Yeongyu Duoi Bong Tro Tan
11.Đêm mùa hạ mưa như trút nước, ánh nến hắt bóng hai người dựa sát vào nhau trên cái chõng tre cũ mèm, ngoài trời âm vọng gió hú càng lúc càng lớn, nước mưa nhỏ xuống từ những chỗ bị dột, từng giọt, từng giọt."Sao anh không về nhà?" Khuê hỏi, cằm đặt trên cánh tay."Có người đang sợ, không nỡ về."Xì, ai thèm sợ.Nói thế thôi nhưng Khuê vui lắm, em sợ những đêm mưa giông như thế này khi chỉ có một mình, tiếng mưa lẫn trong tiếng gió và màn đêm như nhấn chìm em trong nỗi cô tịch, bởi vì trước đây luôn chỉ có một mình, em phải tự ôm lấy bản thân, tự trấn an, tự nghĩ rằng rồi sẽ ổn thôi, gắng gượng là được. Giờ đây có người bên cạnh, Thôi Nhiên Thuân nắm lấy tay em, dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng em, nói rằng đừng sợ, có anh ở đây rồi.Có anh ở đây rồi.Đó là câu nói khảm vào trong tim em thật sâu, thật rõ nét mà cả một đời này em chẳng thể quên đi."Không sợ mẹ lo hả?" Em nghiêng đầu hỏi."Nói với mẫu thân rồi.""Nói thế là anh biết trước hôm nay có mưa?""Đoán thôi.""Biết mà không nói cho người ta.""Nói làm gì?" Hắn cũng nhìn em. "Biết trước rồi thì không cần anh nữa chứ gì?"Làm gì có.Em lầm bầm trong miệng, nói để biết mà chuẩn bị tinh thần, mưa giông hôm nay lớn đến thế kia mà."À hôm nay em đi gặt lúa cho nhà ông Ba, nghe nói trong cung sắp mở tiệc lớn lắm, anh có biết không?"Phạm quý phi vừa sinh hạ thêm một người con trai, hoàng đế vui mừng hạ lệnh mở cổng thành đãi tiệc ba ngày ba đêm, xa hoa phô trương như thế ai mà không biết."Ồ." Em chỉ cảm thán một câu rồi lại thôi.Không gian rơi vào tĩnh lặng, có thứ gì nghẹn trong cổ họng hắn, chần chừ mãi, cuối cùng hắn cũng ngập ngừng nói."Khuê nghĩ xem, nếu như, nếu như thôi, anh làm vua thì sao?"Khác với suy nghĩ Khuê sẽ cười phá lên, hắn thấy em trầm ngâm, bàn tay trong tay hắn ấm nóng."Anh sẽ là vị vua tốt." Em nói, ngón tay vẽ vài vòng lên chõng. "Không phải vì chúng ta quen biết nhau mà em nói như thế, nhưng anh chắc chắn sẽ là vị vua tốt."Dù ở trong cung hắn sống không dễ dàng, bị đày đọa, bị lăng nhục, nhưng hắn chưa bao giờ mang những điều đó ra khỏi những bức tường đỏ kia. Hắn giấu nhẹm, đôi khi chỉ là kể lại cho em nghe với nét mặt bình thản, hắn không thể để cơn giận của hắn khiến hắn làm tổn thương những người xung quanh, làm tổn thương em, hắn không cho phép mình làm thế.Còn có cả, kể từ khi hắn xuất hiện ở nơi làng nhỏ này, mọi người đều quý hắn. Hắn sửa giúp ông lão nhà bên cánh cửa đã mục, cùng hái rau, cuốc đất với bà lão nhà đối diện để kịp giờ ra chợ. Đôi khi còn chăm cả trẻ con, đám trẻ thích hắn lắm, hắn sẽ dạy võ cho chúng, kể cho chúng nghe những câu chuyện phía bên kia hoàng thành. Khuê đứng từ xa, nghiêng đầu, mấy năm rồi, trông hắn thật khác so với lần đầu tiên gặp nhau. Cười nhiều hơn, và, khóc cũng nhiều hơn."Nếu anh làm vua, anh đón Khuê vào cung với anh nhé." Thôi Nhiên Thuân cười nói."Thôi, em không đi đâu. Sợ lắm." Em lắc đầu, ở đây được rồi, vào trong kia toàn những người có địa vị, em không biết phải làm gì, không biết phải đối mặt ra sao, nên là, thôi."Có anh mà, Khuê không tin anh hả?" Hắn làm giọng giận dỗi."Tin mà, tin mà." Hết cách em đành gật đầu, kệ vậy, có hắn mà, có hắn ở đây thì chuyện gì xảy ra được. "Nhưng anh phải hứa không được bỏ em một mình.""Anh hứa."Khuê cười rạng rỡ, tóc em dài, trên tóc còn được cài cây trâm hắn tặng em năm đó, đưa tay chạm nhẹ lên cây trâm, hắn thì thầm."Sau này anh sẽ tặng cho em mấy cây trâm đẹp hơn."Em nhìn hắn rồi dụi lên tay hắn mấy cái, lắc đầu: "Không cần, em thích cái này nhất. Em thích tất cả những cây trâm Thuân làm cho em."Nhìn ánh mắt em long lanh dưới ánh nến, hắn nuốt nước bọt, hơi cúi đầu."Khuê này.""Em nghe.""Anh hôn em được không?"Khuê ngơ ngác nhìn hắn, em biết hôn là gì, em có nghe mấy cô hàng xóm nói khi cùng nhặt rau với các cô, hôn chỉ dành cho những người yêu nhau thôi, hơn hết còn là giữa nam với nữ kia mà?Thấy em nín thinh hắn cũng biết mình lỡ lời, chỉ là khi thấy em vui vẻ, trông em quá đỗi xinh đẹp, mà hắn, lại không thể phủ nhận mình không yêu cái đẹp.Vừa định lùi lại thì đã thấy em rướn người, cái hôn đặt trên môi hắn nhẹ nhàng, run rẩy, hắn ngạc nhiên đến mức không kịp suy nghĩ gì mà đưa tay đặt sau gáy em ấn nhẹ. Một nụ hôn vụn vặt giữa một đêm mưa giăng kín trời, nụ hôn ấy rải vào trong lòng hắn những đốm lửa nhỏ xíu, rằng hắn tự hứa với lòng mình, mai này, hắn sẽ cho em những thứ trước đây em chưa từng có.Bản thân hắn biết rõ, rằng hắn rất yêu em.12."