TruyenHHH.com

Yêu Anh 95 Ngày | ĐAM MỸ

Chap 10

Eda_Kim


Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi trở ra, Nhất Hàn vẫn còn ngồi trên giường, dùng ánh mắt rất đáng thương nhìn anh. Bản thân cũng chỉ thở ra một hơi rồi đi xuống lầu. Như ngay từ đầu đã nói, anh có yêu cậu, trong tim còn đầy hình bóng cậu là sự thật. Nhưng cuộc hôn nhân này làm anh mệt mỏi, rồi ở phía đối phương có quá nhiều sai lầm. Nên không muốn sống chung nữa, vì hiện tại còn như thế, về lâu dài chỉ tăng thêm mức độ thống khổ thôi.

Giữa Lưu Anh cùng Nhất Hàn, là đúng người sai thời điểm đúng chứ? Vậy quen nhau trong thời gian sai lệch, chung quy chỉ là bằng không. Nên anh đứng ra, làm người kết thúc đầu tiên là đúng chứ nào sai. Tương lai chắc hẳn đã ngập tràn hạnh phúc, thay vì cứng đầu, chọn buông bỏ, thật sự là tốt.

Căn bản Lưu Anh nghĩ, trước mắt không phải quan trọng chuyện tha thứ hay hận thù, mà là tìm cho nhau một cái giải thoát, để lòng bình yên, thôi đau mới cần thiết. Anh ở dưới bếp suy ngẫm rất nhiều, đến khi cháo chín mới mang lên để gặp Nhất Hàn. Cậu chẳng cầm lấy, trái lại còn làm nũng đòi đút. Bộ dạng này quả thực khác với mọi khi, một Lâm tổng lãnh khốc mà lại thế này, nếu để ai thấy được chắc sẽ mất mặt lắm.

Lưu Anh cũng không quá tuyệt tình, huống chi thứ để lại sau nóng sốt là đầu óc nặng, có chút quay cuồng, tay chân bủn rủn khó kiểm soát, nên anh cũng đồng ý đút cho. Lúc trước chẳng phải là yêu thương đến sống chết sao? Chỉ là đối phương để anh cảm nhận được hạnh phúc này quá mỏng manh, giống như một bức tường giấy, dễ dàng rách nát. Đối phương nói yêu anh, thế tại sao trái tim trong lồng ngực lại cảm không được điều ấy ?

Lưu Anh cũng rất thắc mắc, cũng rất hoang mang và luôn tự hỏi Nhất Hàn đối với mình là dạng tình cảm gì. Lần đầu vì muốn chiếm hữu mà dùng cách cưỡng đoạt chẳng phải sao? Vì hành động mở màn sai lầm đó, luôn khiến anh canh cánh đủ chuyện, muốn tin lại không dám, muốn yêu nhưng rồi lại sợ. Tuy nhiên thời gian cũng đem trái tim anh khắc lên hình bóng đối phương, chỉ là thứ nhận lại chẳng hề giống mong đợi.

Lưu Anh là vừa thất vọng, vừa đau lòng, còn sợ hãi, không dám tiếp tục yêu. Không phải Nhất Hàn chẳng cho anh cảm giác đáng tin tưởng, chỉ là những cách thể hiện, câu nói, đều chưa dồn hay đặt tâm tư vào đó. Nên khi anh nhận lại những điều ấy, đều cảm thấy nó nhạt nhòa và bình thường, rất dễ phôi phai, như nước lã uống một mạch là đi thẳng vào bao tử, không đọng dư vị ở cuống họng.

"Anh, dù sao khi ly hôn, cũng có phiên hòa giải, thế chúng ta thay vì dứt khoát cắt đứt, để lại nhiều hối hận về sau, thì dùng thời gian mà phiên hòa giải dành cho chúng ta, tìm hiểu lại nhau, bù đắp rồi tạo nên một cuộc hôn nhân mỹ mãn được không a?"

