TruyenHHH.com

Yaxley O Hogwarts

Tin Colin bị hóa đá và đang nằm như chết rồi trong bệnh thất đã nhanh chóng lan ra khắp trường vào sáng thứ hai. Không khí bỗng nhiên bị những nỗi ngờ vực và những chuyện đồn đại làm cho ngột ngạt. Bọn học sinh năm thứ nhất bây giờ chỉ dám đi quanh lâu đài thành từng đám và bíu chặt lấy nhau, như thể chúng sợ nếu đi lông bông một mình thì thể nào cũng bị tấn công.

Ginny, bạn ngồi cùng bàn với Colin trong lớp học Bùa chú, thì sợ đến gần như quẫn trí. Nhưng Aiden thấy cái trò mà Fred và George bày ra để chọc cho cô bé vui lên không phải là một trò hay lắm: họ thay phiên nhau núp sau mấy bức tượng, trùm kín đầu bằng áo lông hay áo sơ mi, rồi thình lình nhảy bổ ra hù cô bé. Hai đứa nó chỉ chịu thôi cái trò đó khi Huynh trưởng Percy nổi khùng lên vì tức giận, dọa sẽ viết thư méc má là Ginny đang bị ác mộng.

Trong lúc đó, một phong trào bí mật tràn lan khắp trường: bọn học trò lén lút đổi chác, mua bán những lá bùa hộ mạng, những bửu bối, và các loại bùa phép phòng thân, mà không để cho thầy cô hay biết. Ellie cũng mua một miếng đá màu tím được cắt nhọn chơi cho vui.

- Ngộ dữ!

Cô nàng thích thú nói.

Vào tuần lễ thứ hai của tháng 12, các giáo sư chủ nhiệm lại đi một vòng các ký túc xá để ghi danh những học sinh sẽ ở lại trường trong dịp lễ Giáng Sinh. Trừ Ellie và Keelin có phụ huynh không cho phép ra thì cả năm đứa đều ghi tên. Aiden dù biết không phải là Draco Malfoy cũng đành ở lại giúp để mấy đứa tuân theo cốt truyện.

Tụi nhỏ nghe nói Malfoy cũng sẽ nghỉ lễ Giáng Sinh ở trường. Điều này khiến chúng càng thêm nghi ngờ và đưa đến quyết định lấy kỳ nghỉ làm thời gian thích hợp nhất để đem món thuốc Đa dịch ra moi một lời thú tội của Malfoy.

Không may là món thuốc ấy chỉ mới đang ở giai đoạn bào chế lưng chừng. Bây giờ tụi nó đang cần sừng của song kỳ mã và da vụn của một con rắn ráo, mà nơi duy nhất để lấy được hai món đó là trong cái kho riêng của thầy Snape. Ellie và Keelin vì không thể ở lại đêm Giáng sinh nên xung phong tìm hai món này.

Ellie nói dứt khoát:

- Tụi mình phải bày ra một trận nghi binh, đánh lạc hướng chú ý của thầy, để cho người còn lại thừa cơ lẻn vào văn phòng của thầy, chôm mấy thứ tụi mình cần.

Keelin đáp:

- Sáng mai Slytherin có hai tiết môn Độc dược đúng chứ? Mình cũng không học gì giờ đó. Vừa tốt luôn. Bạn hãy câu giờ thầy đi, để mình lén vào phòng thầy!

- Được rồi, mình sẽ cố cầm chân thầy trong khoảng 10 phút, chừng đó đủ không?

- Đủ, mình sẽ tìm thật nhanh.

Aiden nói:

- Keelin, tí nữa đợi mình đưa tấm áo tàng hình cho bạn nha.

- Hay quá, như vậy thì mình yên tâm rồi.

Lớp học Độc dược ở trong một gian hầm rộng. Bài học hôm thứ năm đó diễn ra bình thường. Giữa những dãy bàn là hai chục cái vạc đang bốc khói nghi ngút; trên bàn bày nào cân đồng, nào các hũ đựng dược liệu. Trong làn khói tỏa mờ mờ, thầy Snape lảng vảng đó đây, phê bình châm chọc những thứ học sinh nhà Gryffindor làm, trong khi bọn Draco Malfoy rúc rích cười khoái chí.

Cái dung dịch Sưng tấy của Ellie vẫn còn lỏng lét, nhưng cô nàng chẳng bận tâm mấy. Đầu óc Ellie còn bận bịu những chuyện quan trọng hơn nhiều. Ellie đang chờ Aiden ra hiệu hành động.

