TruyenHHH.com

Yeu Anh Hon Ca Tu Than Tao Dinh Kaisoo Ver

Thù Thù Chúc mừng em trở lại Thiên giới, Chúc mừng em đã kết thúc kỳ hạn chịu khổ ở nhân gian.
Đào Hoa Tiên Tử Khánh Thù đã mãn hạn ở nhân gian, giờ cho phục hồi tiên thuật, trở lại thiên đình.
Các vị tiên nể mặt Cửu Hoàng Tử, đều ra cổng Thiên đình đón tiếp cậu.Tất nhiên, người vui mừng nhất chính là Cửu Hoàng tử.
-" À, Hai mươi ngày này qua thật nhanh" Hoàng tử vỗ nhẹ lên vai Khánh Thù.
Một ngày trên trời, một năm dưới trần.Hai mươi năm của mình, qua đi vừa chậm rãi lại vừa vội vã, vừa chân thực lại vừa phong phú, cảm động, vui vẻ. Cuộc sống của tiên nhân có nhàn nhã hơn nữa, cũng không thể bì được một chữ tình ở nhân gian.
Khánh Thù thầm nghĩ.
Trong buổi tiệc, các tiên đều vui vẻ ăn uống, không ai chú ý đến Khánh Thù một mình lẻn vào nơi ở của Ngọc Đế.
-" Đào Hoa Tiên Tử, cậu muốn cứu kẻ đã chết hai tiếng đồng hồ đó, chỉ dựa vào Đại Hoàn Đơn thì không đủ đâu".
Thái Thượng Lão Quân vuốt vuốt hàng râu bạc trắng như cước, chậm rãi nói.
-" Vậy phải làm sao? Phải làm sao mới được? Lão Quân mau nói đi?"
-" Trừ khi, là dùng đến Long châu của Ngọc Đế,Có điều Long Châu là linh vật đệ nhất của Thiên giới, muốn nhìn thấy đã khó, huống chi là lấy dùng. Tuy cậu là con dâu của Ngọc Đế, nhưng e là cũng không phải dễ.
- "Long châu ở đâu?"
Khánh Thù không sợ nguy hiểm, không hề do dự hỏi.
-" Ở trong cung của Ngọc Đế, ngay chính giữa Long sàng".
Còn chưa nghe hết, Khánh Thù đã co chân chạy đi.
- "Này, Khánh Thù Phải nhớ cho kỹ, Long châu là linh vật, đem xuống nhân gian sẽ mất đi sức mạnh, Muốn cứu người,thì phải ngậm trong miệng, Nhưng làm vậy, miệng cậu sẽ bị thiêu cháy đó".
- "Kẻ nào? Kẻ nào đã trộm Long châu của ta? Ngọc Đế thấy bảo vật bị mất, liền nổi giận lôi đình".
-" Bẩm.. bẩm Ngọc Đế... vừa rồi,Đào Hoa Tiên Tử Khánh Thù  miệng ngậm thứ gì đó, đánh bị thương Thiên Tướng, trốn xuống trần gian rồi".
- "Hả?"
-" Hả?"
Ngọc Đế và Cửu Hoàng Tử đồng thanh hét lên.
-" Không thể được, Khánh Thù".
Cửu Hoàng tử đau đớn kêu lên.
- "Người đâu, Phái Tứ Đại Thiên Vương xuống bắt Khánh Thù lên thiên đình.
Đột nhiên, sấm chớp đùng đùng. Vừa rồi vẫn còn nắng, giờ mây đen đã phủ kín cả bầu trời. Đúng là thời tiết tháng Sáu như trẻ con, Muốn cười là cười,Muốn khóc là khóc.
Bà Kim đã ngất đi mấy lần, lúc này đang gục đầu vào ngưòi chồng, thỉnh thỏang lại nấc lên nghẹn ngào, nhìn bác sĩ đưa con trai mình vào nhà xác.
Đột nhiên, mùi hoa đào bay khắp không gian, rồi một quầng ánh sáng hồng rực lướt qua, bên trong ẩn hiện những cánh hoa đào nhỏ nhắn đáng yêu, quầng sáng chỉ chớp lên trong nháy mắt rồi biến mất.
Nửa phút sau, thi thể đã lạnh của Kim Chung Nhân đang được đẩy vào nhà xác bị một cậu nam sinh cản lại.
