Yes,Sir,I love you: The Pittsfield Snowflakes (bản 2016)
4: Tuyết lạnh trong ngày nắng ấm (POV của Hunter)
Hôm nay là một ngày nắng ấm hiếm hoi ở Pittsfield, bởi vì bây giờ đang là cuối thu. Và ở bang Maine này thì chuyện cuối thu vẫn còn rất ấm áp là điều khó xảy ra. Nhưng phần tốt là tôi đã không phải suốt ngày kè kè áo khoác mỗi khi ra ngoài...Và hôm nay cũng là tròn 3 tháng kể từ ngày đầu tiên tôi đến trường. Và thời gian đó cũng đủ để tôi chịu được với thời tiết ở đây, bắt kịp chương trình và trở thành một trong các học sinh thuộc dạng khá của trường.Và tôi đã có "nửa kia" của mình, Wes Leighton, học cùng lớp Tự nhiên học với tôi. Anh ấy là một trong các học sinh đứng đầu lớp Tự nhiên học, và chúng tôi trở thành một cặp tháng 11 vừa rồi. Mọi thứ với tôi ở Maine giống như tôi đang sống trong mơ vậy: được mọi người yêu mến, là một trong những học sinh giỏi nhất khối, là đội trưởng đội cổ vũ và trở thành một trong những "người nổi tiếng" trong trường. Tôi có thể đòi hỏi gì hơn nhỉ?Có đấy.Tôi thực sự không hiểu vì lí do gì mà thầy Winslow trở nên xa cách với tôi như thế.Tôi đã vô tình làm gì đấy khiến thầy ấy tổn thương chăng?Tôi cũng chẳng biết nữa, chỉ biết chắc một điều là kể từ cái ngày tôi và Wes là một cặp thì thầy ấy thay đổi hẳn: thầy ấy bắt đầu lảng tránh tôi, điều mà trước đây không bao giờ xảy ra. Và thầy ấy rất hay nhìn tôi và Wes bằng con mắt khó chịu. Lần nữa, nó không bao giờ xảy ra trước đây.Và tôi lúc đầu cũng cứ lờ đi mọi chuyện và nghĩ rằng thầy ấy cảm thấy không thoải mái vì tôi có bồ trong khi thầy ấy mới li hôn xong, cho đến hôm nay, cái ngày mà tôi đã mở ra chiếc hộp Pandora của tôi.Ngày hôm nay bắt đầu bằng việc tôi nhận được cú cấm túc của chính thầy Winslow vì tội "thể hiện tình cảm thái quá nơi công cộng" chỉ vì việc tôi đã ôm Wes trong lớp. (Trong khi con bé Genevieve và thàng bồ nó hôn nhau trong lớp thầy ấy ngay cạnh chúng tôi thì thầy ấy lại không xử phạt gì. Thật là quá công bằng mà.)Và ngay trước khi buổi học kết thúc, đúng lúc tôi nghĩ rằng thế giới không thể cho tôi điều gì tệ hơn nữa, thì tôi lại phải chứng kiến nó xảy ra.Tôi đã "vô tình" nhìn thấy Wes đang hôn Chloe-cô nàng "chân dài não ngắn" nhất trong đội cổ vũ của trường. Một cách rất tình tứ, như cách mà anh ta từng hôn tôi.Anh chàng đó còn có đủ gan để nói rằng tất cả thời gian qua đối với tôi chỉ là trò cá cược nữa chứ.Và tôi đang ngồi trong lớp của thầy Winslow, với tất cả sự bực bội và khó hiểu giữ kín trong lòng, vì tôi còn phải chuẩn bị để cổ vũ cho trận bóng rổ tối nay.Và điểm đặc biệt là hôm nay thầy ấy lại nhìn tôi với ánh mắt buồn buồn, giống như thầy ấy đã làm gì đấy có lỗi với tôi vậy."Em đi được rồi, Hunter ạ."Tôi ngay lập tức rời khỏi phòng của thầy ấy và trốn vào một góc nho nhỏ gần khu tủ khóa, và bắt đầu khóc cho vơi đi nỗi buồn.Đến lúc này thì tôi mặc kệ đội cổ vũ.Mặc kệ những người bạn của tôi.Mặc kệ tất cả. Tôi chẳng muốn quan tâm nữa.
*Author's note*Hello mọi người, là Scarlet đây. Tớ xin được đăng lại đầy đủ chương 4 của truyện "Yes, sir, I love you." nhé, lần trước tớ đăng bị thiếu, nên mọi người thông cảm. Do hôm qua có bão tuyết, cho nên mạng internet hơi trục trặc một chút. Tớ xin đính chính lượt này, và bỏ nhỏ là nhà mới của tớ sắp sửa ra mắt rồi nhé! Pittsfield, Maine, ngày 30/12/2015,Scarlet Rose.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com