TruyenHHH.com

Yeu Duong Cung Boss Trong Game Than Quai

"Còn nhỏ tuổi mà tay chân đã không sạch sẽ, cư nhiên dám trộm vòng cổ tôi! Mau giao ra đây!"

"Tôi nói cho cậu biết, nếu không phải lớn lên có gương mặt không tồi, cậu cảm thấy tôi sẽ đồng ý cho cậu vào đoàn hợp xướng sao?"

"Người vẫn là phải tự hiểu lấy mình!"

Thanh âm nữ nhân sắc bén quan quẩn trong phòng học nhạc, mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám ra, hốc mắt Xuyên Bách đỏ lên.

"Đang nói chuyện với cậu đấy, cậu điếc à?"

Nữ nhân thuận tay cầm microphone trong tay, hung hăng mà đạp vào lưng Xuyên Bách, Xuyên Bách chưa bao giờ bị đánh như vậy, phát ra một tiếng kêu rên, đôi tay không kìm được mà run rẩy.

Tất cả mọi người cúi đầu, cố nén sợ hãi, không dám mở miệng.

Xuyên Bách cúi đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Cậu thật sự không có trộm vòng cổ a... Không phải cậu trộm...

Ánh mắt bạn học xung quanh làm trong lòng cậu càng thêm không chỗ dung thân, lúc này cậu chỉ muốn trốn vào ký túc xá không bao giờ ra ngoài!

"Dừng lại!"

Đột nhiên ngoài cửa truyền tới một tiếng quát chói tai, thanh âm đối phương lạnh lẽo, làm nữ nhân không khỏi run lên, microphone theo tiếng mà rơi xuống đất.

Thương Lục gắt gao cau mày, mắt đen nhấc lên tức giận ngập trời, nữ nhân lùi ra sau hai bước, trong lòng có chút sợ hãi.

Thương Lục kéo Xuyên Bách đến phía sau hắn, vươn một bàn tay nắm chặt tay cậu.

"Ôi....Là Thương Lục a! Sao em lại tới đây? Hai ngày này em không phải không có buổi huấn luyện nào sao?"

Biểu tình của nữ nhân có chút ngượng ngùng, không biết nên làm gì.

"Cô giáo, cô sao có thể kết luận là Xuyên Bách trộm vòng cổ cô? Cô có chứng cứ không?"

Thương Lục luôn luôn lấy loại thái độ ôn nhu ở trường học mà được mọi người hoan nghênh nhưng lúc này lại nói chuyện phi thường không khách khí, quanh thân tản ra hơi thở lạnh băng "Người sống chớ gần".

"Việc này.....Xuyên Bách là người cuối cùng rời khỏi phòng học......Trừ bỏ cậu ta cũng không có người khác.....Cô biết hai người có quan hệ tốt, nhưng em không thể che chở một tên trộm a."

Khi nữ nhân đối mặt với Thương Lục, trên mặt đều là nụ cười lấy lòng.

Rốt cuộc đối phương chính là con trai cổ đông ở trường học, nếu mà đắc tội......Chính là ăn không hết gói đem đi.....

*Ẩn dụ chỉ việc phớt lờ tình hình chung, gây rắc rối hoặc gây ra hậu quả bất lợi và bản thân phải gánh chịu.

Bất quá.....Hôm nay Thương Lục tới trường học, thật sự nằm ngoài dự kiến của ả.

Nước mắt Xuyên Bách rốt cuộc từ hốc mắt rơi xuống, đôi mắt đỏ lên, cậu cắn chặt môi dưới, không lên tiếng.

Vì cái gì......Vì cái gì.....Cậu thật sự không phải kẻ trộm a!

Cậu căn bản không biết cái vòng cổ gì hết.....

Cậu đích xác là người cuối cùng rời khỏi phòng học, nhưng dựa vào cái gì liền kết luận cậu là kẻ trộm! Cư nhiên không duyên cớ mà tung một chiêu.....

Phía sau lưng truyền đến đau đớn làm trong lòng Xuyên Bách càng thêm ủy khuất.

Vì sao thời điểm đối mặt với Thương Lục thì thái độ lại tốt như vậy? Lúc ấy ở phòng học không chỉ có mình cậu a! Vì cái gì không nghi ngờ Thương Lục....

.....Đúng vậy......Chính mình cái gì cũng không bằng Thương Lục, mọi thứ của hắn đều tốt hơn so với cậu, cậu căn bản không xứng đứng chung một chỗ với hắn......