Một lúc sau, Aiden cảm thấy có gì đó đụng đụng chân của cậu, ngó xuống thì đó là một chiếc máy bay giấy nhỏ, là của Keelin.

Aiden quay sang đưa mắt cho Ellie, khẽ gật đầu.

Ngay khi thầy Snape đi ngang qua trước mặt hai đứa, Ellie vội giơ tay hỏi bài thầy Snape.

- Dạ thưa thầy, con có chút không hiểu chỗ này ạ!

- Chuyện gì?

Thầy Snape trầm thấp đáp.

- Dạ.. dạ.. sao thuốc của con lỏng lét thưa thầy..

Ellie vụng về nói.

- Trò đã khuấy đều tay đúng như công thức chưa?

Thầy Snape lạnh lùng trả lời.

- Dạ... dạ rồi...

Aiden nhìn mà thấy tội cô nàng hết sức, cậu để ý thấy tay cô bé nắm chặt góc áo, hơi run run. Không đành lòng,  Aiden vươn tay tới nắm tay Ellie, vuốt nhẹ an ủi.

- Dạ thưa thầy, nếu bị dính dung dịch Sưng Tấy thì phải làm sao ạ? Lỡ bây giờ em bị thì có sẵn thuốc giải không thầy?

Aiden hỏi.

- Yên tâm đi, ta có chuẩn bị sẵn thuốc Xì Độc...

Không đợi thầy Snape nói xong, Aiden chỉ về hướng của Neville:

- Ôi thưa thầy, hình như em vừa thấy Neville làm sai quy trình ạ!

Thầy Snape nghe vậy, lập tức nổi giận định đi tới bắt Neville. Bọn Draco Malfoy lại tiếp tục cười hí hửng. Nhưng Aiden nhanh chóng rút cây đũa phép trong túi quần ra, len lén dùng phép lên cái vạc của thằng Goyle làm nó đổ cái ào.

Tay của ba đứa nó để trên bàn lập tức lãnh đủ. Chúng rú lên hốt hoảng. Tay đứa nào đứa nấy bè ra như cái dĩa, sưng lên như bong bóng. Mấy đứa xung quanh thấy vậy cũng la lên hoảng sợ.

Thầy Snape gào:

- IM LẶNG! IM LẶNG!... Trò nào bị văng trúng thuốc Sưng tấy thì lại đây mà lấy thuốc Xì độc.

Ba đứa Malfoy, Goyle, Grabbe vội vàng tranh nhau chạy tới trước để lấy thuốc giải. Một lát sau, Aiden và Ellie thấy một lực nhẹ vỗ vỗ vai hai đứa mấy cái, là tín hiệu của Keelin, vậy là cô nàng đã lấy được đồ.

Khi mọi người đã bình tĩnh lại thì thầy Snape bắt đầu tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, ba đứa Malfoy ú ớ không biết trả lời thầy Snape sao.

Ellie xung phong nói:

- Dạ thưa thầy, con thấy Goyle cười giỡn trong giờ rất nhiều ạ, chắc lúc đó bạn ấy không để ý nên làm đổ.

- Làm gì có!

Goyle phản pháo.

- Bạn có cười giỡn hay không thì hỏi mọi người xung quanh là biết thôi! Bạn xém nữa là làm mọi người xung quanh bị thương rồi đó!

Mọi người nghe Ellie nói thì quay sang nhìn chằm chằm Goyle. Cô nàng Pansy ngồi bên cạnh cũng tức giận nói:

- Trời ạ, xém nữa là hư bàn tay xinh đẹp của tôi rồi đó!

Goyle đuối lí, đúng là lúc nãy nó lo cười quá nên cũng không để ý là có đụng trúng cái vạc hay không nữa.

Thầy Snape rít qua kẽ răng:

- Trò! Tối nay đi lau dọn cả phòng sinh hoạt chung cho tôi!

Hết giờ học, cả đám vội vã chạy tới buồng tắm của con ma khóc nhè Myrtle. Keelin đưa nguyên liệu cho Hermione.

Hermione thảy mớ nguyên liệu mới lấy được vô cái vạc và khuấy lên một cách nôn nóng. Cô bé hào hứng nói:

- Hai tuần nữa là xong.

