TruyenHHH.com

XUYÊN VỀ LÀM ĐIỀN CHỦ

29: Dọn dẹp

KimngnVTh749


Sau khi trở về, Tiêu Chiến liền nhờ Trưởng thôn thông báo hắn muốn tìm người dọn dẹp khu đất. Tiền công là sáu mươi văn tiền một ngày, không bao ăn ở.

Trưởng thôn vừa thông báo đã có hơn năm mươi người đến xin làm công, một số người ở thôn lân cận đến cũng xin gia nhập.

Sáu mươi văn một ngày, với Tiêu Chiến mà nói không là bao, nhưng với những người kia lại có thêm chút thịt trên bàn cơm cho cả nhà.

Mà tiền công hắn đưa ra đã cao hơn những nơi khác rất nhiều, Đại địa chủ thuê người gặt lúa cũng chỉ có ba mươi văn một ngày, kể cả ba người Tiêu Trí lên huyện thành làm thêm cũng chỉ kiếm được bốn mươi văn.

Vừa nghe nói Tiêu Chiến trả sáu mươi văn dọn dẹp mảnh đất. Mọi người liền nhao nhao xin tham gia.

Tiêu Chiến còn nhờ ba tức phụ của Lĩnh Thanh, Tiêu Triết, Hoàng Sâm nấu nước cho nhóm làm công, mỗi ngày ba mươi văn tiền công. Ba người kia nghe nói vậy liền vui vẻ nhận lời, chỉ ngồi nấu nước cũng được tiền.

"Mọi người ở đây nghe ta nói một chút, nơi này sau khi dọn xong, ta còn muốn đào hai cái hồ. Xây tường vây, nhà ở cùng chuồng trại. Nếu mọi người siêng năng làm việc ta sẽ giữ lại giúp ta làm những việc sau nữa. Tất nhiên tiền công sẽ không thấp, nếu làm tốt ta sẽ không ngại thưởng tiền. Còn nếu muốn vào đây lười biến mà có tiền, thì tự đóng gói trở về đi. Để ta phát hiện được. Thủ đoạn của  Tiêu Chiến ta chắc các ngươi cũng đã biết được" Tiêu Chiến phải chặn trước những kẻ có ý lười làm lại muốn nhận tiền.

Tiền của hắn bỏ ra cũng phải đúng chỗ.

Mà đa số người tham gia đều biết cái uy danh "kẻ điên" của hắn. Người nhà hắn còn không nể tình, huống chi bọn họ là người ngoài. Liền vội vàng gật đầu đáp ứng.

Mà đa phần đều làm nông dân chân chất, thật thà. Chỉ có số ít vài người, nhưng nghe hắn nói cũng không dám có suy nghĩ lười biến nữa.


Lưu thị nghe nói Tiêu Chiến thuê một ngày tiền công cao như vậy, cũng muốn để Tiêu Hoàng Lang cùng Tiêu Hoàng Bình đi làm. Nhưng mà vừa nói ra cả hai sống chết không chịu đi.

"Nương, nhỡ hắn điên lên chém chết chúng ta thì sao?" Tiêu Hoàng Lang nói, hắn vẫn chưa có quên ngày hắn suýt chút bị Tiêu Chiến chém đâu.

Ngày đó hắn còn tiểu ra quần nữa, giờ vác mặt đến, những thôn dân ngày đó có mặt sẽ cười hắn rụng hết cả răng cho coi.

"Ta không đi, hắn thuê nhiều như vậy đến lúc đó có bạc để trả không, ngươi xem hắn đi làm ăn, về không có mang theo gì nhìn còn như ăn xin vậy" Tiêu Hoàng Bình nói.

Hắn lười như vậy, bắt hắn cả ngày phải làm việc giữa trưa nắng.

Có mà mơ!

Lưu thị nghe Tiêu Hoàng Bình nói cũng gật gật đầu. Nếu tới đó tên điên kia không có bạc trả, nhi tử bà không phải làm không công cho hắn sao.

Vậy là liền từ bỏ ý định.

Rất nhanh, một ngày đã trôi qua, hơn năm mươi người đã dọn xong gần mười mẫu đất. Tính theo tiến độ này thì hơn năm ngày sẽ hoàn thành.

Tiêu Chiến hỏi mọi ngươi muốn nhận tiền công trong ngày hay hoàn thành xong thì nhận luôn một thể.

Mọi người ai nấy đều muốn tiếp tục làm, cho nên liền nói để hoàn thành xong thì nhận.

Cũng có người muốn nhận tiền công trong ngày vì sợ tới đó Tiêu Chiến không đủ tiền trả, thuê nhiều người như vậy còn gì.

Nhưng đại đa số lại nói nhận khi hoàn thành, liền cũng thuận theo đa số. Họ cũng muốn tiếp tục làm việc, có nơi nào được tiền công tốt như vậy.

Sau khi về nhà, Tiêu Chiến gọi ba người Lĩnh Thành, Tiêu Triết cùng Hoàng sâm ở lại, đưa cho họ xem bản quy hoạch nơi nơi này.

