TruyenHHH.com

Yeu Lai Tu Dau

Đêm Noel hơn 2 năm về trước

"Chúc mừng giáng sinh, Chiến Ca"

"Cám ơn em, bảo bối. Giáng sinh vui vẻ"

"Đây là quà của em...."  

Nhất Bác cầm trên tay một quả cầu tuyết hoàng tử bé, cậu dùng hai bàn tay của mình nâng nó lên trước mặt của Tiêu Chiến, nhưng khi anh vừa đưa tay ra, chưa kịp nhận lấy nó thì cậu đã buông hai bàn tay để quả cầu tuyết cứ vậy mà rơi xuống nền đất vỡ tan.

Tiêu Chiến cầm lấy hai bàn tay vẫn dừng lại trên không trung của Nhất Bác, liên tục nói lời xin lỗi với cậu.

"Nhất Bác, anh xin lỗi, tại anh bất cẩn quá, đừng giận anh nhé"  

"Không sao đâu. Chiến ca, mình... mình chia tay đi"

"Thôi nào, bảo bối, đừng đùa như vậy, anh không thấy vui đâu"

"Chiến ca, em không đùa, em là đang nói nghiêm túc, em thấy mệt mỏi quá, em muốn dừng lại"

"Tại sao?"

"Anh biết mà, quả cầu tuyết đó chính là món quà sinh nhật anh tặng em, anh nói với em tình yêu của anh dành cho em đều chứa đựng hết trong đó, giờ nó vỡ rồi, vậy là tình yêu của anh với em cũng không còn nữa"

"Không phải như vậy. Lúc đó... Lúc đó anh chỉ nói vậy thôi, em biết anh muốn làm em vui mà. Em biết..." 

Tiêu Chiến ôm lấy Nhất Bác, sau đó dùng hết sức bình tĩnh để giải thích nhưng cậu không muốn nghe, vậy nên đã cắt lời

"Vậy là lúc đó anh chỉ muốn làm em vui nên đã nói dối? Tình yêu của anh không có ở trong quả cầu tuyết, như vậy giữ lại nó cũng chẳng có ích gì"

"Chiến ca, em xin lỗi, em không còn yêu anh nữa, em mong anh có thể tìm được một người tốt hơn em, một người xứng đáng với anh hơn em. Vậy nhé, tạm biệt anh"  

Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến ra, cậu mỉm cười nhìn anh sau đó quay lưng đi mà không hề quay đầu lại thêm một lần nào.

Tiêu Chiến chết lặng tại chỗ, ánh mắt cứ vậy mà dõi về hướng của người đã đi khuất. Anh không khóc, không la hét, không đuổi theo mà chỉ im lặng đứng nguyên ở đó. 

Trời mỗi lúc càng lạnh hơn, tuyết cũng rơi nhiều hơn nhưng Tiêu Chiến vẫn đứng ở nơi đó qua hết một đêm. Trời gần sáng, lê từng bước chân nặng trĩu về nhà, đi vào trong phòng nằm xuống chiếc giường, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ

"Chiến ca, em yêu anh"

"Chiến ca, sau này chúng ta phải kết hôn nhé"

"Chiến ca, em không thích anh quá quan tâm tới người khác đâu"

"Chiến ca, mình chia tay đi"

Tiêu Chiến tỉnh dậy khi trời bắt đầu trở tối, mồ hôi ướt đẫm hết cả chiếc áo trên người. Đang muốn bước xuống giường thì một cơn choáng váng ập đến, cả người rơi lại xuống chiếc giường bất tỉnh. 

