TruyenHHH.com

XUYÊN VỀ LÀM ĐIỀN CHỦ

41: Diệp Thanh Thanh cùng Hàn Mặc

KimngnVTh749


Một đường về thôn, lại một trận chỉ chỉ trỏ trỏ từ thôn dân

"Này lại mua một lần hai con trâu, là Tiêu Chiến hay Tiêu Trí mua vậy?"

"Nhà Tiêu Trí giờ cũng rất có tiền đó"

"Ân, còn mấy người lạ mặt kia là sao?"

"Có khi nào Tiêu Chiến mua người làm không?"

"Người làm gì chứ? Ngươi không thấy ông lão kia nằm như bị bệnh sao?"

Hai chiếc xe dùng lại trước cổng lớn nhà  Tiêu Chiến, dưới sự chỉ dẫn của Vương Nhất Bác, thiếu niên cõng ông lão vào trong một căn nhà của người làm, bên trong đều được bố trí sẵn giường đệm, chỉ cần vào ở là được.

Tiêu trí mang hai con trâu về bên trại gia súc bên núi cho vào chuồng trâu, lại cắt ít cỏ, thêm chút nước rồi mới trở lại nhà chính bên này.

Lĩnh Thành thì chạy đi mời Hà lang trung đến.

Sau khi xem bệnh kê thuốc, Lĩnh Thành tiễn Hà lang trung, cũng tạm biệt Tiêu Chiến rời đi.

Tiêu Trí cũng có việc liền kéo Tiêu Tiểu Ngọc về nhà.


Vừa bước vào cửa, đứa nhỏ đã quỳ dưới chân Tiêu Chiến dập đầu. Thiếu niên kia đứng một bên nhìn.

"Đa tạ ân công đã cứu gia gia, sau này ta làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi"

Tiêu Chiến để ý ánh mắt của thiếu niên, rõ ràng rất quan tâm đứa nhỏ này. Theo như hắn quan sát, thiếu niên và hai người này không có quan hệ gì.

"Đứng lên đi, ta có chút chuyện cần nói với các ngươi" Tiêu Chiến nói, đi đến bên bàn ngồi xuống

Đứa nhỏ vội đứng lên, đến bên bàn rót nước cho Tiêu Chiến.

"Hai ngươi ngồi xuống đi" Tiêu Chiến nhìn thiếu niên, đợi hắn ngồi xuống liền nói "Ta giới thiệu trước, ta tên Tiêu Chiến là chủ nhân ở đây. Còn hai ngươi, tên gì? bao nhiêu tuổi? nhà ở đâu? Tại sao lại đến gần địa phận thôn Vĩnh Đông này?"

"Ta tên Hàn Mặc, mười bảy tuổi, ta không có nhà, là lưu dân lưu lạc đến huyện thành này hơn một tháng nay." Thiếu niên nói

"Ta tên Diệp Thanh Thanh, mười lăm tuổi, gia gia ta là Diệp Bạch, năm mươi mốt tuổi, gia gia ta là đại phu, một năm trước cha nương ta bị người hãm hại qua đời. Ta cùng gia gia bị người truy đuổi đến đường cùng nên phải rời quê nhà, một đường lưu lạc đến đây. Nửa tháng trước chúng ta ở huyện thành bị côn đồ ức hiếp, là Mặc ca ca cứu chúng ta. Sau đó, Mặc ca ca liền giúp chúng ta tìm thức ăn, chỗ ở. Mấy ngày trước gia gia bệnh, không có tiền chữa trị, lang trung nhìn thấy chúng ta liền đuổi. Chúng ta muốn đến thôn xin lang trung xem bệnh, nửa đường thì gặp được ngươi, đợi gia gia ta hết bệnh, chúng ta sẽ đi ngay. Sẽ không gây phiền phức cho ngươi" đứa nhỏ nói, nhắc đến chuyện cũ nó lại khóc, nhìn nó Tiêu Chiến lại không nghĩ nó mười lăm tuổi.

"Các ngươi tạm thời ở lại đây, bên cạnh cũng còn phòng, nếu ngủ không đủ chỗ thì sang bên đó. Đợi gia gia ngươi khỏe lại muốn đi hay ở thì tự các ngươi quyết định" Tiêu Chiến nói, hắn còn đang muốn giữ Hàn Mặc lại đây, nếu giữ được hai người này, Hàn Mặc tự dưng sẽ ở lại.

Tiêu Chiến nhìn ra được, Diệp Thanh Thanh là một song nhi.

Vương Nhất Bác bưng khay cơm đi vào, bên trong có thịt kho tàu, rau xào đậu hủ, một tô canh gà hầm, hai bát cơm lớn thêm một bát cháo thịt băm.

"Các ngươi ăn cơm trước đi rồi tắm rửa nghỉ nghơi, đợi gia gia ngươi tỉnh lại thì cho ông ấy ăn chút cháo" Vương Nhất Bác nói

"Đa tạ, đa tạ" Diệp Thanh Thanh hai mắt ửng đỏ cúi đầu liên tục.

Nhìn bàn cơm, y không khỏi nuốt nước miếng, y đã lâu rồi không có ăn thịt, từ lúc nhà suy sụp đến giờ y phải cùng gia gia lưu lạc, có những ngày chỉ có thể uống nước đỡ đói, từ ngày gặp được Hàn Mặc, cũng có thể được ăn bánh bao. Nhưng thịt lại là thứ vô cùng xa xỉ.

