TruyenHHH.com

Y N X Rin

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng trách móc, Rin ngồi ở lan can dưới ký túc xá, thản nhiên vò lá cây.

"Biết rồi, phiền phức."

"Đừng quên ai đã giải quyết chuyện này cho con! Nếu con lại vì đứa con gái đó mà mạng cũng không cần, ba sẽ phái người đến đón con đi ngay bây giờ, đừng thách thức giới hạn cuối cùng của ba!"

Tiếng gầm chói tai của người đàn ông trung niên, Rin bỏ điện thoại ra khỏi tai, để mặc ông trách móc.

"Mấy tháng nữa ba sẽ về nước, đến lúc đó con nhất định phải cho ba một lời giải thích! Cô bé kia, đến cùng là con muốn con làm gì!"

Câu hỏi này ngay cả chính hắn cũng không biết.

Rin cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên, cắn lá cây mài răng.

Hắn chỉ coi cô là tài sản riêng, là đồ vật của hắn! Nhưng dường như đã quên mất rằng Y/n cũng là một con người, cũng biết suy nghĩ, không phải vật phẩm.

Ngồi đối diện, thiếu niên tóc vàng đang cầm lon bia hướng Rin hỏi.

"Anh Rin, sao rồi?" Cậu ta ngẩng đầu uống cạn.

Rin chống đỡ chân lên, ngẩng đầu hỏi: "Mày thấy tao đối với cô ấy như thế nào?"

Bia đưa vào miệng kém chút nữa ngược từ lỗ mũi phun ra ngoài, cậu ta ho khù khụ, bóp mũi hỏi: "Anh muốn nghe thật hay nói dối?"

"Vớ vẩn, nói thật! Mày từ sơ trung biết tao với cô ấy từ nhỏ đã luôn ở bên nhau. Cũng coi như mày gặp Y/n vài lần, cũng rõ tao là người thế nào."

Cậu ta cười khúc khích, chỉ tay về phía tòa nhà ký túc xá, "Nếu em là cô ấy, em sẽ cầm dao gϊếŧ cả nhà anh cũng chưa hết giận."

Khuôn mặt của hắn hạ xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sâu thẳm như đêm đen.

Rin chỉ mới di chuyển chân, đã làm cho cậu ta sợ hãi vượt qua hàng rào, té lộn trên mặt cỏ, sau đó chống đỡ đứng dậy liều mạng bỏ chạy.

Y/n nửa đêm bị đói đến tỉnh, trong ký túc xá không có gì để ăn, Rin cũng không có ở đó, cô không thể mở cửa phòng, cô bò, lục lọi quanh phòng, ngay cả một vật bén nhọn cũng không có.

Ngủ sẽ không còn đói nữa, cô tự tẩy não mình trong tuyệt vọng.

Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, Y/n nghe thấy tiếng động phát ra từ đầu giường, mở mắt ra thì thấy côn ŧịŧ nổi đầy gân sắp chạm vào mặt mình.

Rin trừng mắt nhìn cô bộc phát d© vọиɠ, ánh mắt tràn đầy sát khí, Y/n sợ hãi kéo đôi chân bất động co lại về phía đầu giường, chỉ thấy hắn sắp bắn ra ngoài, còn cầm lấy ly thủy tinh trong suốt ở đầu giường bắn toàn bộ vào. Lượng tϊиɧ ɖϊ© rất nhiều, ít nhiều cũng khoảng nửa cốc.

Để cô dễ uống hơn, Rin lấy nước khoáng pha vào, tϊиɧ ɖϊ© từ từ lắng xuống đáy cốc.

Hắn cầm cốc lên, "Uống đi! Bữa sáng của em."

Y/n tròn mắt khống thể tin được.

"Anh cói em là cái gì ... Rin, đồ cầm thú nhà anh! Không uống rượu, cút đi!"

"Mẹ nó, tôi vất vả bắn ra, em tưởng nói không uống liền không uống à? Ai cho em cái tư cách này! Cho dù không muốn uống cũng phải uống cho tôi, đừng ép tôi đánh em."

Cô tức đến phát khóc, nghẹn ngào lau nước mắt, Rin quỳ một gối xuống giường, túm tóc cô giật ngửa về phía sau, đặt cái cốc kề lên miệng, cưỡng ép rót vào miệng cô.

Nước chảy xuống khóe miệng không ít, nhưng mà ly tϊиɧ ɖϊ© bên trong cũng uống hết không sót một giọt nào.

Có lẽ là do cô quá đói, không hề có cảm giác buồn nôn hay khó chịu chút nào, dạ dày bị ép buộc hấp thụ protein do tϊиɧ ɖϊ© mang đến. Cốc Ngữ che miệng lại khóc. Ánh mắt vì khóc nhiều mà đau nhức, nhưng vẫn cứ chảy.

