Yeu Em
Ngọt lắm:3
Lưu ý có chút tiêu cực tím nên là cân nhắc nhe
Em: reader
Anh:Bachira Tui có thể bị rối loạn xưng hô ắ nên có chỗ nào thì mọi người chỉ giúp nhe:3
Mở mắt, em thấy trắng xóa, ký ức lu mờ, nhạt nhòa như chả có gì cả. Mùi thuốc khử phảng phất, là ở đâu? Bỗng... -. T_Tỉnh rồi! BÁC SĨ ƠI, EM ẤY TỈNH RỒI! Song người đàn ông ấy nhấn nút liên tục, xem chừng bất ổn lắm. Trước mặt em là người đàn ông lạ, trông rất lịch sự, vẻ ngoài đầy cuốn hút. Anh ta với đôi mắt vàng, cắt tóc ngố, ấy vậy lại chẳng mang tý sự trẻ con nào mà thật trưởng thành. Bộ dạng bất an của người đàn ông trước mặt bỗng khiến em nhói cơn đau, buồn bã mà yêu tới lạ. Là sao? - Y/n! Em-em tỉnh rồi? May quá, không sao rồi! Em bất tỉnh được 4 tháng rồi! Em biết không? Anh nhớ em lắm! -... Anh... Là ai? Khuôn mặt người đàn ông nọ bỗng tối sầm lại, anh ta xem chừng thất vọng và tủi thân vô cùng. Anh ta rốt cuộc là ai? - Anh là người yêu em, hôm lễ ra trường em đã gặp tai nạn. - Người nhà tôi đâu? - Em... Không có. Em giật mình, giống như kháng cự câu trả lời ấy, trái tim em như muốn vạch trần sự giả dối ấy ra, cớ sao em lại chả quan tâm. Bỏ kệ mà tin lời người kia. - Anh tên là? - Bachira, Bachira Meguru. Người yêu em nhất trần đời!Em phụt cười, nụ cười đầy rạng rỡ khiến anh ta an tâm.
Góc nhìn của BachiraQuay về, chợt thấy em nằm kia nhuộm đỏ cả thân xác. Em thật kiều diễm nhưng thật khiến anh xót xa. Tiệc vui nào rồi cũng tàn, ai rồi cũng tan, ấy thế sao em lại bỏ anh đi sớm vậy?Anh yêu em!Anh nhớ em!Làm ơn hãy quay về đi mà!Anh ta vừa cầu nguyện, vừa khóc, vừa đưa em tới viện.Anh ta hốt hoảng, màu đỏ tươi giờ đã sẫm lại, hơi thở yếu ớt đã ngừng lại, bác sĩ nhìn lắc đầu thở dài.- Xin lỗi, bệnh nhân đã không qua khỏi.Vang lên trong đầu là những kỷ niệm, tiếng nói cười của em, tiếng kêu ca, khóc lóc, nũng nịu... Anh không còn em thật rồi. Phải chi lúc đó anh ở đó. Phải chi hôm ấy anh ở nhà. Không! Ngay từ đầu đã không nên nhùn nhường! Không nên bị cha nuôi của em đe dọa. Chứ không sao lại để em tới kết cục này?Bỗng...Tiếng điện thoại- Alo?- Con gái tao đâu? Thằng kia? Con gái tao đâu? Hả! Mày nói mau! Thằng kia! Con gái tao đâu?- Chết rồi...-Gì cơ? Mày đã làm gì con bé, thằng khốn nạn!-....Anh cúp máy. Y/n, hay anh đến với em nhé ?Yêu em
Lưu ý có chút tiêu cực tím nên là cân nhắc nhe
Em: reader
Anh:Bachira Tui có thể bị rối loạn xưng hô ắ nên có chỗ nào thì mọi người chỉ giúp nhe:3
----------------
Trong tâm trí ai cũng sẽ luôn có người nhung nhớ. Chẳng qua có nhận biết được không thôi.Và em cũng có, mang trong mình hình bóng anh. Em miệt mài theo đuổi anh, dành trọn cả cấp 3 để chạy theo anh.Cớ sao anh không ngoảnh lại nhìn em lấy một lần?Em hỏi những người bạn chung quanh anh, xem anh thích gì, quý gì, mong có thể lại gần anh hơn. Nhưng dường như có gì đó lạ lắm, mỗi lần thấy em là anh lại thờ ơ, lạnh nhạt hẳn.Là sao vậy nhỉ?Lễ ra trường tổ chức linh đình, em thì tới muộn nên vội vã hơn thường lệ.Em sang đường mà không kịp nhìn...................
