TruyenHHH.com

Yêu Hay Hận [ T.O.P - KRYSTAL ]

23 - Sống cùng anh

Topstalcouple

Krystal không thể xác định mối quan hệ giữa cô và Seung Hyun dù hai người đã có sự đụng chạm thân mật nhất. Liệu cô và anh có phải người yêu? Nhưng anh thậm chí chưa từng bày tỏ tình cảm với cô.

Đúng là công việc dù khó khăn đến mấy cũng dễ giải quyết hơn vấn đề tình cảm. Nghĩ mãi không ra, Krystal quyết định dồn toàn bộ tinh lực vào công việc. Còn về chuyện tình cảm, khi nào gặp lại Seung Hyun , cô làm rõ cũng chưa muộn. Vấn đề tình cảm không như ý muốn, còn công việc lại vô cùng thuận lợi. Hoạt động quảng cáo của Rosé đạt hiệu quả tốt, lượng tiêu thụ tăng ổn định, sản phẩm được người tiêu dùng tín nhiệm.

Trái ngược với Rosé, hoàn cảnh của Secret tương đối tồi tệ. Sự kiện YG và Secret đụng nhau về ý tưởng và sản phẩm giống nhau gây ầm ĩ trong dư luận. Krystal nghe nói, bố cô nổi trận lôi đình, tức giận đến mức phải nhập viện. Cổ phiếu của của tập đoàn cũng bị ảnh hưởng, giảm giá trong mấy ngày liên tiếp.

Dì Lee khuyên Krystal tới bệnh viện thăm Park Dong Hwan . Cô viện cớ công việc bận rộn, từ chối mấy lần. Đối với Park Dong Hwan , Krystal từ lâu đã không còn lời nào để nói. Dù gì cô cũng đã mang tiếng bất hiếu, bất hiếu thêm một lần cũng chẳng sao.

Nghe nói Ji Yeon đang điều tra xem khâu nào xảy ra vấn đề. Cả nhóm nhân viên Secret tạm thời nghỉ ngơi. Bởi YG công bố bộ sản phẩm kem lót 2ne1 sớm hơn Secret ba phút nên động thái của dư luận hoàn toàn có lợi cho YG . Trong khi đó, tập đoàn bên cô đã đổ một khoản tiền cực lớn vào dự án này, vì vậy đối với tập đoàn Park , việc giải quyết khủng hoảng có thể nói là một trận quyết chiến sống còn.

Việc hợp tác giữa Rosé và Wu Dragon  dần đi vào quỹ đạo. Sau buổi họp báo, lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Park đều không ra mặt nên rất nhiều phóng viên chặn đường Krystal khi cô tới trụ sở của Wu Dragon dự cuộc họp.

Krystal đã bị phóng viên chặn đường mấy lần, lần nào cô cũng im lặng. Đến lần thứ năm bị đám phóng viên bao vây ở bên ngoài tòa nhà Wu Dragon , cuối cùng Krystal cũng không chịu nổi, lên tiếng tuyên bố: “Tuy Rosé và Secret đều thuộc tập đoàn Park nhưng từ trước đến nay, hai nhãn hiệu có ranh giới rõ ràng, không liên quan đến nhau”. Nói xong, cô liền đi thẳng.

Hôm nay, cô có cuộc họp với người phụ trách của Wu Square vào lúc mười giờ, bây giờ đã là chín giờ năm mươi lăm phút, cô không muốn đến muộn vì đám phóng viên này.

Thế nhưng cánh phóng viên khó khăn lắm mới bắt được lúc Krystal chịu mở miệng, đời nào bọn họ tha cho cô. Krystal bị vây quanh, không thể tiến vào tòa nhà Wu Dragon .

“Jung tiểu thư, nghe nói bên YG định kiện tập đoàn Park tội ăn cắp bản quyền, nhà phân phối ở Bắc Mỹ là Johnny Weir định rút hợp đồng?”.

Krystal nhìn đồng hồ đeo tay, sắc mặt rất khó coi. “Tôi đã nói Secret và Rosé không liên quan gì đến nhau. Tôi không nắm rõ tin tức về Secret. Cảm ơn các vị!”.

