Yeu Anh Lan Nua
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì cô đang nằm trọn trong vòng tay anh. Jinmi đưa tay vuốt nhẹ má anh rồi... vả một cái khá mạnh!!
-"Á! Mẹ ơi..."_Jiyong giật mình tỉnh giấc, ngu ngơ nhìn cô
-"Hôm qua lại còn làm giá lâu như vậy! Anh xem anh biến tôi thành dạng gì hả?! Đầu gối tôi còn chưa khỏi đâu! Tên thiểu năng!!"_Jinmi quát.
Jiyong như con nai vàng ngơ ngác, anh còn tưởng tượng đến những cảnh như phim Trung Quốc: cô thức dậy nhìn anh chằm chằm, anh mở mắt nhìn cô một cách lưu manh và âm hiểm, sau đó là một trận mây mưa nắng sớm chớ?!
-"Anh ngẩn cái sh*t! Đau chết tôi!"_ Jinmi lườm anh
-"Hôm qua em còn câu dẫn anh mà?! Lật mặt như thế đó hả?!"_ Jiyong bất bình. Hôm qua anh đã kìm nén rồi!! Ai mượn khơi lên rồi mắng anh!! Anh không có lỗi!! Anh cũng là đàn ông!!
-"Ai mà biết anh như trâu thế?! Làm từ tối đến 4 giờ sáng!!"_nếu biết cô đã không chọc anh! Lấy mạng cô rồi!
-"Thế ai là người tối qua mặc bộ đồ sexy quyến rũ tôi hả?!"_ anh đè Jinmi xuống giường. Mắng anh?! Anh sẽ cho cô biết ai mới là người nên ăn mắng!
-"Gon à~ chân em đau... đau lắm ấy huhu..."_Jinmi thức thời nguy hiểm liền làm nũng lấy lòng anh. Cô còn muốn xuống giường! Hôm nay còn phải đi làm kiểm tra!
-"Cũng biết đau hả?! Nghịch cho lắm vào!"_Jiyong thả cô ra, xem xét vết thương trên chân cô. Máu thấm ướt băng rồi... haiz.
-"Chờ đó anh đi lấy băng thay cho. Mặc đồ vào."_Jiyong đưa cô bộ đồ đen hôm qua rồi chính mình cũng mặc một bộ giống thế.
-"Gon à, nhớ ôm con về nhé! Em nhớ nó."_Jinmi hôn gió anh rồi vẫy vẫy tay tạm biệt. Cô không biết anh đã gửi nó về nhà mẹ rồi.
Jiyong thong dong sang phòng Seungri. Cậu nhóc ấy có lẽ còn ngủ...
-"Seungri ah? Ngủ lắm thế hử? Thành heo có ngày!"_Jiyong giật chăn cậu
-"Ơ ơ?! Động đất hay sập nhà?!"_ Seungri chưa tỉnh ngủ
-"Dậy! Mặt trời tới mông rồi!"_cốc cậu một cái rồi đi ra khỏi phòng
-"Sáng sớm! Ai chọc anh ấy vậy chứ?!"
Jiyong bắt đầu tấn công Taeyang...
-"Thằng lười! Dậy! Chiều rồi!"_Jiyong leo lên giường, nhún thật mạnh làm Taeyang khó chịu tỉnh lại
-"Điên hả? Sáng sớm ăn thuốc nổ ở đâu rồi xả qua đây?! Cút!"_Taeyang đá anh ra khỏi phòng.
Anh quay mông bỏ đi, tấn công sang Dae và TOP...
-"Ối giời bà con ơi xem chúng nó ôm nhau ngủ nè! Dậy đi! Mặt trời xuống núi luôn rồi."_Jiyong đập cửa phòng rầm rầm.
-"Mày điên hả? Bị ức chế thì đừng có xả qua đây! Không cẩn thận anh giết mày!"_TOP nói vọng từ trong ra.
Jiyong lẳng lặng đi mất... Phải mất một lúc lâu anh mới cầm hộp bông băng về phòng..
-"Chân!"_Jiyong ngồi xuống bên giường. Jinmi ngoan ngoãn thò chân xuống để cho anh thay băng. Anh thô lỗ kéo băng cũ một cái *Roẹt*
-"Á Á Á Á Á Á!!!!!!!! JIYONG!!!!! ANH ĐIÊN HẢ?!!!!! CỨU!!!!!!"_Jinmi đau đến khóc um lên.
