39: Trứng đường đỏ
Ngày hôm sau, Tiêu Chiến đã sớm thức dậy, Vương Nhất Bác nằm một bên vẫn còn ngủ say.Tối hôm qua bị Tiêu Chiến lật qua lật lại đến muốn ngất xỉu, gần hừng đông hắn mới dừng lại cho y ngủ, mà trước khi y ngủ hắn đã lấy linh tuyền pha loãng cho y uống.Bởi vậy mà y cũng không cảm thấy khó chịu nhiều, lại còn ngủ rất ngon.Ai bảo tức phụ của hắn dụ hoặc như vậy, nửa năm qua hắn dùng linh tuyền bồi dưỡng thân thể y rất tốt, trắng trắng, nộn nộn, ôm cực kì thích.Hắn lại còn phải nhịn nửa năm chỉ được nhìn mà không được ăn, thêm hơn ba mươi năm cấm dục ở kiếp trước.Tối qua liền triệt để bùng nổ.Tiêu Chiến cũng không muốn dậy sớm, nhưng mà hôm qua hắn nghe Nhị thẩm nói, hôm sau ngày thành hôn, sáng sớm tức phụ mới nên ăn trứng nấu đường đỏ, nhưng mà hắn lại không biết làm.Vậy là vừa sáng sớm, hắn thức dậy thu thập một chút, chạy đến Vương gia."Nương, ngươi giúp ta nấu một bát trứng đường đỏ đi" Tiêu Chiến vừa vào cửa liền gọi"Mới sáng sớm, ngươi muốn ăn sao không bảo Nhất Bác làm?" Liễu thị nói.Trứng nấu đường đỏ không phải là nấu cho nữ nhân, song nhi mới cưới ăn sau ngày thành thân sao? Sao Tiêu Chiến lại muốn ăn"Tức phụ ta vẫn còn đang ngủ, trứng không phải ta ăn, ta nghe nói sau ngày thành thân thì nên ăn trứng đường đỏ. Mà ta không biết nấu, ngươi nấu giúp ta một chút. Ta mang về cho Nhất Bác nhi" Tiêu Chiến gấp gáp nói, hắn sợ đợi lâu tức phụ hắn dậy không thấy hắn lại chạy đi tìm."Được, ta đi làm ngay" Liễu thị đi vào bếp, vừa làm vừa lau nước mắt, có người quan tâm nhi tử bà. Thật tốt.Hắn một tay bưng bát trứng, chạy vội về nhà. Trên đường về lại gặp được một số thôn dân đang vác cuốc ra đồng.Đang chuẩn bị cho vụ mùa mới, nhiều người đã tranh thủ đi cày đất bón phân. Mong cho vụ mùa sau có thể bội thu."Tiêu Chiến a, dậy sớm như vậy?""Ân, ta đến nhờ nương nấu giúp trứng đường đỏ" Tiêu Chiến trả lời"Trứng đường đỏ? Này là cho Nhất Bác sao?" Một song nhi theo đương gia nhà mình ra đồng hỏi"Ân, ta không biết làm, nên đến nhờ nương làm. Mọi người ra đồng sớm. Ta phải về đây, trứng nguội sẽ tanh mất" nói xong tạm biệt liền nhanh chóng chạy chậm về nhà.Hắn cũng không ngại việc hắn chiều chuộng tức phụ mình có bị người cười chê hay không. Tức phụ hắn thì hắn yêu thương. Những người khác nói gì hắn không thèm quản.Ai bảo mới tới đây mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là y. Mà trong thời gian khó khăn nhất y cũng luôn đi theo bên cạnh, dù ăn gió nằm sương, sống trong núi trong thời tiết lạnh, quần áo không đủ ấm, ăn cũng chẳng đủ no, ai cũng mắng hắn là kẻ điên. Nhưng cuối cùng y cũng không có bỏ đi, vẫn luôn theo bên cạnh hắn.Những nữ nhân song nhi mới sớm đã phải theo chồng ra đồng nghe Tiêu Chiến nói xong, trong lòng ai cũng nổi lên ghanh tỵ.Chỉ cần nhìn hôn lễ của hắn tổ chức cho Vương Nhất Bác đã biết tiêu không biết bao nhiêu bạc. Giờ mới sau ngày thành hôn liền chạy đến Vương gia nhờ Liễu thị nấu trứng đường đỏ cho y.Này không phải sủng lên tới trời còn gì?Bọn họ gả đi, có người sáng hôm sau đã phải làm việc nhà. Còn tệ hơn nữa là phải ra đồng làm việc, nước đường đỏ đôi khi còn không được uống chứ đừng nói tới trứng.Lúc đầu là kẻ nào cười nhạo Vương Nhất Bác mới gả đi mấy ngày thì phu quân bị điên? Kẻ nào dám nói y sau này ở cùng Tiêu Chiến phải chịu cực chịu khổ đâu?Giờ nhìn xem, đã qua nửa năm mà y càng ngày càng sống tốt, lại còn càng ngày được Tiêu Chiến nâng niu.