Yeu Anh La Dieu Em Khong The Can
Ăn xong,cậu bắt taxi đến công ty,ai trong công ty cũng nhìn cậu với ánh mắt ghét bỏ
Nhân viên1:Kìa,là nó đấy,tưởng thế nào hóa ra lại là tiểu tam đi cướp chồng!
Nhânviên2:Trưng cái bộ mặt ra đã muốn đánh rồi,nghĩ mình hợp với Tiêu tổng sao?
Nhânviên3:Chắc lại dùng mánh khóe để lên giường với Tiêu tổng chứ gì?
Không ngoài dự đoán,đúng là anh không dễ dàng để cậu yên ổn mà.Cậu vẫn đi,mặc lời chửi rủa ác ý vây quanh mình.Có ai biết được,tim cậu đang đau như thế nào?
Vương Nhất Bác:Chị ơi,cho em hỏi là phòng phỏng vấn ở chỗ nào thế ạ?
Nhânviên:Cút đi chỗ khác,đồ trà xanh!
Nhânviên1:Đúng đó,mày nghĩ mày cùng đẳng cấp nói chuyện với bọn tao sao?
Vương Nhất Bác:E...Em xin lỗi!
Nói rồi,cậu lủi thủi bỏ đi,đi đến đâu cũng nhận được những ánh mắt,những lời bàn tán to nhỏ của mọi người xung quanh.Nhưng cậu đâu phải loại yếu đuối,nói đúng hơn cậu chỉ yếu đuối trước người đó thôi.
Quanh quẩn một lúc lâu mới tìm thấy phòng phỏng vấn,điều ngạc nhiên là người phỏng vấn lại là anh....và ả.Như tìm được thú vui,anh nhìn cậu cười lạnh rồi hôn Thanh Mã,để ả lên đùi mình.
Tiêu Chiến:Đi nhận việc làm mà cậu coi như là đi chơi hả?Có biết là mấy giờ rồi không?
Vương Nhất Bác:Em xin lỗi,em không biết đường.
Tiêu Chiến:Đúng là cái loại vô dụng!
Thanh Mã:Khá khen cho cậu đấy,trước những lời đồn như vậy mà vẫn còn có thể trụ được!
Tiêu Chiến:Chẳng qua chỉ là muốn bám theo anh thôi,cái này phải gọi là Mặt Dày nhỉ?
Vương Nhất Bác:Rồi anh có phỏng vấn không?
Cậu tỏ ra một chút mạnh mẽ cuối cùng bởi đối với cậu lời nói của anh mang sát thương lớn nhất.
Tiêu Chiến: Cậu biết rằng tôi không thể không nhận cậu mà,từ giờ cậu
là thư kí và làm việc ở phòng tôi.
Thanh Mã:Anh~anh ghét cậu ta sao còn để cậu ta làm thư kí?Bộ anh hết thương em rồi hả?
Anh hôn lên trán Thanh Mã
Tiêu Chiến:Em là bảo bối của anh sao mà anh hết thương em được,để cậu ta bên cạnh như vậy không phải càng dễ sai bảo và hành hạ hơn sao?
Thanh Mã:Anh thông minh thật đấy!
Vương Nhất Bác:(cười)"Bị hành hạ nhưng mỗi ngày được nhìn thấy anh ấy là đủ rồi)
Thanh Mã:Anh~em khát nước!
Tiêu Chiến trừng mắt nhìn cậu
Tiêu Chiến:Nghe bảo bối tôi nói gì chưa còn đứng đấy?
Vương Nhất Bác:Em biết rồi ạ!
Cậu vội chạy đi lấy nước cho ả,nhưng chuyện đơn giản đâu phải chỉ là đi lấy nước.Cậu đang pha cà phê cho ả thì một con đĩ từ đâu đến xô cậu khiến cho ca nước nóng đổ vào người cậu,bỏng một góc ở vai
Nhânviên:Xin lỗi nhé,nhưng tôi cố ý đấy đồ trà xanh!
Rồi nó bỏ đi mặc cậu vừa đau vừa rát đứng đấy,cậu rơi nước mắt chạy vào nhà vệ sinh.
Yêu một người sao khổ thế này,vì ta không được người ấy yêu thương mà mọi người xung quanh sẵn sàng trao cho ta cái danh trà xanh và họ cũng sẵn sàng đối xử bất công và độc ác với ta như vậy.Phải chăng tình yêu là khởi nguồn của sự đau khổ sao?
Thừa Ân:Em bị làm sao thế?
Một giọng nói khá ấm áp từ đằng sau cậu vọng lại.Cậu quay lại nhìn và nhận ra là Thừa Ân,bạn của cậu hồi nhỏ,cậu đơn phương anh thì Thừa Ân lại đơn phương cậu.
Vương Nhất Bác:Em chỉ sơ ý đổ nước nóng lên người thôi ạ!
Nghe vậy,Thừa Ân lo lắng bước đến vạch vết thương của cậu ra
Thừa Ân:Trời đất,em sao mà bất cẩn để bị thương nặng thế này?
Cậu có hơi giật mình trước hành động này của Thừa Ân nên đẩy Thừa Ân ra,lấy tay kéo áo lên
Vương Nhất Bác:Em không sao,anh....
Thừa Ân không để cậu nói hết câu liền bế cậu ngồi lên bậc rửa,lấy thuốc bôi cho cậu.
Thừa Ân:Ngồi im,không xử lý khéo thì sẽ để lại sẹo đấy!
Nhất Bác nhìn hắn chăm chú bôi thuốc cho mình như vậy,cảm giác đau đớn lại kéo về
Vương Nhất Bác:"Ước gì anh ấy cũng đối xử với mình thế này"
Nghĩ đến đây,không giấu nổi cảm xúc nữa,cậu bật khóc thành tiếng.