Đừng làm phiền cậu, Khuê."Con bé cung nữ gõ nhẹ lên con mèo, nó đặt tên con mèo là 'Khuê', một phần vì nó thích cái tên này, phần còn lại là vì, con mèo này rất giống cậu Khuê.Không biết giống điểm nào, chỉ là bất giác cảm thấy giống mà thôi.Khuê cũng không phản bác gì mà để mặc nó làm, dẫu sao thỉnh thoảng nghe con bé gọi một tiếng 'Khuê', em lại có cảm giác dễ chịu, giống như là có người vẫn nhớ đến mình, giống như cái tên ấy chưa từng bị lãng quên.Ngồi ôm con mèo đùa giỡn một lúc, con bé nhìn qua bên cạnh, tà áo lam nhạt của người lay động trong gió, người ngủ quên trên án thư, mấy tờ giấy còn chưa khô vết mực nằm bừa bộn trên bàn, nắng nhạt điểm xuyến vài sợi lấp lánh trên làn da nhợt nhạt. Nó cứ nhìn mãi, nhìn đến miệt mài, nhìn đến mức có người đi đến cũng không hề hay biết.Nó vội vã đứng phắt dậy nhưng vị kia lại làm dấu im lặng, nó lẳng lặng lui xuống. Thôi Nhiên Thuân nhìn người đang ngủ, cảm thấy tiết trời hôm nay mát mẻ, nhưng người này có vẻ lại không biết phép tắc gì rồi.Hắn cầm lấy một tờ giấy xem thử, có lẽ là đang luyện viết chữ, mấy câu thơ Đường xiêu vẹo làm hắn nhíu mày, nhưng hắn lại không nhận ra khóe môi mình đang cong lên. Không ngờ em lại còn biết chép cả thơ Đường cơ đấy.'Niên niên tuế tuế hoa tương tự,
Tuế tuế niên niên nhân bất đồng.' (*)Đọc mấy câu thơ hắn ngay lập tức thu lại vẻ mặt vừa nãy, trong lòng thoáng qua một cơn đau nhói, hắn lẳng lặng mà đặt lại tờ giấy lên bàn, đoạn, mắt liếc nhìn xung quanh.Cung An Ly ngày trước là cung phủ đẹp nhất ở hoàng thành, trong sân trồng đủ các loại hoa cỏ quý hiếm, còn có một hồ cá nhỏ lúc nào cá cũng bơi tung tăng. Cạnh bên còn có gác Thiên Phù, đêm đến có thể vừa ngắm trăng vừa trò chuyện, hương hoa lẫn trong hương trà, tĩnh lặng mà an yên, đèn lồng sáng rực treo khắp lối đi, cung An Ly năm ấy so với cung Ninh Từ bây giờ không náo nhiệt bằng nhưng lại lộng lẫy hơn rất nhiều, khiến cho người ta không khỏi ganh ghét đố kỵ.Nhưng cũng là chuyện của nhiều năm trước rồi.Hắn xoa hai thái dương, đúng lúc này người trên án thư tỉnh giấc. Em ngước lên, thoáng sững người.Dưới ánh mặt trời, từ lâu lắm rồi em mới có thể nhìn thẳng về phía hắn, nhìn vào mắt hắn.Sao mà xa lạ đến thế..."Thánh thượng." Em quỳ xuống hành lễ, hắn ậm ờ, nhìn qua nhìn lại, cuối cùng ngồi xuống sau án thư, nơi em vừa say giấc."À những thứ này để ta dọn...""Chỗ của khanh có đồ ngọt không, mang gì đó đến đây."Em im lặng lui xuống bếp, lúc sáng có làm ít chè Lam, không ngờ vừa hay hắn lại đến.Đã một năm rồi, kể từ đêm mùa đông đó, hắn mới trở lại đây.Em tự cười, mười năm còn trải qua được, huống hồ gì chỉ là một năm ngắn ngủi này.Vỏn vẹn một con số lẻ."Nhạt quá." Thôi Nhiên Thuân buông muỗng. "Ngày trước nhớ khanh làm món này cũng không tệ, lâu ngày không động đến mùi vị khác xưa rồi."Khuê nhìn chằm chằm cái bát, cúi đầu xin hắn trách tội.Hắn phất tay, trách tội gì, đáng gì đâu."Thánh thượng, người cảm thấy chè tệ lắm sao?" Em hỏi, không biết là để chắc chắn với suy nghĩ hay chỉ để lắng nghe hắn nói thêm vài câu."Cũng không..." Hắn dừng một chút, cụp mắt. "Ừ, tệ."Thật ra mùi vị món chè Lam ấy vẫn thế thôi, chẳng khác gì, vị nhạt nhẽo mà hắn nói đến từ những điều chôn sâu trong cõi lòng. Đoạn tình cảm trước kia giờ đã nhạt đến mức khiến người ta buồn chán, tựa như là gió thoảng mây bay.