Cậu không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể gắt gao cắn môi dưới, giãy giụa cái tay bị Thương Lục nắm, muốn thoát khỏi trói buộc, nhưng đối phương dường như biết được ý nghĩ của cậu, hung hăng mà nắm chặt lấy tay cậu không buông.

"Cô giáo, cô xác định vòng cổ là bị người trộm đi sao?"

"Xác định!"

"Vậy trong túi cô lộ ra cái gì?"

Nữ nhân quay đầu nhìn lại, tưi đặt ở trên bàn học lộ ra khe hở, vòng cổ bên trong lặng lẽ lộ ra từ khe hở.

Không xong! Khẳng định là con gái ả buổi sáng hôm nay nhét vào!

Sắc mặt nữ nhân tức khắc có chút khó coi.

"Hy vọng lần sau ngài có thể không phân xanh đỏ đen trắng mà gây oan uổng tới người khác. Xuyên Bách bị thương, hôm nay liền không tham gia tập huấn."

Dứt lời, Thương Lục cũng mặc kệ nữ nhân phản ứng thế nào, nắm tau Xuyên Bách rời khỏi phòng học nhạc.

Mắt đen Thương Lục tràn đầy thương tiếc nhìn Xuyên Bách, nguyên bản hôm nay hắn tới đây, là muốn trộm nhìn bộ dáng Xuyên Bách khi luyện tập, chính mình chỉ cần nhìn em ấy cũng đã rất thỏa mãn.

Chỉ là vừa đến cửa phòng học, bên trong liền truyền đến thanh âm đánh người, trong lòng hắn lập tức bất an, quả nhiên, nữ nhân kia là đang đánh Tiểu Bách.

Đôi mắt Tiểu Bách đỏ ửng, chỉ có thể chịu đựng bị đối phương gây khó dễ.

Một khắc kia, hắn thật sự rất muốn giải quyết nữ nhân kia.

Chính mình chưa bao giờ muốn Tiểu Bách chịu một chút ủy khuất gì, nữ nhân này là cái thứ gì, cư nhiên dám động thủ đánh Tiểu Bách của hắn?

Thật hy vọng đám người râu ria này đều biến mất a, toàn bộ thế giới chỉ cần có hắn cùng Tiểu Bách, như vậy liền rất thanh tịnh không phải sao?

Hắn thật sự chịu đủ rồi...

Mấy ngày nay vì Tiểu Bách, hắn mới giả bộ thiện giải nhân ý, che giấu bản chất thật của chính mình, chỉ có hắn biết, sâu trong nội tâm chính mình rốt cuộc là cái dạng gì.....

"Buông tớ ra....."

Xuyên Bách mang theo thanh âm khóc nức nở hung hăng ném tay Thương Lục ra, dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, hốc mắt đỏ lên.

Thương Lục muốn tiến lên nắm lấy tay cậu, Xuyên Bách lùi ra sau một bước tránh khỏi tay hắn, con ngươi tràn đầy ủy khuất nhìn về phía hắn.

"Tiểu Bách, đừng khóc được không?"

Nghe vậy, trong lòng Xuyên Bách càng ủy khuất, nước mắt không khỏi rơi xuống nhiều hơn.

Hôm nay ở trước mặt mọi người bị ném mặt mũi, nhưng cố tình Thương Lục dăm ba câu liền giải quyết hết thảy, vì cái gì Thương Lục lại ưu tú như vậy.....Mà chính mình.....

"Tớ phải về ký túc xá! Cậu cũng nên về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi..."

Nói xong, Xuyên Bách xoay người bước nhanh rời đi, mặc kệ Thương Lục kêu gọi ở phía sau.

"Tiểu Bách!"

"Tiểu Bách....."

Thương Lục chạy chậm theo sau Xuyên Bách, trái tim không biết vì sao đột nhiên truyền đến đau nhức.

Hắn nhăn mày lại, chống ven tường thở phì phò.

Thật đáng chết.....Trái tim tại sao lại đau như vậy......

Hắn không chú ý tới, lúc này có một tia hắc khí như có như không đang quanh quẩn ở bên người hắn.....

******

Xuyên Bách chạy nhanh về ký túc xá, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau.

Thương Lục căn bản không đuổi theo......

Cậu rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia cô đơn.

Quả nhiên......Hắn một chút cũng không thèm để ý cậu......Cậu căn bản không xứng cùng hắn trở thành anh em tốt....