"Đây là tức phụ ta tên Vương Nhất Bác. Các ngươi ăn đi, chúng ta về trước. Có chuyện gì cần thì chạy sang nhà lớn bên kia" Tiêu Chiến nói xong đứng lên

"Ở phòng bếp sau dãy nhà có lương thực, sáng mai các ngươi có thể nấu ăn, cơm hay cháo tùy các ngươi" Vương Nhất Bác dặn dò

"Đa tạ" Hàn Mặc lên tiếng

Tiêu Chiến không nói gì chỉ gật đầu sau đó kéo tay Vương Nhất Bác đi về hướng nhà lớn.

"Đứa nhỏ kia là một song nhi" Vương Nhất Bác nói.

Nhìn Diệp Thanh Thanh lúc này tuy lấm lem nhưng vẫn nhìn ra được y có gương mặt xinh đẹp, làn da cũng trắng.

Mà với Vương Nhất Bác hiện tại, xuất hiện nữ nhân hay song nhi lại là mối nguy hiểm. Không phải y không muốn tin tưởng hắn mà bởi vì chính mình tự ti nên y mới lo lắng.

Nếu như Tiêu Chiến muốn nạp thêm, y cũng không có cách ngăn cản, nhưng lúc đó y nhất định sẽ rời đi. Chỉ là Tiêu Chiến không cho y cơ hội rời đi đó.

"Ân, là một song nhi tên Diệp Thanh Thanh nhỏ hơn ngươi một tuổi, thiếu niên kia tên Hàn Mặc lớn hơn ngươi một tuổi" Tiêu Chiến trả lời, hắn hiểu được ý nghĩa câu nói của y. Cũng biết được nỗi lo của y, trong nhà xuất hiện thêm một song nhi chỉ nhỏ hơn mình một chút ai lại không lo lắng.

"Ngươi muốn giữ họ lại?" Vương Nhất Bác hỏi. Câu nói lộ rõ sự bất an cùng lo lắng.

"Ta thấy Hàn Mặc rất hợp ý ta, nếu hắn ở lại ta sẽ huấn luyện hắn thành trợ thủ cho ta. Nhưng ta nhìn ra được, hắn rất quan tâm hai người kia, nói đúng hơn là xem trọng Diệp Thanh Thanh, đợi họ khỏe lại, đi hay ở tùy bọn họ. Nhưng ở lại đây vẫn phải làm việc, ta sẽ thuê họ làm công như những người khác. Không có ngoại lệ"

Nghe Tiêu Chiến nói xong, y thở phào nhẹ nhõm, y biết phu quân mình sẽ không giống như những người khác mà. Nghĩ đến liền cười tủm tỉm.

Nhìn thấy y cười, Tiêu Chiến mới yên tâm. Tức phụ của hắn, sao lại hay suy nghĩ lung tung vậy chứ? Người ta nói người rảnh rỗi thường suy nghĩ lung tung.

Ân, vậy phải bắt tức phụ vận động nhiều chút.

"Có cái gì mà cười đến vui vẻ vậy? Đang suy nghĩ tối nay dùng tư thế nào sao?" Hắn vừa nói, tay vừa sờ sờ mông y

Vương Nhất Bác cứng đờ, còn chưa có vào nhà, để cho mấy người kia nhìn thấy thì làm sao. Phu quân y đúng là càng ngày càng vô sỉ.

Cho nên tối đó, y bị ném lên giường vận động kịch liệt một hồi mới được đi ngủ.

Trước khi ngủ còn nghe Tiêu Chiến nói

"Sau này không được suy nghĩ lung tung, phải tin tưởng phu quân ngươi, ta yêu ngươi  Nhất Bác nhi"

"Ân, phu quân, ta cũng yêu ngươi"  Vương Nhất Bác hôn môi hắn một cái

"Này là ngươi tự tìm, dám dụ dỗ ta"

Vừa nói xong lại đè y xuống, tối đó vừa bắt y gọi hắn phu quân vừa nói yêu hắn.

Mấy ngày này nhóm người Hàn Mặc có chỗ ăn chỗ ở, Diệp lão được xem bệnh, uống thuốc cũng đã tốt hơn.

Còn có họ sử dụng nước giếng Tiêu Chiến đã pha linh tuyền vào.

Mấy ngày trước Vương Nhất Bác đem đưa cho Diệp Thanh Thanh ít thịt cá, để bọn họ tự nấu đồ ăn. Tiêu Chiến không cho y làm, y cũng biết Tiêu Chiến là sợ y mệt nhọc.

Hàn Mặc mỗi buổi sáng đều dậy sớm, bởi vì luôn phải sống lang bạc cho nên tính cảnh giác của hắn rất cao. Mỗi ngày đều nhìn phía bên sân nhà lớn, Tiêu Chiến cùng  Vương Nhất Bác mỗi sáng đều luyện tập một chút.

Tiêu Chiến không cho phép Vương Nhất Bác lười biến luyện tập, hắn muốn tức phụ hắn có thể tự bảo vệ bản thân khi không có hắn bên cạnh.

Còn có, phải luyện thể lực cho y thật tốt, như vậy lăn giường cùng hắn mới lâu được. Không thể mới nửa đường liền ngất đi thì không tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com