Mở mắt, em thấy trắng xóa, ký ức lu mờ, nhạt nhòa như chả có gì cả. Mùi thuốc khử phảng phất, là ở đâu? Bỗng... -. T_Tỉnh rồi! BÁC SĨ ƠI, EM ẤY TỈNH RỒI! Song người đàn ông ấy nhấn nút liên tục, xem chừng bất ổn lắm. Trước mặt em là người đàn ông lạ, trông rất lịch sự, vẻ ngoài đầy cuốn hút. Anh ta với đôi mắt vàng, cắt tóc ngố, ấy vậy lại chẳng mang tý sự trẻ con nào mà thật trưởng thành. Bộ dạng bất an của người đàn ông trước mặt bỗng khiến em nhói cơn đau, buồn bã mà yêu tới lạ. Là sao? - Y/n! Em-em tỉnh rồi? May quá, không sao rồi! Em bất tỉnh được 4 tháng rồi! Em biết không? Anh nhớ em lắm! -... Anh... Là ai? Khuôn mặt người đàn ông nọ bỗng tối sầm lại, anh ta xem chừng thất vọng và tủi thân vô cùng. Anh ta rốt cuộc là ai? - Anh là người yêu em, hôm lễ ra trường em đã gặp tai nạn. - Người nhà tôi đâu? - Em... Không có. Em giật mình, giống như kháng cự câu trả lời ấy, trái tim em như muốn vạch trần sự giả dối ấy ra, cớ sao em lại chả quan tâm. Bỏ kệ mà tin lời người kia. - Anh tên là? - Bachira, Bachira Meguru. Người yêu em nhất trần đời!Em phụt cười, nụ cười đầy rạng rỡ khiến anh ta an tâm.
................
Ngày qua ngày, em sống trong hạnh phúc, được anh chăm bẵm, lo toan đủ điều, bỗng chốc cảm giác đây như một giấc mơ, em thích lắm!Em bắt đầu yêu anhEm có cảm giác với anh rồi, em đáp trả anh bằng những cái ôm ấm áp hay đôi khi là nụ hôn nhẹ phớt qua trên má anh. Biểu hiện em dần khá lên, sức khỏe cải thiện. Nhưng anh sợ, sợ sẽ mất em lần nữa. Khi em có lại ký ức, liệu em có ghét tôi không? Bất đắc dĩ mới phải cách xa em, bất đắc dĩ mới phải lơ em đi, bất đắc dĩ, bất đắc dĩ...Anh dần méo mó, đáng sợ. Anh kiểm soát và hung dữ hơn trước. Em sợ quá... Nhưng khi đã yêu sâu đậm thì liệu có dễ mà dứt ra? Khó lắm... Nhưng tính khí anh ấy vẫn vui tươi, chẳng qua hôm nào thấy áp lực mới trở nên méo mó mà thôi. Không sao, em hiểu màThế rồi một hôm, do không cẩn thận mà vấp phải chân bàn, đen sao mà lại gần cầu thang, em đã ngã thêm lần nữa.................
Giật mình tỉnh dậy thì hỡi ơi, chẳng thấy ai đâu, cảm giác lạnh toát bao trùm, sự rùng rợn khiến em bất giác mà run. Trước mặt em thì chỉ là một màn đêm tối...................
Em đã đi ngủ... Ngủ một giấc vĩnh hằng...................
Góc nhìn của BachiraQuay về, chợt thấy em nằm kia nhuộm đỏ cả thân xác. Em thật kiều diễm nhưng thật khiến anh xót xa. Tiệc vui nào rồi cũng tàn, ai rồi cũng tan, ấy thế sao em lại bỏ anh đi sớm vậy?Anh yêu em!Anh nhớ em!Làm ơn hãy quay về đi mà!Anh ta vừa cầu nguyện, vừa khóc, vừa đưa em tới viện.Anh ta hốt hoảng, màu đỏ tươi giờ đã sẫm lại, hơi thở yếu ớt đã ngừng lại, bác sĩ nhìn lắc đầu thở dài.- Xin lỗi, bệnh nhân đã không qua khỏi.Vang lên trong đầu là những kỷ niệm, tiếng nói cười của em, tiếng kêu ca, khóc lóc, nũng nịu... Anh không còn em thật rồi. Phải chi lúc đó anh ở đó. Phải chi hôm ấy anh ở nhà. Không! Ngay từ đầu đã không nên nhùn nhường! Không nên bị cha nuôi của em đe dọa. Chứ không sao lại để em tới kết cục này?Bỗng...Tiếng điện thoại- Alo?- Con gái tao đâu? Thằng kia? Con gái tao đâu? Hả! Mày nói mau! Thằng kia! Con gái tao đâu?- Chết rồi...-Gì cơ? Mày đã làm gì con bé, thằng khốn nạn!-....Anh cúp máy. Y/n, hay anh đến với em nhé ?Yêu em
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com