TruyenHHH.com

Xuyen Ve Lam Dien Chu


Trưởng Thôn Hoàng Lưu đã hơn bốn mươi tuổi, bởi vì ông công bình mọi chuyện nên rất có tiếng nói ở trong thôn, nãy giờ cũng đã nghe những gì Tiêu Chiến nói, lúc này nhìn thấy hắn thật muốn xuống tay giết Tiêu Hoàng Lang liền lên tiếng "Tiêu Chiến, ngươi bình tĩnh một chút, chuyện gì cũng từ từ giải quyết"

"Trưởng thôn a, mau cứu con trai ta, tên điên này hắn điên rồi, mau đi gọi người bắt đưa lên quan đi, nếu không hắn điên lên chém chết các ngươi a" Lưu thị vừa nhìn thấy trưởng thôn liền ngồi bệt xuống đất gào khóc quên cả đang sợ hãi

"Im miệng" Hoàng Lưu tức giận hướng về bà ta quát lên.

Có người đi báo tin cho các Tiêu lão, giờ cũng đã lục tục đến.

"Tiêu Chiếm, mau buông dao xuống, ngươi đang làm gì chứ? Ngươi không cần mặt mũi nhưng Tiêu gia chúng ta cần" người nói là một ông lão đã hơn năm mươi tuổi, đầu tóc muối tiêu, râu già vì tức giận mà run run.

"Mặt mũi?" Tiêu chiến liếc mắt nhìn ông, đây không phải là Nhị thúc công Tiêu gia sao, lão già này từng lôi hắn vào từ đường đánh một trận chết sống chết dở, nhưng hắn không làm, coi như biết là Tiêu Hoàng Bình làm bậy không phải hắn nhưng lão già này đến một câu xin lỗi cũng không có

"Các ngươi còn có cái gọi là mặt mũi sao?" Tiêu chiến nghiên đầu hỏi

"Ngươi..." Nhị thúc công vung gậy muốn đánh, Tiêu Chiến buông tay dùng dao chém gãy cây gậy trong tay ông, ông bị hoảng sợ ngồi bệt trên đất.

Mặt trong chốc lát đã tái mét.


Trong lúc đó, Tiêu Hoàng Lang muốn bỏ chạy, Tiêu Chiến đá hắn một cái ngã ra đất, dùng chân mạnh mẽ đạp lên khiến hắn kêu như bị thọc tiết.

"Tiêu chiếm, ngươi có chuyện gì thì từ từ giải quyết" Hoàng Lưu nhìn thấy cảnh tượng kia thì cũng run run, cây dao trên tay hắn sao lại sắt như vậy, chém gỗ như vậy, chém người thì sao a?

"Ha hả, Bọn họ nói ta điên, hôm nay ta liền chém chết bọn họ" Tiêu Chiến lộ ra nụ cười như ma quỷ, khiến những người xung quanh ai cũng lo sợ.

Người từng thấy nụ cười đó của hắn cũng nuốt nuốt nước bọt. May mà mình đứng xa a.

"Tiêu Chiếm, ngươi có chuyện gì uất ức nói với nhị thúc, hôm nay ta giúp ngươi làm chủ, giết người sẽ phải chịu tội, ngươi nghĩ một chút cho Tiểu Bác" người nói chuyện là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi.

Hắn biết người này, là nhị thúc của hắn. Đệ đệ của Tiêu Long Thanh, Tiêu Long Tỉnh.

Nhị thúc hắn vì bị Lưu thị chèn ép mà đã từ lâu không còn qua lại, tuy cùng thôn nhưng bởi vì cách xa nên ít khi chạm mặt, gia đình nhị thúc này cũng không khá giả, quanh năm cày bừa nhưng chỉ đủ ăn, con trai nhỏ của ông hiện tại cũng đang đọc sách trên huyện.

Ông là người lâu lâu sẽ lén cho cơm hay chút thức ăn cho Tiêu Chiếm.

"Nhị thúc" Tiêu Chiến hạ giọng gọi một tiếng

"Tiêu Chiến, bỏ dao xuống, chúng ta hảo hảo nói chuyện" nhị thúc khuyên bảo

"Không được, hôm nay ta muốn giải quyết mọi chuyện" Tiêu Chiến nói

"Được a. Ngươi muốn giải quyết thế nào?" Lưu thị lúc này mới tìm được lưỡi của mình, nhìn thấy Nhị thúc công bị hắn chém một dạo gãy cả gậy, bà ta thật sự bị dọa đến hồn bay phách lạc.

"Ta muốn phân gia" Tiêu Chiến nói

"Không được" Tiêu Hoàng Bình lúc này lên tiếng, nếu phân gia, ruộng đất phân ra thì sẽ không còn được nhiều, mà phân gia thì ai sẽ làm việc, hắn lười biến đã lâu, giờ bằt hắn làm việc, đừng có mơ!


