TruyenHHH.com

Xuyen Viet Chi Phao Hoi Nam Xung

  "Phụ thân, ngài tìm con?" Mộ Hồng đi vào hỏi.

"Đúng vậy." Mộ Viễn Hàng gật đầu nhìn Mộ Hồng, trên mặt lộ ra một tia tươi cười ôn hòa.

"Có chuyện gì không ạ?" Mộ Hồng hỏi.

"Tên tiểu tử Mộ Thần này gần đây tâm tính thay đổi lớn, ta có chút bất an." Mộ Viễn Hàng nhíu mày nói.

Nghe được tên của Mộ Thần, trong mắt Mộ Hồng xẹt qua một tia chán ghét.

"Phụ thân, ngài đang lo lắng cái gì? Mộ Thần này mười mấy năm qua đều là một bộ dáng bùn nhão không dính được lên tường, đến hiện tại mới chỉ là thất tinh võ đồ, chẳng lẽ phụ thân còn cho rằng hắn sẽ đột nhiên quyết chí tự cường?!" Mộ Hồng không cho là đúng, nói.

Mộ Viễn Hàng lắc lắc đầu, "Con không nên xem thường hắn, tư chất của Mộ Thần vốn vô cùng tốt, chỉ là bởi vì hắn tự mình hoang phế mà thôi, nếu như hắn dụng công giống như con, hiện tại chỉ sợ đã đi trước con rồi."

Đôi mắt Mộ Hồng ánh lên vài tia nham hiểm, "Con biết rồi, phụ thân."

Mộ Thần đang tu luyện trong phòng, chải vuốt kinh mạch của mình hết lần này đến lần khác.

Tên "Mộ Thần" kia không có chí tiến thủ, còn gây sức ép làm thân thể mình loạn thất bát tao, tổn thất một thân tư chất tốt.

Mộ Thần vận chuyển Thông Mạch Quyết, tốn bảy ngày thời gian mới có thể đả thông hết những kinh mạch tắc nghẽn trên người mình, tuy rằng thực lực vẫn ở thất tinh võ đồ, nhưng diện mạo lại rực rỡ hẳn lên­.

"Thần đệ, đệ làm ta chờ thật lâu đó!" Mộ Thần vừa xuất quan thì Mộ Hồng liền xuất hiện.

Mộ Thần nhìn thấy Mộ Hồng, trong lòng không khỏi cảnh giác, Mộ Viễn Phong và Mộ Viễn Hàng mặc dù là huynh đệ, nhưng mà cả hai lại âm thầm tranh đấu không ít. Đồng dạng, Mộ Hồng mặc dù là đường ca của Mộ Thần, nhưng mà trong lòng người này vẫn luôn cho rằng Mộ Thần là cừu địch.

Cho tới nay, Mộ Hồng vẫn vừa âm thầm ghen tị thiên phú của Mộ Thần, mà cũng vừa khinh thường Mộ Thần không có thành tựu.

"Hồng ca, ca tìm đệ có việc sao?" Mộ Thần hỏi.

"Cũng không có chuyện lớn gì, trong thành mới mở một sòng bạc, đệ đi cùng ta tới đó thử vận may đi?" Mộ Hồng vỗ vai Mộ Thần nói.

Mộ Thần lắc đầu, "Đệ không đi đâu."

Mộ Hồng nhíu mày hỏi: "Sao vậy? Thiếu tiền hả? Không đến mức đó đi?!"

Hắn biết, Mộ Thần vừa mới trả lại thanh kiếm nên lấy lại được hơn bốn trăm nguyên thạch, dựa theo trình độ cưng chiều nhi tử của Mộ Viễn Phong, khi hắn xuất quan thì không có khả năng không cho Mộ Thần nguyên thạch, hiện tại trong tay Mộ Thần hẳn rất dư dả mới đúng.

Mộ Thần cười thản nhiên nói: "Đệ có chút thiếu tiền."

Mộ Hồng quan sát Mộ Thần, hỏi: "Thiếu tiền? Thần đệ, không phải là đệ chuẩn bị mua lễ vật cho Trang Du chứ? Tính cho hắn một kinh hỉ sao?"

"Hồng ca, ca nghĩ đi đâu vậy, đệ thật sự đang thiếu tiền." Mộ Thần nói.

Mộ Hồng không để bụng mà nói: "Thôi đi, ta còn không biết đệ sao, người không phong lưu uổng thiếu niên, Trang Du đích thật là một vưu vật."

Mộ Thần âm thầm cười lạnh một tiếng. Vưu vật? Đó là bùa đòi mạng mới đúng!

"Đúng rồi, hội đấu giá mỗi năm một lần của khu đấu giá Tế Nguyệt sắp bắt đầu rồi đấy. Ta nghe nói, hội đấu giá lần này có bán một bình Băng Liên Thủy. Nếu như đệ đưa thứ này cho Trang Du, Trang Du khẳng định sẽ rất thích, nói không chừng hắn đến lúc đó cao hứng liền có khả năng yêu thương nhung nhớ đệ đấy!" Mộ Hồng hướng phía Mộ Thần lộ ra một cái tươi cười ngầm hiểu trong lòng.

Trong lòng Mộ Thần lạnh lẽo. Sau khi Tuyết Liên ngàn năm héo tàn, dược tính đều dung nhập vào bên trong Tuyết Thủy, Tuyết Thủy này sẽ tan thành Băng Liên Thủy. Băng Liên Thủy vô cùng trân quý, giá cả tất nhiên cũng sẽ không thấp. Nguyên văn, Mộ Thần vì muốn làm cho Trang Du vui vẻ mà không tiếc vung tiền như rác.

Trang Du cảm động và nhớ nhung một mảnh chân tâm của Mộ Thần nên nhận phần hậu lễ này, nhưng vẫn không tiếp thu tâm ý của Mộ Thần.

Mí mắt Mộ Thần âm thầm trợn lên, nguyên văn Mộ Thần là tốn tám ngàn nguyên thạch mới mua được Băng Liên Thủy, Mộ Thần lấy đâu ra nhiều nguyên thạch như vậy?

"Hồng ca, ca đang nói đùa sao? Chỉ sợ giá quy định của Băng Liên Thủy đã là hai ngàn nguyên thạch rồi ấy, đệ sao có thể mua được chứ?!" Mộ Thần lắc đầu nói.

Mộ Hồng thần bí cười: "Mua không nổi thì có thể nghĩ biện pháp khác mà!"

"Biện pháp? Biện pháp gì?" Mộ Thần làm bộ tò mò hỏi.

"Ta nghe nói là Viễn Phong thúc thúc gần đây mới luyện chế ra được một viên đan dược không tồi, đệ trộm viên đan dược kia bán đi thì khẳng định có thể đủ nguyên thạch rồi!" Mộ Hồng đắc ý nói.

Mộ Thần cười nói: "Thì ra phụ thân đệ gần đây luyện chế ra được một viên đan dược không tồi sao? Đệ vẫn còn chưa biết đó."  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com