Yeongyu Oneshot
Đêm buông xuống thành phố như một tấm lụa đen bao phủ lên tất cả, chỉ để lại những ánh đèn neon lấp lánh như những vì sao lạc lối giữa bầu trời đêm. Beomgyu đứng trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng, ngước nhìn bầu trời không sao, như muốn tìm kiếm điều gì đó giữa khoảng không vô tận ấy. Anh, với đôi mắt sâu thẳm như biển cả, là hiện thân của một nỗi buồn không tên, một nỗi cô đơn đã ăn mòn trái tim anh từng ngày.Beomgyu là một vũ công xuất sắc, mỗi bước nhảy của anh như một tác phẩm nghệ thuật, kết hợp hoàn hảo giữa sự mềm mại và sức mạnh. Mái tóc mềm mượt của anh bay trong gió, ánh lên dưới ánh đèn mờ ảo, khiến anh trông như một thiên thần giữa đêm đen. Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy là một nỗi đau không thể che giấu, một nỗi đau mà chỉ mình anh biết.Yeonjun, cũng là một vũ công, nhưng anh khác biệt. Trong khi Beomgyu mềm mại như nước, Yeonjun lại mạnh mẽ như lửa. Mỗi khi anh bước lên sân khấu, mọi ánh mắt đều bị cuốn hút vào những bước nhảy mạnh mẽ và quyến rũ của anh. Yeonjun có một vẻ đẹp cuốn hút đến nghẹt thở, từ đôi mắt sắc sảo đến bờ môi gợi cảm, tất cả đều toát lên một sự quyền lực khiến người khác phải nể sợ. Nhưng chỉ có Beomgyu mới biết được, đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ ấy là một trái tim ấm áp, tràn đầy tình yêu thương.Yeonjun và Beomgyu gặp nhau lần đầu tiên tại một buổi diễn chung. Ngay từ lần chạm mắt đầu tiên, cả hai đã cảm nhận được một sự kết nối không thể giải thích. Họ như hai mảnh ghép hoàn hảo, bù trừ cho nhau trong từng bước nhảy. Và từ đó, họ trở thành một đôi vũ công không thể tách rời.Đêm nay, Beomgyu không còn đứng trên sân khấu rực rỡ ánh đèn, mà chỉ đứng một mình giữa không gian rộng lớn và lạnh lẽo. Những ký ức đau buồn ùa về, khiến trái tim anh như bị bóp nghẹt. Beomgyu đã từng nghĩ rằng tình yêu với Yeonjun sẽ là một thiên đường, nơi anh có thể tìm thấy sự an ủi sau những giờ phút mệt mỏi. Nhưng dần dần, anh nhận ra rằng tình yêu này cũng có thể là một cơn bão lớn, có thể cuốn phăng mọi thứ anh có.Đúng lúc đó, Yeonjun xuất hiện. Anh không cần tìm Beomgyu, bởi anh biết Beomgyu sẽ ở đâu vào những lúc như thế này. Yeonjun bước đến bên Beomgyu, đôi mắt anh rực sáng trong đêm, đầy vẻ quyết tâm nhưng cũng chứa đựng sự lo lắng. Yeonjun đã quá quen với việc nhìn thấy Beomgyu cố gắng che giấu nỗi đau của mình, nhưng hôm nay anh không thể im lặng nữa."Beomgyu" Yeonjun gọi tên người yêu mình, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự nghiêm túc.
"Đừng tự dằn vặt mình như vậy. Em không cần phải đối mặt với tất cả một mình."Beomgyu quay lại, nhìn vào mắt Yeonjun, đôi mắt mà anh đã từng yêu đến cuồng si. Nhưng lúc này đây, đôi mắt ấy lại khiến anh cảm thấy như đang đối diện với một vực thẳm mà anh không thể thoát ra.
"Yeonjun, em đã cố không yêu anh quá nhiều, không để bản thân rơi vào lưới tình quá sâu. Nhưng mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát của em rồi." Beomgyu thì thầm, giọng nói của anh run rẩy.Yeonjun bước tới, kéo Beomgyu vào vòng tay mạnh mẽ của mình. Họ đứng đó, giữa đêm tối, hai cơ thể sát gần nhau, như để tìm lại hơi ấm đã mất.
"Anh biết" Yeonjun nói, giọng anh trầm ấm vang lên trong không gian tĩnh lặng.