Cậu nắm chặt nắm tay, cắn chặt môi dưới, thất hồn lạc phách trở lại ký túc xá, đóng chặt cửa.

Bỏ đi......Mặc kệ! Không sao cả!

Cũng không phải rời khỏi Thương Lục thì mình không thể sống!

Cậu móc điện thoại ra, lại bị kinh động.

Điện thoại đang không ngừng hiện lên thông báo, Xuyên Bách tập trung nhìn vào, trên màn hình hiện ra Thương Lục đã gửi cho cậu 999+ tin nhắn.

Xuyên Bách căn bản vừa mở ra điện thoại liền trừng lớn hai mắt, Thương Lục đây là điên rồi sao!

【 Tiểu Bách, đừng nóng giận, tôi sai rồi 】

【 Tha thứ cho tôi, lần này là tôi không tốt, về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy! 】

【 Tiểu Bách, hôm nay vào bệnh viện, ngực đau quá, Tiểu Bách không tới bệnh viện nhìn tôi sao? 】

【 Tôi sai rồi, đừng không để ý tới tôi.....】

【 Tiểu Bách tốt nhất, tha thứ cho tôi được không? 】

.......

Xuyên Bách nhìn từng tin nhắn, có chút nghiến răng nghiến lợi, gia hoả Thương Lục này, lại đang giả bộ đáng thương, cho rằng cậu sẽ mềm lòng như trước sao?

Nhưng không biết vì sao, trong lòng cậu cư nhiên có chút vui vẻ.....

Bên kia lại gửi tới mấy tin nhắn nữa, tất cả đều là Thương Lục nói xin lỗi, còn mang theo mấy icon phi thường thổ vị tiểu đậu nành biểu tình.

Hừ, chẳng lẽ chỉ bằng mấy tin nhắn này, cậu liền có thể hết giận sao?

Quả thực là nằm mơ!

......Bất quá hình như thân thể hắn có chút không thoải mái......Thật sự không thành vấn đề sao...?

Không phải, chính mình vì cái gì phải lo lắng thay hắn! Hiện tại hẳn nên lo lắng cho chính mình mới đúng !

Cậu hít vào một hơi, ở trong ngăn kéo lục tung tìm, nửa ngày không tìm thấy thuốc mỡ, trong lòng càng giận, bên kia Thương Lục vẫn kiên trì mà gửi tin nhắn cho cậu, gọi điện thoại.

Xuyên Bách nhìn thoáng qua, khẽ hừ một tiếng, ngay sau đó tắt điện thoại, nằm lên giường.

Cậu mới không nhận điện thoại! Ngủ!

Xuyên Bách quấn chăn như con sâu, nằm ở trên giường nặng nề ngủ, điện thoại bên gối vẫn sáng lên liên tục.

Bên kia bệnh viện, Thương Lục ngồi ở trên giường bệnh, biểu tình âm trầm, ngón tay hoạt động ở trên màn hình điện thoại.

Mẹ Thương ở một bên ngượng ngùng mở miệng: "Tiểu Lục, nếu không chúng ta nghỉ ngơi trước được không? Bác sĩ nói con thật sự không thể như vậy, con chẳng lẽ không muốn trở thành ca sĩ sao?"

Thương Lục không để ý tới bà, tóc đen che khuất đôi mắt, hắn như vậy, làm mẹ Thương cũng có chút sợ hãi.

Thương Lục trước kia, là phần tử bạo lực, tính cách cố chấp âm ngoan, không chút nương tay, Thương gia vì hắn, hao hết tâm huyết, giúp hắn chuyển tới rất nhiều trường học, cuối cùng mới quyết định tới cao trung Tín Đức.

Vốn dĩ cho rằng Thương Lục sẽ vẫn như trước, cũng không biết tại sao, ngày nọ Thương Lục giống như thay đổi tính cách, đột nhiên biến thành bộ dáng mọi người thích.

Ôn nhu, thiện giải nhân ý, thành tích ưu tú, tất cả tốt đẹp từ đều có thể đặt ở trên người hắn, ngay cả người làm mẹ như bà cũng không biết đã xảy ra cái gì.

Nhưng chỉ cần rời khỏi trường học, Thương Lục liền trở về bộ dáng âm trầm trước kia nhưng......Càng thêm đáng sợ.....

Mỗi ngày tan học, hắn liền đem chính mình nhốt ở trong phòng, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào phòng hắn, bà là mẹ ruột cũng không dám chọc tới hắn.

