83: Chặn đường
Một nhóm hơn năm mươi người đứng chặn ngang đường bọn họ về, trên tay còn cầm theo gậy gộc, có người còn cầm theo cả đao.Tiêu Chiến híp mắt nhìn sơ cũng có thể nhận ra người dẫn đầu là ác bá thôn Hà Đông Lâm Dương, bên cạnh còn có Trương Mãnh.Ha, này là đến tìm hắn báo thù sao?Vương Nhất Bác cũng nhìn ra nhóm người này tìm họ rõ ràng có ý bất thiện, bàn tay nắm chặt lấy tay Tiêu Chiến, tuy hắn dạy cho y không ít võ phòng thân, nhưng đông như vậy hai người họ có thể đánh lại không?Y không quan tâm mình thế nào nhưng không muốn nhìn thấy Tiêu Chiến bị thương."Tiêu Chiến, ta đến tính món nợ lần trước đây, lần này ta phải chặt một bàn tay của ngươi mới hả cơn giận" Lâm Dương vừa nói vừa đưa bàn tay đã mất một ngón lên
Tiêu Chiến không nói gì, cong môi nhìn nhóm người, bàn tay còn lại lại nhẹ nhàng vỗ vỗ tay y trấn an."Con mẹ nó! Lần trước ngươi đạp gãy chân ta phải điều trị hơn ba tháng mới đi được bình thường, hôm nay lão tử nhất định phải đánh gãy hai chân ngươi" Trương Mãnh có Lâm Dương chóng lưng cũng hung hãn nói"Đại ca, nhìn tức phụ của hắn cũng được phết, đánh hắn xong rồi đem đi vui đùa một chút đi" Một kẻ đứng bên cạnh Lâm Dương nhìn Vương Nhất Bác nuốt nước bọt, kẻ này là ác bá thôn Hương Nam, cách xa thôn Vĩnh Đông cho nên chưa từng nghe đến tên Tiêu Chiến, vừa nghe được Lâm Dương gọi đã nhanh chóng cùng tay chân chạy đến, với hắn Lâm Dương mới được xem là kẻ mạnh nhất."Được, ngươi đánh hắn cho tốt liền thưởng cho ngươi" Lâm Dương nóiHắn không tin nhóm hắn đông người như vậy tên kia có thể đánh lại, lần này liền tính toán một chút, ngón tay út của hắn vậy mà bị tên kia nhẹ nhàng cắt bỏ, nói hắn làm sao nuốt trôi cục tức này.Từ trước tới nay toàn hắn đi ức hiếp người khác, tuy nói có ra tay đánh người nhưng chưa từng mặt không đổi sắc mà cắt ngón tay người khác, hắn đã điều tra qua Tiêu Chiến này chỉ là một tên chân đất, từ nhỏ đến lớn toàn là bị đánh bị mắng, phát điên một cái liền thành người khác, nhưng nói tóm lại cũng chỉ là một tên chân đất bị điên, cùng lắm là có người đi theo giúp nên mới dễ dàng cắt ngón tay hắn, lần này kéo đến đông người như vậy thử xem hắn làm sao đối phó.Trương Mãnh nghe vậy cũng cười ha ha, lần trước bị Tiêu Chiến đánh hắn không địch lại, nhưng có Lâm Dương chóng lưng hắn liền không sợ nữa.Tiêu Chiến cũng nghe được lời tên đó nói, sắc mặt trầm xuống, với hắn hiện tại, Vương Nhất Bác là nhược điểm duy nhất, bất kể kẻ nào muốn có ý gì xấu, hắn đều muốn đem tiễn đến cửa địa phủ."Nhất Bác nhi, lát nữa ngoan ngoãn bên cạnh ta là được, không được để mình bị thương, nhớ không?" Tiêu Chiến nhẹ giọng nói với Vương Nhất Bác, y lập tức gật gật đầu.