Krystal đã hết sự nhẫn nại, cô đanh mặt, rảo bước. Mười mấy phóng viên bao vây, chặn đường cô. Người trợ lý định giúp Krystal mở đường, nhưng vì là cô gái có thân hình nhỏ bé nên cô ấy nhanh chóng bị đám phóng viên đẩy sang một bên.

“Nghe nói sau sự cố này, Chủ tịch Park rất thất vọng về Park tiểu thư, thậm chí còn tức giận đến mức phải nhập viện. Đồng nghiệp của chúng tôi chụp được ảnh luật sư riêng của chủ tịch Park hai ngày trước thường xuyên ra vào bệnh viện. Có phải Chủ tịch Park muốn sửa lại di chúc hay không?”.

Tiếng phóng viên léo nhéo bên tai, Krystal vẫn không dừng bước. Cô cúi đầu, đi nhanh về phía trước. Trợ lý của Krystal ở bên cạnh không ngừng lặp đi lặp lại: “Phiền các người tránh đường! Tránh đường!”.

Đám phóng viên không những không tránh đường mà còn đưa máy ghi âm đến trước mặt Krystal . Cô bực tức, giơ tay gạt đi. Một tiếng “bụp” vang lên, Krystal cảm thấy đầu óc quay cuồng. Theo phản xạ, cô giơ tay ôm trán.

Chiếc camera của phóng viên nào đó đã đập mạnh vào trán Krystal . Cú đập đau đến mức cô loạng choạng, lùi lại vài bước. Đột nhiên có người đỡ lưng cô, giữ cô khỏi ngã. Krystal đang ôm trán nên không nhìn rõ người vừa đỡ cô. Cô chỉ cảm thấy, một bàn tay của người đó đỡ lưng cô, đưa cô đi về phía trước, bàn tay còn lại che đầu cho cô.

Nhờ sự bảo vệ cẩn thận của người đó, Krystal dễ dàng vượt qua đám phóng viên, đi thẳng vào tòa nhà Wu Dragon . Khi hai bàn tay của người đó rời khỏi người cô, cô mới phát hiện anh ta chính là Kris .

Trong khi Krystal mặt đầy sát khí, Kris chỉ cười cười. “Những tờ báo lớn bây giờ cũng lắm trò, chẳng khác mấy tờ báo lá cải chuyên đăng tin nhảm nhí”.

Krystal quay lại nhìn. Đám phóng viên bị bảo vệ ngăn không cho vào bên trong tòa nhà . Dù cách một lớp cửa kính, bọn họ vẫn không ngừng chụp ảnh, cứ như chỉ cần Krystal  và Kris đi cùng nhau là có thể trở thành tin tức nóng hổi. Krystal định giục Kris lên tầng trên nhưng anh mở miệng trước: “Chúng ta lên đi, còn đứng ở đây nữa, chỉ e cô và tôi sẽ bị bọn họ viết bậy bạ”.

Kris gật đầu, đi vào thang máy. Đến phòng họp chậm năm phút, nhưng vừa đẩy cửa đi vào, cô lập tức ngẩn người. Phòng họp trống không. Trên bàn bày đầy tài liệu và nước uống nhưng trong phòng không một bóng người, cô nghi hoặc đi đến chỗ ngồi.

Phía sau có tiếng mở cửa, Krystal quay đầu, hơi bất ngờ khi thấy người đi vào không phải người phụ trách Wu Square mà là Kris .

“Giám đốc Wu ?”.

Kris đảo mắt qua phòng họp không người, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh đi đến bên cạnh Krystal , bỏ túi thuốc lên bàn. “Tôi bảo họ hoãn cuộc họp mười phút”.

Krystal đang ngồi, thấy vậy liền đứng dậy nhưng Kris nhanh chóng giữ hai vai cô. Cô đành ngồi im.

Kris đứng tựa vào bàn, mở túi thuốc, lấy lọ xịt giảm đau. Anh cúi xuống định giúp nhưng cô vô thức rụt cổ. Thấy phản ứng của cô, Kris giơ tay nâng cằm cô.