Một tuần sau, khi Aiden và Ellie đang băng qua tiền sảnh thì thấy một đám đông bu quanh một thông báo, đọc một mẩu giấy da đính trên bảng. Tụi Harry ra hiệu kêu tụi nó lại, tỏ vẻ hào hứng lắm. Hermione nói:

- Người ta đang thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi! Tối nay có buổi họp mặt đầu tiên! Mình không ngại mấy bài học đấu tay đôi đâu; nhất là vào những ngày này, biết đâu mình sẽ phải cần đến...

Ron nói:

- Cái gì? Bộ mấy bồ tưởng con quái vật của Slytherin biết thách đấu tay đôi à?

Dù vậy Ron cũng chăm chú đọc thông báo, rồi nói:

- Coi bộ cũng hữu ích lắm. Tụi mình tham gia không?

Cả đám đều ủng hộ, thế là lúc 8 giờ tối hôm đó, tụi nó vội vã trở lại Đại Sảnh đường. Mấy dãy bàn dài đã được dọn đi chỗ khác, nhường chỗ cho một cái võ đài vàng đặt dọc một bức tường. Hàng ngàn ngọn nến được thắp sáng lơ lửng bên trên. Trần nhà lại một lần nữa đen như nhung, và gần như toàn bộ học sinh trong trường đều có mặt, người nào cũng cầm theo cây đũa phép của mình và lộ vẻ hồi hộp.

Lily nói khi cùng cả nhóm chen lấn trong đám đông:

- Không biết ai sẽ dạy tụi mình đây? Có người nói với mình thầy Flitwick từng là vô địch môn đấu tay đôi hồi thầy còn trẻ – không chừng thầy Flitwick sẽ dạy tụi mình cũng nên.

Harry nói:

- Miễn sao đừng là...

Nhưng câu nói của nó kết thúc ngay bằng một tiếng não nề: thầy Lockhart đang bước lên võ đài, chói lọi trong chiếc áo chùng màu đỏ mận chín, bên cạnh thầy không ai khác hơn là thầy Snape mặc chiếc áo chùng màu đen thường ngày.

Thầy Lockhart giơ tay vẫy mọi người im lặng và kêu gọi:

- Dồn lại đây nào! Tập họp lại nào! Mọi người có thấy tôi rõ không? Có nghe tôi rõ không? Hay lắm!

Thầy tằng hắng để bắt đầu:

- Thế này, giáo sư Dumbledore đã cho phép tôi thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi này, để huấn luyện tất cả các trò phòng khi các trò cần tự vệ, như chính tôi đây đã phải chiến đấu tự vệ trong vô số trường hợp – Cứ đọc các sách đã xuất bản của tôi là biết đầy đủ chi tiết về chuyện này.

Nở một nụ cười sáng chói gương mặt, thầy Lockhart nói tiếp:

- Tôi xin giới thiệu người phụ tá cho tôi, giáo sư Snape. Thầy nói với tôi là bản thân thầy có biết một tí chút về môn đấu tay đôi và đã đồng ý trên tinh thần thể thao là giúp tôi làm vài động tác biểu diễn trước khi chúng ta bắt đầu. Thế này, tôi không muốn để các trò trẻ tuổi hăng say này phải lo lắng – Hãy yên tâm là sau khi tôi đấu tay đôi với ông ấy xong, các trò vẫn còn bậc thầy Độc dược của mình, đừng sợ nhé!

Môi trên của thầy Snape cong lên.

Aiden hả hê nói:

- Chuẩn bị có kịch hay xem rồi đây.

Thầy Lockhart và thầy Snape bước đến đứng đối diện nhau và cúi mình chào. Ít nhất thì thầy Lockhart cũng chào một cách điệu nghệ, hai cánh tay đánh vòng thuần thục. Còn thầy Snape thì chỉ gục gặc đầu một cách cáu kỉnh. Rồi cả hai giơ cây đũa phép lên như thể giơ kiếm ra trước mặt.

Thầy Lockhart nói với đám học trò đang im re:

- Như các trò thấy đấy, chúng tôi đang giơ cây đũa phép của mình lên ở một tư thế chiến đầu được chấp nhận. Sau khi đếm ba tiếng, chúng tôi sẽ tung ra lời nguyền thứ nhất. Dĩ nhiên là không ai cố ý giết ai cả.

Aiden ngó hàm răng nghiến chặt của thầy Snape:

- Cũng chưa chắc đâu haha..

- Một... Hai... Ba...

Cả hai thầy đều vung gậy qua đầu và chỉa vào mặt đối thủ. Thầy Snape hô:

- Expelliarmus.[(Câu này tách ra sẽ là: expel – tống khứ, liar – kẻ nói xạo, mus – chuột = Uùm ba la úm ba li, tống đi con chuột xạo!")]

