Yakuei Vi Than Ran Va Dua Tre
"Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng nọ, có một vị thần rắn là thần bảo hộ cho làng. Với pháp lực của mình, thần mang đến khí hậu ấm áp, cây cối tốt tươi, niềm hạnh phúc, và sự trù phú cho dân làng.Ngôi làng nọ, dưới sự bảo bọc của thần rắn, luôn sống trong êm đềm hạnh phúc.Nhưng bỗng một ngày nọ, hạn hán kéo tới, mùa màng thất thoát, và nạn đói kéo dài. Người dân khóc than, cầu mong vị thần sẽ cứu giúp cho qua đại nạn này. Nhưng không thể làm gì, vị thần rắn bất lực với đại họa đã được tiên tri trong sách thánh, chỉ có thể nhìn người dân bất lực trong khốn cùng.Tha thiết với lời cầu khẩn của người dân, một thầy bói đã chỉ điểm trong sách thánh rằng. Chỉ cần đứa trẻ của thần linh xuất hiện, thì mọi việc sẽ bình ổn trở lại...""Đứa trẻ, của thần linh...?"* * *Eiden ho sặc sụa khi lỡ uống phải một ngụm nước, ngỡ ngàng nhìn những con người đang vây quanh lấy hồ, và quỳ rạp trước cậu. Mọi người đang nói một thứ ngôn ngữ mà cậu không thể hiểu, khiến Eiden hơi sợ hãi mà bất giác lùi lại, nhưng tay chỉ quẫy đạp trúng vào mặt hồ nước cạn.Chuyện gì đang xảy ra vậy???Một bóng người cao lớn đang bước tới, những ngươi đứng bên hồ liền dạt sang một bên, chừa cho người ấy một lối đi. Người ấy dần tiến lại, bóng dáng cao lớn cúi xuống nhìn Eiden. Tuy cảm thấy sợ hãi, nhưng ánh mắt dịu dàng của đối phương lại như đang trấn an cậu. Khiến cậu thấy an tâm hơn một chút.Rồi người ấy đặt tay lên trán cậu, niệm một câu chú, một luồng sáng liền tỏa ra xung quanh người Eiden, rồi nhẹ nhàng vụt tắt."Em nghe hiểu được ta chứ?"Eiden bất ngờ."Ngài Đại Xà, ngài Đại Xà...".Những người xung quanh bắt đầu hô lên, và với muôn vàn lời chúc tụng. "Ngài Đại Xà" theo như cách gọi của mọi người, vươn tay, bế Eiden ra khỏi giữa hồ, rồi bước chầm chậm về phía những con người đang phấn khởi."Ngài Đại Xà, đây chắc chắn là đứa trẻ của thần linh!""Cậu ấy sẽ cứu chúng ta khỏi đại họa này.""Và ngôi làng sẽ trở lại yên bình như xưa.""..."Eiden vẫn không thể hiểu chuyện gi đang diễn ra, hơi bối rối ngước lên nhìn đối phương, nhưng lại đập phải đôi mắt sắc lạnh như mắt rắn, liền vội vàng thu lại.Có vẻ như nhận ra sự lo sợ của cậu, ngài Đại Xà liền khéo léo nói với những người kia, đến bây giờ cậu mới biết là các pháp sư, mình cần đưa đứa trẻ về nghỉ ngơi. Khi nghe được lời đồng ý, ngài liền chầm chậm bước qua mọi người, dần đi xa khỏi hồ."Đừng sợ." Sau khi đã đi một quãng khá xa, giọng của người ấy bắt đầu cất lên. Eiden bất giác níu chặt vạt áo người kia, đối phương liền nhẹ nhàng vỗ về vào lưng cậu."Em nghe hiểu được ta chứ?""...Có ạ.""Vậy thì tốt quá, ban nãy ta vừa niệm thần chú cho em có thể thông hiểu được ngôn ngữ của thế giới này."Hình như vì vẫn còn sợ hãi, nên sau cuộc đối thoại trên, Eiden lại im lặng. Người ấy vẫn tiếp tục vỗ về, và bắt đầu hỏi."Em là ai? Tại sao lại ở đây?""Em không biết nữa... Em chỉ đang đọc một cuốn sách, và bỗng nhiên bị hút vào...""Một cuốn sách?""Đúng rồi ạ, một cuốn sách cũ em tìm được trong nhà kho... Và nó có nhắc đến đứa trẻ của thần linh."Đến đây thì ngài Đại Xà bỗng ngừng lại, khiến Eiden hơi bối rối. Nhưng hình như cảm nhận được nỗi lo lắng trong cậu, người ấy lại nhẹ nhàng trấn an."Thất lễ với em một chút nhé..."Ngài Đại Xà nói, rồi lôi ra từ trong vạt áo một chiếc hộp gỗ. Khi mở ra, bên trong là sợi dây chuyền với vật trung tâm là một viên đá quý lấp lánh."Em có thể cầm lấy nó một chút không?"Eiden gật đầu, rồi cầm lấy viên đá. Đột nhiên nó lóe lên, tỏa ra một ánh hào quang rực rỡ, một xúc cảm dễ chịu bắt đầu tràn lấy thân thể Eiden."Đứa trẻ... của thần linh..."Ngài Đại Xà ngỡ ngàng nhìn cậu, như không thể tin nổi.Thật sự...Ngay lập tức, ngài liền đặt Eiden xuống, hành lễ bằng một tư thế cung kính nhất."Xin hãy giữ viên đá ấy, giờ đây nó là của ngài."Eiden bối rối. Ngài Đại Xà tiến tới, cầm lấy tay Eiden, hôn lên một cách đầy trang trọng và tôn kính. "Tên của tôi là Yakumo. Xin hãy cho tôi biết quý danh của ngài.""Em... Tên của em là Eiden!""Vậy, ngài Eiden. Kể từ bay giờ, tôi sẽ là người hầu cận thân tín nhất của ngài."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com