Yeongyu Trans Danh Cap Ban Trai Cua Em Gai
Quãng đường dài đến bệnh viện chìm trong im lặng và như kéo dài đến vô tận với Beomgyu. Chỉ còn lại tiếng sụt sịt của cậu vang lên trong chiếc xe rộng rãi của Soobin.Hai đứa ngồi ở hàng ghế sau, đầu óc đầy ắp những suy nghĩ và cảm xúc khó diễn tả. Beomgyu không thể ngừng nhìn vào từng vết thương trên người Yeonjun, nên cậu quyết định cởi áo khoác ra và nhẹ nhàng lau từng vết máu đang bám lại. (Ghi chú: không, anh ấy không mặc trần bên trong đâu)"Gyu, không sao đâu," Yeonjun nhắc nhở, nhưng Beomgyu lắc đầu, đôi mắt sưng húp."Không, không ổn đâu... chắc là đau lắm," Beomgyu tất nhiên hiểu Yeonjun cảm thấy thế nào, vì chính cậu cũng từng trải qua chuyện tương tự vài lần. Dù khi đó cậu chưa bao giờ chữa trị hay bận tâm đến sẹo, nhưng khi thấy những vết thương đó trên người Yeonjun, trái tim cậu như vỡ vụn.Beomgyu tiếp tục lau máu trên cánh tay anh, và Yeonjun để mặc cho cậu làm. Có thể việc đó giúp Beomgyu bình tĩnh lại, ai mà biết được. Lúc đó Yeonjun mới để ý đến chiếc vòng tay nhấp nháy quấn quanh cổ tay của Beomgyu."Cái đó là gì vậy?" anh hỏi với vẻ tò mò, vì rõ ràng nó không giống một chiếc vòng tay hay đồng hồ bình thường.Đôi tay của Beomgyu khựng lại khi nghe câu hỏi đó, cậu liếc nhìn xuống cổ tay mình. "Không có gì," cậu lầm bầm, trong lòng rủa thầm vì đã mặc áo tay ngắn bên trong."'Không có gì' là sao?" Yeonjun hỏi lại, cố tìm ánh mắt của Beomgyu.Cuối cùng cậu cũng ngẩng lên và thấy vẻ mặt bối rối của Yeonjun, liền thở dài rồi thả tay xuống."Em sẽ nói sau được không? Giờ chuyện của anh quan trọng hơn," Yeonjun gật đầu và quyết định tin vào lời Beomgyu. Anh đưa tay lên lau những giọt nước mắt đã khô trên mặt cậu.(Không hiểu chỗ này lắm)Hành động đó khiến Beomgyu bật cười, rồi ngả người ra sau ghế. "Em còn chẳng hiểu vì sao mình lại khóc nữa, người bị thương là anh chứ đâu phải em."Yeonjun mỉm cười, đưa tay xoa đầu Beomgyu. "Anh thấy em lo lắng cho tôi như vậy thật đáng yêu."Beomgyu đỏ mặt, và trước khi cậu kịp cằn nhằn gì về câu nói đó, chiếc xe đã dừng lại ở bãi đậu."Tới nơi rồi mấy đứa," Soobin thông báo rồi bước ra khỏi xe.Cả ba nhanh chóng vào khu cấp cứu, và sau khi giải thích tình trạng của Yeonjun, anh được đưa vào khám ngay lập tức.Yeonjun được dẫn vào một phòng cùng với Soobin, còn Beomgyu thì được yêu cầu ngồi đợi ngoài hành lang một lúc."Nhưng tại sao?" cậu hỏi, cảm giác hoảng loạn lại dâng lên. Y tá giải thích rằng quá trình này khá nhanh và họ ưu tiên chỉ để người nhà hoặc bạn đời đi cùng.Vậy nên Beomgyu đành ngồi phịch xuống một trong những chiếc ghế cứng ngắc và thở dài một tiếng rõ to.Cậu không phải người nhà, mà cũng chẳng phải người yêu. Cậu có nghĩ đến việc lại giả làm bạn trai, nhưng rồi lại thấy tội lỗi. Dù sao đây cũng là bệnh viện, cậu không thể chơi trò lừa đảo trong một nơi nghiêm túc thế này.Nhưng rồi nỗi lo lắng lại trỗi dậy, cậu muốn được thấy Yeonjun – muốn được ở bên cạnh anh khi anh đang được chữa trị. Cho đến lúc đó, chính cậu cũng sẽ không thấy yên lòng. Beomgyu chưa bao giờ thấy căng thẳng như lúc này, mà sự việc thực ra cũng chẳng lớn lao gì. Cậu cố không lý giải cảm xúc của mình, nhưng vẫn có một giọng nói vang lên trong đầu, không ngừng nhắc nhở cậu về điều gì đó.Cậu thực sự đã rung động với anh.Yeonjun khẽ rên rỉ khi thuốc