Mọi người nghe tiếng cô liền bật dậy, chạy sang phòng thì thấy cô ôm đầu gối khóc thảm thiết, tru tréo thống khổ còn Jiyong cầm trên tay miếng bông băng dính máu.
-"S...seun...gri...đ...au...qu..á."_đau sắp chết rồi! Có phải cô sẽ chết luôn không?!
-"Em bình tĩnh! Sẽ hết đau thôi! A, đừng khóc đừng khóc!"_Daesung lại ôm cô vỗ về. Seungri cũng chạy lại nói mấy câu trấn tĩnh cô
-"Cái thằng!!! Sáng sớm mày bị gì đấy?!! Mày đối xử với con nhà họ thế hả?!! Anh sẽ gọi mẹ mày lên!"_TOP xách Jiyong ra ngoài, mắng anh té tát rồi quay đi gọi điện thoại. Anh nhân lúc TOP không để ý chui ngược vào phòng.
Lúc này Daesung và Seungri đi mua bông băng mới cho cô rồi, hộp kia không còn cái nào cả. Jiyong len lén nhích lại gần cô. Jinmi nhìn thấy cái mặt đáng hận kia liền đánh anh một phát thật mạnh..
-"Anh bị điên hả?! Đau lắm đó biết không?! Anh đối xử với người yêu thế đó hả?! Cút đi!! Thứ thiểu năng! Vô lương tâm! Thứ chó gặm nhà anh!!"_ Jinmi túm lấy cái gối đánh túi bụi lên người anh_ "Chân mất cảm giác rồi..."
-"Anh xin lỗi... cưng đừng giận anh được không? Nhìn em đau anh cũng đau lòng... Nếu cưng giận anh thì anh sẽ ế tới già đó!"_Jiyong thổi thổi lên vết trầy.
-"Anh biến đi! Tối nay cũng đừng vào phòng! Hãy làm tròn Nyongtory của anh đi! Anh đừng tưởng tôi không biết mấy cái tin anh cặp với mấy người bên nhóm nhạc nữ! Tôi không nhắc thôi hiểu chưa?! Giờ thì phắn đi!!"_ hừ! Đã làm đau cô! Còn dẻo miệng! Phi! Nhà ngươi đáng thương cái rắm! Thiểu năng!
-"Tin đồn mà... cưng cũng biết nó là giả mà... anh chỉ yêu cưng thôi..."_ anh ngồi lên giường, ôm lấy cô_ "Mãi mãi luôn! Thật đấy!"
-"Đi ra đi! Đừng hòng lừa tôi!"
-"Cưng à..."
-"Không! Phắn đi!"
-"Anh đau..."
-"Hả?! Đau ở đâu cơ?! Khó chịu chỗ nào?! Lại làm gì để đau thế?!"_ vừa nghe người kia than một câu cô liền cuống cả lên. [Thật không có tiền đồ!] Nhưng không sao, người của cô, cô không sợ!
-"Anh đau đầu á... chóng mặt lắm..."_Jiyong vừa ôm lấy đầu vừa sà vào nằm trên đùi cô. Kế hoạch thành công!
-"Được rồi... ngủ chút đi. Sáng ra đã gọi anh sớm như vậy... xin lỗi."_ Jinmi vuốt nhẹ tóc anh. Jinmi sờ kiểu gì cũng thấy giống lông Gon nhỏ. Có lẽ vì cùng là Gon chăng?
-"Cưng không cần xin lỗi. Là anh sai. Anh không nên làm vậy."_ anh chu mỏ.
-"Jiyong, em có điện thoại."_TOP cười cười đưa điện thoại cho Jiyong.
-"Alo?"_Jiyong áp sát tai
-"THẰNG TRỜI ĐÁNH! CHỊ DẶN MÀY THẾ NÀO HẢ?! SAO MÀY DÁM LÀM THẾ VỚI NÓ?! NÓ LÀ MỘT ĐỨA HIỀN LÀNH, SAO CÓ THỂ CHỐNG LẠI MÀY?!"_giọng Dami 'thánh thót' vang lên. Anh vội vàng đưa điện thoại ra xa. Mém tí là điếc luôn rồi!
-"Chị, em không sao. Chị đừng la anh ấy."_Jinmi cầm lấy điện thoại nói.
