TruyenHHH.com

Xuyen Thu Xuyen Thanh Ban Trai Cua Van Nhan Me Tay Oa

Lúc này, Tạ Ninh ngay cả hít thở mạnh cũng không dám, mỗi lần hô hấp cổ mùi hương sẽ càng nồng đậm, đầu óc cậu bị xông đến hỗn loạn, dưới sự hối thúc không còn chút kiên nhẫn nào của Đoàn Lăng, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại nâng tay đặt lên thắt lưng ôm hắn thật.

Đợi tới lúc cậu ý thức được hành động của bản thân, sợ tới mức muốn chặt luôn cái tay không nghe lời của mình!

Thể chất của vạn nhân mê là thuần lưu manh, một khi bộc lộ ra thì tác dụng không khác nhau là mấy, Tạ Ninh cứ nghĩ bản thân là người ngoài đến thì tự thân mang kháng thể, nhưng thực tế là không có ngoại lệ.

Chủ yếu là do cổ mùi hương có thể gây nghiện trên người Đoàn Lăng, khi cách mấy ngày mới ngửi lại lần nữa, các tế bào trong thân thể rạo rực nhảy nhót không thôi, giống như nắng hạn gặp mưa phùng.

Khó trách lại có nhiều người như phát điên mà theo đuổi hắn đến vậy, thậm chí có bị đánh cho tơi bời cũng không có là gì, còn may Đoàn Lăng là một tên ngang ngược không biết sợ là gì, bằng không chẳng phải là mỗi ngày hắn đều bị người ta dồn vào gốc tường sao.

Nghĩ vậy, chóp mũi cao thẳng của Tạ Ninh khẽ run động, nương theo hương thơm thanh mát, bàn tay đang nắm lấy vạt áo Đoàn Lăng không khỏi siết chặt.

Cả người Đoàn Lăng cứng đờ, nhướng mày định nói chuyện thì khoé mắt lướt qua Tiểu Mạo đang lùi về nép sau cột điện, thoáng chốc hắn như mũi tên mà phi qua đó.

Một trận gió nhẹ thổi qua, Tạ Ninh đứng ngây người tại chỗ còn chưa kịp phản ứng.

"Đoàn...!"

Tiểu mạo bên này còn đang thất thần đứng lùi về sau cố tiêu hoá cảnh tượng trước mắt, bỗng một bóng đen mang theo cảm giác ớn lạnh gai óc xông đến, nó còn chưa kịp chạy trốn đã bị túm lại.

Đoàn Lăng ngữ khi lạnh lẽo lên tiếng: "A, bắt được mày rồi."

Thời điểm Tạ Ninh từ phía sau chạy đến, chỉ thấy Đoàn lăng đưa tay xách cổ áo của một cậu nhóc nhỏ gầy nâng lên, vung nắm đấm định đánh xuống.

"Đoàn Lăng?!"

Cậu cả kinh, không chút suy nghĩ muốn ngăn hắn lại, vừa tiến lên túm lấy tay Đoàn Lăng đã bị hắn hắt ra.

"Tránh ra xa chút!"

Đoàn Lăng một khi đã nổi cơn thịnh nộ thì không cần biết ai, Tạ Ninh bất ngờ bị hất ra không kịp phòng bị, cậu theo quán tính lui về phía sau vài bước, cuối cùng mất đà mà ngã ngồi ra đất.

Cơn đau xót từ cổ tay truyền đến khi chống mạnh trên đất, cậu không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.

Trên ngã tư đường yên tĩnh, âm thanh của cậu phá lệ phi thường rõ ràng, khiến nắm đấm của Đoàn Lăng vung lên đang hạ xuống bỗng dừng lại giữa không trung, lửa giận đang điên cuồng cũng bị vơi đi hơn phân nữa.

Hắn quay đầu đối diện với ánh mắt phiếm đỏ của cậu, lòng càng thêm nóng nảy: "Ông đây đánh nó, cậu sáp lại làm quái gì! Tránh qua một bên đi!"

Tạ Ninh chịu đau đứng lên, phản ứng đầu tiên của cậu là nhìn xung quanh.

Nhưng không thể không nói, địa điểm mà Đoàn Lăng tính toán thật sự rất hoàn hảo, ngay khi vừa tan học, chỗ này liền một bóng người cũng không có, đúng là địa điểm tuyệt đối thích hợp để dạy dỗ người khác mà.

"Cậu có đánh cậu ấy cũng vô dụng thôi!" Cậu không từ bỏ ý định khuyên ngăn: "Không bằng để tôi thử nói chuyện với cậu ấy xem sao?"

"Sao cậu biết là vô dụng?"

Đứng khốn cảnh sắp bị cho ăn hành, Tiểu Mạo lúc này vẫn mang bộ dáng trầm mê trong sắc đẹp, ngốc ngốc ngơ ngác nhìn mặt hắn.