Một tia sáng chói lòa màu đỏ thắm lóe lên, một tiếng nổ vang lên ngay dưới chân thầy Lockhart khiến thầy văng bậc ra sau, rớt khỏi võ đài, đụng vào bức tường, té ạch xuống và nằm lăn quay trên sàn.

Aiden và mọi người nhà Slytherin vỗ tay hoan hô. Hermione bồn chồn nhấp nhổm trên mấy đầu ngón chân, còn mấy ngón tay thì đè trên môi cố ngăn tiếng thét đau đớn:

- Mấy bồ nghĩ thầy có bị gì không?

Harry và Ron cùng nói:

- Kệ ổng chứ!

Keelin bình luận:

- Chắc là đau dữ lắm!

Thầy Lockhart gượng đứng trên đôi chân không được vững vàng lắm. Nón của thầy đã văng mất, và mái tóc dợn sóng thì dựng đứng trên đỉnh đầu thầy. Bước cà nhắc trở lên võ đài, thầy nói:

- Thế đấy, các trò thấy đấy. Đó là phép Giải giới – các trò xem, tôi đã mất cây đũa phép của mình... À, đây rồi, cám ơn trò Brown... Vâng, thưa giáo sư Snape, biểu diễn phép thuật đó quả là một ý kiến xuất sắc, nhưng mà tôi nói anh đừng phiền, chứ phép thuật của anh lộ liễu quá, tôi mà muốn vô hiệu nó thì dễ ợt. Tuy nhiên, tôi cảm thấy sẽ có tác dụng giáo dục tốt nếu cứ để cho bọn trẻ...

Vẻ mặt thầy Snape đằng đằng sát khí. Có lẽ thầy Lockhart cũng nhận thấy điều ấy, nên thầy vội nói:

- Biểu diễn nhiêu đây là đủ rồi! Tôi sẽ xuống với các trò, chia các trò thành từng đôi.

Thầy Lockhart ráp Keelin và Lily, Aiden với Ellie, còn thầy Snape thì đi thẳng đến chỗ Harry và Ron.

Thầy cười nhếch mép:

- Ta nghĩ đã đến lúc tách nhóm thôi. Ron, trò bắt cặp với Finnigan. Còn Harry...

Harry tự động quay sang Hermione. Nhưng thầy Snape vẫn mỉm cười lạnh lùng:

- Ta e không được đâu. Malfoy, lại đây. Để thử xem trò làm được gì với Harry lừng danh. Còn trò, Hermione, trò đấu tay đôi với Bulstrode.

Malfoy khệnh khạng bước tới, miệng cười khinh khỉnh. Bước đằng sau nó là một cô bé bên nhà Slytherin. Bulstrode bự chàm vàm, cằm bạnh ra vuông vức nặng nề đầy vẻ khiêu khích hung hăng. Hermione nở một nụ cười yếu ớt để chào, nhưng cô bé kia không đáp lại. Thầy Lockhart đã lại bước lên võ đài kêu gọi:

- Hãy đối diện với đấu thủ của mình! Và cúi chào!

Aiden nói:

- Ellie, thi xem ai tước được đũa phép của người kia trước không nào?

- Mình sẽ không thua đâu.

- Haha được lắm. Vậy nếu mình thắng thì bạn hôn mình một cái, thế nào?

- Chơi luôn! Còn nếu mình thắng thì bạn phải hô to Ellie vạn tuế ba lần đó!

- Bắt đầu thôi!

Hai người đứng đối diện nhau, cúi chào một cách trang nhã.

Thầy Lockhart lại hô:

- Đũa phép sẵn sàng! Khi tôi đếm đến ba, các trò hãy tung bùa phép của mình ra mà giải giới đối thủ. Chỉ tước vũ khí của đối thủ mà thôi – Chúng ta không muốn có bất kỳ ai bị tai nạn nào hết – Một... Hai... Ba...

- Expelliarmus!

Nói thì lâu nhưng chuyện xảy ra trong chớp mắt. Ngay khi câu thần chú được nói ra, cây đũa phép của Ellie lập tức bay tụt khỏi tay cô nàng và hạ cánh vào lòng bàn tay của Aiden.

- Mình thắng!

- Nhanh quá vậy! Haizz mình bái phục..

Ellie nói, rồi chạy chậm tới ôm lấy Aiden. Tuân thủ lời cá cược, cô nàng hôn một cái chụt vào má của Aiden. Cả hai nhìn nhau một lúc rồi phá lên cười vì vụ cá cược.