Nửa đêm Tiêu Chiến tỉnh dậy, nhìn thấy Hải Khoan đang ở trong nhà mình thì cảm thấy ngỡ ngàng. Chưa cần Tiêu Chiến lên tiếng hỏi, Hải Khoan đã giúp anh giải đáp thắc mắc. Anh ta cầm một móc khoá có nửa hình trái tim giơ lên, lắc lư trước mắt Tiêu Chiến 

"Nhất Bác đưa nó cho anh, nhờ anh mang trả chú giúp cậu ấy"

Tiêu Chiến nhận lấy chiếc móc khoá từ Hải Khoan thì bật cười thành tiếng, điệu cười chua chát kèm theo nước mắt mặn đắng. Vậy là thực sự đã kết thúc rồi, anh vẫn cứ ngỡ đó chỉ là một cơn ác mộng ban nãy mà thôi. 

Lấy trên tủ đầu giường một chiếc móc khoá khác, ghép hai móc khoá với nhau tạo thành một trái tim hoàn chỉnh. Chiếc móc khoá đôi này là món quà sinh nhật của Nhất Bác, nhưng ý nghĩa của nó là gì thì cậu hoàn toàn không nói cho Tiêu Chiến nghe.

Hải Khoan đi đến bên cạnh vỗ nhẹ vào vai như muốn an ủi Tiêu Chiến, "Lúc anh vào nhà thì thấy chú sốt cao, giờ thì ổn rồi. Thuốc anh để ở tủ đó, cháo cũng đã nấu xong, ăn đi rồi hãy uống thuốc. Vậy nhé, anh phải về bệnh viện đây, hôm nay trực đêm." 

[....]

Hải Khoan là anh họ của Tiêu Chiến, là một vị bác sị đa khoa tài năng của bệnh viên XZ, đã có rất nhiều các bệnh viện nổi tiếng ở nước ngoài mời Hải Khoan về làm cho họ, nhưng không biết vì lí do gì mà anh ta nhất mực muốn ở lại XZ để cống hiến.

Tiêu Chiến là tổng giám đốc của công ty thiết kế Zsww, còn Nhất Bác là trưởng phòng của khoa thiết kế trang phục trẻ em. Tiêu Chiến hơn Nhất Bác sáu tuổi, họ đã gặp nhau trong một buổi triển lãm tranh của các hoạ sĩ nhí. Sự ngây thơ, trong sáng và sự năng động tuổi trẻ của Nhất Bác đã thu hút Tiêu Chiến ngay từ ánh nhìn đầu tiên, ngay sau đó, cậu bạn nhỏ đã trở thành mục tiêu theo đuổi của tổng giám đốc công ty thiết kế vô cùng nổi tiếng.

Nhất Bác cũng là một cậu ấm con nhà giàu, nhưng vì đam mê của mình nên cậu đã để cho anh trai là Vương Hạo Hiên kế nghiệp cha, còn bản thân dọn ra ngoài sống tự lập. Cuộc gặp gỡ định mệnh ấy đã khiến cho hai người gắn kết với nhau, ngỡ tưởng như tình yêu của họ không có gì có thể chia cắt, vậy mà giờ đây người muốn buông bỏ lại chính là người có nhiều hứa hẹn nhất trong mối tình này.

[....]

Tiêu Chiến xé tan đơn xin nghỉ việc của Nhất Bác, sau đó lạnh lùng nói với cậu, "Tôi không cho phép cậu nghỉ việc khi cậu chưa hoàn thành xong công việc của mình."

"Em đã bàn giao lại toàn bộ công việc cho người khác rồi, em chắc chắn sẽ không xảy ra sai xót gì, mong tổng giám đốc duyệt đơn xin nghỉ việc của em"

"Tôi dựa vào đâu để tin cậu đây? Nếu sau khi cậu đi, dự án xảy ra vấn đề gì tôi biết cho người tìm cậu ở đâu? Tôi không đồng ý, hãy quay về hoàn thành hết toàn bộ công việc, sau đó tôi sẽ để cậu đi. Ra ngoài"

Nhất Bác cúi người lặng lẽ đi ra bên ngoài. Chỉ vì lúc trước cậu bị Tiêu Chiến lừa nên đã đưa hộ chiếu và chứng minh nhân dân của mình cho anh để làm giấy tờ đảm bảo khi vào công ty làm việc. Lúc bị Tiêu Chiến theo đuổi, nhiều khi Nhất Bác đã nghĩ cách lấy lại giấy tờ của mình sau đó chạy trốn khỏi anh, thế nhưng đều bị phát hiện.