Căn cứ vào mối quan hệ của họ hiện nay, cử chỉ của Kris tương đối tùy tiện. Anh cũng ý thức được điều này nên lập tức buông cằm cô, nhưng anh không định để cô tự xử lý vết thương. Anh không chạm vào cổ cô mà hất cằm ra hiệu cô ngẩng đầu lên và nhắm mắt.

Krystal do dự trong giây lát, sau đó cô chọn phản ứng giữ thể diện cho đối phương nhất, tức là nhắm mắt theo ý Kris . Cảm giác mát lạnh và đau buốt cùng xuất hiện, Krystal phải hít một hơi thật sâu mới không nghiến răng. Tuy cô cho rằng mình rất bình tĩnh nhưng bộ dạng của cô vẫn chọc cười Kris . Nghe tiếng cười khẽ, Krystal lập tức mở mắt. Anh đang ở ngay trước mặt cô, khoảng cách rất gần. Khi mắt hai người chạm nhau, Krystal nghiêng đầu né tránh. Góc độ này càng khiến Kris dễ dàng dán miếng băng lên trán cô.

“Cô chịu đựng giỏi thật đấy, trán sưng vù mà vẫn như không có chuyện gì xảy ra”.

Krystal coi đây là một lời khen. Kris đứng tựa vào bàn, hai chân chạm vào đầu gối cô. Krystal hơi xoay ghế quay sang hướng khác, tránh sự tiếp xúc mơ hồ của anh.

Cuộc họp bị hoãn, Krystal chỉ có thể thầm khen trong lòng. Cô thật sự không biết nói chuyện gì, Kris lại không có ý rời đi. Hai người trầm mặc một lúc, điện thoại của anh bỗng đổ chuông.

Krystal tuy không ngẩng đầu nhìn nhưng cô vẫn dỏng tai nghe Kris nói chuyện điện thoại.

Anh chỉ nói một từ: “Ừ!”.

Kris nhanh chóng cúp máy rồi dùng di động lướt web. Krystal còn đang mải ngắm chậu cây cảnh đặt giữa phòng họp, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của anh: “Bọn họ nhanh thật đấy!”.

“Sao thế?”.

Krystal ngẩng đầu, thấy Kris nhếch mép cười nhạt. Anh không giải thích, chỉ nhìn rồi đưa điện thoại đến trước mặt cô.

Krystal đọc nội dung bài báo, cũng cười nhạt.

Hình ảnh Kris giúp Krystal thoát khỏi đám phóng viên đã được đăng trên các trang web thương mại và giải trí. Một động tác bảo vệ đơn giản nhưng ở góc chụp đó, tư thế của hai người trở nên vô cùng mờ ám.

Không chỉ có vậy, họ còn giật tít lớn: Sau khi rơi vào tình trạng nguy cấp,Tập đoàn Park chơi canh bạc cuối cùng: Người thừa kế cặp kè với công tử Wu Dragon .

Cuộc họp lần này có mặt ba bên, gồm đại diện của Wu Dragon ,Rosé và đại lý của Rosé ở các tỉnh. Sau cuộc họp, Krystal bận rộn đi công tác các tỉnh. Mặc dù đã rời khỏi thành phố đầy thị phi nhưng scandal giữa cô và Kris lan truyền với tốc độ chóng mặt. Đi đến đâu cô cũng bị các phóng viên quấy rầy.

Krystal không ngờ một tấm ảnh có thể gây “sóng gió” như vậy, thậm chí nhiều người còn tin đó là sự thật. Krystal tuyệt đối không thừa nhận ánh mắt và vẻ mặt của Kris trên tấm ảnh thể hiện sự quan tâm, lo lắng cho cô như tin tức đã đưa.

Dì Lee ngày nào cũng gọi điện: “Chủ tịch bảo tiểu thư đi công tác về thì đến gặp ông ngay”.

Krystal cất giọng mỉa mai: “Sao thế? Bố cháu từ trước đến nay đều mặc kệ, không quan tâm, không hỏi han tới cháu. Dì đừng nói ông ấy đột nhiên nhớ cháu đấy nhé!”.