Hắn định gọi Vương Nhất Bác đứng ngoài xa nhìn là được, nhưng lại nghe tên kia nói như vậy, vẫn nên bảo hộ y dưới tầm mắt tốt hơn."Tiêu Chiến, con mẹ nhà ngươi, hôm nay không chặt tay ngươi lão tử không phải họ Lâm nữa" Lâm Dương nhìn gương mặt dửng dưng của Tiêu Chiến tức giận đến nghiến răng nghiến lợi"Đợi xử lí ngươi không ta còn muốn đến Tiêu gia thanh toán một chút" Trương Mãnh nóiThôn dân cũng nhìn thấy nhóm người kéo đến, nhiều lần ác bá đến cũng chỉ kéo không tới mười người, lần này lại đông như vậy, còn có mấy ác bá ở thôn lân cận khác, nhiều người đã chạy trở về đóng cửa trốn trong nhà, bọn họ không muốn đắc tội với bọn ác bá này.Một ít thôn dân có tính bát quái đứng nấp từ xa, nhìn thấy họ chặn đường phu phu Tiêu Chiến liền nhanh chân chạy đến nhà trưởng thôn.Mà lúc này, nhóm Lâm Dương đã bao vây hai người, Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác bảo hộ ở một khoảng cách an toàn, toàn thân bắt đầu lộ ra sát ý, lần này hắn có nên mạnh tay giáo huấn một chút.Nhóm người lao đến vây đánh nhanh chóng bị Tiêu Chiến đánh gục ở bên đường, Lâm Dương cùng nhóm đầu lĩnh ác bá còn lại lao đến, Vương Nhất Bác cũng một bên đánh trả, vừa quay đầu liền nhìn thấy một tên cầm dao nhắm Tiêu Chiến chém xuống, không nghĩ ngợi y lao về phía hắn, Tiêu Chiến bên này cũng nhìn thấy một tên vung gậy về phía y, vội đem y kéo lại bảo hộ trong lòng, tay phải giơ cao chắn cây gậy đang đập xuống, tên kia mạnh mẽ đánh cây gậy vào tay hắn nhưng cũng bị hắn đạp cho một cước vào ngực văng ra ngoài, tiếng rắc vang lên giòn giã, tên đó chắc chắn bị gãy đến mấy cây xương xườn, tuy nhiên Vương Nhất Bác vẫn bị tên kia chém trúng vai trái, máu nhanh chóng lan ra bên ngoài y phục."Phu quân, ngươi không sao chứ?" Vương Nhất Bác gắp gáp đem tay hắn xem xét"Nhất Bác nhi, ngươi bị thương rồi" Tiêu Chiến lo lắng nhìn bả vai đang rỉ máu
Mẹ nó! Định chơi đùa để tức phụ hắn thực luyện một chút, nào ngờ lại để chính tức phụ bị thương, nếu không phải quản giết người bị bắt đi tù, hắn không ngại đem bọn này hành hạ đến chết đâu.Sắc mặt Tiêu Chiến đanh lại, đem Vương Nhất Bác sang một bên cách xa bọn người, lấy một ít linh tuyền cho y uống xong liền dặn dò y đứng bên ngoài, hắn phải giải quyết nhanh chóng để đưa tức phụ về xem vết thương.Nhóm người kia đã bị đánh nằm bò dưới đất gào khóc đến thê thảm, chỉ còn có một nhóm bảy tám người đều là đầu lĩnh ác bá của các thôn, Tiêu Chiến cúi người nhặt một thanh đao nhìn cũng khá sắc bén đi về phía nhóm người, lệ khí quanh thân không ngừng tràn ra.Đợi nhóm người trưởng thôn đem thanh niên trai tráng đến, trong đó còn có nhóm Trần Đông vừa nghe tin cũng nhanh chóng chạy theo, đến nơi chỉ còn thấy đám người ác bá đang gào la thảm thiết, Lâm Dương bị chém đứt một cánh tay, tay kia nắm chặt nơi bị thương nhưng máu vẫn không ngừng chảy, cánh tay bị chém đứt nằm cách đó không xa, Trương Mảnh hai chân bị gãy lệch hẳn sang một bên sắc mặt đã tái mét, còn một kẻ nhìn qua khiến người hoảng sợ, khuôn mặt đầy máu, đôi mắt đã bị móc ra, lưỡi cũng bị cắt đứt, người kia không ai khác chính là kẻ đã nói phạm Vương Nhất Bác, còn một tên chém trúng y cũng bị chém một vết khá sâu.Trưởng thôn nhanh chóng kêu nhóm tay chân của bọn ác bá còn đang hoảng loạn đỡ nhóm người kia nhanh chóng đi tìm đại phu.Còn Tiêu Chiến lại một đường ôm tức phụ chạy như bay trở về biệt viện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com