TruyenHHH.com

Yeu Duong Trong Tro Choi Tron Thoat

CHƯƠNG 78: ÁI MUỘI

Đương nhiên người cây không thể từ chối, mặc dù anh ta luôn có ác cảm với tộc người cá vì sự tồn tại của Công tước, nhưng vì đã bị nhốt ở đây lâu như vậy, với mong muốn trốn thoát, báo thù cho mẹ và đoàn tụ với tộc đã lên trên hết thảy. Những ý định đó không những không hề phai nhạt trong mấy chục năm bị giam cầm mà còn trở thành quyết tâm mãnh liệt hơn.

Nhưng khi nhắc đến cây Ánh Trăng - loài thực vật được coi là thiêng liêng đối với tộc người cây, anh ta không khỏi do dự. Hơn nữa với thái độ không vội không vàng của đối phương, như thể hắn chắc chắn rằng bản thân sẽ đạt được thỏa thuận. Khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.

"Được, ta đồng ý với điều kiện của ngươi." Người cây nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng đồng ý, "Nhưng hiện tại ta không có hạt giống của cây Ánh Trăng."

"Ta biết." Người cá thản nhiên nhìn anh ta, "Nhưng trong tay ngươi có chìa khóa để mở nơi gieo trồng cây Ánh Trăng. Do mẹ ngươi để lại phải không?"

"Ngươi—!" Người cây trợn mắt kinh ngạc, tức giận: "Sao ngươi biết?!"

Anh ta biểu hiện như vậy là có lý do.

Không phải quả nào của cây Ánh trăng cũng sẽ sinh ra hạt, cây mẹ phải được người trồng cẩn thận chăm sóc mới có thể kết ra quả có hạt, đây chính là lý do tại sao những năm gần đây cây Ánh trăng đang đứng trước bờ vực tuyệt chủng.

Tộc người cây rất coi trọng hạt giống của cây Ánh trăng nên đã mở ra một không gian riêng để nhân giống, không gian này không thể vào nếu không có chìa khóa và cô gái của tộc chính là người nắm giữ nó.

Nói một cách logic thì nếu chìa khóa bị mất thì người cây phải nỗ lực tìm kiếm tung tích của người giữ chìa, tuy nhiên, bản thân tộc người cây lại không đoàn kết lắm, năm đó một cuộc nội chiến nổ ra và toàn bộ tộc đã chia làm hai phe.

Một khi nội chiến nổ ra, không còn ai quan tâm đến tung tích của người giữ chìa khóa. Khi cuộc nội chiến kết thúc, họ cố gắng tìm kiếm nhưng không có bất kỳ thông tin nào về cô - tất nhiên là do công tác bảo mật vô cùng xuất sắc của Công tước.

Ngoài ra, không một ai ngoại trừ người trong tộc biết rằng cô gái này là người nắm giữ chìa khóa, ngay cả vậy thì cũng không có quá năm người biết, cho nên sau khi người cá nói câu đó thì vẻ mặt của anh ta tràn đầy kinh ngạc và hoài nghi.

"Làm sao ta biết không quan trọng." Người cá chậm rãi trả lời, "Ngươi chỉ cần trả lời xem ngươi có chịu đưa chìa khóa cho ta hay không."

"..." Người cây cau mày thật chặt.

Nếu người cá chỉ muốn một hạt giống cây Ánh Trăng thì đối với anh ta vẫn có thể chấp nhận được, nhưng một khi lấy đi chìa khóa thì sẽ thành chuyện lớn.

Anh ta nhìn người cá chăm chú, như thể đã nghĩ đến điều gì đó, một tia sáng lóe lên trong mắt, lông mày anh ta giãn ra.

"Được." Người cây đột nhiên trở nên bình tĩnh, bộ dáng cáu kỉnh trước đó hoàn toàn biến mất, "Chỉ cần đưa ta ra ngoài, ta có thể đưa chìa khóa cho ngươi."

Thái độ của người cây thay đổi nhanh đến mức Hạ Nặc có chút ngạc nhiên. Tuy nhiên, đây dường như là điều mà người cá tính trước. Hắn điềm tĩnh nói: "Thỏa thuận được thiết lập."

Để đưa người cây đi, họ phải đi qua một lối đi ngầm dài ngập trong nước sông.

Người cây trước đó không thể rời đi một mặt là do đường đi quá dài, không đủ oxy để bơi ra ngoài, mặt khác, khắp sông đều có cá sấu đầu trắng.

Người cây tuy đã thử nhiều phương pháp trong nhiều năm nhưng cuối cùng vẫn không thể rời đi. Sự xuất hiện của người cá và Hạ Nặc đã cho anh ta một chút hy vọng trốn thoát.

Đã có thể đi vào thì đương nhiên có thể đi ra. Và nhìn dáng vẻ thoải mái của người cá, có thể biết đây không phải là một việc khó khăn đối với hắn.

Anh ta có phần đúng, việc đi ra đối với người cá không khó. Chỉ có điều, anh ta dĩ nhiên không được đối đãi như Hạ Nặc - được người cá ôm vào lòng và bơi ra ngoài. Mà bị người cá nhét vào bong bóng khổng lồ để kéo đi.

