TruyenHHH.com

Xuyen Ve Lam Dien Chu


"Chiến đại ca, là nương ta không đúng đến tìm ngươi gây sự. Ta ở đây thay mặt nương ta tạ lỗi với huynh" Tiêu Hoàng Anh bước lên phía trước chắp tay cúi người cung kính hành lễ

Nhưng trong thâm tâm lại mang đầy căm ghét, đợi một ngày Tiêu Hoàng Anh ta đi trên con đường công danh có chức vụ cao hơn huyện lệnh, nhất định phải bắt Tiêu Chiến quỳ xuống tạ lỗi với hắn.

"Hoàng Anh, ngươi làm sao phải ta lỗi với chúng, chúng đánh người vô cớ, ta nhất định sẽ đi kiện ngươi" Lưu thị đã được Tiêu Hồng đỡ dậy, vừa gào vừa mắng, chỉ tay về phía Tiêu Chiến

"Ngươi im miệng đi" Tiêu phụ không chút nương tay cho Lưu thị một bạt tay, bà ta ôm mặt ngồi xuống đất gào khóc.

"Các ngươi không nhớ hay thật là đã quên chín mươi đại bản kia, Lưu thị, gậy không có đánh vào thân ngươi nên ngươi không biết sợ đúng không? Hôm nay ta còn nhẹ tay với các ngươi, nếu một ngày còn dám bước chân vào đất của ta, ta không đảm bảo họ sẽ đánh gãy tay gãy chân các ngươi hay không đâu. Người của ta không phải chỉ để trang trí" Hắn nhìn Lưu thị một thân quần áo bẩn thỉu, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ lại nhìn Tiêu Hoàng Anh nói "Tiêu Hoàng Anh a, hiện tại không cần đợi huyện lệnh gọi ta một tiếng đại ca, tri phủ đại nhân của phủ thành ta cũng quen biết, nếu muốn vị Tiền chủ khảo ta cũng có thể làm quen. Ân, thế nào?"

Tiêu Hoàng Anh vừa nghe hắn nhắc đến Tiền đại nhân kia thì trừng to mắt, khuôn mặt đã tái xanh tái mét, cắt chẳng còn giọt máu.

Làm sao hắn có thể biết Tiền đại nhân? Bọn họ lúc đó rất kính đáo mà hội họp, sao Tiêu Chiến có thể biết?


Tiêu Chiến nhìn thấy gương mặt của Tiêu Hoàng Anh thì âm thầm cười lạnh trong lòng, nếu cây ngay thì làm gì sợ chết đứng, không làm việc gì xấu thì sao phải sợ hãi.

Hắn chỉ mới nói ra vị Tiền chủ khảo kia thôi mà đã dọa Tiêu Hoàng Anh một thân mồ hôi lạnh, mặt mày tái mét rồi.

"Chiến đại ca, là Tiêu gia chúng ta không tốt, ngươi đại từ đại bi tha cho nhà chúng ta lần này, ta thay mặt toàn bộ Tiêu gia xin lỗi ngươi, ta sẽ về giảng giải cho họ hiểu để không đến tìm ngươi phiền toái nữa" Tiêu Hoàng Anh chắp tay cúi người càng thấp

Trong lòng ngực trái tim như muốn nhảy ra ngoài, nếu hắn biết chuyện kia, giờ chọc giận hắn, hắn đi nói với huyện lệnh, không, nói với tri phủ thì mọi cố gắng của hắn coi như tan tành mây khói, khổ công mười mấy năm đọc sách coi như đổ sông đổ bể.

Với địa vị của Tiêu Chiến cùng tài sản mà hắn có hiện tại thì mua chuộc một vị Tiền đại nhân kia thật sự không khó, mà người kia vì tiền chuyện gì cũng có thể làm.

Giờ chỉ có thể hạ mình tạ lỗi với hắn trước, danh phận tú tài này Tiêu Hoàng Anh không thể đánh mất, hắn khổ công bao lâu mới đứng được ở vị trí hiện tại, hắn không muốn chỉ vì một sai lầm nhỏ của nương mình mà đánh mất tất cả.