Nhất Hàn vừa ăn cháo, vừa đáng thương hỏi, nhìn giống như một con cún nhỏ thật sự. Lưu Anh không phải dạng tâm lạnh, hoặc chẳng thương cậu, nên có chút mủi lòng. Con người là loài máu lạnh và khó hiểu nhất, nhưng anh thuộc dạng ấm áp, nên có ác đến độ nào thì sự lương thiện vẫn tồn tại. Thành ra trong giây phút này, có chút lưỡng lự khó nói.

Sống mà không có một giây phút hạnh phúc, không thử đương đầu vì tình yêu, thật sự rất đáng để hối hận trong quãng đời còn lại. Lưu Anh cũng muốn thử sức, điên cuồng mãnh liệt yêu một lần. Do sự xuất hiện của Nhất Hàn, đã giúp anh biết thế nào là tình yêu, đỉnh cao của sự yêu thương mà chẳng nhận nhầm nó với các xúc cảm khác. Chỉ là dũng khí để thực hiện điều đó không đủ, chính cậu cũng nào truyền sức mạnh và cho thấy bản thân đáng tin cậy để anh liều mình.

Lưu Anh muốn ly hôn, là do sống với một người quá ghen tuông nó mệt mỏi và để lại quá nhiều hệ lụy. Song Nhất Hàn còn quá phóng túng, trăng hoa triền miên, lỡ đâu có ngày thực sự chán ghét anh, sau đó ruồng bỏ, dẫn người khác về thì sao? Món này ngon, còn món khác ngon hơn, hoa nở liên tiếp, chỉ có anh úa tàn rồi. Thế lấy cái gì đảm bảo cho câu: Trong tim chỉ có mình anh, bên ngoài thì lục phòng vẫn chẳng thể thay thế vị trí ấy?

Lưu Anh không muốn kéo dài cuộc hôn nhân không có gì chắc chắn và đảm bảo, nên mới đi đến bước đường này. Đâu phải lòng anh chẳng đau khi đưa ra quyết định này đâu, nhưng cái quan trọng nhất vẫn là đối diện với kẻ giết con mình nào dễ chịu.  Sự yêu thương, tình yêu không là tất cả để quyết định và hóa giải tất cả vấn đề, nên anh nào ngu muội rồi mù quáng mà quên đi ngày tháng mình bị dày xéo đến độ vất vưởng, đối phương chỉ vì thăng hoa mà còn dùng cả thuốc lên người anh.

Sau đó thì những chuyện tồi tệ nào diễn đến còn phải nhắc lại sao? Lưu Anh thật sự không dám nhắc đến hay nhớ đến, chỉ đành ngậm câm, mắt chứa đầy buồn bã. Thấy anh không nói, Nhất Hàn cũng tiếp tục mở miệng.

"Anh không phải thương tôi sao? Thế ngay cả cơ hội cũng không thể cho tôi sao?"

"Tôi chưa từng cho em sao? Là do em không biết giữ lấy."

Lưu Anh đâu phải ngay từ đầu đã chọn cắt đứt hôn nhân, sau một biến cố lớn, tưởng chừng sắp trở thành anh em ruột thì cũng ở cạnh nhau đấy thôi. Nhưng đối phương đã phủi sạch lòng tin anh dành cho cậu. Đời lấy đâu ra nhiều cơ hội đến vậy?

"Thì bây giờ em giữ, 1 lần này nữa thôi nha....nha anh."

Nhất Hàn đưa ngón tay lên để năn nỉ Lưu Anh. Anh thở ra một hơi, sau đó bảo:

"Em cứ nghỉ cho khỏe đi, chuyện này tính sau."

Qua ngày hôm sau, tình trạng của Nhất Hàn cũng đỡ hơn. Lưu Anh đang giúp cậu ủi đồ, thì thấy đối phương đang lần lượt đặt xuống trước mặt mình vài thứ. Nào là giấy tờ tùy thân, thẻ ngân hàng và cả điện thoại.

