bỏ anh"  

Nước mắt cố gắng kìm nén đã rơi xuống, Tiêu Chiến khóc nấc lên những tiếng thật nhẹ, nhưng cũng đủ để bóp nghẹn trái tim nhỏ bé của Nhất Bác.

"Đừng khóc, hãy nhìn em đi, em vẫn ở đây, vẫn ở bên cạnh anh. Chiến à, em yêu anh, em yêu anh hơn tất cả mọi thứ, vì vậy hãy hứa với em, xin anh hãy hứa vì em mà phải mạnh mẽ, vì em mà phải sống thật tốt, sống hạnh phúc luôn cả phần của em nữa, có được không?" 

Nhất Bác nói dứt lời thì áp môi lên môi của Tiêu Chiến, từng nụ hôn nhẹ nhàng, run rẩy cuốn vào nhau. Anh ôm chặt lấy cậu rồi kéo nụ hôn vào sâu hơn, nụ hôn sau bao ngày tháng xa cách, nụ hôn kèm theo những giọt nước mắt mặn chát và đau đớn.

Hai người đã hứa với nhau rằng sẽ không ai được khóc nữa, họ muốn lưu giữ lại trong trái tim một khoảng thời gian cuối cùng hạnh phúc và đẹp đẽ nhất. Tiêu Chiến đưa Nhất Bác đi ngắm cảnh rồi chụp ảnh ở khắp mọi nơi, anh đưa cậu đi ăn, đi mua sắm những gì mà cậu muốn.

Đêm cuối cùng của hai người trước khi quay trở về, Nhất Bác đã trốn vào nhà vệ sinh rồi khóc nức nở. Tiêu Chiến hoàn toàn không ngủ, anh đi đến đứng trước cửa phòng vệ sinh rồi ngồi thụp xuống ở bên ngoài, mang tay bịt lấy miệng của mình để ngăn không cho tiếng khóc phát ra. Một người phía trong, một người bên ngoài, nhưng cả hai đều mang chung một nỗi đau.

Nghe thấy tiếng xả nước, Tiêu Chiến vội vã chạy về nằm lại lên giường, mang tay lau đi những dòng nước mắt trên mặt rồi quay lưng nhắm mắt lại. 

Nhất Bác mở cửa nhẹ nhàng bước ra, cậu tiến đến nằm cạnh Tiêu Chiến, đang muốn đưa tay vuốt tóc anh thì bất chợt Tiêu Chiến xoay người lại ôm chặt lấy cậu

"Chiến à, em rất sợ, em sợ lắm, em sợ mình sẽ không vượt qua được, em phải làm sao đây? Em, em khuông muốn anh quên em.... em..."  

Nhất Bác bị xúc động mạnh khi nói ra những lời này với Tiêu Chiến, cậu đã tự động viên mình, tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ, nhưng khi nhìn thấy anh thì mọi cố gắng đó đều biến mất. Nhất Bác sợ phải xa Tiêu Chiến, sợ rằng ngày mai, khi cánh cửa phòng phẫu thuật khép lại cậu sẽ không bao giờ được nhìn thấy anh nữa. Nỗi sợ hãi đó cứ bao vây lấy toàn bộ tâm trí của Nhất Bác.

"Nhất Bác, ngoan nào, đừng kích động như vậy, em sẽ không sao đâu, hãy tin Hải Khoan, anh ấy là bác sĩ giỏi nhất thế giới mà, phải không? Anh ấy sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu" 

Tiêu Chiến nén hết nỗi đau vào sâu trong lòng, lúc này đây anh không được phép gục ngã, nếu anh cũng gục ngã, yếu đuối thì sẽ chỉ càng làm Nhất Bác đau đớn hơn. Tiêu Chiến đã kỹ nghĩ rồi, nếu ngày mai có chuyện gì xảy ra, cùng lắm anh cũng sẽ đi theo Nhất Bác, sẽ không thể để cậu cô đơn một mình được.

Tiêu Chiến đưa Nhất Bác trở lại bệnh viện, mọi người đã tập trung sẵn trong phòng bệnh. Nhất Bác cúi chào ba mẹ Vương rồi theo Hải Khoan vào phòng để chuẩn bị công tác cho ca phẫu thuật. 

Mọi việc hoàn tất, Nhất Bác được các y tá để nằm lên băng ca rồi đẩy vào trong phòng phẫu thuật. Trước cửa phòng mọi người đều tập trung ở đó, họ nhìn Nhất Bác với ánh mắt đau lòng và lo lắng. Ba mẹ Vương sau khi động viên con trai nhỏ của mình liền lùi lại phía sau, Tiêu Chiến đi đến rồi mỉm cười với Nhất Bác.

"Anh sẽ ở đây chờ em, được chứ? Em phải mạnh mẽ lên"

"Em yêu anh...."  

Nhất Bác lại khóc rồi, cậu chỉ cần nhìn thấy Tiêu Chiến thôi là lại không tự chủ được cảm xúc. Có lẽ trước giờ cậu đã dựa dẫm vào anh quá nhiều, nên chỉ cần là anh thì cậu sẽ trở nên yếu đuối.