Nhất Bác quay về phòng làm việc, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cậu, Phồn Tinh lo lắng hỏi, "Tiểu Bác, cậu có sao không?" 

Phồn Tinh là bạn thanh mai trúc mã của Nhất Bác, cũng theo học ngành thiết kế. Nhờ mối quan hệ của cậu với Tiêu Chiến nên Phồn Tinh cũng được ăn theo mà vào làm ở cái công ty danh tiếng này. Một phần Nhất Bác không thể tự ý rời đi cũng vì cậu ấy, Tiêu Chiến từng nói, nếu Nhất Bác tự ý rời khỏi thì Phồn Tinh cũng sẽ bị đuổi việc theo. Gia cảnh của Phồn Tinh không được như Nhất Bác, vốn dĩ cha mẹ của Phồn Tinh là người làm cho gia đình cậu, nhưng sự thật này Nhất Bác luôn giấu mọi người, cậu nói Phồn Tinh là anh họ của mình.

"Đừng lo, tôi không sao. Đi thôi, chúng ta quay lại làm việc tiếp nào, đêm nay tôi lại phải tăng ca nữa rồi"

"Không được đâu, sức khoẻ của cậu...."

Nhất Bác quay ngoắt lại, cắt ngang lời của Phồn Tinh, "Tiểu Tinh, đây là công ty, cẩn thẩn một chút"

Tiêu Chiến ở lại công ty đến đêm muộn mới ra về, khi đi ngang qua phòng thiết kế vẫn thấy còn ánh đèn thì đột nhiên dừng lại. Anh nhìn qua khe rèm cửa, thấy Nhất Bác vẫn đang cặm cúi vẽ vẽ rồi lại tẩy xoá, trong lại dâng lên một sự chua xót. Nhìn đồng hồ trên tay đã gần hai giờ sáng, vậy mà cậu bạn nhỏ vẫn cố gắng hoàn thành công việc. Tiêu Chiến cười khổ, không lẽ Nhất Bác muốn rời khỏi anh đến mức vậy sao? Cậu thực sự không muốn nhìn thấy anh, ghét sống chung trong một không gian với anh đến mức phải tự hành hạ bản thân như vậy sao? Nắm tay bỗng nhiên siết lại thật chặt, Tiêu Chiến quay lưng rời đi.

Ngày hôm sau

Vừa đến công ty, Tiêu Chiến đã tới ngay phòng thiết kế thời trang trẻ em, anh mở cửa đi vào rồi gọi tên Nhất Bác ầm ĩ. Sự tức giận của anh cũng khiến những nhân viên ở đó hoảng sợ. 

Nhất Bác đang rửa tay, nghe thấy tên mình được nhắc đến liên tục thì vội vàng chạy ra ngoài, "Tổng giám đốc? Có ....."

Không để Nhất Bác hỏi hết câu, Tiêu Chiến ném xấp giấy vào người cậu rồi lớn tiếng quát, "Cậu làm cái quái gì thế hả? Bên đối tác trả lại những bản thiết kế này, họ nói những bản thiết kế thực sự quá tệ, còn nói nếu không làm được theo yêu cầu thì phải bồi thường gấp mười lần tiền ký kết hợp đồng. Có phải cậu muốn công ty của tôi bị phá sản không hả?" 

"Tổng giám đốc, chuyện này.... Chẳng phải những mẫu thiết kế này đã được bên đó duyệt hết rồi hay sao?"  

Nhất Bác nhặt những bản thiết kế lên kiểm tra một lượt, cậu nhớ rõ ràng vào buổi họp cách đây một tháng với các cổ đông bên "Trường mẫu giáo quốc tế ngôi sao nhỏ", đã có sự thống nhất hết rồi, giờ họ lại nói là không vừa ý, chuyện này chắc chắn là có ẩn tình.

