TruyenHHH.com

Y N X Rin

Buổi chiều Y/n không đến lớp, sau khi đi dạo với Isagi bên ngoài trường, anh đưa cô về nhà của Rin.

Cô đang ngồi trên tấm thảm trong phòng đọc sách.

Không lâu sau, Rin vội vàng trở về, sải bước rất nhanh chạy vào phòng ngủ, Y/n vừa định quay đầu nhìn lại, hắn đã túm tóc đuôi ngựa của cô, xoay người cô thật mạnh, bóp cổ cô, cúi đầu cắn môi cô, hôn một cách bừa bãi.

Quyển sách trong tay cũng bị ném đi, sức lực của hắn mạnh đến mức làm cô suýt ngạt thở, Y/n khó chịu siết chặt cổ tay hắn, nhưng vẫn không thể thoát khỏi nụ hôn mãnh liệt này, bị hắn ngăn chặn hô hấp, sắp thở không nổi.

Đầu lưỡi chiếm cứ từng tấc trong khoang miệng cô, ngẫu nhiên khuấy đảo nước bọt trong miệng, nước bọt quyện vào nhau, vừa kích động vừa hưng phấn, há mồm, giống như chuẩn bị ăn cô vào bụng.

Cho đến khi nước bọt nuốt không trôi, chảy xuống khóe miệng hai người, hắn mới khôi phục lại sự tỉnh táo, miễn cưỡng buông cô ra, Y/n đỏ mặt không tự chủ được, nhưng phần lớn là bị hắn bóp đến thở không nổi.

Rin ngồi xổm xuống trước mặt cô, cẩn thận sờ lên miếng gạc trên trán cô, hắn rất tức giận, muốn mở miệng mắng người, Y/n nhìn hai mắt hắn dần đỏ lên.

"Mẹ nó, chết tiệt!"

Hắn gầm lên, đem cô dọa sợ đến rụt về phía sau, Rin nổi điên đá vào cột giường bên cạnh cô.

"Tại sao lúc đó mình không gϊếŧ chết nó! Đáng lẽ nên gϊếŧ chết nó!"

Sự tức giận của hắn cũng không có gì đáng ngạc nhiên, không phải vì cô bị thương mà hắn thấy đau lòng, mà vì hắn coi cô là tài sản riêng, người khác không được phép động vào. Đó chỉ là tính chiếm hữu biếи ŧɦái của Rin mà thôi.

Y/n luôn rất rõ ràng, hắn căn bản không biết thích là gì, yêu là gì.

Lớp trưởng Kel đã được đưa trở về nhà. Cha mẹ của hắn ta đã đến trường hỏi thăm Y/n nhiều lần, họ muốn trực tiếp xin lỗi và bồi thường viện phí cho cô, hy vọng sẽ giải quyết vấn đề này một cách riêng tư, không làm to chuyện.

Y/n chưa thấy được ba mẹ của lớp trưởng. Chuyện này đều do Rin giải quyết. Hắn vốn dĩ muốn tên đó phải ngồi tù, nhưng vì hắn cũng đánh người nên không thể thông qua luật pháp. Hắn chấp nhận bồi thường viện phí. Qua một thời gian, chuyện này đã lắng xuống, ba mẹ của lớp trưởng cũng không dám truy cứu hắn phải chịu trách nhiệm.

Sau khi biết được cửa hàng ăn sáng của nhà lớp trưởng đã đóng cửa, rốt cuộc Rin nhận ra người mà tên lớp trưởng muốn đánh là Vân, nhưng lại đánh nhầm, không nghĩ tới người đến đó là Y/n.

Y/n thừa nhận chính mình xui xẻo, nhưng cũng cảm thấy một chút may mắn, nếu không lúc đó không phải cô đi thay, thì e rằng Vân đang nằm viện không dậy nổi rồi.

Y/n ngày nào cũng cho cô uống thuốc đúng giờ, xử lý vết thương do đinh đâm trên tay, sự dịu dàng của hắn đến đột ngột khiến cô khó thích ứng, nhưng cô nghĩ vẫn không dịu dàng bằng Isagi.

"Y/n, chiều mai cậu có rảnh không?"

Chiều chủ nhật, nhà trường cho phép học sinh cuối cấp được nghỉ học, cũng chỉ hai tuần mới có một lần, họ có thể ra ngoài nghỉ ngơi vô tư.

Thấy cô khó trả lời, Isagi nghĩ: "Vậy chiều mai cậu định đi cùng Rin sao?"

"Không, chiều mai anh ấy nghỉ học. Hình như là có chuyện khác cần làm."

"Hai chúng ta cùng nhau đi có được không. Tớ vừa mới chuyển đến, cũng không quen ở đây lắm, muốn mua một ít sách."