“Tiểu thư, tình hình sức khỏe của Chủ tịch không tốt lắm, cô mau về nhà đi. Nếu chuyện của cô và Kris Wu là sự thật, không biết chừng có thể giúp…”.

Dì Lee còn chưa nói xong, Krystal đã cắt ngang: “Dì hãy nói với bố cháu, ông ấy muốn bán con gái là việc của ông ấy, còn cháu không muốn bị đem đi bán”.

Trong thời gian đi công tác, Krystal nhận được vô số cuộc điện thoại cô không muốn nhận. Còn người duy nhất cô muốn nói chuyện lại chẳng gọi cuộc nào. May mà cô bận nhiều việc, buổi tối về đến khách sạn là lăn ra ngủ. Một tuần trôi qua, thời gian rảnh rỗi của cô cộng lại không đến hai tiếng đồng hồ. Trong hai tiếng đó, cô cầm điện thoại, mở danh bạ, tìm tên “Choi Seung Hyun” không biết bao nhiêu lần, có lúc cô do dự hồi lâu, nghiến răng bấm nút gọi nhưng điện thoại chưa kịp kết nối lại tắt đi ngay.

Kết thúc đợt công tác, cuối cùng Krystal cũng có thể về nhà nghỉ ngơi. Nhưng quá trình trở về cũng không đơn giản, cô phải cố tình để lộ tin tức về chuyến bay rồi lại đổi sang chuyến bay khác mới có thể tránh đám phóng viên, về nhà một cách bình an. Mặc dù vậy, Krystal vẫn chưa được nghỉ ngơi vì trán cô vô cùng đau nhức.

Không biết Kris xịt loại thuốc nào lên trán cô mà nó ngày càng sưng. May mà thời gian này được nghỉ ngơi, cô có thể tới bệnh viện kiểm tra. Krystal  không đến bệnh viện bố cô đang nằm mà tới khám ở bệnh viện khác.

Bác sĩ nhanh chóng cho biết, không phải thuốc của Kris có vấn đề mà do gần đây Krystal thường xuyên thức đêm, nghỉ ngơi không điều độ, vết thương không được chăm sóc tử tế nên mới bị đau. Cô lấy thuốc theo đơn của bác sĩ rồi chuẩn bị rời khỏi bệnh viện. Khi đi tới đại sảnh, Krystal tình cờ phát hiện một người ở hành lang đối diện.

Người đó sải bước dài, bóng lưng vô cùng quen thuộc .
Choi Seung Hyun ?
Krystal không chắc chắn nên vội vã đi theo.

Người đàn ông ở phía trước hết rẽ trái rồi rẽ phải, Krystal suýt để mất dấu hai lần. Cuối cùng cô cũng đuổi kịp, đứng nhìn anh đi vào một phòng bệnh.

Đây là khu vực chăm sóc đặc biệt, một tầng chỉ có ba phòng, ngoài hành lang trang trí như khách sạn năm sao, chi phí chắc không rẻ. Nếu không có mùi thuốc khử trùng nồng nặc, Krystal không nghĩ đây là bệnh viện. Cô ngập ngừng tiến lại gần. Qua cửa sổ phòng bệnh, cô chỉ có thể nhìn thấy phòng khách bên trong.

Krystal đứng trước cửa, đang suy nghĩ xem có nên đi vào tìm Seung Hyun không thì nhìn thấy tấm thẻ treo ngoài cửa.

Trên thẻ để tên bệnh nhân: Yang Hyun Suk . CEO của tập đoàn YG … Yang Hyun Suk …

Krystal chết lặng trong giây lát. Đầu óc trống rỗng, cô thẫn thờ đứng đó một lúc lâu. Cuối cùng, không thể kiềm chế hành động theo cảm tính, cô định đẩy cửa đi vào.

Đúng lúc Krystal cầm tay nắm cửa, cánh cửa tự động mở ra. Cô giật mình kinh ngạc, đập vào mắt cô là gương mặt của Seung Hyun, anh đang đứng đối diện cô. Nhìn thấy Krystal ở ngoài cửa, vẻ mặt Seung Hyun hơi tối lại.