"Ngươi nhớ cho kỹ, đừng có hết lần này đến lần khác đến trêu trọc sự nhẫn nại của ta, cái danh tú tài này không dễ lấy đúng không?" Tiêu Chiến liếc mắt một cái nói tiếp "Giờ đem người nhà ngươi cút đi, tránh xa tầm mắt ta một chút. Nếu không đừng trách ta độc ác"

Hắn cũng không thể đánh chết người ngay trước mặt một đám thôn dân như vậy, nhưng dọa chết bọn họ cũng không phải là không thể. Nhìn đi, Tiêu Hoàng Anh chân đã muốn đứng không nổi rồi kìa.

"Đa tạ, đa tạ" Tiêu Hoàng Anh nói xong nhanh chóng lôi kéo Lưu thị ở dưới đất dậy.

Lý thị ôm cái bụng đã nhô to đỡ Tiêu Hoàng Lang, Tiêu Hồng nhìn thấy Lưu thị đi rồi sợ hãi bò từ dưới đất chạy theo sau, Tiêu phụ đỡ Tiêu Hoàng Bình, cả Tiêu gia chật vật trở về nhà, lại còn tốn thêm tiền mời đại phu.


Đám thôn dân cũng nhanh chóng giải tán

"Lúc nãy Tiêu Chiến nói hắn còn quen tri phủ đại nhân"

"Ân, hắn còn nói cái gì mà Tiền chủ khảo"

"Ngươi có thấy lúc Tiêu Chiến nhắc Tiền chủ khảo gì đó, Tiêu Hoàng Anh mặt tái mét luôn không?"

"Đúng vậy, lúc nãy ta thấy tay hắn run rõ ràng luôn đó"

"Lưu thị vậy mà không biết chừa, ta thấy người làm ở nhà Tiêu Chiến tuy xuống tay không mấy nặng, vậy mà cũng làm cho mấy người kia bầm dập, sức lực của bọn họ không phải tầm thường đâu"

"Ta thấy lần này Tiêu gia có tú tài cũng chẳng vui vẻ gì, vừa nãy Tiêu Hoàng Anh rời đi nhìn mặt vô cùng tức giận"

"Không nghĩ tới Tiêu Chiến lại còn mua toàn bộ một dặm đất, hắn bây giờ thật có tiền, sợ Đại địa chủ bây giờ cũng không bằng được hắn"

"Không biết hắn làm sinh ý gì mà lại có tiền đến vậy, rõ ràng lúc trở về không có mang theo cái gì, chỉ có tay nải nhỏ, lại nhìn sống không tốt, mà thời gian sau lại giàu như vậy"

"Nếu ngươi muốn biết như vậy thì đi hỏi hắn, biết đâu hắn chỉ cho để làm giàu"

"Hừ, sợ hắn không chỉ mà điên lên, cầm dao chém chết ngươi"

"Lời này mà để hắn nghe được, ngươi không sợ cổ tạm biệt đầu ngươi à?"

"Ha ha, chúng ta đến gần nhà Lưu thị xem kịch vui đi"

Mà lúc này tại Tiêu gia lại là một màn gà bay chó sủa, Tiêu Hoàng Anh trở về nhà liền vào phòng khóa cửa không ra ngoài. Hắn lúc này thật sự cần bình tĩnh lại, nếu không hắn thật sự muốn đánh nhau với hai ca ca cùng muội muội hắn, toàn một lũ vô dụng còn ngu ngốc, chỉ biết xúi giục nương hắn đi tìm phiền toái.

Lưu thị về nhà gào chửi Tiêu Chiến xong thì quay sang chửi Tiêu Hồng, lại chửi đến Tiêu phụ bởi vì lúc nãy ông ra tay đánh bà.

Còn Tiêu Hoàng Bình thì nằm liệt trên giường không dậy nổi, hắn bị nhóm Nhất đánh vào toàn điểm yếu, giờ toàn thân đau như vừa bị xe ngựa nghiền qua.

Tiêu Nương ở phía sau làm việc chỉ có thể âm thầm lắc đầu, cô thật không muốn ở lại cái nhà này, nếu như có thể như Tiêu Chiến rời đi, cuộc sống của cô biết đâu có thể sẽ tốt hơn hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com