"Ý cậu nói là tôi đang gây khó dễ cho cậu phải không? Cậu nghĩ cậu là ai, Vương Nhất Bác?"

"Tôi không có ý đó, xin lỗi tổng giám đốc, tôi sẽ làm lại"  

Nhất Bác không muốn đôi co với Tiêu Chiến, đành nhận lỗi về mình. Điều này càng khiến anh thêm tức giận.

"Tôi hạn cho cậu trong một tuần phải hoàn thành xong tám bản thiết kế này, nếu không cậu sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn với bên đối tác"

"Tổng giám đốc, anh làm vậy có quá đáng không? Tám bản thiết kế này là cả nhóm thiết kế chúng tôi đã làm trong thời gian nửa tháng, vậy mà bên đối tác còn không vừa ý, giờ anh đòi cậu ấy phải làm trong vòng một tuần, không phải muốn bức chết người khác sao? Huống hồ Tiểu Bác còn đang..."

"Tiểu Tinh....", Nhất Bác hét tên Phồn Tinh khiến mọi người trong phòng giật nảy mình.

Tiêu Chiến gằn giọng hỏi, "Cậu ấy làm sao?"

"Tổng giám đốc, xin anh cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành đúng thời hạn"

Tiêu Chiến bỏ qua lời nói của Nhất Bác, quay sang lớn tiếng với Phồn Tinh, "Tôi hỏi Nhất Bác làm sao?"

"Tiểu Bác... cậu ấy... cậu ấy đã làm hết sức mình cho những bản vẽ đó. Tôi... tôi chỉ muốn nói vậy thôi"

"Các người muốn thử sức kiên nhẫn của tôi phải không? Được rồi, nếu cậu mà không hoàn thành trước thời hạn mà tôi đưa ra, tôi sẽ cho giải tán phòng thiết kế này" 

Nói xong Tiêu Chiến quay lưng rời đi.

Phồn Tinh thấy Nhất Bác chạy vào phòng vệ sinh liền nhanh chân đuổi theo, đứng chờ ở bên ngoài, thấy Nhất Bác đang nôn thốc nôn tháo, kèm theo những tiếng ho khan thì lo lắng hỏi, "Tiểu Bác à, cậu ổn chứ?"

Nhất Bác khó nhọc trả lời, "Tôi không sao"

[...]

Từ hôm đó, ngày nào Nhất Bác cũng phải tăng ca đến đêm muộn, có những hôm cậu còn thức trắng đến sáng chỉ để kịp hoàn thành những mẫu thiết kế đồng phục cho "Trường mẫu giáo quốc tế ngôi sao". Nhất Bác không biết hai vị cổ đông của trường mẫu giáo đó chính là Dục Thần và Tuyên Lộ, một người là chị họ của Tiêu Chiến, còn một người là bạn thân của anh. Sự thật đúng như những gì cậu từng nói, những bản thiết kế đó hoàn toàn đều ưng ý của họ, nhưng chỉ cần một câu nói của Tiêu Chiến thì những bản thiết kế đều trở thành những tờ giấy nháp bỏ đi mà thôi.

Từ khi tăng ca, Nhất Bác luôn có Phồn Tinh làm bạn đồng hành, ngoài ra còn có sự xuất hiện của một người nữa, nhưng cậu sẽ không bao giờ biết. Tiêu Chiến vẫn thường đứng bên ngoài hành lang quan sát Nhất Bác, anh làm cậu khổ sở thì cũng như tự làm chính bản thân mình khổ. Nhưng biết phải làm sao khi anh không muốn cậu rời khỏi tầm mắt của anh, vì không muốn Nhất Bác rời đi nên Tiêu Chiến luôn tìm cách để bắt ép cậu ở lại, cho dù cậu có hận hay ghét anh cũng được, chỉ cần vẫn còn có thể nhìn thấy người thì dù có làm nhiều việc bỉ ối hơn Tiêu Chiến vẫn cam tâm tình nguyện

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com