.(*): 'Năm qua năm lại, hoa vẫn thế
Năm đến năm đi, người đâu còn như xưa.'
(Đại bi bạch đầu ông [Bạch đầu ông vịnh] - Lưu Hy Di)
Tuế tuế niên niên nhân bất đồng.' (*)Đọc mấy câu thơ hắn ngay lập tức thu lại vẻ mặt vừa nãy, trong lòng thoáng qua một cơn đau nhói, hắn lẳng lặng mà đặt lại tờ giấy lên bàn, đoạn, mắt liếc nhìn xung quanh.Cung An Ly ngày trước là cung phủ đẹp nhất ở hoàng thành, trong sân trồng đủ các loại hoa cỏ quý hiếm, còn có một hồ cá nhỏ lúc nào cá cũng bơi tung tăng. Cạnh bên còn có gác Thiên Phù, đêm đến có thể vừa ngắm trăng vừa trò chuyện, hương hoa lẫn trong hương trà, tĩnh lặng mà an yên, đèn lồng sáng rực treo khắp lối đi, cung An Ly năm ấy so với cung Ninh Từ bây giờ không náo nhiệt bằng nhưng lại lộng lẫy hơn rất nhiều, khiến cho người ta không khỏi ganh ghét đố kỵ.Nhưng cũng là chuyện của nhiều năm trước rồi.Hắn xoa hai thái dương, đúng lúc này người trên án thư tỉnh giấc. Em ngước lên, thoáng sững người.Dưới ánh mặt trời, từ lâu lắm rồi em mới có thể nhìn thẳng về phía hắn, nhìn vào mắt hắn.Sao mà xa lạ đến thế..."Thánh thượng." Em quỳ xuống hành lễ, hắn ậm ờ, nhìn qua nhìn lại, cuối cùng ngồi xuống sau án thư, nơi em vừa say giấc."À những thứ này để ta dọn...""Chỗ của khanh có đồ ngọt không, mang gì đó đến đây."Em im lặng lui xuống bếp, lúc sáng có làm ít chè Lam, không ngờ vừa hay hắn lại đến.Đã một năm rồi, kể từ đêm mùa đông đó, hắn mới trở lại đây.Em tự cười, mười năm còn trải qua được, huống hồ gì chỉ là một năm ngắn ngủi này.Vỏn vẹn một con số lẻ."Nhạt quá." Thôi Nhiên Thuân buông muỗng. "Ngày trước nhớ khanh làm món này cũng không tệ, lâu ngày không động đến mùi vị khác xưa rồi."Khuê nhìn chằm chằm cái bát, cúi đầu xin hắn trách tội.Hắn phất tay, trách tội gì, đáng gì đâu."Thánh thượng, người cảm thấy chè tệ lắm sao?" Em hỏi, không biết là để chắc chắn với suy nghĩ hay chỉ để lắng nghe hắn nói thêm vài câu."Cũng không..." Hắn dừng một chút, cụp mắt. "Ừ, tệ."Thật ra mùi vị món chè Lam ấy vẫn thế thôi, chẳng khác gì, vị nhạt nhẽo mà hắn nói đến từ những điều chôn sâu trong cõi lòng. Đoạn tình cảm trước kia giờ đã nhạt đến mức khiến người ta buồn chán, tựa như là gió thoảng mây bay.
.(*): 'Năm qua năm lại, hoa vẫn thế
Năm đến năm đi, người đâu còn như xưa.'
(Đại bi bạch đầu ông [Bạch đầu ông vịnh] - Lưu Hy Di)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com