-"Em đừng có mà bênh! Chắc nó lại hâm đó! Khổ cho em tui rồi"_ chị ấy... có vẻ yêu thương em dâu nhỉ?
-"Được rồi. Chị làm tiếp đi. Lần tới anh ấy lại làm thế em sẽ gửi qua chỗ chị. Bai bai~ "_ Jinmi nhanh chóng nói rồi cúp máy, quăng qua cho TOP.
-"Hai đứa mày làm lành dễ nhỉ?! Anh ước Daedae cũng thế...!"_TOP nhìn hai người thở dài, quay lưng đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa giúp. Mới nãy còn ầm ĩ cả lên!
-"Cưng bớt đau chưa? Anh thổi giúp nhé?"_ Jiyong lăn xuống, ôm chân cô thổi thổi lên vết thương.
-"Anh cũng thật ác. Em cứ nghĩ mình ngất đi luôn ròi!"_cô chống cằm nhìn ai kia phồng má chu mỏ thổi.
-"Anh sẽ không làm thế nữa. Cưng không được giận anh."_Jiyong ôm chân cô chặt cứng, nhìn cô với ánh mắt cún con.
-"Anh có biết tóc anh có cảm giác giống lông của Gon không?"
-"Anh chả phải Gon à?"
-"Con của chúng ta ấy."
' 'Con của chúng ta'? Cô ấy nói vậy hả?! Úi trời! Là con của chúng ta đấy! Chúng ta!!!!'_nội tâm anh gào thét.
-"Em thích thì cứ sờ đi. Đừng bứt là được. Anh còn muốn thử nhiều thứ lắm!"
-"Em thích anh để màu xanh neon. Trông sẽ rất đẹp trai! Cả màu đen nữa. Màu bạc, màu đỏ,... "
-"Vậy anh sẽ từ từ nhuộm tất! Em thích là được!"
-"Chỉ cần là anh thì em đều thích!"
-"Cưng thật biết nói chuyện mà."
Jinmi không nói nữa chỉ vọc tóc anh, mặc anh thay băng. Lần này anh thật nhẹ nhàng, chầm chập, chốc lát lại phồng má chu mỏ thổi cho cô. [Trông đáng eo lắm các mẹ ạ!]
-"Á! Mẹ ơi..."_Jiyong giật mình tỉnh giấc, ngu ngơ nhìn cô
-"Hôm qua lại còn làm giá lâu như vậy! Anh xem anh biến tôi thành dạng gì hả?! Đầu gối tôi còn chưa khỏi đâu! Tên thiểu năng!!"_Jinmi quát.
Jiyong như con nai vàng ngơ ngác, anh còn tưởng tượng đến những cảnh như phim Trung Quốc: cô thức dậy nhìn anh chằm chằm, anh mở mắt nhìn cô một cách lưu manh và âm hiểm, sau đó là một trận mây mưa nắng sớm chớ?!
-"Anh ngẩn cái sh*t! Đau chết tôi!"_ Jinmi lườm anh
-"Hôm qua em còn câu dẫn anh mà?! Lật mặt như thế đó hả?!"_ Jiyong bất bình. Hôm qua anh đã kìm nén rồi!! Ai mượn khơi lên rồi mắng anh!! Anh không có lỗi!! Anh cũng là đàn ông!!
-"Ai mà biết anh như trâu thế?! Làm từ tối đến 4 giờ sáng!!"_nếu biết cô đã không chọc anh! Lấy mạng cô rồi!
-"Thế ai là người tối qua mặc bộ đồ sexy quyến rũ tôi hả?!"_ anh đè Jinmi xuống giường. Mắng anh?! Anh sẽ cho cô biết ai mới là người nên ăn mắng!
-"Gon à~ chân em đau... đau lắm ấy huhu..."_Jinmi thức thời nguy hiểm liền làm nũng lấy lòng anh. Cô còn muốn xuống giường! Hôm nay còn phải đi làm kiểm tra!
-"Cũng biết đau hả?! Nghịch cho lắm vào!"_Jiyong thả cô ra, xem xét vết thương trên chân cô. Máu thấm ướt băng rồi... haiz.
-"Chờ đó anh đi lấy băng thay cho. Mặc đồ vào."_Jiyong đưa cô bộ đồ đen hôm qua rồi chính mình cũng mặc một bộ giống thế.
