TruyenHHH.com

Xy









Chương 92: Tiểu tặc

Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi

"Khanh, ngươi hỏi ta có hối hận khi lợi dụng Bạch Cảnh Trần không, ta không hối hận, bởi vì nếu ta không ép hỏi được 'Bất Du' từ chỗ Bạch Cảnh Trần, có lẽ đã sớm chết không có chỗ chôn, cũng có thể đã giết Quân Nguyên Khải, ngươi có thể hiểu nỗi khổ tâm của ta không?"

Bạch Cảnh Trần không trả lời.

Nếu như là mình, không chừng cũng sẽ không bỏ qua cho mấy người đã hại mình.

Chí ít Quân Nguyên Thần còn giữ chút lương tâm.

Hô hấp của Quân Nguyên Thần dần dần nhẹ đi, cơ thể phập phồng cũng ổn định, Bạch Cảnh Trần còn tưởng hắn đã ngủ.

Nhưng lại nghe hắn nói: "Khanh, nghe nói ngươi rất có uy danh ở trong môn phái giang hồ phía Nam thì phải?"

Bạch Cảnh Trần cảnh giác.

Tên chó má này quả nhiên bản tính không đổi.

Đầu tiên tâm tình thân thiết với ngươi trước, đợi ngươi cảm động rồi, mới lại lợi dụng ngươi.

"Ngươi muốn lợi dụng ta đi trấn áp môn phái đang gây chuyện?" Bạch Cảnh Trần hừ một tiếng: "Bạch Cảnh Trần từng bị ngươi lừa một lần, ta cũng không ngu như vậy, ta biết lòng ngươi mang quỷ kế."

"Không phải!" Quân Nguyên Thần vội vàng phủ nhận: "Nói ra không sợ ngươi chê cười, lần đầu tiên đi gặp ngươi, ta quả thực ôm tâm tư này, muốn để cho ngươi giúp ta một tay, khiến cho những môn phái giang hồ kia không chống đối quan phủ nữa, tốt nhất là quy thuận. Nhưng sau này, ta xin thề ta không có một chút xíu tâm tư nào muốn lợi dụng ngươi nữa."

"Vậy ngươi hỏi ta làm gì? Còn nói với ta nhiều chuyện của ngươi như vậy."

Bạch Cảnh Trần cẩn thận đề phòng, ngàn vạn không thể tin cái miệng này của hắn.

"Đó là do ta... không có người để nói chuyện cùng." Quân Nguyên Thần hạ thấp giọng: "Giữ nó một mình quá đau khổ, ta nói thẳng nỗi lòng của ta ra, là muốn nói cho ngươi biết, từ nay về sau, ta chỉ tin ngươi."

Quân Nguyên Thần xoay đầu lại, mắt đối mắt với y.
Bạch Cảnh Trần sửng sốt một lát, trong lòng có tư vị kỳ lạ.

Nếu y vẫn là Bạch Cảnh Trần, không phải là Nam Khanh hiện tại, lời này của Quân Nguyên Thần có lẽ vẫn còn kịp.

"Ngươi không sợ ta lừa ngươi à?"

"Ta biết ngươi sẽ không làm vậy, đúng không?" Quân Nguyên Thần lại xoay người, giọng nói êm ái của hắn truyền đến: "Nếu như ngươi thật sự lừa ta, ta cũng nhận."

Không biết tại sao, Bạch Cảnh Trần muốn chạy.

Nửa nén hương sau, nhân lúc hô hấp Quân Nguyên Thần đều đặn, y muốn rút người ra rời đi, nhưng lại khiến Quân Nguyên Thần giật mình tỉnh dậy.

"Khanh, ngươi đừng đi, ở lại đây, để cho ta ngủ một giấc thật ngon."

"Ta cho thêm mấy cục than."

Bạch Cảnh Trần ngồi xuống ghế mềm, ném mấy cục than vào trong lò than, vừa hơ tay vừa quan sát Quân Nguyên Thần, phát hiện hắn thật sự đang ngủ rất an ổn.

Bạch Cảnh Trần tiện tay xem mấy quyển sổ ở trên bàn của Quân Nguyên Thần, không phát hiện ra có tin tức hữu dụng gì.

Nhưng y lại tìm thấy một bức thư do tâm phúc phía Nam của Quân Nguyên Thần gửi đến, trên thư viết cặn kẽ tình hình chiến trận hôm nay với Nam Dương.
Bên trong nhắc tới một người.

"Nam Dương Vương... Doãn Thiên Nhai?"

Cho nên ngày hôm đó người gặp ở Lan Nhân tự, là Nam Dương Vương?

Bạch Cảnh Trần có chút nghĩ mà sợ, người này không thể nào đơn độc lẻn vào sâu trong nước Cảnh, nhất định là mang theo không ít thủ hạ.

Nếu như ngày đó hắn thật sự ra tay với mình, một mình Mặc Vũ chưa chắc đã là đối thủ của hắn.

Bạch Cảnh Trần phiền não, đi tố giác hắn sớm một chút là tốt rồi.

Bạch Cảnh Trần cất thư trở lại, tiện tay thu dọn sổ sách lộn xộn.

"Khanh, Nam Khanh..."

Quân Nguyên Thần nhỏ giọng gọi một tiếng.

Bạch Cảnh Trần bước qua, xác nhận đi xác nhận lại, là hắn đang nói mê.

Quân Nguyên Thần ngủ mơ mà lông mày cũng nhăn chặt lại, nói ra mấy từ ngắt quãng.

"Nam Khanh... ta tin ngươi... ngươi biết không, ta đối với ngươi là... thật lòng, Khanh... Cảnh Trần."