Có đôi khi bà thật sự hy vọng chính mình không có người con trai đáng sợ này.

Thương Lục cũng không biết suy nghĩ của mẹ mình, hắn vẫn không thuận theo mà không ngừng nhắn tin cho Xuyên Bách, mắt đen sâu thẳm trầm trầm.

Vì cái gì không nhận điện thoại......

Là chán ghét hắn sao? Chẳng lẽ hắn còn chưa đủ ưu tú sao?

Đúng vậy.....Nhất định phải càng ưu tú, đứng ở trên đỉnh, như vậy Tiểu Bách mới có thể chú ý tới chính mình.....

Hắn thật sự đã chịu đủ những ngày tháng trốn ở góc phòng rình coi Tiểu Bách, lúc này đây, hắn muốn đường đường chính chính đứng ở bên cạnh Tiểu Bách.

Hắn trước đây, rất giống con chuột trong cống ngầm.

Ngày đầu tiên hắn chuyển vào cao trung Tín Đức, ánh mắt đầu tiên liền thấy được Tiểu Bách trong đám người.

Em ấy đáng yêu như vậy, mặc áo sơ mi trắng, gương mặt khi cười rộ lên sẽ có má lúm đồng tiền nhạt nhạt, một khắc kia, hắn cảm thấy chính mình đã không thể kiềm chế.

Hắn bắt đầu điên cuồng thu thập tin tức về Tiểu Bách, trong phòng dán đầy ảnh chụp Tiểu Bách, buổi tối không nhìn thấy những bức ảnh đó, hắn căn bản là trắng đêm khó miên.

Hắn sẽ tránh ở chỗ tối rình coi Tiểu Bách, nhìn em ấy cười với người khác, nói chuyện với các nữ sinh.

Một khắc đó, hắn rốt cuộc không thể kiềm chế tâm tình của mình, hắn quyết định, hắn muốn trong mắt Tiểu Bách chỉ có một mình hắn!

Những người đó biến mất thì tốt rồi a, bên cạnh Tiểu Bách chỉ có chính mình là đủ rồi không phải sao? Rốt cuộc chính mình yêu em ấy nhiều như vậy.

Hắn giả bộ thiện giải nhân ý, sửa tóc thành bộ dáng Tiểu Bách thích, mặc áo sơ mi trắng giống Tiểu Bách như đúc, biến thành bộ dáng tất cả mọi người thích.

Tiểu Bách rốt cuộc cũng chú ý tới hắn, ngẫu nhiên gặp được ở trong trường, chỉ cần bắt gặp ánh mắt Tiểu Bách, hắn cảm giác tim chính mình tựa hồ có thể nhảy ra từ trong lồng ngực.

Hắn hưng phấn cực kỳ, lại chỉ có thể tránh ở chỗ tối phát ra tiếng cười bệnh trạng.

Rốt cuộc, hắn từng bước một bước tới vị trí bên cạnh Tiểu Bách, trở thành bạn bè tốt nhất của em ấy, chỉ là hắn phát hiện chính mình càng ngày càng tham lam.

Chỉ là bạn bè sao có thể đủ? Còn muốn trở thành người yêu, bạn đời.....

Thẳng đến khi chính mình có thể quang minh chính đại chạm vào em ấy!

Đám người ngày hôm nay.....Cư nhiên dám mắng oan Tiểu Bách là ăn trộm!

Thật là đáng chết a, không phải sao? Dám xen vào việc người khác!

Người như vậy không nên tồn tại trên thế giới này!

Hắn cần phải nghĩ biện pháp, trước hết cần phải để Tiểu Bách nguôi giận......Sau đó lại làm mấy nữ nhân thích xen vào việc người khác biến mất!

Trong mắt Thương Lục hiện lên một tia lạnh lẽo, nhưng khi ngẩng đầu lại đầy mặt ý cười.

"Mẹ, mẹ có thể đi ra ngoài trước không?"

Mẹ Thương nhìn con trai như vậy, trong lòng càng sợ hãi, vội vàng gật gật đầu rời khỏi phòng bệnh.

Thương Lục đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt tràn đầy điên cuồng.

Sắc trời đã tối, ánh hoàng hôn từ phương xa dừng ở trên mặt Thương Lục, là một bộ dáng năm tháng bình tĩnh tâm lặng.

Chỉ là ở dưới sự bình tĩnh đó, cất giấu cảm xúc điên cuồng cùng cố chấp vô tận.......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com