94: Tròn tháng
"Ngươi muốn đặt tên hài tử là gì?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác hỏi"Ngươi đặt, ngươi là đương gia, cha của hài tử, ngươi đặt tên mới tốt" Vương Nhất Bác nhìn hắn mỉm cười nóiTừ trước tới nay, hài tử sau khi sinh ra sẽ được cha đặt tên, cho dù lớn lên tên có xấu hay không thích đều phải chấp nhận, hiện tại sẽ phải suy nghĩ tên trước, đợi đến làm lễ tròn tháng sẽ công bố tên với mọi người."Họ sẽ lấy của hai chúng ta ghép lại, gọi Tiêu Vương, tên thì ngươi thích tên gì?" Tiêu Chiến sờ sờ má hài tử hỏi y"Ngươi thích gọi thế nào ta cũng sẽ thích" Vương Nhất Bác mỉm cười nói
"Vậy gọi Dao Dao đi, thế nào?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác thăm dò, từ mấy tháng trước hắn đã bắt đầu suy nghĩ tên, mãi không nghĩ ra được, nhưng mấy ngày trước lại suy nghĩ được chữ "Dao" này, thời đại này phân biệt hán tử cùng song nhi, tên của song nhi đều đệm "Tiểu" hoặc có hai chữ, hắn lấy họ hai người, gọi hai chữ sẽ hay hơn."Được, Dao Dao, tên rất dễ nghe" Vương Nhất Bác cười nói, phu quân y đặt hài tử tên gì, y đều thích, chỉ cần hắn không ghét bỏ nó là song nhi liền được.Với Tiêu Chiến mà nói, hán tử hay song nhi đều tốt, đều là hài tử của hắn cùng Vương Nhất Bác, đều là hài tử do y sinh cho hắn.Nháy mắt đã gần một tháng, ngày lễ tròn tháng thôn dân từ sớm đã đến chúc mừng, người tặng giỏ trứng gà, người tặng cân thịt, tuy nói nhà hắn không thiếu nhưng cũng không ghét bỏ, đều vui vẻ cảm tạ.Đông Nhạc tặng cho hài tử một khóa trường mệnh bằng vàng, thôn dân nhìn đến lóa cả mắt, ai bảo Tiêu Chiến có quen biết, còn Vương Nhất Bác lại làm ăn với người ta, tặng như vậy cũng là bình thường.Nhưng đến lúc công bố tên đứa bé làm mọi người vô cùng kinh ngạc, kể cả Vương gia cùng nhà nhị thúc cũng bị làm giật mình, lần đầu tiên họ nghe thấy có người dùng họ cả hai ghép lại, ở nơi việc lấy họ của người cha đặt cho con là việc coi gia chủ là lớn nhất trong nhà, còn lấy cả họ của người kia đặt chung là việc chưa từng xảy ra, đến nghĩ họ còn chưa từng nghĩ đến.
Cho dù họ có khó hiểu thế nào cũng không dám nói ra, họ biết tính cách của Tiêu Chiến đã, đã quyết thì khó mà thay đổi, bởi vậy chỉ có thể âm thầm bàn tán, một số gia chủ cười thầm Tiêu Chiến, nhưng những nữ nhân song nhi lại âm thầm ngưỡng mộ Vương Nhất Bác, gả được cho một người như Tiêu Chiến, đời này của y thật tốt.Bên này tiệc tùng vui vẻ, bên Tiêu gia lại ảm đạm vô cùng, bọn họ cũng biết hôm nay là lễ tròn tháng của hài tử Tiêu Chiến, nhưng họ cũng chẳng thể chạy đến đó, nếu chọc giận Tiêu Chiến, chuyện bị đánh đuổi trở về có khả năng rất lớn.Tiêu phụ bệnh nặng đến giờ cũng không dậy nổi, Tiêu Hoàng Anh sau khi khỏe lại liền phủi áo dứt khoát lên huyện thành đọc sách cho kì thi khoa cử, dù phải đợi ba năm nữa hắn nhất định cũng phải thi đậu được công danh, nói với Lưu thị mỗi tháng hắn sẽ về nhà lấy bạc rồi cứ ở lì ở huyện thành.Từ ngày Tiêu phụ trở bệnh, Tiêu Hoàng Lang cùng Lý thị