Đúng là làm cho đám nữ nhân song nhi trong thôn kể cả chưa gả hay đã gả đều đỏ con mắt ghanh tỵ không thôi.Vương Nhất Bác tỉnh dậy, sờ sờ bên cạnh lại không thấy Tiêu Chiến đâu, chỗ trống bên cạnh đã có chút lạnh. Mới sáng sớm, Tiêu Chiến đã chạy đi đâu rồi.Vừa ngồi dậy, eo y mỏi nhừ, nhưng chỗ kia lại không có đau nhiều lắm, cũng cảm thấy sạch sẽ. Là tối qua Tiêu Chiến giúp y lau người đi.Vừa nghĩ tới tối hôm qua nồng nhiệt như vậy, mặt y đỏ lên tận mang tai. Nếu Tiêu Chiến còn không chịu buông tha, chắc eo y sẽ gãy luôn mất.Nhưng mà tối qua Tiêu Chiến cho y uống nước, liền cảm thấy thoải mái lại, ngủ một mạch cho đến giờ này.Nhìn thân thể đầy dấu vết chi chít hồng ngân đỏ đỏ, y mỉm cười mãn nguyện, cuối cùng họ cũng viên phòng rồi.Chỉ cần thêm một thời gian nữa liền có bảo bảo của hai người, vậy là quá tốt rồi.Tiêu Chiến trở về nhà đã thấy Vương Nhất Bác mặc y phục gọn gàng, hắn còn đang muốn về trêu trọc y đây."Nhất Bác nhi, dậy rồi""Ân, ngươi dạy sớm như vậy làm gì?" Vương Nhất Bác đang sắp xếp lại chăn quay đầu hỏiTiêu Chiến đem bát trứng đặt lên bàn, đến gần ôm từ phía sau y, tay không yên phận mà sờ sờ eo nhỏ nói"Tức phụ sáng sớm còn có thể xuống giường dọn dẹp, có phải tối qua vi phu không tận sức rồi không?"Nghe Tiêu Chiến nói mà không biết ngượng, Vương Nhất Bác mặt đỏ bừng, lời này mà cũng nói được.Biết mình đã chọc được tức phụ, hắn cúi đầu hôn sau gáy y một ngụm lại nói"Mau đến ăn trứng đường đỏ đi, ta không biết làm nên sáng sớm chạy đến nhờ nương nấu, mau ăn"Vừa nói vừa kéo y đến bàn đặt chén trứng vào tay y.Thì ra sớm như vậy chạy về nhà nhờ nương nấu trứng, trong lòng y dâng lên một cỗ ấm áp.Tiêu gia bên kia vẫn chưa hết hoảng loạn, ba người bị đánh đã mời lang trung đến xem.Tiêu Hoàng Bình vẫn luôn gào khóc, Lưu thị vừa tỉnh dậy liền mắng chửi Tiêu Chiến, bị Tiêu Long Tỉnh tát cho một bạt tai cũng không ngăn được bà.Không chửi Tiêu Chiến nữa bà liền quay sang mắng chửi Tiêu Hồng cùng Lý thị.Tiêu Hoàng Lang đau đớn chỉ có thể rên rỉ nằm trên giường.Tiêu Hoàng Anh vẫn chưa tỉnh lại.Nhị thúc công tuy cũng tức giận Lưu thị làm càng dám mắng chửi cả huyện lệnh, nhưng nể mặt Tiêu Hoàng Anh là đồng sinh cũng không có lôi bà đến từ đường."Con trai số khổ của ta a, trước giờ ta còn không dám đánh nó một bạt tay, vậy mà giờ phải chịu ba mươi đại bản, là cái tên bất hiếu kia, nếu không phải tại hắn có huyện lệnh chóng lưng, ta đã phá nát cái hôn sự của hắn, sao còn liên lụy đến con trai ta chứ" Lưu thị ngồi bên giường Tiêu Hoàng Anh gào khóc"Nương, đừng khóc nữa. Phiền sắp chết ta rồi" Tiêu Hoàng Anh vừa tỉnh lại liền bị tiếng khóc của Lưu thị làm phiền, không muốn tỉnh cũng bị khóc cho tỉnh."Hoàng Anh, ngươi tỉnh rồi. Ngươi thấy thế nào rồi, ta đi nấu cháo thịt băm cho ngươi ăn" Lưu thị nói"Không cần, ta muốn ngủ, nương ra ngoài đi. Yên lặng chút, đừng mắng chửi lung tung, ngươi có muốn ta mất cái danh đồng sinh còn không được đi thi nữa thì cứ tiếp tục mắng đi" Tiêu Hoàng Anh đã bị Lưu thị chọc cho tức giận, nếu như bà không đi phá hôn sự Tiêu Chiến, sẽ không chọc tới huyện lệnh làm cho hắn phải khổ sở thế này.Hắn sẽ ghi nhớ nỗi nhục này, đợi một ngày hắn thăng quan tiến chức, xem hắn thu thập đám người kia thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com