Hai người mắt đối mắt, Seung Hyun có phản ứng trước tiên, gương mặt u ám của anh đột nhiên trở nên ấm áp, anh mỉm cười, lên tiếng: “Sao em lại ở đây?”.

Krystal nhíu chặt lông mày, giọng sắc lạnh khác thường: “Câu này tôi nên hỏi anh mới đúng. Tại sao anh lại ở đây?”. Lời chất vấn của cô khiến vẻ mặt Seung Hyun trầm xuống. Anh nhíu mày quan sát cô, có vẻ rất không vui. Sau đó, anh chẳng nói chẳng rằng, kéo tay cô đi vào phòng bệnh.

Krystal bị Seung Hyun lôi đi qua phòng khách, đến bên giường bệnh. Căn phòng bài trí đơn giản, giỏ hoa ở đầu giường tạo cảm giác ấm áp nhưng sắc mặt của Yang Hyun Suk khi nhìn thấy cô đột nhiên lạnh hẳn.

Yang Hyun Suk không nói lời nào. Ánh mắt ông ta dừng lại ở bàn tay Seung Hyun đang nắm tay Krystal . Seung Hyun lên tiếng: “Giám đốc Yang , tôi vẫn giữ ý kiến đó. Tập đoàn Park và YG từ xưa đến nay nước sông không phạm nước giếng. Việc Secret và YG trùng ý tưởng là sự thật không thể thay đổi, nhưng không ai có thể đưa ra chứng cứ chứng minh đối phương ăn cắp bản quyền. Vì danh dự của hai công ty, chúng ta nên mỗi người nhường một bước”.

Yang Hyun Suk trầm tư, ông ta cúi thấp đầu nên không ai nhìn thấy vẻ mặt thật sự của ông ta. Lúc ngẩng lên, vẻ mặt của ông ta vẫn đầy ngạo mạn. “YG chúng tôi công bố sản phẩm trước các cậu. Dư luận đều đứng về phía chúng tôi, việc gì tôi phải nhượng bộ!”.

Seung Hyun trầm ngâm như muốn tìm lời đối đáp. Krystal hết nhìn Seung Hyun lại nhìn Yang Hyun Suk. Bộ dạng tự cao tự đại của Yang Hyun Suk quả thực rất đáng ghét, cô không kìm được cất cao giọng: “Giám đốc Yang , nếu bác không muốn nhượng bộ thì chỉ còn cách “cá chết lưới rách”. Trước khi điều tra ra chân tướng sự việc, chúng tôi sẽ yêu cầu cơ quan chức năng không cho hai bên tung sản phẩm ra thị trường. Một khi kem lót Hoàn mỹ của Secret không thể bán ra ngoài, chúng tôi cũng sẽ khiến 2ne1  bị hoãn vô thời hạn. Tập đoàn Park chúng tôi ít nhất còn có Rosé đang mở ra thị trường mới, liệu YG có thể đấu với chúng tôi hay không, điều này rất khó nói”. Nụ cười ngông cuồng của Yang Hyun Suk vụt tắt, nhưng ngay sau đó ông ta nhếch mép, nhìn Krystal bằng ánh mắt tán thưởng: “Không ngờ một người mới đặt chân vào giới kinh doanh lại có chiêu thâm độc như vậy!”. Ông ta đưa mắt sang Seung Hyun như muốn tìm sự đồng tình, giữa những người đàn ông với nhau: “Lòng dạ đàn bà quả là nham hiểm nhất!”.

Seung Hyun bấm vai Krystal ra hiệu cô thu lại sự sắc sảo vừa rồi. Krystal im lặng nhìn anh, cô đã quen với việc giao quyền phát ngôn cho Seung Hyun . Anh lên tiếng: “Từ trước đến nay, giám đốc Yang luôn quan tâm đến toàn cục, chúng tôi tin ông sẽ không để sự việc phát triển đến mức “cá chết lưới rách”, đúng không?”.