-"Gon à, nhớ ôm con về nhé! Em nhớ nó."_Jinmi hôn gió anh rồi vẫy vẫy tay tạm biệt. Cô không biết anh đã gửi nó về nhà mẹ rồi.
Jiyong thong dong sang phòng Seungri. Cậu nhóc ấy có lẽ còn ngủ...
-"Seungri ah? Ngủ lắm thế hử? Thành heo có ngày!"_Jiyong giật chăn cậu
-"Ơ ơ?! Động đất hay sập nhà?!"_ Seungri chưa tỉnh ngủ
-"Dậy! Mặt trời tới mông rồi!"_cốc cậu một cái rồi đi ra khỏi phòng
-"Sáng sớm! Ai chọc anh ấy vậy chứ?!"
Jiyong bắt đầu tấn công Taeyang...
-"Thằng lười! Dậy! Chiều rồi!"_Jiyong leo lên giường, nhún thật mạnh làm Taeyang khó chịu tỉnh lại
-"Điên hả? Sáng sớm ăn thuốc nổ ở đâu rồi xả qua đây?! Cút!"_Taeyang đá anh ra khỏi phòng.
Anh quay mông bỏ đi, tấn công sang Dae và TOP...
-"Ối giời bà con ơi xem chúng nó ôm nhau ngủ nè! Dậy đi! Mặt trời xuống núi luôn rồi."_Jiyong đập cửa phòng rầm rầm.
-"Mày điên hả? Bị ức chế thì đừng có xả qua đây! Không cẩn thận anh giết mày!"_TOP nói vọng từ trong ra.
Jiyong lẳng lặng đi mất... Phải mất một lúc lâu anh mới cầm hộp bông băng về phòng..
-"Chân!"_Jiyong ngồi xuống bên giường. Jinmi ngoan ngoãn thò chân xuống để cho anh thay băng. Anh thô lỗ kéo băng cũ một cái *Roẹt*
-"Á Á Á Á Á Á!!!!!!!! JIYONG!!!!! ANH ĐIÊN HẢ?!!!!! CỨU!!!!!!"_Jinmi đau đến khóc um lên.
Mọi người nghe tiếng cô liền bật dậy, chạy sang phòng thì thấy cô ôm đầu gối khóc thảm thiết, tru tréo thống khổ còn Jiyong cầm trên tay miếng bông băng dính máu.
-"S...seun...gri...đ...au...qu..á."_đau sắp chết rồi! Có phải cô sẽ chết luôn không?!
-"Em bình tĩnh! Sẽ hết đau thôi! A, đừng khóc đừng khóc!"_Daesung lại ôm cô vỗ về. Seungri cũng chạy lại nói mấy câu trấn tĩnh cô
-"Cái thằng!!! Sáng sớm mày bị gì đấy?!! Mày đối xử với con nhà họ thế hả?!! Anh sẽ gọi mẹ mày lên!"_TOP xách Jiyong ra ngoài, mắng anh té tát rồi quay đi gọi điện thoại. Anh nhân lúc TOP không để ý chui ngược vào phòng.
Lúc này Daesung và Seungri đi mua bông băng mới cho cô rồi, hộp kia không còn cái nào cả. Jiyong len lén nhích lại gần cô. Jinmi nhìn thấy cái mặt đáng hận kia liền đánh anh một phát thật mạnh..
-"Anh bị điên hả?! Đau lắm đó biết không?! Anh đối xử với người yêu thế đó hả?! Cút đi!! Thứ thiểu năng! Vô lương tâm! Thứ chó gặm nhà anh!!"_ Jinmi túm lấy cái gối đánh túi bụi lên người anh_ "Chân mất cảm giác rồi..."
-"Anh xin lỗi... cưng đừng giận anh được không? Nhìn em đau anh cũng đau lòng... Nếu cưng giận anh thì anh sẽ ế tới già đó!"_Jiyong thổi thổi lên vết trầy.
-"Anh biến đi! Tối nay cũng đừng vào phòng! Hãy làm tròn Nyongtory của anh đi! Anh đừng tưởng tôi không biết mấy cái tin anh cặp với mấy người bên nhóm nhạc nữ! Tôi không nhắc thôi hiểu chưa?! Giờ thì phắn đi!!"_ hừ! Đã làm đau cô! Còn dẻo miệng! Phi! Nhà ngươi đáng thương cái rắm! Thiểu năng!