"Anh biết em đã chịu đựng nhiều. Nhưng em không phải đối mặt với điều này một mình. Anh ở đây, bên em. Anh sẽ luôn ở đây."Beomgyu không thể kìm được những giọt nước mắt, chúng rơi xuống má, như những viên ngọc sáng lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo.
"Nhưng anh có thể hiểu được không, Yeonjun? Em không muốn chỉ là một người dựa vào anh, em muốn mạnh mẽ, muốn tự mình vượt qua tất cả."Yeonjun nhẹ nhàng nâng cằm Beomgyu lên, để đôi mắt họ gặp nhau.
"Beomgyu, em đã luôn mạnh mẽ rồi. Nhưng đôi khi, cho phép bản thân yếu đuối cũng không sao. Chúng ta đều là con người và tình yêu không phải là gánh nặng mà là nơi chúng ta có thể tìm thấy sự an ủi."Sau đêm đó, Beomgyu và Yeonjun cùng nhau bước qua những ngày tháng khó khăn. Họ không chỉ là những vũ công trên sân khấu, mà còn là những người bạn đồng hành trong cuộc sống, cùng nhau vượt qua những sóng gió. Beomgyu dần dần mở lòng hơn, anh không còn cảm thấy mình phải đối mặt với tất cả một mình nữa. Yeonjun luôn ở bên anh, từng bước, từng hơi thở.Mỗi lần họ cùng nhau bước lên sân khấu, cả thế giới như dừng lại. Họ là hai ngôi sao sáng nhất, không chỉ vì tài năng mà còn vì tình yêu họ dành cho nhau. Mỗi bước nhảy, mỗi động tác của họ đều hoàn hảo, như thể họ sinh ra để dành cho nhau. Và trong những khoảnh khắc ấy, Beomgyu biết rằng, dù có điều gì xảy ra, Yeonjun sẽ luôn ở bên anh, nắm tay anh bước qua mọi khó khăn.Một buổi tối sau buổi biểu diễn, họ cùng nhau đi dạo trên bãi biển, nơi ánh trăng chiếu xuống mặt nước, tạo nên một cảnh tượng huyền ảo. Beomgyu dừng lại, nhìn Yeonjun với đôi mắt đầy cảm xúc.
"Yeonjun, cảm ơn anh đã luôn ở bên em, dù có lúc em đã đẩy anh ra xa."Yeonjun cười nhẹ, ánh mắt anh dịu dàng như ánh trăng đêm.
"Beomgyu, anh không chỉ yêu em vì những khoảnh khắc hạnh phúc. Anh yêu cả những lúc em yếu đuối, cả những khi em cần sự giúp đỡ. Chúng ta không chỉ là người yêu, mà còn là những người bạn đồng hành, và anh sẽ luôn ở đây, dù có chuyện gì xảy ra."Beomgyu bước tới, ôm chặt lấy Yeonjun, cảm nhận sự ấm áp từ người yêu mình.
"Em biết. Và em cũng sẽ luôn ở bên anh, Yeonjun. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai tươi đẹp, không còn bóng tối, không còn những nỗi đau."Yeonjun siết chặt vòng tay quanh Beomgyu, cúi xuống và đặt một nụ hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại của anh.
"Đúng vậy, Beomgyu. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một lâu đài, không phải là lâu đài của những cơn đau, mà là lâu đài của tình yêu và hạnh phúc."Trong ánh sáng nhạt nhòa của bình minh, hai chàng trai nằm cạnh nhau trên bãi biển, tay trong tay, cùng mỉm cười trước một tương lai mà họ sẽ cùng nhau viết nên. Lâu đài của những cơn đau đã biến mất, chỉ còn lại tình yêu mạnh mẽ và đẹp đẽ, như ánh sáng mặt trời rực rỡ xua tan màn đêm tối tăm.
"Đừng tự dằn vặt mình như vậy. Em không cần phải đối mặt với tất cả một mình."Beomgyu quay lại, nhìn vào mắt Yeonjun, đôi mắt mà anh đã từng yêu đến cuồng si. Nhưng lúc này đây, đôi mắt ấy lại khiến anh cảm thấy như đang đối diện với một vực thẳm mà anh không thể thoát ra.