Ba người xem xong đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền ghen tỵ không thôi. Nếu nhìn vào tờ giấy vô hồn này chỉ là bình thường, nhưng tưởng tượng cũng biết được nơi này sau khi hoàn thành sẽ xinh đẹp đến nhường nào.

"Tiêu Chiến ngươi thật biết hưởng thụ a" Hoàng Sâm cảm khái nói. Nếu nơi này xây dựng xong, không phải là vượt xa Đại địa chủ sao?

Còn biến sân nhà thành vườn cây ăn quả, bốn mùa đều có quả ăn.

Tất nhiên là hắn phải hưởng thụ rồi, cướp được nhiều tiền như vậy mà, không tiêu sài thì thật phí phạm.

Với lại hắn sau này sẽ định cư luôn ở đây, không thể xây nơi ở qua loa được.

Đợi đến lễ thành hôn của hắn, hắn còn phải để cho một số người ghen đỏ con mắt với tức phụ hắn. Dám cười chê tức phụ hắn bị phu quân bỏ không ai thú sao.

Ngày hôm sau, bên Tiêu gia tiệc tùng vui vẻ, nhưng chỉ mời đại đa số trong tộc gia. Nhà nhị thúc công cũng đến.

"Ta nghe nói tên Tiêu Chiến kia muốn xây nhà, thuê nhiều người như vậy, hắn đang định xây hoàng cung chắc?" Nhị thúc công nói, từ ngày ông bị Tiêu Chiến coi khinh trước mặt mọi người đến giờ.

Mỗi lần nghĩ tới hắn liền tức giận, nhưng mà giờ Tiêu Hoàng Anh đã thi đậu đồng sinh.

Xem đi, trong thôn Vĩnh Đông này chỉ có mình y là đồng sinh còn gì.

Nhà nhị thúc cùng trưởng thôn, hai đứa đó có thi đậu đâu. Giờ phải đi làm việc cho nhà Tiêu Chiến kiếm tiền đó thôi.

"Mặc kệ tên điên kia, ta nghĩ tới đó hắn không có đủ tiền trả, những người kia sẽ không để hắn sống yên đâu, ha hả, ta đợi xem ngày hắn bị nhóm người kia đánh sẽ thê thảm thế nào" Lưu thị cười nói với nhị thúc "Con trai ta thi đậu đồng sinh, đợi sau này làm quan lớn, nhất định sẽ làm cho nhị thúc công hả dạ"

"Ha ha, ta cũng muốn nhìn xem tên điên  Tiêu Chiến kia sẽ làm nên trò trống gì. Không còn trong tộc thì coi hắn sống trong thôn nay thế nào?" Nhị thúc công cũng cười nói

Chỉ có ngoại trừ nhà nhị thúc không đi, hai người ở nhà trong cháu, lâu lâu sẽ dẫn ra mảnh đất của Tiêu Chiến nhìn một chút.

Hai đứa con trai ông đã đi theo Tiêu Chiến làm việc, song nhi nhà ông thì Tiêu Chiến bảo đến chơi cùng tức phụ của hắn. Còn con dâu cũng đi theo chồng phụ giúp nấu nước, lại còn được tiền công.

"Nhất Bác, số ngươi thật tốt a" Tiêu Tiểu Ngọc cảm khái.

Lúc trước một số cười chê Vương Nhất Bác có mối hôn sự không ra gì. Giờ nhìn lại có biết bao nhiêu người đỏ con mắt với y.

Có một phu quân tài giỏi, chỉ trong thời gian ngắn đã kiếm được nhiều tiền mua cả một mảnh đất lớn lại còn mua ruộng.

"Ân, Chiến ca rất tài giỏi, ta gả được cho hắn là phúc phận của ta" Y cười nói

"Coi kìa, coi kìa, khen phu quân mình mà mặt không đỏ luôn" Tiêu Tiểu Ngọc trêu đùa, y cũng muốn sau này gả được một phu quân đối xử tốt với y thôi thì cũng đã là tốt lắm rồi.

"Sau này ngươi cũng sẽ gả được cho một người tốt thôi. Không cần ganh tỵ với ta" Vương Nhất Bác nói

"Ta cũng mong là vậy a, yêu thương ta như biểu ca thương ngươi đã là tốt lắm rồi"

"Ngươi đừng lo, nếu như sau này phu quân ngươi dám ủy khuất ngươi, cứ nói với ta, ta cùng Chiến ca sẽ đánh hắn. Để hắn biết được ngươi không dễ bị ức hiếp, có một nhà mẹ đẻ hùng hậu làm chỗ dựa, chắc chắn ngươi sẽ không bị ủy khuất" Vương Nhất Bác cười nói

"Này là ngươi nói nha. Tới đó ta bị ủy khuất, ngươi dám trốn, xem ta trừng trị ngươi thế nào" Tiêu Tiểu Ngọc cũng cười lớn nói.

Cả hai ở bên trong hang động, cười đùa đến vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com