"Vậy là ngươi muốn ở cùng nhà với ta a?" Tiêu Chiến lại cong cong môi nhìn Tiêu Hoàng Bình

"Không... không... " Tiêu Hoàng Bình bị dọa sợ

"Phân hay không phân?" giọng Tiêu Chiến lạnh xuống

"Phân, chúng ta phân gia" Lưu thị nói, bà ta không thể sống với một người đội lốt quỷ như thế này nữa, nếu hắn điên lên đem dao chém loạn thì thế nào?

Cùng lắm phân cho hắn vài mẫu ruộng hạ đẳng là được.

"Đừng nghĩ đến việc cắt xén gì của ta, nếu không mỗi ngày ta vác dao đến cửa các ngươi cũng đừng trách ta" hắn nghiên đầu nhìn lưu thị khuôn mặt ngây thơ lại nhìn Tiêu Thanh "còn nữa, ta muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với Tiêu gia, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng"

"Ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt thì đừng nghĩ đến chuyện được một đồng nào từ Tiêu gia" Lưu thị bắt được điểm mấu chốt nói

"Được" Tiêu Chiến cười nói, hắn cũng nghĩ đến chuyện này, lão thái bà này nào có dễ để một xu rơi khỏi túi, người Tiêu gia nghe xong ai cũng mừng thầm, tên này đúng là tên ngu!

Chưa kịp vui mừng xong thì lại nghe hắn nói "Ta có thể không cần đất của các ngươi. Nhưng ta cũng phải tính tiền công. Trước mười tuổi ta cũng đã phải làm việc, mà không được cho ăn no đủ coi như tiền dưỡng dục, sau mười tuổi ta phải xuống ruộng làm việc tính đến nay là mười lăm năm. Ta tính năm mươi lượng chẵn. Lại thêm năm lượng tổn hại thân thể, tinh thần vì bị mắng chửi, đánh đập hơn hai mươi năm qua thêm năm lượng, năm lượng ngươi nợ Vương gia, tổng cộng sáu mươi lượng"

"Sáu mươi lượng? Ta lấy đâu ra sáu mươi lượng chứ?" Nghe tới bạc Lưu thị gào khóc dữ tợn hơn

"Ngươi không đưa bạc cũng được" Tiêu Chiến ghét bỏ nhìn bà ta tóc tai rối bù gào dưới đất nói tiếp "ta lấy mạng của Tiêu Hoàng Lang đổi sáu mươi lương bạc. Tuy rằng chỉ có thể chém chết một mình hắn ta cũng không hả dạ mấy, nhưng mà ta lại có rất nhiều cách hành hạ người khác sống không bằng chết"

Tiêu Hoàng Lang nãy giờ ngoan ngoãn nằm im dưới đất vừa nghe lập tức hướng về bên kia Tiêu gia gào khóc "nương, nương cứu ta, ta không muốn chết, ta không muốn đi cùng hắn a. Nương mau lấy bạc ra cứu ta. Đúng rồi, Châu Nhi, mau lấy bạc ra a. Chúng ta không phải còn hai mươi lượng sao, nương, ngươi mau lấy thêm bốn mươi lượng nữa cứu ta đi. Ta không muốn chết a. Châu Nhi mau mau đi, ngươi cũng không muốn làm góa phụ đi a"

Lý Châu Nhi nghe hắn khai ra mình có bạc thực sự bị tức không nói nên lời, nhưng nàng cũng không muốn mới ba ngày đã trở thành góa phụ, về sau ai lại dám thú nàng.

Lưu thị nghe nói Lý thị có bạc cũng tức giận không thôi, nhưng tình hình hiện giờ vẫn là nên cứu nhi tử bà trước.

Thấy cả hai người kia đều chần chờ không muốn lấy bạc ra, Tiêu Chiến nheo mắt, khuôn mặt trầm xuống, không nói gì chém một dao trên vai Tiêu Hoàng Lang, máu thắm ra ngoài một vệt, Tiêu Hoàng Lang gào càng thảm.

Lúc này, Lưu thị cùng Lý thị mới chạy vào nhà cùng lấy bạc ra.

Bạc đưa đến, hắn không nhận lấy mà nói với Nhị thúc hắn.

"Nhị thúc, giúp ta kiểm tra một chút bạc có đủ hay không?"

Hạ Long Tỉnh nhận bạc, kiểm tra xong nói "năm mươi lăm lượng, thiếu mất năm lượng"

Hạ Thần nhìn xuống bàn tay đang run rẩy trên đất của Tiêu Hoàng Lang "năm lượng lấy một bàn tay của ngươi cũng được, đừng trách ta độc ác, nên trách nương ngươi keo kiệt, ích kỷ đi thì hơn"

"Không... không, ta đi lấy, là ta đếm nhầm" Lưu thị vội vàng chạy đi, khi trở ra cầm trong tay thêm năm lượng đưa cho Hạ Long Tỉnh.

Ông bỏ vào túi buộc chặt rồi đưa cho Tiêu Chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com