"Yeonjun, em đã cố không yêu anh quá nhiều, không để bản thân rơi vào lưới tình quá sâu. Nhưng mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát của em rồi." Beomgyu thì thầm, giọng nói của anh run rẩy.Yeonjun bước tới, kéo Beomgyu vào vòng tay mạnh mẽ của mình. Họ đứng đó, giữa đêm tối, hai cơ thể sát gần nhau, như để tìm lại hơi ấm đã mất.
"Anh biết" Yeonjun nói, giọng anh trầm ấm vang lên trong không gian tĩnh lặng.
"Anh biết em đã chịu đựng nhiều. Nhưng em không phải đối mặt với điều này một mình. Anh ở đây, bên em. Anh sẽ luôn ở đây."Beomgyu không thể kìm được những giọt nước mắt, chúng rơi xuống má, như những viên ngọc sáng lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo.
"Nhưng anh có thể hiểu được không, Yeonjun? Em không muốn chỉ là một người dựa vào anh, em muốn mạnh mẽ, muốn tự mình vượt qua tất cả."Yeonjun nhẹ nhàng nâng cằm Beomgyu lên, để đôi mắt họ gặp nhau.
"Beomgyu, em đã luôn mạnh mẽ rồi. Nhưng đôi khi, cho phép bản thân yếu đuối cũng không sao. Chúng ta đều là con người và tình yêu không phải là gánh nặng mà là nơi chúng ta có thể tìm thấy sự an ủi."Sau đêm đó, Beomgyu và Yeonjun cùng nhau bước qua những ngày tháng khó khăn. Họ không chỉ là những vũ công trên sân khấu, mà còn là những người bạn đồng hành trong cuộc sống, cùng nhau vượt qua những sóng gió. Beomgyu dần dần mở lòng hơn, anh không còn cảm thấy mình phải đối mặt với tất cả một mình nữa. Yeonjun luôn ở bên anh, từng bước, từng hơi thở.Mỗi lần họ cùng nhau bước lên sân khấu, cả thế giới như dừng lại. Họ là hai ngôi sao sáng nhất, không chỉ vì tài năng mà còn vì tình yêu họ dành cho nhau. Mỗi bước nhảy, mỗi động tác của họ đều hoàn hảo, như thể họ sinh ra để dành cho nhau. Và trong những khoảnh khắc ấy, Beomgyu biết rằng, dù có điều gì xảy ra, Yeonjun sẽ luôn ở bên anh, nắm tay anh bước qua mọi khó khăn.Một buổi tối sau buổi biểu diễn, họ cùng nhau đi dạo trên bãi biển, nơi ánh trăng chiếu xuống mặt nước, tạo nên một cảnh tượng huyền ảo. Beomgyu dừng lại, nhìn Yeonjun với đôi mắt đầy cảm xúc.
"Yeonjun, cảm ơn anh đã luôn ở bên em, dù có lúc em đã đẩy anh ra xa."Yeonjun cười nhẹ, ánh mắt anh dịu dàng như ánh trăng đêm.
"Beomgyu, anh không chỉ yêu em vì những khoảnh khắc hạnh phúc. Anh yêu cả những lúc em yếu đuối, cả những khi em cần sự giúp đỡ. Chúng ta không chỉ là người yêu, mà còn là những người bạn đồng hành, và anh sẽ luôn ở đây, dù có chuyện gì xảy ra."Beomgyu bước tới, ôm chặt lấy Yeonjun, cảm nhận sự ấm áp từ người yêu mình.
"Em biết. Và em cũng sẽ luôn ở bên anh, Yeonjun. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai tươi đẹp, không còn bóng tối, không còn những nỗi đau."Yeonjun siết chặt vòng tay quanh Beomgyu, cúi xuống và đặt một nụ hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại của anh.
"Đúng vậy, Beomgyu. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một lâu đài, không phải là lâu đài của những cơn đau, mà là lâu đài của tình yêu và hạnh phúc."Trong ánh sáng nhạt nhòa của bình minh, hai chàng trai nằm cạnh nhau trên bãi biển, tay trong tay, cùng mỉm cười trước một tương lai mà họ sẽ cùng nhau viết nên. Lâu đài của những cơn đau đã biến mất, chỉ còn lại tình yêu mạnh mẽ và đẹp đẽ, như ánh sáng mặt trời rực rỡ xua tan màn đêm tối tăm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com