"Anh dùng điện thoại này đi, tôi đã lắp sim và lưu những số quan trọng cho anh rồi."

Lưu Anh hơi chớp chớp mắt, sau đó Nhất Hàn lại nói tiếp:

"Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, trả tự do cho anh. Anh có thể đến Lâm Thị để làm, rồi chúng ta từ từ hàn gắn, sau ba tháng vẫn không có tiến triển, tôi giam anh tiếp tục."

"Em đang vô lý đó hả?"

Lưu Anh tắt bàn ủi rồi hỏi Nhất Hàn. Cậu nhướng mày, tiến về trước ôm lấy anh rồi nói:

"Đúng, tôi ngang ngược, chỉ có như thế mới giữ được anh còn gì? Thành ra không muốn bị giam nữa, thì nhanh nhanh mang tim quay lại cạnh tôi đi."

Lưu Anh còn không phải luôn đặt tim ở trên người Nhất Hàn sao? Cần phải mang quay lại à? Sau một lúc suy nghĩ, anh cũng nâng tay rồi ôm lại đối phương như chấp thuận. Dù sao hôn nhân đổ vỡ đâu phải chuyện hay ho gì, đã chấp nhận kết hôn là tạo ra sự gắn kết ở đời. Vợ chồng với nhau, nhiều cái bỏ qua được thì vẫn nên bỏ qua, châm chước, nhường nhịn một chút cũng không có chết. Tương lai, đại kết còn chưa thể nói trước, thu xếp ổn thỏa mọi thứ, làm trong ấm ngoài êm vẫn hay hơn. Chưa kể, anh là đang phán án treo cho cậu, tùy cách thể hiện mà đưa hoặc chẳng đưa đơn ly hôn thôi.

Hôm sau, Nhất Hàn đi làm trở lại, ít hôm tiếp theo, Lưu Anh cũng đến Lâm Thị rồi làm nhân viên ở tổ thiết kế. Thật ra anh định đi làm chỗ khác, nhưng hiểu cậu không an tâm khi xa mình, nên mới thuận theo. Tuy nhiên, chẳng muốn mang danh phu nhân mà được quyền cao chức trọng, nên đã bảo thu xếp cho mình làm nhân viên, ở tổ nào cũng được.

Nhất Hàn có không đồng tình thì cũng phải chấp nhận. Đến tận đây, Lưu Anh mới phát hiện Dĩ Bân vẫn còn giữ chức vị tổng giám đốc. Anh chẳng hiểu nổi đối phương đang nghĩ gì mà chịu ở lại đây làm, đồng thời cậu còn chấp nhận giữ. Nhưng chắc hẳn, cậu đã ghét ai rồi thì sao có chuyện buông tha dễ dàng, nên mãi giữ dưới trướng, để anh ấy phải hàng ngày đối diện với người đã cướp vợ mình. Cách trả thù này của cậu, đúng là quá thâm hiểm.

Đúng, là Nhất Hàn không cho Dĩ Bân nghỉ, còn đối phương muốn chạy từ  8 đời rồi.

Ai cũng biết Lưu Anh là phu nhân của Lâm Thị, nên không dám nói chuyện nhiều, đồng thời còn cảm thấy ganh ghét. Anh biết họ đang suy nghĩ cái gì, nên cố giữ hòa nhã, làm cho những người chung tổ biết được, bản thân chẳng phải dạng ngồi ở vị trí cao, liền khinh thường hay chảnh chọe với ai.

Ít hôm đầu thì Lưu Anh không biết nhiều thứ nên mở miệng hỏi, chỉ là ai cũng không thèm nói chuyện tới. Nhưng trước sự nhiệt tình và dễ gần của anh, nên họ cũng từ từ thay đổi cách nhìn. Với lại thân phận mà anh đang mang chẳng tầm thường, lỡ về tọc mạch với chủ tịch chuyện bản thân bị đồng nghiệp bỏ rơi rồi xem thường, phải chăng họ sẽ chịu cảnh đuổi việc?