buộc phải xuống ruộng thay ông, việc nhà đều giao lại cho Tiêu Hồng cùng Lâm thị, Lâm thị đã sinh nhưng lại sinh được nữ hài còn ốm yếu bệnh tật, cho nên Tiêu Hoàng Bình càng ghét bỏ, cuộc sống cũng vì vậy mà càng ngày càng cùng cực.Tiêu Hoàng Bình cũng phải chạy vậy làm việc trên huyện thành, có khi gặp được Tiêu Hoàng Anh nhưng hắn như người không quen biết người ca này mà lướt qua, một câu chào hỏi cũng không có, nhưng Tiêu Hoàng Bình cũng chẳng thể làm gì hơn, hắn không đọc sách như Tiêu Hoàng Anh, cho nên không được Lưu thị để mắt tới, nếu như chọc giận hắn, Lưu thị nhất định sẽ mắng cho mà xem, vì vậy chỉ có thể đem ấm ức dồn nén trong lòng. Tiêu Hoàng Anh ở huyện thành đọc sách thì ít mà cố gắng làm quen với những cử nhân khác thì nhiều, hắn muốn kéo được nhiều mối quan hệ, đợi đến khi đi kinh thành thi, nhờ những mối quan hệ này, biết đâu có người quen với chủ khảo hoặc những người có chức tước cao, quan lớn ở kinh thành thì hắn có thể nhờ đó mà leo lên.Ban đầu thi được danh phân đồng sinh, hắn thực sự là nhờ thực lực mà có được, nhưng đến khi thi tú tài ở phủ thành hắn mới biết bao năm đọc sách không bằng quen với quan chủ khảo, chỉ cần quen biết được nhiều người chức tước cao một chút, cho dù có nịnh nọt hay bợ đỡ thì đã làm sao?Hắn chỉ cần có thể một ngày leo lên được một chức quan lớn, chỉ cần có thể rời khỏi cái thôn quê nghèo nàn kia, chỉ cần để một ngày Tiêu Chiến phải quỳ dưới chân hắn, bằng mọi cách hắn cũng phải đạt được một chức quan.Ba năm với Tiêu Hoàng Anh mà nói dài đằng đẵng, thời gian đó ở huyện thành hắn đã quen được không ít cử nhân từ thôn khác cũng có, ở huyện thành cũng có, thời điểm hắn còn đến phủ thành làm quen, có một số ít có người thân làm quan ở kinh thành, hắn đã chờ đợi ngày đến kinh thành lâu như vậy, lần này nhất định không thể bỏ qua, sau khi về nhà liền nói với Lưu thị ý định, Tiêu Hoàng Lang cùng Tiêu Hoàng Bình tuy nói có tức giận, nhưng suy nghĩ lại chỉ cần hắn làm quan, cuộc sống của họ nhất định sẽ tốt hơn, bởi vậy mà càng cố sức làm việc kiếm tiền.Hai năm nhanh chóng qua đi, Tiêu Vương Dao Dao lớn lên hoạt bát, đôi mắt to tròn như Vương Nhất Bác, tính cách lại cứng rắn như Tiêu Chiến, từ khi nó còn bé xíu hắn thường sẽ mang y cùng nó vào không gian để nó chơi đùa, hắn vẫn tiếp tục luyện công chế vũ khí, Vương Nhất Bác không may vá thì sắp xếp lại căn nhà, hiện tại bạc để trong không gian ngày càng nhiều, đa phần thu nhập đều đến từ trà cùng rượu, ngoài ra còn một số nhỏ từ ruộng, tửu lâu cùng hoa quả.Người trong thôn không hiểu lý do vì sao Tiêu Vương Dao Dao lớn lên khỏe mạnh, không như con họ lâu lâu sẽ trở bệnh, nhiều người không có tiền sẽ ôm con chạy đến nhà hắn nhờ Diệp lão xem bệnh bóc thuốc, dần dần họ cũng hiểu, bởi vì nhà hắn đều được sử dụng dược tốt, cho nên họ mới khỏe mạnh như vậy, mà họ lại không hề biết, thực ra là hắn luôn nhờ vào linh tuyền trong không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com