Giọng điệu của Seung Hyun có vẻ khiêm nhường nhưng nghe kĩ, không khó nhận ra một sự uy hiếp ẩn giấu trong đó. Yang Hyun Suk hơi sững người, như bị rút không khí, không nói được lời nào.

Seung Hyun không có ý ở lại lâu hơn, anh thong thả đi đến đầu giường. “Giám đốc Yang đang bị ốm, chúng tôi mạo muội làm phiền, hy vọng ông hãy suy nghĩ kĩ rồi liên lạc với tôi”. Nói xong, anh từ tốn kẹp tấm danh thiếp vào giỏ hoa .

Seung Hyun và Krystal rời khỏi phòng bệnh. Khi hai người ra ngoài, cửa phòng vẫn chưa khép chặt, Krystal thở phào nhẹ nhõm. Cô quay sang Seung Hyun : “Tôi còn tưởng…”.

Seung Hyun lập tức lên tiếng: “Em tưởng gì?”.

Người đàn ông này bày ra bộ dạng biết rồi còn hỏi làm Krystal cảm thấy rất có lỗi. Cô liền chuyển chủ đề: “Yang Hyun Suk bị bệnh gì vậy? Trông có vẻ khá nghiêm trọng”.

“Tôi chẳng quan tâm ông ta bị bệnh gì, tôi chỉ quan tâm đến em”. Bây giờ Seung Hyun mới có thời gian quan sát Krystal . Anh nhìn cô từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đầu. Đuôi mắt trái của anh giật giật, đây là biểu hiện của riêng anh. “Em đến bệnh viện làm gì vậy?”.

“Quan tâm?”. Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến, Krystal thay đổi sắc mặt ngay lập tức, tâm trạng áy náy của cô chuyển thành bất mãn. “Nếu anh quan tâm đến tôi, tại sao anh không gọi một cuộc điện thoại nào trong hơn một tuần liền?”.

Seung Hyun ngẩn người, chau mày mỉm cười. “Em và Wu công tử ầm ĩ như vậy, tôi chỉ là một kẻ làm thuê cao cấp, làm sao dám xen vào!”.

Đây rõ ràng là một câu nói đùa nhưng khiến sự oán trách tích tụ bấy lâu trong lòng Krystal được dịp bùng phát, cô cất giọng chế giễu: “Anh nói cũng phải, bây giờ cả thế giới đều coi tôi là Wu phu nhân tương lai. Đến bố tôi cũng chuẩn bị đem bán tôi cho Wu  gia, tôi làm sao dám nhận điện thoại của người đàn ông khác!”.

Mặt Seung Hyun biến sắc.

Krystal vô cùng thích thú khi có thể chọc tức người đàn ông này. Cô tươi cười vỗ vai Seung Hyun, giả bộ an ủi: “Tôi và anh đứng đây trò chuyện, nhỡ bị phóng viên quay được thì không hay chút nào! Thôi tôi đi đây, chào anh!”.

Nói xong, Krystal lập tức rút tay về trước khi anh bắt được cô. Cô vui vẻ quay người bước đi.

Seung Hyun vẫn đứng yên ở đó. Krystal đi vài bước bỗng quay đầu, mỉm cười với anh. Gương mặt rạng ngời, ánh mắt đầy vẻ đắc ý như trẻ con của cô giống dòng suối len lỏi vào trái tim cứng rắn của Seung Hyun , khiến nó trở nên mềm mại.

Lòng anh bỗng rung động. Vẫn biết là không được, không nên… nhưng anh không thể khống chế sự rung động xuất phát từ con tim.

Krystal quay lưng về phía Seung Hyun nên cô đã bỏ qua một tia hoảng sợ chưa từng có trong đáy mắt anh. Cô đi chưa được bao xa, Seung Hyun nhanh chóng đuổi theo, giữ cô lại.

Hai cánh tay rắn chắc của anh ôm chặt Krystal . Cô bị anh nhốt vào lòng.

“Wu phu nhân tương lai?”. Seung Hyun chau mày.

Krystal gật đầu. “Ừm…”, nhưng chưa kịp nói hết câu, miệng cô đã bị chặn lại.