Nhất Hàn cũng có hỏi Lưu Anh về tình hình làm việc ở cty xem có ổn không để thu xếp thêm. Nhưng bản thân cứ cười rồi lựa chọn nói dối, bảo ai ai cũng đối xử với mình rất tốt, cậu cũng tin nên cho qua.

Hôm nay, Lưu Anh tình cờ gặp Dĩ Bân đang đứng ở dãy hành lang, nên sau khi suy nghĩ cũng đến bắt chuyện. Cả hai đang nói rất bình thường, vì không thể thành đôi cũng xem nhau là bạn. Vả lại, ngoài mấy câu xin lỗi, cảm ơn, hỏi thăm sức khỏe ra thì cũng đâu còn gì khác. Lúc này Nhất Hàn đang đi xuống, định rủ anh đi ăn trưa mà chẳng gặp trong phòng làm việc, nên đi vòng vòng để tìm. Nhờ thế mới bắt gặp và chọn đứng nghe thử.

"Em có ly hôn với Nhất Hàn không?"

"Có định."

"Nhưng.....bây giờ thì không cần nữa."

Nghe Lưu Anh nói như thế, Nhất Hàn siết chặt nắm đấm, định tiến thắng về trước nhưng sau đó, anh lại mở miệng, nên cậu dịu lại và dừng chân.

"Lâm Nhất Hàn đối xử với em quá tệ, tại sao em lại mãi dây dưa?"

"Có tệ, thì cũng là chồng của em, tệ hay không, cũng do em quyết định. Anh đừng xen vào vấn đề này."

Lưu Anh ở trước mặt người yêu cũ công nhận điều này sao? Thật làm Nhất Hàn cảm thấy vui mừng.

"Không có chồng nào đối xử với vợ mình như thế cả."

"Chung quy cũng là vấn đề của vợ chồng em, anh không cần lo."

Lưu Anh vừa nói dứt câu thì Dĩ Bân cũng cười, làm anh hơi khó hiểu hỏi:

"Sao thế?"

"Lâm Nhất Hàn đi rồi."

"Đi rồi? Ở đâu mà đi?"

Lưu Anh không hiểu gì hết, nhanh quay lại sau lưng, nhưng nhìn xung quanh cũng chẳng thấy ai cả.

"Lúc nãy cậu ta có đứng lại nghe, nhưng chắc vì em nói như thế, nên đi rồi. Haizz hy vọng về sau, cậu ta sẽ không ghen nữa."

Ban nãy Dĩ Bân thấy Nhất Hàn, nên mới cố hỏi mấy câu này cho Lưu Anh nói bằng giọng khẳng định, chỉ có như thế, cậu mới an tâm phần nào.

"Phu nhân, ban nãy Lâm tổng xuống tìm anh đó."

"Được rồi, để tôi đi gặp ngài ấy."

Lưu Anh cũng dặn mọi người không cần cung kính với mình, nhưng họ đều quen miệng, có sửa cũng chẳng thể sửa. Anh lấy theo bản báo cáo mình đã làm xong rồi xách theo để đưa cho đối phương. Lên đến nơi, Nhất Hàn lật xem sơ qua thì quăng lại vào người anh rồi nói:

"Làm lại, không hài lòng."

Lưu Anh thấy Nhất Hàn chắc đang khó chịu chuyện anh cùng Dĩ Bân ở chung một chỗ, chứ chủ đề của bài báo cáo này còn không phải cậu từng duyệt qua rồi sao? Anh ở đây thêm chút chi tiết rồi mang lên, xong đột nhiên người triển nó lại nói chẳng thích là ý gì? Nên lòng cũng không thấy buồn, trái lại còn thấy đối phương hơi trẻ con, nhịn cười rồi đáp:

"Được rồi, tôi sẽ làm lại, tôi sẽ giao cho ngài vào ngày mai."