Cuối cùng cũng có thể thoát ra, người cây hưng phấn dán mặt vào vách bong bóng, nhìn dòng nước chảy ào ào bên ngoài.

Vì bong bóng có thể chặn âm thanh nên anh ta không nghe được cuộc trò chuyện giữa người cá và Hạ Nặc bên ngoài.

Người cá ôm thiếu niên trong lòng bơi về trước, thấy cậu cứ ngập ngừng nhiều lần nên chủ động mở miệng: "Cậu muốn hỏi tại sao tôi biết nhiều như vậy phải không?"

Hạ Nặc do dự một lát, rồi gật đầu, cậu không hỏi vì cảm thấy hơi xấu hổ khi muốn thăm dò bí mật của người cá, nhưng mối nghi ngờ này đã ở trong đầu cậu từ lâu. Vì hắn hắn đã lên tiếng thì cậu cũng không có lí do từ chối.

"Thật ra tôi vẫn đang suy nghĩ, liệu trên đời này có cái gì mà anh không biết không?"

Lời này có tuy chút khoa trương, nhưng lại là cảm giác trực quan nhất trong lòng Hạ Nặc.

"Giống như trước đây, ngay từ đầu anh dường như đã biết người lấy trộm chiếc vòng cổ là ai."

Giờ nghĩ lại thì người đó hẳn là Công tước, mặc dù cậu không biết động cơ của ông ta.

"Còn có việc Công tước giết chết cô gái người cây, giả dạng thành con ruột của mình."

Ngoài những người liên quan ra, chuyện này chắc chỉ có người cá biết thôi phải không? Và kể chi tiết đến mức như thể anh ấy đã nhìn thấy mọi việc bằng chính mắt mình.

"Còn có vấn đề này, đó là chìa khóa nơi nhân giống của cây Ánh Trăng nằm trong tay con trai Công tước."

Dựa trên vẻ mặt ngạc nhiên của anh ta khi người cá nói ra điều đó, cậu biết chắc rằng đó là việc mà không phải ai cũng có thể biết.

Nếu một điều là ngẫu nhiên thì tổng của rất nhiều điều đó cũng đủ chứng tỏ hắn ẩn giấu rất nhiều bí mật.

Hạ Nặc chắp tay đếm từng ngón một, cuối cùng ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Tôi không cần biết đáp án, dù sao đây cũng là bí mật của anh, anh có thể quyết định nói hay không nói." Nhưng nếu anh chịu nói cho tôi, tôi sẽ rất vui.

Người cá mỉm cười: "Thực ra cũng không phải bí mật."

Hắn cúi đầu nhìn thiếu niên trong lòng, suy nghĩ. Một giây sau mới nói: "Có lẽ không cần thiết, cậu sẽ sớm hiểu thôi."

Nhìn qua biểu hiện của người cây, rõ ràng anh ta đã biết gì đó. Người cá chỉ do dự một chút rồi quyết định sẽ tiết lộ bí mật thông qua anh ta.

Bởi vì hắn có linh cảm, nếu bây giờ nói ra thiếu niên nhất định sẽ tức giận. Trong khi vẫn còn thời gian, trước tiên hắn phải nghĩ ra biện pháp đối phó.

Trong đầu người cá đột nhiên nhớ lại cách đối xử mà mình được hưởng thụ cách đây không lâu, khi hắn nhỏ lại và trốn vào lòng thiếu niên, lúc đó cậu đã rất chiều chuộng hắn...

Hạ Nặc không biết người cá đang nghĩ gì. Ánh mắt của hắn đột nhiên sáng lên, nhìn vẻ mặt đó giống như...rất hưng phấn?

Cậu không chắc liệu mình có nhìn đúng hay không, nhưng cậu bất giác rùng mình.

Người cá chú ý đến biểu hiện của thiếu niên, không khỏi tăng tốc độ bơi - hắn không biết rằng Hạ Nặc không phải vì lạnh, mà là mơ hồ nhận ra khí tức bất thường của hắn và có cảm giác khó chịu.

Chẳng bao lâu, người cá đã đưa Hạ Nặc và người cây bơi vào bờ rồi quay trở lại căn phòng bí mật lúc đầu, người cây một mặt phấn khích vì cuối cùng cũng trốn thoát được, mặt khác lại nhìn những sinh vật đang trốn ở rất xa, những con cá sấu đầu trắng hoàn toàn không dám đến gần càng khẳng định sự nghi ngờ của anh ta.

Người cây nói lời cảm ơn với vẻ mặt phức tạp, theo họ ra khỏi căn phòng bí mật rồi mỗi người đi một ngả.

Hạ Nặc không biết nhiều về những gì đã xảy ra sau khi rời khỏi căn phòng bí mật bởi vì lúc đó họ đã tách khỏi người cây, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chán nản của anh ta khi họ rời đi, trong lòng cậu biết anh ta đã chắc chắn sẽ tìm cách trả thù Công tước.