"Ủy khuất sao?"

Rin hừ cười: "Em ủy khuất cái mẹ gì, tôi cho em đồ ăn thức uống, bảo vệ em từ sơ trung cho đến bây giờ, không để cho thằng nào dám khác bắt nạt em, từ trên người em đòi lại, coi như lấy lại vốn liếng."

"Em thà rằng bị bọn họ cưỡиɠ ɧϊếp còn hơn bị anh hành hạ!"

Sắc mặt hắn chợt lạnh, vung tay lên, dọa Y/n sợ đến ôm đầu, cơ thể run rẩy.

"Mẹ nó, đừng vì tôi cho chút mặt mũi lại không cần! Nghe cho rõ đây, trên dưới cơ thể em đều là của tôi!"

Hắn tức giận rống cô vài tiếng, kêu cô thành thành thật thật đợi, rồi đóng sầm cửa lại đi ra ngoài.

Cũng không mang đến cái gì khác cho cô ăn.

Y/n chỉ có thể dựa vào giấc ngủ để làm dịu cơn đói bụng, cô khát đến mức muốn đi vào nhà tắm uống nước, bụng đói không chịu nổi nữa rồi.

Mỗi một phút một giây đều bị cơn đói dày vò.

Đến ngày hôm sau, lại tiếp nhận một cốc tϊиɧ ɖϊ© khác vào buổi sáng.

Sau hai ngày liên tiếp, cô gần như đói đến phát điên, nhìn người ngồi trên giường.

"Nếu em uống, anh có thể cho em ăn cơm sao?"

"Dù không muốn uống thì cũng phải uống!"

Y/n cầm chén tϊиɧ ɖϊ© lên, ngửa đầu nén cơn buồn nôn rót vào miệng, ly tϊиɧ ɖϊ© nồng nặc mùi tanh xộc lên mặt cô, cô ngừng thở, nhanh chóng nuốt xuống.

Nhưng sau khi cô uống xong, Rin cầm cốc bước ra ngoài rồi khóa cửa lại.

Đã lâu không thấy hắn vào, xem ra hôm nay hắn sẽ không xuất hiện, cô chỉ có thể đói bụng lần nữa.

Theo lí thuyết chỉ cần có nước, cô có thể sống hàng chục ngày không cần ăn, nhưng cô đã đói đến mức không còn sức để đứng dậy đi vào phòng tắm, hai má gầy hóp lại.

Rin nửa đêm trở về ký túc xá nhìn cô, quả nhiên đói bụng đến ngất xỉu, gọi thế nào cũng không có đáp lại.

Hắn sáng sớm đã biết sẽ như vậy, cho nên hắn đặc biệt đã chuẩn bị đường gluco, cầm nước đường ngọt, mở miệng của cô, đem rót vào miệng.

Cả một chai đổ xuống cổ họng cô, vẫn bất tỉnh.

Rin liều mạng vỗ vỗ mặt cô, hoảng sợ mở cửa chạy ra ngoài.

Vào lúc bốn giờ sáng, Y/n bị cưỡng ép mở mắt, hắn véo mạnh cánh tay để cô tỉnh lại. Rin lái motor chạy mấy chục cây số, mới tìm được mấy quán mở cửa, mua đủ loại đò cho cô ăn

"Ăn đi, tôi cho em ăn cơm, tranh thủ thời gian ăn cho tôi!"

Cô nhìn thấy chai nước đường ném trên mặt đất, còn cảm nhận được vị ngọt trong miệng, cô biết chuyện gì đang xảy ra.

Lúc cô mới tỉnh dậy, dường như không có hứng thú với đồ ăn trước mặt một chút nào, Rin lo lắng cầm xiên nướng đưa lên miệng, cô quay đầu tránh đi.

"Mẹ nó, tôi cho em ăn! Em tránh cái chó gì!"

Hắn giận dữ gầm lên.

Không ngờ cô trực tiếp nổi điêm túm lấy ga giường, đem toàn bộ đồ ăn trên giường hất văng xuống đất, Rin sững sờ, nhìn đồ ăn mình vất vả mua được, tất cả đều bị ném thành một đống rác trên mặt đất.

"Em phát điên cái gì?"

Hắn rất tức giận nhưng vẫn đè nén, hít thật sâu lấy lại bình tĩnh.

Y/n dựa vào vách tường không nói gì, đôi mắt đờ đẫn không có sức sống, như một cái xác không hồn, tóc lòa xòa xõa ngang vai, mái tóc rối bù che mất nửa khuôn mặt.

Hắn ném xiên nướng không bẩn duy nhất trên tay xuống hỏi: "Em muốn biết Isagi ở đâu phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com