Nói xong, Lưu Anh cũng đi, thật làm Nhất Hàn uất ức mà. Cậu ở đây như giận dỗi, trước mắt cũng tại anh cứ gặp Dĩ Bân, thứ 2 là muốn anh đừng bị đồng nghiệp nói: Dựa hơi của chồng nên làm dở vẫn được duyệt. Không phải cậu không biết anh trải qua những chuyện gì, chỉ là anh chẳng muốn cậu xen vào, nên đành âm thầm giúp đỡ. Mượn cách công tư phân minh này, cho đối phương bớt nặng lòng lại.

"Sao thế? Bị từ chối rồi à?"

Một trong số người làm chung tổ với Lưu Anh hỏi. Anh cũng gật đầu bảo Nhất Hàn không vừa ý, nên mang về đây chỉnh sửa.

"Phu nhân làm báo cáo chi tiết như thế, đến mấy mẫu vẽ cũng hoàn thiện như vậy mà còn bị chê, Lâm tổng đúng khó ở mà. Kể phu nhân nghe, lần trước tôi làm còn tệ hơn cái này vẫn được duyệt, thế hôm nay là bị sao nhỉ? Lâm tổng đâu giống chị em phụ nữ chúng ta mà tới ngày tới tháng, tại sao tính khí lại lạ thế."

"Cô đừng nói nữa, Lâm phu nhân đang ngồi cạnh bên, cô đánh chó cũng nên kiêng chủ nhà chứ."

Mấy cô nhân viên không sợ Lưu Anh học lại với Nhất Hàn. Nhưng dù sao anh cũng là vợ cậu, nói xấu cậu trước mặt anh cũng đâu tốt. Nhưng câu cô vừa nói, còn dữ hơn câu của cô nhân viên vừa nói một tràng, nên anh càng ngơ ra.

"Sao? Ai là chủ? Ai là chó? Nói lại tôi nghe."

Nhất Hàn đứng từ ngoài cửa từ lúc nào thế? Ai ai cũng hốt hoảng đứng lên, Lưu Anh cũng đông cứng cuống họng, nhưng rồi cũng nói:

"Lâm tổng, sao ngài lại xuống tận đây?"

"Đi ăn, tôi đói rồi."

Nhất Hàn mặt rất lạnh, nhìn về Lưu Anh, đơn giản nói. Anh cũng gật gật đầu như con robot đáp:

"Được rồi, ngài ra xe đi, tôi thu dọn đồ đạc lại đã."

Dù sao cũng là vợ chồng, nên Lưu Anh không thấy ngại khi bị Nhất Hàn rủ đi ăn.

Các cô nhân viên thấy cả hai đều đi khuất mới dám thở ra một hơi. Tự hỏi sao hôm nay Lâm tổng của họ hiền thế? Phải chăng do phu nhân đang đứng cạnh bên? Nhưng thật ra mọi chuyện không đơn giản kết thúc như thế, bởi cậu đã liên hệ trừ lương và đuổi việc hết số ấy. Cơ mà mượn cớ chuyển xuống chi nhánh, cho anh đừng nghi ngờ.

Lưu Anh biết Nhất Hàn không dễ dàng cho qua chuyện gì, nên cũng có nghi hoặc, chỉ là chẳng dám hỏi sâu xa. Không lâu sau, đối phương cũng bận đi công tác, trước khi đi còn đè hẳn anh xuống giường để ân ái, coi như hấp hôn và giúp cho ở phương xa ít nhớ. Cả hai trong thời gian này rất ổn định, chút gây nhau cũng chẳng có, nên anh đồng ý cho cậu làm.