Đoàn Lăng không chút che dấu mà tràng ra ra cảm xúc chán ghét nơi đáy mắt, âm ngoan nói: "Không phải chủ của nó bị què rồi sao, nếu nó cũng bị què tôi xem làm sao nó theo đuôi người khác được nữa?"

Lời nói phát ra không chút ý tứ đùa giỡn nào, khi đang nói ánh mắt Đoàn Lăng không khỏi liếc nhìn đến hai chân nhỏ gầy của Tiểu Mạo như đang căn nhắc xem nên đánh gảy chân nào thì thích hợp.

Tạ Ninh nghe vậy thân thể không khỏi rét lạnh lấn át cả cơn đau nơi cánh tay.

"Đoàn Lăng, cậu đừng có nói đùa..." Cậu khó khăn nói, khi lần nữa tiến đến gần cậu lại chó chút chần chừ.

Cậu vẫn luôn xem nhẹ trình độ hung tàn của nam chính, bị Tiểu Mạo bám đuôi lâu như vậy, chỉ sợ lửa giận đã tích tụ lâu ngày sẽ bùng nổ.

"Ông đây không thích nói đùa!"

Không kiên nhẫn phí thời gian cùng Tạ Ninh đấu võ mồm, Đoàn Lăng túm cổ áo Tiểu Mạo vứt xuống đất, đầu lưỡi đỏ thẩm lướt nhanh trên môi, ánh mắt dừng lại trên chân trái gần hắn hơn.

Thoáng nhìn thấy động tác theo thói quen trước xuống tay đánh người của Đoàn Lăng, con ngươi Tạ Ninh co lại, nhanh chóng xô người về phía trước đụng vào hắn, thân hình Đoàn Lăng vấp một cái, động tác cứ thế mà bị cắt ngang.

Ổn đinh thân người, gân xanh trên thái dương Đoàn Lăng nảy lên từng trận, hít sâu một hơi: "Tạ. Ninh!"

Tiểu Mạo mặt trắng như tờ giấy sau khi tránh được một kiếp nạn, ánh mắt si mê rốt cuộc cũng loé lên một tia sợ hãi, nhưng vẫn không hề mở miệng xin tha.

So với biện pháp cực đoan của Đoàn Lăng, Tạ Ninh càng không hiểu nổi trong đầu Tiểu Mạo nghĩ cái gì, đã đến mức này mà không hề có ý muốn bỏ chạy đổi lại là bản thân không không chừng cậu đã run như cái sàng, tuy bộ dáng của nam chính xinh đẹp như hoa nhưng mà thiên phú đánh nhau cũng mãn cấp luôn chứ đùa.

"Đánh nhau sẽ bị trường học xử phạt, giao cho tôi đi, tôi có cách." Tạ Ninh mềm giọng năn nỉ.

Dứt lời, không đợi Đoàn Lăng đáp lại, cậu đã giành trước một bước mà cấp cho Tiểu Mạo một cái bật thang đi xuống: "Tiểu Mạo, sau này cậu đừng trộm đi theo cậu ấy nữa, hành vi này là quấy rối có thể bị lập án rồi đấy."

Ngữ khí cùng cách nói thương lượng này chằng thà nói đây là đã dỗ trẻ còn giống hơn, Đoàn Lăng không khỏi cười khẩy một tiếng khi nghe được.

"Cậu nghĩ là nó sợ sao? Nó mà hiểu được tiếng người thì còn cần đến cậu à?"

Quả nhiên, Tiểu Mạo không có phản ứng, ánh mắt nó vẫn ngơ ngác dừng trên người Đoàn Lăng, giống như cậu không hề tồn tại ở đây.

...Đây là mắc bệnh vạn nhân mê nặng lắm rồi.

Khoé miệng Tạ Ninh hơi giật giật, thấy cậu ta không nhìn mình mà ánh mắt hoàn toàn đặt trên người Đoàn Lăng, chắc đây cũng là một trong những nguyên nhân Đoàn Lăng có thể bắt được Tiểu Mạo, trong đầu liền nảy lên một chủ ý ngớ ngẩn.

"Hơn nữa... Cậu đi theo cậu ấy cũng vô dụng thôi."

Cậu cắn răng tiến lên bắt lấy tay Đoàn Lăng, vốn định kéo người ta về sau, kết quả kéo hai lần người phía trước vẫn không có chút động đậy, không còn cách nào khác, cậu đành lấy lui mà làm tiến lách mình đi lên chắn trước người hắn.

Một là phòng ngừa Đoàn Lăng lại ra tay đánh người, hai là muốn lấy giả tráo thật, ngăn đi tầm nhìn của Tiểu Mạo.

"Chúng tôi đang quen nhau, cậu ấy là của tôi, cậu cứ bám theo thì có ích lợi gì chứ."

Theo lời nói ngông cuồng ngạo mạng thách thức cực hạn nhịp tim, đôi mắt ảm đạm của Tiểu Mạo cuối cùng cũng có chút biến hoá.