Má cậu bé phồng lên như đang ngậm cả một chiếc màn thầu to, trông rất quái dị và xấu xí, dường như không thấy mũi đâu nữa.
-" Cậu.. cậu là ai? Chung Nhân đã rời bỏ chúng tôi đi rồi, cậu đừng làm phiền nó nữa".
Bà Kim bước lên, định kéo cậu nam sinh ra, nhưng vì qúa đỗi thương tâm, bà lại gục đầu vào vai cậu, khóc lên nức nở. Nói ra cũng kỳ lạ, cậu nam sinh lạ này mang cho bà một cảm giác vô cùng thân thiết.
Khánh Thù không phản ứng gì, cặp mắt bị méo cho híp tịt lại, miệng vẫn ngậm viên Long Châu, quai hàm bạnh ra .
Cậu nhẹ nhàng vung tay đẩy các bác sĩ ra.
- "Đừng đụng vào con tôi"
Bà Kim đau đớn kêu lên.
Khánh Thù bước tới. Mọi người dường như bị ai đó khống chế tinh thần, đều không hẹn mà cùng lùi lại nhường đường cho cậu. Khánh Thù nhẹ nhàng giở tấm vải trắng che mặt Kim Chung Nhân lên, sau đó làm một việc khiến tất cả mọi ngừời có mặt ở đó đều giật mình.
Cậu cúi xuống hôn lên môi Kim Chung Nhân.
Trong chớp mắt, một viên ngọc từ trong miệng cậu chui miệng Kim Chung Nhân.Cậu vẫn hôn lên môi người chết.
Gió, mang theo mùi hoa đào thoang thoảng, hất tung mái tóc dài đen mượt, một sợi khẽ phất phơ qua mặt Kim Chung Nhân. Da mặt anh khẽ giật giật.
Bà Kim muốn kêu lên thật lớn, nhưng lại sợ làm kinh động đến đôi tình nhân, vội vàng đưa tay bụm miệng lại. Cậu tiếp tục hôn.
Đầu lưỡi đột nhiên cảm thấy có gì động đậy, càng lúc càng mạnh. Khánh Thù như say như mê, nụ hôn của cậu đã được đáp lại, Kim Chung Nhân bắt đầu hút lấy lưỡi cậu. Mùi máu tanh bắt đầu toả ra xung quanh hai ngưòi, nhưng Kim Chung Nhân không hề có cảm giác, vẫn tham lam ôm chặt lấy cậu.
-" Có phải? anh đang mơ ? không? Khánh Thù".
Kim Chung Nhân cất tiếng.
- …
Khánh Thù gật đầu, rồi buông tay.
-" A... Nhân Nhân của chúng ta sống lại rồi, Cậu là tiên phải không?"
Bà Kim mừng rỡ như phát cuồng, nhìn cậu trân trối.
-" Nhân Nhân, con sống lại rồi, Tử thần không đem con của mẹ đi rồi".
-" Ư?"
Kim Chung Nhân từ từ mở mắt, đầu óc quay cuồng, giống như người ở lâu trong bóng tối chưa thể nào thích ứng được ánh sáng. Anh ta nheo nheo mắt cố nhìn thử, liền bị quái vật trước mắt làm cho giật thót mình? Đây hình như là quái vật biến đổi gen chứ nào phải Khánh Thù xinh đẹp của mình? Anh ta phẫn nộ đẩy cậu ra:
- "Cút đi, Ai cho động vào tôi".
Mễ Bối lảo đảo lùi lại mấy bước, nhìn Kim Chung Nhân như không dám tin rằng đây là sự thật, vết bỏng ở miệng có đau đớn gấp trăm ngàn lần, cũng không bằng hai tiếng 'cút đi' lạnh lùng vô tình của anh ta. Một giọt nước mắt trong suốt chảy trên gương mặt đã biến dạng thảm hại của cậu. Vì độ dốc quá lớn, nên nó rơi thẳng xuống đất.
Kim Chung Nhân nhẹ nhàng nhảy xuống giường, phủi phủi bụi trên người mình, rồi trừng mắt nhìn con người trước mặt:
- "Cậu là ai?"
Anh ta lạnh lùng lừ mắt nhìn cậu một cái. Cậu gái này xấu đến kinh hồn, mí mắt phù lên làm đôi mắt híp tịt lại, chỉ còn một đường nhỏ như sợi chỉ. Từ khe hở nhỏ xíu đó, Kim Chung Nhân nhận ra được ánh mắt quen thuộc… Ánh mắt ấy, tràn ngập sự uất ức, u buồn và trong sáng, giống  đến lạ kỳ.