Huống hồ, ngay hôm cho nhau cơ hội, Nhất Hàn thi hành như câu nói: Vợ chồng đầu giường giận nhau, đến cuối giường làm hòa. Nên ăn sạch Lưu Anh không chừa thứ gì từ lâu. Hơn một năm chẳng thể chạm vào anh, nên khi đó cậu rất kịch liệt điên cuồng, tưởng chừng cả giường cũng có thể sập. Thành ra mỗi lần nghĩ đến cảnh đó, anh đều đỏ mặt tía tai. Làm ngày rồi lại đến làm đêm, cậu dây dưa hơn cả 8 hiệp, qua mốc 12 giờ đồng hồ mới đồng ý buông tha anh. Đó là nguyên nhân, cả tuần sau, anh mới đủ sức đến Lâm Thị làm việc.

Lưu Anh cảm thấy cả hai đúng thật giống như lúc còn hạnh phúc, mọi thứ đang trở về quỹ đạo cũ. Nhất Hàn ôn nhu, đang sửa sai, bù đắp cũng giúp cơn đau, sự tổn thương trong anh được giảm xuống phần nào, thành ra chuyện ly hôn đã không tính đến nữa.

Nhất Hàn đi rồi, ở công ty cũng không ai nể mặt Lưu Anh nữa. Cộng thêm ai cũng biết anh từng quen với Dĩ Bân, giờ lại thành vợ chủ tịch, nên có khá nhiều người chẳng hiểu nội tình, toàn mắng anh trèo cao. Không ít lần anh nghe được những lời xấu ý đó, dường như con người và cuộc sống hôn nhân của bản thân, đều là tâm điểm để họ bàn tán. Nhưng biết làm gì ngoài nghe rồi thôi? Họ đâu biết trong cuộc là cậu sợ mất anh, chứ anh nào sợ mất cậu, nên đành chịu. Miệng đời ai mà quản nổi.

"Anh biết Lâm tổng nói, rất thích ở bên tôi không?"

Giám đốc phòng kế toán chặn đường Lưu Anh lại rồi lên mặt nói. Anh cũng không dư sức nghe mấy lời này, do gần 2 tháng qua, cậu có ngủ với người khác hay chăng, anh là người biết rõ nhất.

"Xin lỗi nha, đồ chơi phát tiết của em ấy quá nhiều, tôi làm sao biết? Huống hồ, chồng tôi cần gì nhắc đến hạng rẻ tiền cho tôi nghe?"

"Anh là ý gì?"

Lưu Anh lắc đầu bảo:

"Tôi đâu có ý gì đâu. Đồ chơi vẫn là đồ chơi, vợ chính thức thì là vợ chính thức. Ra đường người khác gọi tôi một tiếng Lâm phu nhân, về nhà người ta chào tôi một tiếng Lâm phu nhân, song chỉ có mình tôi được nhận danh phận này. Còn những món đồ chơi mà em ấy dùng, thay đổi quá nhiều, sớm khen tối chê, rồi người ta hay gọi là tiểu tam, trà xanh, hồ ly các kiểu. Quá nhiều cách xưng hô mà, nên tôi làm sao nhớ nổi cô là người nào?"

"Lưu Anh."

"Giám đốc Cao, cô nên biết đây là đâu, đừng có má lớn giọng, không tốt cho cô đâu."

"Không có Lâm tổng ở đây, ai sẽ làm chỗ dựa cho anh mà lên mặt chứ?"

Cao Hi Viên cười rồi nói:

"Mau đi xuống phòng kế toán, lấy sổ sách từ năm 2017 đến nay mang lên phòng của tôi đi."

"Tôi ở tổ thiết kế, không liên quan đến kế toán, tại sao tôi phải làm?"

"Không chỉ phải làm, còn mang lên bằng cầu thang bộ. Nếu để tôi biết được anh dám đi lên bằng thang máy, thì đừng trách tôi. Tôi mặc kệ ở ngoài, ở nhà, anh là Lâm phu nhân hay Lâm thiếu phu nhân. Nhưng ở Lâm Thị, anh chỉ là Lưu Anh, một nhân viên tổ thiết kế, mau đi đi."

