Yeu Anh Kho Vay Sao
“ Phu Nhân, vòng tay người lỡ làm rơi trên phòng nhị thiếu gia! ” Ái Ái sốc hoảng, bỏ dở chén cháo, chạy lại giật lấy cái vòng tay, liếc Tiểu Tâm một cái. “ Cái này không phải của tôi, cô nhầm à?! ” Ái Ái quát lớn. Đồng Ly nhón chân, nhìn chiếc vòng đó, rõ ràng là ngày cưới Cố Phu Nhân đã tặng mà? Nhầm kiểu gì? Cố Lãnh Thanh không buồn màng đến, cầm ly nước, uống vội rồi bỏ đi, đâu phải, anh không biết chuyện của Ái Ái và Cố Lãnh Mặc kia? Tiểu Tâm sợ hãi, gục đầu, cô ấy nhìn bóng lưng Lãnh Thanh đi khuất liền vung tay, tát thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Tiểu Tâm, nó như trời giáng, đau điếng người. Đồng Ly hoảng hốt, chạy lại, kéo Tiểu Tâm ra sau lưng. “ Phu nhân, người đừng quá đáng, nhìn đi, rõ ràng là vòng mà Lão Phu Nhân tặng người, Tiểu Tâm trả lại người có gì sai sao? ” Cô nuốt nước bọt, có chút cả gan. “ Thì sao? Tao dạy một con người hầu mà cũng cần phải biết đúng sai? ” Ái Ái định dơ tay đánh cô thì đằng sau, một lực mạnh nắm lấy cổ tay cô ấy. “ Chị mới về nhà chồng, đừng có làm càn, kẻo mẹ tôi về, chị không yên đâu ” Hắn mỉm cười nhìn Đồng Ly, tay kia vẫn khư khư xiết chặt cổ tay Ái Ái không buông. “ Thiếu Gia, em chỉ muốn trả vòng cho Phu Nhân chứ không có ý gì, nếu em sai, người trách em là được ” Tiểu Tâm khóc sụt sịt. “ Nếu em làm sai chẳng lẽ tôi trách chị dâu là đúng à? ” Hắn đưa mắt nhìn Ái Ái , thấy Dì An đi tới, hắn vội kìm tay cô ấy xuống, ho khụ khụ vài cái. “ Đồng Ly, em đứng đó làm gì, đi phụ dì An đi chứ? Còn Tiểu Tâm, ngoan đừng khóc, tối tôi lại thưởng cho em ” Tiểu Tâm nghe vậy liền nín khóc, vui vẻ nhìn hắn. “ Phu Nhân, xin lỗi đã đắc tội cô ” Đồng Ly cúi đầu, bỏ đi một mạch, không thèm đoái hoài đến Cố Lãnh Mặc. Đêm qua, uống đến chả biết trời đất là gì, còn tâm sự lung tung, với cả chuyện hắn với Ái Ái nữa, nghe qua đã thấy sai trái lắm rồi, nói gì đến... Tiểu Tâm chạy theo cô xuống bếp. “ Cảm ơn chị đã giúp em ” Con bé cười, híp cả mắt. Đồng Ly vẫn thẫn ra, chú tâm nhìn Cố Lãnh Mặc bên ngoài. Ái Ái xoa xoa cổ tay, không dám nói tiếp lời nào, nén cục tức bỏ lên lầu. Cố Lãnh Mặc bước vào bếp, ném cà vạt cho Đồng Ly . “ Giúp tôi ”“ Tại sao tôi phải thắt cho anh? ” Cô khó chịu, thảy lại, hắn cũng thuận tay chụp lấy. “ Cô là người hầu! Giờ thì thắt được chưa? Mau lên! tôi sắp trễ giờ rồi! ” Hắn dang hai tay, nhắm mắt, hối thúc cô. Đồng Ly bước lại, lần đầu thắt có chút khó khăn, Tiểu Tâm thấy thế, đẩy nhẹ Đồng Ly qua một bên. “ Để em thắt cho, việc này, ngày nào em cũng làm mà! ”-----
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com