Sau khi kết thúc một nụ hôn kéo dài nửa phút giữa chốn đông người, Seung Hyun mới hài lòng ngẩng đầu. “Em rõ ràng là người phụ nữ của tôi”.

Lúc Wu phu nhân tương lai tỉnh dậy trên giường của giám đốc Choi thì trời đã tờ mờ sáng. Sau một đêm mây mưa , Krystal mệt mỏi đến mức không còn sức để trở mình. Cô chỉ có thể thông qua sự tiếp xúc của làn da, nhận biết Seung Hyun rời khỏi giường một lúc rồi quay lại, ôm chặt cô từ phía sau. Ban đêm trời hơi lạnh nhưng vòng tay và cơ thể của người đàn ông ở sau lưng ấm áp vô cùng.

Seung Hyun một tay ôm eo Krystal, tay kia ném điện thoại lên tủ đầu giường. “Tôi làm em thức giấc à?”.

Krystal đưa mắt nhìn, thấy màn hình điện thoại tối dần, cô mới xác định vừa rồi trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô thật sự nghe thấy tiếng chuông điện thoại chứ không phải đang mơ.

Krystal bất giác dụi mắt. “Nửa đêm nửa hôm ai gọi điện cho anh vậy?”. “Việc công, cần hỏi ý kiến tôi gấp”.

Krystal định quay người đối diện Seung Hyun nhưng anh càng ôm chặt cô, lưng của cô dính vào ngực anh. “Giải quyết xong chưa?”.

“Rồi”. Seung Hyun thuận thế hôn lên vành tai mềm mại của cô. “Ngủ đi!”.

Căn phòng ngủ chỉ có ngọn đèn màu cam tạo không gian mờ ám. Quần áo vứt đầy trên nền nhà là minh chứng của một trận mây mưa điên cuồng.

Đôi nam nữ ôm nhau dưới tấm chăn mỏng, một người nhắm mắt mơ màng, một người vẫn mở mắt. Ánh mắt anh vốn thâm trầm, lúc này càng trở nên u tối. Lúc sắp ngủ say, cô nghe thấy Seung Hyun thì thầm bên tai: “Dọn đến đây sống cùng anh”.

Đây không giống trưng cầu ý kiến, cũng không phải ra lệnh mà tựa như đang trần thuật một chuyện đương nhiên. Krystal tựa đầu vào vai anh. “Với thân phận gì?”.

Seung Hyun trầm lặng một lát, sau đó anh trả lời: “Bà chủ”. Câu nói của anh như một dòng mật ngọt rót vào trái tim Krystal .

Krystal không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ nên dần chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi. Trong khi đó, chiếc điện thoại đặt chế độ im lặng trên tủ đầu giường liên tục nhấp nháy, cho đến khi không còn cuộc gọi đến nào nữa, ba chữ “Park Ji Yeon ” mới hoàn toàn biến mất khỏi màn hình.

Mỗi ngày đều là một ngày mới, nhưng trong đầu Krystal chỉ quanh quẩn mấy chuyện phiền não: tình hình tiêu thụ của Rosé, sự cố của Secret, không thể tránh xa Ji Yeon , Seung Hyun “nóng lạnh” thất thường… Bây giờ cô lại có thêm phiền não mới, đó là mối quan hệ mập mờ với Kris .

Hôm nay là một ngày cuối tuần thảnh thơi hiếm có, tất nhiên chỉ tính đến trước cuộc điện thoại của mẹ Krystal .

Lúc Krystal tỉnh dậy ở nhà Seung Hyun , mặt trời đã lên cao. Tuy vận động cả đêm nhưng được dịp được ngủ nướng, cô vươn vai thức giấc, tinh thần sảng khoái, trong lòng cảm thấy một sự thỏa mãn chưa từng có.

Một bên giường trống không, quần áo tối qua ném đầy dưới đất không còn nữa, chắc có người đã dọn dẹp phòng ngủ. Krystal cuộn chăn xuống giường, mở tủ quần áo, rút ra một chiếc sơ mi nam mặc tạm rồi đi dép lê ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com