- "Cậu là?".
Kim Chung Nhân từ từ lại gần.
Khánh Thù không muốn để Kim Chung Nhân nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, liền ngượng ngùng cúi mặt, khẽ lắc đầu, quay người đi. Động tác này càng khiến Kim Chung Nhân khẳng định thêm, Không phải Khánh Thù thì còn ai vào đây được nữa?
Anh lao tới, hai tay giữ chặt ngưòi cậu, ép cậu phải nhìn thằng vào mắt mình,rồi khịt khịt mũi:
- "Mùi hương trên người em nói cho anh biết em chính là Khánh Thù "
Bà  Kim kinh ngac kêu lên khe khẽ.
Cậu nam sinh này đúng là Khánh Thù
.Anh sống lại rồi,Khánh Thù khẽ vuốt ve gương mặt Kim Chung Nhân, thầm nói với lòng. Do ngậm Long Châu quá lâu, nên miệng cậu đã bị tổn thương nghiêm trọng, cả gương mặt phù nề lên trông thật đáng sợ.
Thấy kim Chung Nhân cuối cùng vẫn nhận ra mình, Khánh Thù cảm thấy tất cả đau khổ mà mình phải trải qua đều không sánh được với niềm vui lúc này, khoé mắt long lanh ngấn lện ngẩn ra nhìn Kim Chung Nhân.
kim Chung Nhân cảm thấy cậu nam sinh trước mặt mình đột nhiên xinh đẹp vạn phần, cúi người xuống, hôn lên gương mặt dị dạng khả ái kia.
Cả bệnh viện xôn xao ồn ào,Người đã chết ba tiếng đồng hồ, còn sống lại nói cười được hay sao.
Bác sĩ điều trị cho Kim Chung Nhân không khỏi nhớ lại câu anh ta mắng mình, bắt đầu hoài nghi chính bản thân.Lúc này, một hàng lệ chảy xuống, lọt vào miệng hai người.
-" Khánh Thù, em khóc à? Anh chưa bao giờ thấy em khóc cả?Sao lại khóc vào lúc này?"
Kim vỗ nhẹ lên gáy người yêu, lớn tiếng mắng .
Phải rồi, Cậu đã chảy nước mắt, Nước mắt chảy qua miệng mát rượi.
-" Nước mắt? Mùi vị thế nào nhỉ? Thật ngưỡng mộ họ quá"
- "Hừm hừm, ngươi thử chảy vài giọt nếm thử là biết ngay. Thực ra thì ta cũng không biết nữa, chắc là ngọt".

Thì ra nước mắt không như trong tưởng tượng của cậu , không ngọt cũng không dễ nuốt, nó vừa đắng, vừa chát, lại vừa mặn.
- "Hả ? Sao lúc cần vui em lại cứ khóc vậy? Lại còn khóc dữ nữa?" Kim Chung Nhân trừng mắt lên mắng yêu.
“Cười không nhất định là phải vui, khóc không nhất định là phải buồn”.
Có một người con trai đã nói với cậu điều này.
Giờ cậu đang vì xúc động và rơi lệ.
Tử thần đã nhắm trúng anh ra rồi, anh ta không thể thoát khỏi bàn tay của vận mệnh đâu.
Uyển Uyển đã nói như vậy.
Thế nhưng, Khánh Thù đã thành công.Cả em và tử thần đều muốn có anh, có điều em có ưu thế hơn ông ta, bởi vì em yêu anh, yêu anh sâu sắc.
-" Tứ Đại Thiên Vương, Tại sao lại trở về tay không?"
Ngọc Đế tức giận, vỗ bàn quát lớn.
-" Bẩm Ngọc Đế, khi chúng tôi đến, Đào Hoa Tiên Tử đã rơi lệ, đã trở thành người phàm, không thể trở về Thiên đình được nữa".
-" A…"
Cửu Hoàng Tử kêu lên một tiếng rồi ngất đi.Thấy con trai đau lòng vì Đào Hoa Tiên tử, mà nàng lại nhẫn tâm bỏ xuống hạ giới, Ngọc Đế vừa đau xót vừa tức giận:
- Đào Hoa Tiên Tử Khánh Thù, vi phạm Thiên Quy, qủy thần không dung, đánh cho trở lại nguyên hình".
{END CHAP 19}

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com