-"Tin đồn mà... cưng cũng biết nó là giả mà... anh chỉ yêu cưng thôi..."_ anh ngồi lên giường, ôm lấy cô_ "Mãi mãi luôn! Thật đấy!"
-"Đi ra đi! Đừng hòng lừa tôi!"
-"Cưng à..."
-"Không! Phắn đi!"
-"Anh đau..."
-"Hả?! Đau ở đâu cơ?! Khó chịu chỗ nào?! Lại làm gì để đau thế?!"_ vừa nghe người kia than một câu cô liền cuống cả lên. [Thật không có tiền đồ!] Nhưng không sao, người của cô, cô không sợ!
-"Anh đau đầu á... chóng mặt lắm..."_Jiyong vừa ôm lấy đầu vừa sà vào nằm trên đùi cô. Kế hoạch thành công!
-"Được rồi... ngủ chút đi. Sáng ra đã gọi anh sớm như vậy... xin lỗi."_ Jinmi vuốt nhẹ tóc anh. Jinmi sờ kiểu gì cũng thấy giống lông Gon nhỏ. Có lẽ vì cùng là Gon chăng?
-"Cưng không cần xin lỗi. Là anh sai. Anh không nên làm vậy."_ anh chu mỏ.
-"Jiyong, em có điện thoại."_TOP cười cười đưa điện thoại cho Jiyong.
-"Alo?"_Jiyong áp sát tai
-"THẰNG TRỜI ĐÁNH! CHỊ DẶN MÀY THẾ NÀO HẢ?! SAO MÀY DÁM LÀM THẾ VỚI NÓ?! NÓ LÀ MỘT ĐỨA HIỀN LÀNH, SAO CÓ THỂ CHỐNG LẠI MÀY?!"_giọng Dami 'thánh thót' vang lên. Anh vội vàng đưa điện thoại ra xa. Mém tí là điếc luôn rồi!
-"Chị, em không sao. Chị đừng la anh ấy."_Jinmi cầm lấy điện thoại nói.
-"Em đừng có mà bênh! Chắc nó lại hâm đó! Khổ cho em tui rồi"_ chị ấy... có vẻ yêu thương em dâu nhỉ?
-"Được rồi. Chị làm tiếp đi. Lần tới anh ấy lại làm thế em sẽ gửi qua chỗ chị. Bai bai~ "_ Jinmi nhanh chóng nói rồi cúp máy, quăng qua cho TOP.
-"Hai đứa mày làm lành dễ nhỉ?! Anh ước Daedae cũng thế...!"_TOP nhìn hai người thở dài, quay lưng đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa giúp. Mới nãy còn ầm ĩ cả lên!
-"Cưng bớt đau chưa? Anh thổi giúp nhé?"_ Jiyong lăn xuống, ôm chân cô thổi thổi lên vết thương.
-"Anh cũng thật ác. Em cứ nghĩ mình ngất đi luôn ròi!"_cô chống cằm nhìn ai kia phồng má chu mỏ thổi.
-"Anh sẽ không làm thế nữa. Cưng không được giận anh."_Jiyong ôm chân cô chặt cứng, nhìn cô với ánh mắt cún con.
-"Anh có biết tóc anh có cảm giác giống lông của Gon không?"
-"Anh chả phải Gon à?"
-"Con của chúng ta ấy."
' 'Con của chúng ta'? Cô ấy nói vậy hả?! Úi trời! Là con của chúng ta đấy! Chúng ta!!!!'_nội tâm anh gào thét.
-"Em thích thì cứ sờ đi. Đừng bứt là được. Anh còn muốn thử nhiều thứ lắm!"
-"Em thích anh để màu xanh neon. Trông sẽ rất đẹp trai! Cả màu đen nữa. Màu bạc, màu đỏ,... "
-"Vậy anh sẽ từ từ nhuộm tất! Em thích là được!"
-"Chỉ cần là anh thì em đều thích!"
-"Cưng thật biết nói chuyện mà."
Jinmi không nói nữa chỉ vọc tóc anh, mặc anh thay băng. Lần này anh thật nhẹ nhàng, chầm chập, chốc lát lại phồng má chu mỏ thổi cho cô. [Trông đáng eo lắm các mẹ ạ!]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com