Nhưng một tiếng cười còn to hơn át tiếng hai người. Malfoy khuỵu xuống ôm bụng cười ngặt ngẽo. Harry đã đánh Malfoy bằng bùa Cù lét, khiến cho Malfoy không cách nào ngừng cười được.

Giọng thầy Lockhart la to, cảnh cáo, trên đám đầu đen đang đánh nhau xà quần:

- Tôi đã bảo chỉ giải giới thôi mà!

Harry hơi lưỡng lự, cảm thấy lờ mờ là đánh tiếp Malfoy đang bò lăn trên sàn thì không có tinh thần thể thao lắm, nhưng đó là cả một sai lầm. Vừa há miệng hớp hơi để thở, Malfoy đã chĩa cây đũa phép vào đầu gối Harry và đọc:

- Tarantallegra! [(Tarantula: một điệu vũ nhanh của Ý; Allegra: nhịp nhanh. Câu này có nghĩa là: "Lóc cóc mòng mòng, lóc cóc quay vòng vòng!")]

Ngay lập tức, hai chân của Harry bắt đầu nhảy cà giựt cà tưng như điên, không cách nào điều khiển được.

Thầy Lockhart quát inh ỏi:

- Dừng lại! Thôi!

Chẳng xơ múi gì. Thầy Snape đành can thiệp:

- Finite Incantatem! [("Thu hồi phép thuật")]

Sau tiếng hô của thầy Snape, chân Harry thôi nhảy nhót, Malfoy thôi cười, và cả hai đểu có thể ngẩng nhìn lên.

Một làn khói mờ bao phủ toàn cảnh tan đi. Cả Lily và Keelin đều ngồi bệt trên sàn thở hổn hển. Ron thì đang đỡ dậy một thằng Seamus mặt mày xám ngoét như tro, xin lỗi rối rít về cái tai họa mà cây đũa phép te tua của nó gây ra. Nhưng Hermione và Bulstrode vẫn còn múa may. Hermione thì bị cô "Bé Bự" dùng miếng đòn hiểm khóa đầu, đang thút thít khóc vì đau đớn; cả hai cây đũa phép của hai cô bé đều bị bỏ mặc nằm lăn lóc trên sàn. Harry nhảy tới lôi Bé Bự ra khỏi Hermione. Kể cũng khó: Bé Bự to cồ hơn cả Harry.

Aiden thấy cảnh này thì vừa thấy tội vừa buồn cười, cậu đi tới ôm Hermione kéo ra khỏi cô bạn Bulstrode.

- Được rồi đó, Bulstrode. Thả ra nào.

Bulstrode thấy là Aiden tới thì mới bỏ ra, cô nàng quăng Harry qua một bên.

Thầy Lockhart nhìn hậu quả của trận đấu tay đôi, nhấp nha ướm lời:

- Nào. Nào... Macmillan, buông ra đi... Coi chừng, trò Fawcett... trò Boot kẹp chặt lại, chút xíu nữa là nó ngừng chảy máu thôi...

Đứng trong đám khói mờ mịt giữa hội trường, thầy Lockhart cố át sự náo động:

- Chắc là tôi phải dạy cho các trò cách thức khóa những lời nguyền không thân thiện thôi!

Thầy Lockhart liếc một cái sang chỗ thầy Snape. Đôi mắt đen của ông phát ra một tia sáng long lanh, nhưng ông nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Cặp nào thầy Snape ghép cũng đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Thầy Lockhart đành nói tiếp:

- Chúng ta cần một đôi tình nguyện làm thử – Neville và Finch lại đây – Anh thấy sao, anh...

Thầy Snape gạt đi ngay:

- Không ổn chút nào, giáo sư Lockhart à. Neville thì chỉ với một câu thần chú đơn giản thôi cũng sẽ gây ra một cảnh tan hoang tàn khốc. Còn Finch thì có thể sẽ chỉ còn di thể đủ đựng trong mấy cái hộp quẹt để đưa đến bệnh thất.

Gương mặt tròn trịa hồng hào của Neville ửng đỏ lên. Thầy Snape nói tiếp với một nụ cười nhăn nhó:

- Hay là cặp Harry và Malfoy, anh thấy sao?

Thầy Lockhart tán thành:

- Ý kiến xuất sắc!