Y/n xấu hổ nhìn xuống một lúc, Isagi xoa chóp mũi, mím môi cười.

"Không sao, nếu cậu thấy bất tiện thì thôi."

Cô sốt ruột gãi đầu: "Tớ, tỡ sẽ cho cậu câu trả lời vào sáng mai, được không?"

Isagi nheo mắt, trên mặt mang theo nụ cười đầy ẩn ý,

"Được, tớ chờ cậu."

Đêm, Rin nằm trên ghế sofa chơi game, Y/n ngồi một bên làm đề, nghe được tiếng hắn mở mic cùng đồng đội nói chuyện. Bầu không khí hừng hực, tiếng hét cùng tiếng súng lặp đi lặp lại, hắn cười khinh bỉ, khóe miệng tràn đầy sự đắc ý.

Nhận thấy tâm trạng bây giờ của hắn rất tốt, Y/n giả vờ trong lúc lơ đáng thuận miệng hỏi: "Chiều mai anh có bận không?"

"Có, đi thi đấu."

"Motor?"

"Sao, em muốn đi xem tôi thi đấu?" Rin liếc mắt nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý vừa rồi.

Y/n nuốt nước bọt, lắc lắc đầu: "Chiều mai em muốn ra ngoài mua bút. Anh có thể cho em một ít tiền được không?"

Nụ cười trên mặt hắn trầm xuống, khóe miệng chậm rãi khép lại, thật lâu không nói.

Hiệu ứng âm thanh của trò chơi trên thiết bị di động ngày càng lớn, phòng khách yên tĩnh khiến tim của Y/n đập loạn xạ, hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, thậm chí cả cây bút nước cầm trên tay cũng không xong.

Chẳng mấy chốc, hắn đã chơi xong trò chơi, ném điện thoại xuống, đứng dậy đi thẳng về phía cô, Y/n sợ hãi ném cây bút xuống, nhắm mắt ôm đầu.

Rin đứng trước mặt cô mà không làm gì cả, chỉ nắm cằm cô rồi cưỡng ép xoay mặt lại, trong mắt cô hiện lên sự sợ hãi xin tha, cũng không giống giả vờ.

"Gần đây em rất hay xin tiền tôi."

Rin nói, bóp hai má mềm mại của cô, khóe miệng câu lên, cụp mi xuống, lộ ra ánh mắt nguy hiểm.

"Đừng tưởng tôi cho một tí sắc mặt tốt liền bắt đầu càn rỡ. Tiền của em là tôi quản, có cho hay không đều do tôi quyết định. Bút tôi sẽ mua cho em, tiến thì không, một đồng cũng không cho."

Y/n mím môi, hừ một tiếng, không dám nhắc tới nữa.

Isagi đã chờ đợi câu trả lời của cô cả buổi sáng, không ngừng gõ ngón tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào cô mỗi khi hết tiết.

Muốn mở miệng nói một câu cũng khó.

Cuối cùng, đến giữa trưa, anh nhìn thấy Rin đi đến gõ bàn của Y/n, sau khi nói điều gì đó thì vội vã rời đi.

Isagi hơi thất vọng, thu dọn đồ đạc, đứng dậy đi.

Y/n ngẩng đầu nhìn anh, gọi anh lại.

"Isagi, không phải nói muốn đi cùng nhau sao?"

Anh dừng một chút, sau đó quay đầu lại, kinh ngạc, ngây ngẩn cả người.

"Cậu không về nhà à?"

Y/n cười rộ lên như trẻ con, khuôn mặt mềm mại đỏ ửng: "Anh ấy không biết, sẽ không có việc gì."

Anh không kiềm chế được nụ cười trên mặt, nắm chặt tay chặn miệng, nhưng đôi mắt híp lại lộ ra vẻ vui mừng, anh vứt cặp sách trên vai đi về phía cô.

"Chúng ta đi thôi."

"A, đúng rồi, cái này cho cậu." Anh lấy ra một cái hộp hình hộp chữ nhật màu xanh từ túi bên hông của mình, to bằng lòng bàn tay, Y/n tò mò nhận lấy, ánh mắt trong veo không biết gì.

"Cái này là cái gì?"

Isagi nở nụ cười thần bí, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, trong mắt mang theo nụ cười quyến rũ, nét mặt mềm mại, mái tóc xoăn bồng bềnh rủ xuống đôi mày kiếm, khuôn mặt đó ở trước mặt cô càng phóng lớn.

Isagi cúi xuống, cách mặt cô chưa đầy 5cm, Y/n cảm thấy hai má nóng bừng, nhẹ giọng nói, chỉ hai người mới có thể nghe thấy.

"Bí mật, nhớ tìm nơi không có người."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com