sát trùng khiến da anh bỏng rát, nhưng y tá vẫn tiếp tục lau đi lau lại lên những vết thương. Bằng nhíp, cô ấy cẩn thận gắp ra những mảnh kính còn sót lại trên da anh.Tất nhiên Yeonjun rất giận bố của Beomgyu, vì dám làm ra chuyện như vậy. Lão ta đã nhắm vào đầu Beomgyu, và có thể khiến cậu bị thương nặng hơn rất nhiều. Nhưng vì Yeonjun cao hơn, nên cuối cùng anh chỉ bị trúng ở phần hông và thân người.Yeonjun siết chặt mảnh vải của chiếc áo khoác trong tay, nhớ lại khuôn mặt hoảng loạn của Beomgyu khi cởi áo đưa cho anh mà không nghĩ ngợi gì. Nhờ có áo của Beomgyu mà máu không thấm ra cả cánh tay anh. Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đủ khiến anh mỉm cười và càng yêu cậu hơn.Yeonjun đang ngồi trên một trong những chiếc giường bệnh quen thuộc, không có bệnh nhân nào khác trong phòng. Anh đảo mắt quanh để đánh lạc hướng khỏi cơn đau, nhưng rồi ánh mắt lại dừng lại ở người đàn ông đang ngồi đối diện – bố của anh. Ông ấy vẫn ngồi bình thản, chờ đợi một cách kiên nhẫn. Có một câu hỏi đã vương vấn trong đầu Yeonjun từ nãy đến giờ, và anh quyết định hỏi."Con hỏi cái này được không, bố?" Người đàn ông lớn tuổi gật đầu, tháo kính ra để nhìn rõ mặt con trai hơn. "Ừ, hỏi đi con.""Sao bố lại đồng ý với việc chia tay nhanh như vậy? Bố chẳng luôn nhắc con là phải cưới Ha-ri càng sớm càng tốt à? Vậy mà đùng một cái, bố lại thay đổi ý kiến như thể chưa từng coi đó là chuyện lớn."Soobin bật cười, những nếp nhăn nơi khóe mắt hiện rõ. "Nói ngắn gọn thì là, bố thấy mối quan hệ của con với Beomgyu rất khác so với khi con ở bên Ha-ri. Bố đoán là con sẽ hạnh phúc hơn với cậu ấy."Chuyện đó lộ liễu đến thế sao?Yeonjun khẽ ậm ừ trong cổ họng, nhưng vẫn chưa thấy thỏa mãn với câu trả lời. "Nhưng chẳng phải hôn ước của tụi con rất có lợi cho công việc của bố sao? Sao bố lại hủy hợp đồng?""Lúc đầu thì đúng là bố muốn con tiếp quản công ty. Vì thế mới cần một người vợ tốt bên cạnh để giữ hình ảnh cho hãng luật. Ha-ri là lựa chọn hoàn hảo. Con bé tỏ ra tự tin và có phần nào đó phù hợp," Soobin đứng dậy, quay người nhìn ra cửa sổ. "Nhưng con rất giống mẹ con, Yeonjun à. Cả hai đều bướng bỉnh nhưng luôn biết điều gì là tốt cho mình. Cuối cùng bố cũng nhận ra là con chẳng muốn làm việc đó."Yeonjun không nói gì, chỉ ngồi đó lặng thinh, sững người nhìn bố. Đúng là ông nói đúng – anh không hề muốn tiếp quản công ty trong tương lai. Mà nếu có thì cũng chẳng có lý khi để một người con trai đồng tính công khai làm CEO, ít nhất là trong xã hội này."Nên nếu con thấy hạnh phúc với cậu ấy, thì bố cũng không có gì phản đối," Soobin nói thêm rồi quay người lại, nở nụ cười hiền với Yeonjun.Cô y tá vừa hoàn thành việc khử trùng những vết thương cuối cùng và dán vài miếng băng lên những vết sẹo lớn hơn."Xong rồi nhé," cô ấy thông báo rồi đứng dậy khỏi ghế. "Chúng tôi sẽ đưa cho cậu một tuýp thuốc mỡ để bôi lên vết thương, giúp chúng mau lành hơn."Yeonjun cảm ơn cô, dõi mắt theo khi cô rời khỏi phòng. Bố anh lúc đó cũng thở dài, rồi nhẹ nhàng vỗ lên vai anh."Bố đã từng là kẻ hèn nhát khi không thể yêu mẹ con một cách trọn vẹn. Nhưng bố thấy được điều gì đó trong hai đứa – bố biết là cậu ấy rất quan tâm đến con. Làm ơn hãy yêu cậu ấy tốt hơn bố từng yêu mẹ con."Nói rồi Soobin cũng bước ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com