Thầy ra hiệu gọi Harry và Malfoy đi tới giữa hội trường, đám đông lùi lại để chừa chỗ trống cho chúng thi thố tài năng. Thầy Lockhart bảo:

- Nghe đây, Harry, khi Malfoy chĩa cây đũa phép vào trò, thì trò làm như vầy.

Thầy giơ cây đũa phép của mình lên, cố gắng làm một động tác phức tạp xong làm rớt luôn cây đũa. Thầy Snape cười ngạo nghễ nhìn thầy Lockhart vừa vội vàng lượm cây đũa lên và nói:

- Aáy! Tại cây đũa phép của tôi hăng hái quá mà!

Thầy Snape đến gần Malfoy, cúi xuống, thì thầm điều gì đó với nó. Malfoy nở nụ cười ngạo nghễ. Harry lo lắng nhìn thầy Lockhart, nói:

- Thưa thầy, làm ơn chỉ lại con một lần nữa cách khóa lời nguyền đó.

Malfoy quay sang thì thầm cho thầy Lockhart khỏi nghe thấy:

- Sợ rồi hả?

Harry đáp qua khóe miệng:

- Còn lâu!

Thầy Lockhart vui vẻ vỗ vai Harry:

- Cứ làm y như tôi dặn nhé, Harry!

- Dạ, sao hả thầy? Làm rớt cây đũa phép như thầy hả?

Nhưng thầy Lockhart chẳng thèm nghe nữa. Ông hô to:

- Ba... hai... một... Bắt đầu!

Malfoy giơ đũa lên thật nhanh và đọc thần chú:

- Serpemsprtia! [(Mãng xà tấn công!)]

Đầu đũa của Malfoy bùng nổ. Một con rắn đen dài vọt ra, rớt phịch xuống khoảng sàn trống giữa hai đứa, rồi ngóc đầu lên, sẵn sàng tấn công. Harry đứng nhìn kinh hãi. Đám đông nhảy thối lui ra sau ngay, nhiều tiếng rú kinh khiếp vang lên.

Thầy Snape rõ ràng là rất khoái cái bộ điệu đứng chết trân của Harry, như bị con rắn thôi miên, mắt cứ nhìn trừng trừng vào mắt rắn. Thầy Snape nói lừ đừ:

- Đừng nhúc nhích, Harry. Để ta đuổi nó đi...

- Để tôi làm cho!

Thầy Lockhart la lên. Ông lại vung cây đũa phép lên phía trên đầu rắn, và một tiếng nổ đùng vang lên: con rắn không biến mất mà phóng vọt lên không trung chừng ba thước rồi rớt xuống sàn kêu một cái oạch thiệt lớn. Nổi điên lên, con rắn rít lên giận dữ và trườn về phía Justin Finch-Fletchley. Nó ngóc đầu lên, nhe răng nanh nhọn hoắt, tư thế sẵn sàng mổ một cái đích đáng cho đã  cái nư.

Lúc này, Harry lao tới trước mặt con rắn, và tuôn ra một tràng xà ngữ. Con rắn thụp đầu nằm im dưới sàn, cuộn mình lại như một cuộn ống nước bằng nhựa đen trong vườn, con mắt nhìn Harry đầy vẻ tuân phục.

Harry ngước nhìn Justin Finch, nhe răng cười, tưởng đâu Justin sẽ nhẹ cả người, hay không thì cũng nhìn lại một cách biết ơn. Ngờ đâu Justin càng sợ điếng người và giận khôn tả. Thằng bé hét:

- Mày đang chơi cái trò gì vậy hả?

Harry chưa kịp nói gì thì Justin đã quay phắt người và phóng chạy ra khỏi Sảnh đường.

Thầy Snape bước tới, vẫy cây đũa phép một cái, và con mắt rắn biến mất trong một làn khói đen nhạt. Thầy cũng nhìn Harry một cách lạ lùng. Mọi người xung quanh rì rầm bàn tàn.

- Mau đưa Harry ra khỏi đây, gặp nhau chỗ Myrtle.

Aiden nhanh chóng nói với Hermione và Ron. Hai đứa nó cũng hoảng hồn, vội chạy tới kéo lấy tấm áo chùng của Harry lôi đi. Ron kéo nó chen qua đám đông ra khỏi Sảnh đường. Hermione vội vã bám theo sau sát gót. Khi ba đứa đi qua cửa, mọi người dạt ra hai bên như thể hoảng sợ trước một cảnh tượng gì ghê gớm lắm.

- Tụi mình cũng đi thôi.

Aiden dẫn theo Ellie, Lily, Keelin đến chỗ hẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com