Bạch Cảnh Trần nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi không.

Cái tên cuối cùng hắn gọi, là Bạch Cảnh Trần?

......

Tuyết Y Nhân mặt không cảm xúc uống cạn ly rượu cuối cùng, một bình rượu không thừa một giọt, thức ăn trên bàn lại không hề động đũa.

Cho dù là sơn hào hải vị, cũng không có chút khẩu vị nào.

Người trong phủ bị nàng đuổi đi, có mấy đứa nhỏ tuổi, ra chỗ rộng rãi đốt pháo bông.

Bầu trời đêm treo một vầng trăng khuyết.

Tuyết Y Nhân biết, đêm giao thừa này, nàng định sẵn sẽ trải qua một mình.

Bề ngoài nàng là Thụy Vương phi hào quang rực rỡ, nhưng không người nào biết nỗi cô đơn lạnh lẽo của nàng ở Thụy Vương phủ.

"Tiểu thư! Tiểu thư!"

Vân Mi hết sức phấn khởi chạy vào.

Tuyết Y Nhân liếc nàng ta một cái: "Có chuyện gì đáng vui à?"

"Bắt được rồi! Bắt được rồi!" Vân Mi mặt mày hớn hở nói: "Cuối cùng cũng bắt được tên trộm rồi!"

"Ò."

Tuyết Y Nhân không mấy hứng thú.

Nàng biết trong phủ một năm gần đây thỉnh thoảng mất trộm, hơn phân nửa là kẻ gian ở bên trong, nhưng tâm nguyện của bản thân nàng còn không được thỏa mãn, tâm tư đâu mà quản những thứ này? Nàng cũng thử tử tế quản lý Thụy Vương phủ, làm tốt trách nhiệm của một đương gia chủ mẫu, nhưng sau này phát hiện, Thụy Vương gia căn bản không xem đến sổ sách nàng viết ngay ngắn gọn gàng dù chỉ một lần.

Mất trộm rồi thì có làm sao?

Thụy Vương phủ cũng không thiếu mấy thứ nhỏ nhặt đó.

"Người mau đi nhìn thử đi, người tuyệt đối không đoán được là ai." Vân Mi lại chạy ra ngoài: "Giờ nô tỳ đi gọi Vương gia, để cho ngài ấy nghiêm khắc trừng trị tên trộm này!"

"Quay lại, Vương gia đi ngủ rồi." Tuyết Y Nhân ra lệnh: "Chẳng lẽ Thụy Vương phủ không có Vương gia, ta không thể làm chủ sao?"

Tuyết Y Nhân đứng lên chỉnh lại y phục, Vân Mi vội vàng khoác cho nàng một chiếc áo choàng mũ lông chồn.

Vị trí tìm được ăn trộm là bên ngoài tường rào của Thụy Vương phủ, Tuyết Y Nhân vừa đến, hạ nhân trong phủ lập tức đồng loạt hành lễ.

"Tên ăn trộm kia đâu?"

Mấy hạ nhân trên mặt đất, bắt đầu mồm năm miệng mười, sống động như thật.

"Nô tài phát hiện tên tiểu tặc này đầu tiên, mấy người nô tài ra ngoài uống ít rượu, lúc về mắc tiểu, liền muốn đi xả, đúng lúc gặp được bên ngoài tường rào có người lén la lén lút đào cái gì đấy, nô tài cẩn thận nhìn lại, ha, liền bắt được tên tiểu tặc này, tang chứng vật chứng đủ cả!"

Tuyết Y Nhân không hề quan tâm là ai phát hiện, nhưng cũng để Vân Mi thưởng cho hắn một ít ngân lượng.

Nàng nhìn kỹ lại, tên trộm trên đất là một đứa nhóc tầm mười tuổi, lúc này đang ôm một cái hòm gỗ, ngốc nghếch ngơ ngác ngồi trên tuyết ướt nhẹp.
Hạ nhân đi cướp cái hòm trong ngực nó, nó còn nhe răng che chở, một mặt kêu gào.

"Của ta! Của ta!"

"Đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công." Trong lòng Tuyết Y Nhân đã sắp vui đến nở hoa rồi: "Đây không phải là tự mình đưa tới cửa sao?"

Ngồi dưới đất, không phải là cái đứa ngớ ngẩn ngày trước Bạch Cảnh Trần thu nhận giúp đỡ thì còn là ai?
Tuyết Y Nhân đang phiền não không có chỗ nào tìm nó.

Một hạ nhân muốn bắt nó, bị nó cắn một cái trên cánh tay, đau đến trực tiếp gào khóc.

"Vương phi ngài xem, tên tiểu tặc này còn hung dữ như vậy, trong hòm này đều là tất cả đồ vật trong phủ, to to nhỏ nhỏ hơn mấy chục món!"

Tuyết Y Nhân quan sát tên ngốc này, nó vừa la vừa cười, không khác gì một đứa ngốc bị điên.

Nàng lại nhìn tường rào.

"Bên trong chính là vườn hoa trong phủ nhỉ?"

"Đúng vậy." Hạ nhân đáp lại: "Nơi này giữ lại một cái lỗ chó, chỉ có tên tiểu tặc này có thể chui ra ngoài, có lẽ nó đã nhiều lần trộm đồ giấu ở dưới viên gạch này, đợi không có người chú ý mới đào ra, chúng ta có cần đi mời Vương gia định đoạt không ạ?"

Tuyết Y Nhân như có điều suy nghĩ.

"Không cần làm phiền Vương gia, đưa đến... Tuyết phủ."

_Hết chương 92_









.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com