"Nhất Bác đừng khóc, ngoan nào, rất nhanh thôi rồi em sẽ khỏi bệnh mà"  

Tiêu Chiến lên tiếng an ủi Nhất Bác, đặt vào tay cậu hai chiếc móc khóa gắn hai nửa trái tim, anh nói đến khi nào ca phẫu thuật kết thúc thì hãy trả lại một chiếc cho anh. Nhất Bác mỉm cười gật đầu, chiếc băng ca cứ thế được đẩy vào trong phòng tiến hành phẫu thuật.

Ca phẫu thuật diễn ra không được như mong đợi, mỗi lẫn cánh cửa mở ra là mỗi lần tim của Tiêu Chiến lại ngừng đập. Những lời nói như huyết áp đang giảm, kích điện rồi bổ sung máu gấp đều như những tiếng sét đánh xuống đầu anh, tai mỗi lúc một ù đi, chân hoàn toàn mất đi cảm giác mà cứ chùn dần xuống.

Khoảng mười giờ sau, đèn báo trên cửa phòng phẫu thuật vụt tắt, Hải Khoan đi ra với sự mệt mỏi và đau đớn trên khuôn mặt.

"Anh, cuộc phẫu thuật thành công phải không?" 

Tiêu Chiến chạy tới nắm lấy hai bả vai của Hải Khoan gấp gáp hỏi, ngay sau đó hai cánh tay buông thõng rơi xuống bên dưới khi nhận được cái lắc đầu của anh ta.

Mẹ Vương đã hét lên rồi ngất xỉu tại chỗ, cha Vương nén lại nỗi đau dìu mẹ Vương đến phòng hồi sức. Trước khi đi, ông dặn dò Phồn Tinh hãy giúp ông chuẩn bị hậu sự cho Nhất Bác thật tốt.

Tiêu Chiến ngồi bệt xuống dưới nền đất, miệng lẩm bẩm hai chữ không đúng. Đến khi chiếc băng ca được đẩy ra, tận mắt nhìn thấy người trên đó trùm khăn trắng kín mặt anh mới vội vàng đứng bật lên.

"Ai cho phép các người kéo khăn che kín em ấy như thế? Các người làm thế thì sao em ấy có thể thở được. Mau kéo xuống, kéo xuống cho tôi"  

Tiêu Chiến lao đến muốn giật chiếc khăn trắng xuống, nhưng hai vệ sĩ cũng Phồn Tinh đã kéo anh lại. Hải Khoan đi đến trước mặt Tiêu Chiến quát lên.

"Tiêu Chiến, cậu bình tĩnh lại đi. Em ấy đã đi rồi, cậu đừng làm loạn nữa"  

"Anh im đi. Anh nói dối, đó không phải là em ấy, đó không phải Nhất Bác của tôi. Em ấy đã hứa rồi.... em ấy đã nói sẽ không rời khỏi tôi. Là các người, chính các người đã hại chết em ấy, hại chết Nhất Bác của tôi"  

Tiêu Chiến gào khóc, lúc này anh hoàn toàn không biết bản thân đang nói những gì.

Từ trên băng ca, một bàn tay rơi thõng xuống, từ trong bàn tay đó lại rơi ra hai chiếc móc khóa mà Tiêu Chiến đã đưa cho Nhất Bác trước khi cậu được đưa vào phòng phẫu thuật. Tiêu Chiến vùng ra khỏi hai người vệ sĩ, chạy tới nhặt lên hai chiếc móc khóa rồi ngắm nhìn thật kĩ. Nắm chặt hai chiếc móc khóa trong tay, anh ôm vào lồng ngực, ngước mắt nhìn theo chiếc băng ca đang được đưa đi, Tiêu Chiến hét lên, "Nhất Bác.... Nhất Bác à"

"Khoan ca, làm ơn, hãy làm ơn cho em được nhìn Nhất Bác, em muốn được gặp em ấy, em không thể để em ấy đi như vậy được. Anh à, làm ơn để em nhìn Nhất Bác đi, xin anh đấy..." 

Tiêu Chiến khuỵa hai gối xuống cầu xin Hải Khoan, nhưng anh ta nói Nhất Bác không muốn để Tiêu Chiến nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt của mình, cậu chỉ muốn anh lưu giữ lại những hình ảnh xinh đẹp của mình mà thôi.

"Anh xin lỗi, anh sai rồi Nhất Bác à, đáng lẽ anh không nên đưa em về đây, đáng lẽ anh phải đưa em đi thật xa, đi đến nơi nào đó chỉ có hai chúng ta mà thôi. Là anh đã hại em rồi, chính anh đã giết chết em rồi. Nhất Bác à, xin em.... Nhất Bác"  

Tiếng gào thét và tiếng khóc thê lương của Tiêu Chiến khiến những người có mặt ở đó không tránh khỏi xúc động, bọn họ có thể cảm nhận được anh đang phải chịu đau đớn đến mức nào khi Nhất Bác rời đi.

Tang lễ của Nhất Bác diễn ra trước tết nguyên đán mấy ngày, vậy nên nó rất nhanh chóng được hoàn thành. Mẹ Vương hoàn toàn suy sụp trước sự ra đi của đứa con bé bỏng, Vương Hạo Hiên vì bận công tác bên nhật đã không thể về kịp tang lễ của em trai, phải sau tang lễ gần một tháng thì anh ấy mới quay trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com