Nhân viên1:Kìa,là nó đấy,tưởng thế nào hóa ra lại là tiểu tam đi cướp chồng!
Nhânviên2:Trưng cái bộ mặt ra đã muốn đánh rồi,nghĩ mình hợp với Tiêu tổng sao?
Nhânviên3:Chắc lại dùng mánh khóe để lên giường với Tiêu tổng chứ gì?
Không ngoài dự đoán,đúng là anh không dễ dàng để cậu yên ổn mà.Cậu vẫn đi,mặc lời chửi rủa ác ý vây quanh mình.Có ai biết được,tim cậu đang đau như thế nào?
Vương Nhất Bác:Chị ơi,cho em hỏi là phòng phỏng vấn ở chỗ nào thế ạ?
Nhânviên:Cút đi chỗ khác,đồ trà xanh!
Nhânviên1:Đúng đó,mày nghĩ mày cùng đẳng cấp nói chuyện với bọn tao sao?
Vương Nhất Bác:E...Em xin lỗi!
Nói rồi,cậu lủi thủi bỏ đi,đi đến đâu cũng nhận được những ánh mắt,những lời bàn tán to nhỏ của mọi người xung quanh.Nhưng cậu đâu phải loại yếu đuối,nói đúng hơn cậu chỉ yếu đuối trước người đó thôi.
Quanh quẩn một lúc lâu mới tìm thấy phòng phỏng vấn,điều ngạc nhiên là người phỏng vấn lại là anh....và ả.Như tìm được thú vui,anh nhìn cậu cười lạnh rồi hôn Thanh Mã,để ả lên đùi mình.
Tiêu Chiến:Đi nhận việc làm mà cậu coi như là đi chơi hả?Có biết là mấy giờ rồi không?
Vương Nhất Bác:Em xin lỗi,em không biết đường.
Tiêu Chiến:Đúng là cái loại vô dụng!
Thanh Mã:Khá khen cho cậu đấy,trước những lời đồn như vậy mà vẫn còn có thể trụ được!
Tiêu Chiến:Chẳng qua chỉ là muốn bám theo anh thôi,cái này phải gọi là Mặt Dày nhỉ?
Vương Nhất Bác:Rồi anh có phỏng vấn không?
Cậu tỏ ra một chút mạnh mẽ cuối cùng bởi đối với cậu lời nói của anh mang sát thương lớn nhất.
Tiêu Chiến: Cậu biết rằng tôi không thể không nhận cậu mà,từ giờ cậu
là thư kí và làm việc ở phòng tôi.
Thanh Mã:Anh~anh ghét cậu ta sao còn để cậu ta làm thư kí?Bộ anh hết thương em rồi hả?
Anh hôn lên trán Thanh Mã
Tiêu Chiến:Em là bảo bối của anh sao mà anh hết thương em được,để cậu ta bên cạnh như vậy không phải càng dễ sai bảo và hành hạ hơn sao?
Thanh Mã:Anh thông minh thật đấy!
Vương Nhất Bác:(cười)"Bị hành hạ nhưng mỗi ngày được nhìn thấy anh ấy là đủ rồi)
Thanh Mã:Anh~em khát nước!
Tiêu Chiến trừng mắt nhìn cậu
Tiêu Chiến:Nghe bảo bối tôi nói gì chưa còn đứng đấy?
Vương Nhất Bác:Em biết rồi ạ!
Cậu vội chạy đi lấy nước cho ả,nhưng chuyện đơn giản đâu phải chỉ là đi lấy nước.Cậu đang pha cà phê cho ả thì một con đĩ từ đâu đến xô cậu khiến cho ca nước nóng đổ vào người cậu,bỏng một góc ở vai
Nhânviên:Xin lỗi nhé,nhưng tôi cố ý đấy đồ trà xanh!
Rồi nó bỏ đi mặc cậu vừa đau vừa rát đứng đấy,cậu rơi nước mắt chạy vào nhà vệ sinh.
Yêu một người sao khổ thế này,vì ta không được người ấy yêu thương mà mọi người xung quanh sẵn sàng trao cho ta cái danh trà xanh và họ cũng sẵn sàng đối xử bất công và độc ác với ta như vậy.Phải chăng tình yêu là khởi nguồn của sự đau khổ sao?
Thừa Ân:Em bị làm sao thế?
Một giọng nói khá ấm áp từ đằng sau cậu vọng lại.Cậu quay lại nhìn và nhận ra là Thừa Ân,bạn của cậu hồi nhỏ,cậu đơn phương anh thì Thừa Ân lại đơn phương cậu.
Vương Nhất Bác:Em chỉ sơ ý đổ nước nóng lên người thôi ạ!
Nghe vậy,Thừa Ân lo lắng bước đến vạch vết thương của cậu ra
Thừa Ân:Trời đất,em sao mà bất cẩn để bị thương nặng thế này?
Cậu có hơi giật mình trước hành động này của Thừa Ân nên đẩy Thừa Ân ra,lấy tay kéo áo lên
Vương Nhất Bác:Em không sao,anh....
Thừa Ân không để cậu nói hết câu liền bế cậu ngồi lên bậc rửa,lấy thuốc bôi cho cậu.
Thừa Ân:Ngồi im,không xử lý khéo thì sẽ để lại sẹo đấy!
Nhất Bác nhìn hắn chăm chú bôi thuốc cho mình như vậy,cảm giác đau đớn lại kéo về
Vương Nhất Bác:"Ước gì anh ấy cũng đối xử với mình thế này"
Nghĩ đến đây,không giấu nổi cảm xúc nữa,cậu bật khóc thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com