Người cá không hề có ý định can thiệp vào hành động của người cây, dù sao hắn cũng chỉ đồng ý mang người ra ngoài, còn những chuyện khác không liên quan đến thiếu niên thì hắn cũng không có hứng thú quan tâm.

Bữa tiệc lúc này đã kết thúc, tuy rời đi giữa chừng nhưng không hiểu sao lại không gây sự chú ý, tuy nhiên khi nhìn thấy bộ quần áo ướt nhẹp của thiếu niên, các vị khách đều lộ ra vẻ mặt ngầm hiểu và mơ hồ.

Đặc biệt là khi giày của Hạ Nặc rơi xuống nước, sau khi từ chối thất bại, cậu đã được người cá cõng suốt chặng đường. Khi nghe người cá yêu cầu phục vụ mang tới một đôi giày, họ liền nhìn đôi chân trần được che phủ bởi quần áo của cậu và đều nở nụ cười kỳ lạ.

Có lẽ họ nghĩ rằng người cá và thiếu niên bỏ đi giữa chừng là để chơi một trò chơi kỳ lạ nào đó.

Giới trẻ có rất nhiều hoạt đồng. Các vị khách đồng loạt thở dài, để lại Hạ Nặc với vẻ mặt bối rối.

Mãi đến khi người phục vụ dẫn họ đến căn phòng đã được bố trí sẵn, cậu mới nhận ra: "Chỉ có một phòng thôi sao?"

Người phục vụ gật đầu, thành thật nói: "Không phải cậu và anh chàng người cá là người yêu sao? Quản gia chỉ sắp xếp một phòng thôi."

Như nghĩ tới điều gì đó, anh nói thêm: "Đừng lo lắng, phòng cách âm rất tốt, chúc cậu một buổi tối vui vẻ."

Hạ Nặc: "..."

Ngay khi hai câu này kết hợp với nhau, cậu lập tức hiểu ý của người phục vụ, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên.

"Không, không, chúng tôi..."

Cậu chưa kịp nghĩ ra cách giải thích thì người phục vụ đã cúi đầu rời đi, để lại Hạ Nặc ngơ ngác ở đó, trong lòng nghĩ: Những vị khách khác cũng nhìn bọn họ thật kỳ quái, chẳng lẽ đều cùng sự hiểu lầm như người phục vụ ư?

Người cá ở một bên mỉm cười, hiển nhiên đã biết chuyện này từ lâu, đẩy thiếu niên chưa kịp phản ứng vào phòng tắm: "Nếu cậu có việc gì thì tắm xong hãy nói, mặc quần áo ướt sẽ bị cảm lạnh mất."

Hạ Nặc: "...Anh nói có lý."

Nhưng khi cậu vừa đi ra, người cá liền háo hức bước tới, cầm khăn lau mái tóc đen dài ngang lưng cho cậu.

Phải nói, trước đây Hạ Nặc để tóc ngắn, chưa bao giờ gặp phải vấn đề này, sau khi mái tóc dài bị ướt nó càng ngày càng nặng, hơn nữa bởi vì càng dài càng dày nên tốn rất nhiều công sức để lau khô.

Người cá rất thích công việc này, ngón tay luồn qua mái tóc ướt và trơn, thỉnh thoảng xoa đầu cậu với lực vừa phải. Da đầu vốn là bộ phận cực kỳ nhạy cảm, khi người cá xoa bóp đúng kỹ thuật, Hạ Nặc đột nhiên cảm thấy rất mệt.

Cậu ngáp liên tục mấy lần, ý thức đã có hơi mơ hồ. Người cá đã sấy tóc cho cậu, Hạ Nặc mặc kệ hắn tự ý ôm cậu lên giường.

Hạ Nặc đang mơ mơ màng màng liền nghe người cá nói: "Nếu cậu thực sự phiền lòng, tôi có thể ngủ trên thảm."

Hắn chọn lúc này để nói ra vấn đề mà cậu đang băn khoăn trước khi tắm. Phải công nhận hắn đã chọn được thời điểm rất tốt.

Trong đầu Hạ Nặc bị dòng suy nghĩ chiếm giữ, mơ hồ nghĩ, tại sao lại phải ngủ trên thảm? Chiếc giường hiển nhiên rất rộng rãi, hai người nằm cũng không thành vấn đề...

"Ừm..." Cậu vô thức vỗ vỗ lên chiếc giường mềm mại, lẩm bẩm nói: "Đây..."

Người cá ngoan ngoãn nghe lời. Hắn nằm bên cạnh thiếu niên, nửa chống người nhìn khuôn mặt đang ngủ vô cùng dễ thương, rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cậu.

Đôi môi ẩm ướt của hắn hơi khép lại: "Ngủ ngon, Trường An thân yêu."

Hạ Nặc ngủ say trên cánh tay người cá, hoàn toàn không biết ngày mai tỉnh dậy sẽ gặp cú sốc thế nào, theo mọi nghĩa.

________

Editor có lời muốn nói: Chương sau lộ thân phận rồi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com