Nói xong, Cao Hi Viên cũng quay gót, Lưu Anh thở hắt ra một hơi, bảo đối phương thật ấu trĩ rồi cũng đi lấy. Đúng, anh không cần thiết phải làm, chỉ là nếu anh không làm, người khác nhìn cũng nói anh mượn thế lười biếng, chẳng có chồng cạnh bên liền khỏi tỏ ra ngoan ngoãn. Như thế sao làm gương cho các nhân viên khác và thể hiện sự chẳng tôn trọng cấp trên, vậy khác nào tự khiến Nhất Hàn khó xử?

Có lẽ do trời nóng, rồi lạnh thất thường, nên Lưu Anh bị cảm. Thành ra lúc ôm số giấy tờ nặng gần 20kg này đi bằng cầu thang bộ lên tầng 15, anh cảm thấy mỏi mệt vô cùng. Đi bộ 8 tầng đã đuối, đằng này còn phải ôm số giấy tờ có số lượng nặng, nên mới 5 tầng, đã thở chẳng thành hơi.

"Aizz....."

Lúc này điện thoại reo lên, Lưu Anh cũng để số giấy tờ này xuống để nghe, thì ra là Nhất Hàn gọi. Nhưng do ôm đống sổ sách này lâu quá, nên tay bị tê còn chút run rẩy, nên trong giây phút gạt nút xanh để nghe thì đánh rơi điện thoại, làm nó vỡ cả màn hình sau khi rơi xuống mấy bậc cầu thang.

"Ôi...sao lại xui như thế?"

Lưu Anh cảm thấy bản thân đang rất khổ sở, khi nhặt được điện thoại lên thì nó cũng tắt nguồn. Anh tạm thời gác chuyện gọi lại Nhất Hàn sang một bên, do điện thoại bị hư, sau đó tập trung vác hết đống này lên phòng Cao Hi Viên. Đến được trước cửa phòng cô, thì chân anh mềm nhũn muốn khụy luôn xuống. Cô đang hành anh, chứ căn bản mấy thứ này đâu cần xem.

Thành ra lúc sổ sách lên bàn giám đốc, cô lật sơ lược vài cuốn rồi kêu Lưu Anh mang xuống đi, vẫn là phải dùng thang bộ. Anh nổi nóng nhưng cái gì cũng không nói được, chỉ biết vác chỗ nặng nề này đi xuống. Mới đến tầng 14, anh đã thấy chẳng ổn thật sự. Hai chân cạn sức, tay cũng tê, mất đi cảm giác, bụng cũng quặn đau là lạ, chắc bệnh bao tử lại tái phát rồi.

Nhất Hàn đi một tuần, Lưu Anh đều chôn mình trong công việc suốt một tuần, ăn uống cũng chẳng điều độ. Những người khác dù biết hành anh sẽ là bất lợi, nhưng nghĩ đến cảnh anh được cưới Lâm tổng, còn họ thì không, nên trong lòng tự khắc dâng lên sự đố kỵ và ghét cay ghét đắng. Do đó đã đòi này hỏi kia, làm anh tăng ca đến 22 giờ vẫn chưa kịp tiến độ họ muốn.

Lưu Anh thấy chắc lên hay tụt huyết áp gì rồi, nên dừng lại nghỉ ngơi.

"Sao mà chóng mặt dữ vậy nè."

Mắt của Lưu Anh có chút hoa mắt, sợ mình gấp đi sẽ bước hụt bậc cầu thang, do đó mới chọn dừng chân cho tránh nguy hiểm. Ngồi nghỉ mệt thì lại nhớ đến Nhất Hàn, không biết cậu có đang lo hay đang giận không, khiến lòng rất nặng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com