Cậu ta có hơi khó khăn mở mắt nhìn lên, dường như không muốn đối mắt với Tạ Ninh, bàn tay nhợt nhạt gắt gao siết chặt tay áo đồng phục, nói ra câu đầu tiên từ khi chuyển trường tới đây, mặc dù là âm thanh bé như mũi kêu.

"...Anh ấy không phải của cậu."

Tạ Ninh hai mắt sáng lên, đang muốn ra dấu cho Đoàn Lăng thấy có hiệu quả, lại phát hiện giờ phút này ánh mắt hắn có chút đăm chiêu mà nhìn chằm chằm tay cậu, sương mù dày đặc nơi đáy mắt rõ ràng là đang mờ mịt.

Mà ngay lúc cậu đang quay đầu về phía sau, Tiểu Mạo liền chống người đứng dậy, nhắt chân bỏ chạy.

"CMN!!"

Đoàn Lăng mất nữa nhịp phản ứng, chửi một câu định đuổi theo, nhưng Tạ Ninh bị hắn kéo cho lảo đảo cũng không chịu buông tay, mãi đến khi bóng dáng Tiểu Mạo biến mất ở góc đường.

....Bầu không khí yên lặng chừng nửa phút.

Nửa phút sau, Đoàn Lăng cúi đầu xuống, từ trong khớp hàm lần thứ hai gằn ra tên cậu.

"Tạ. Ninh!"

Quanh nam chính như bao phủ bởi một tầng sương đen, mấy lần trước bị chọ giận cũng không có tệ đến nổi này.

Tóc tai cũng rung lên theo thân thể đang run rẩy của chủ nhân, Tạ Ninh mặt tái mét, đang muốn học theo Tiểu Mạo nhắt chân bỏ chạy, lại bị Đoàn Lăng ra tay nắm cổ áo trước, giống như xách mèo mà xách về.

"Rõ ràng là tôi đã đuổi cậu ta đi!"

"Cậu đuổi cái ***!" Đoàn Lăng túm cổ cậu quơ qua quơ lại: "Ông đây khó lắm mới bắt được con chuột hôi hám đó, chết tiệt! cậu thế mà lại đem nó thả ra?!"

Cậu sợ quay đầu lại sẽ bị cho ngay một đấm, Tạ Ninh bèn nhắm chặt mắt, mi mắt run run, đùng đùng chất vấn như đổ đậu*.

*Đổ đậu qua ống tre (竹筒倒豆子), một từ tiếng Trung ẩn dụ chỉ sự thẳng thắn và không dè dặt.

"...Cái gì mà yêu với đương chứ, cậu dẫn tôi tới đây là để bắt Tiểu Mạo phải không? Cậu lợi dụng tôi?"

Lời nói ra không chút suy nghĩ, hoàn toàn là do bùng lên ham muốn cầu sinh.

Không ngờ tới là rất có hiệu quả, nói không chừng là bởi vì chẳng suy nghĩ gì nên mới dám to gan lớn mật vạch trần ý định thật sự của Đoàn Lăng.

Tiếng hít thở bên người không còn nặng nề, nhưng Tạ Ninh vẫn chưa dám mở mắt, chỉ sợ nhìn thấy vẻ hung thần ác sát của Đoàn Lăng.

"Vậy thì sao?" Giọng nói Đoàn Lăng lạnh lùng.

Tạ Ninh cảnh giác rùng mình một cái, lúc này dù có xin tha thì cũng đã muộn, chỉ có thể bất chấp đụng tường Nam*.

* Câu đầy đủ là 'không đụng tường Nam không quay đầu (不撞南墙不回头)'. Trong kiến trúc xưa của Trung Quốc thường cổng sẽ ở phía Nam, ngoài cổng sẽ xây một bức tường để chắn tầm nhìn. Khi ra ngoài chỉ có thể rẽ trái hoặc rẽ phải, nếu đi thẳng sẽ đụng tường. Đây là cách nói ẩn dụ cho hành động ngoan cố, không lắng nghe ý kiến.

"Cậu lừa tôi nói là hẹn hò, bây giờ còn trách tôi. Đánh người mang tội, tất nhiên tôi phải cản cậu lại rồi."

Đoàn Lăng xoa xoa ấn đường đang giật giật: "Đm cậu còn lý sự!"

"Đáng lẽ..."

Hiệu quả rõ rệt, Tạ Ninh lại tiếp tục đội mũ cao* đâm tường: "Nếu không phải bởi vì Tiểu Mạo tới Dương Trừng thì cậu sẽ chẳng bao giờ nhớ đến tôi."

*Đội mũ cao (戴高帽子), một thành ngữ Trung Quốc có bính âm là dài gāo mào zǐ, có nghĩa là tâng bốc hoặc khen ngợi người khác. Trường hợp của Tạ Ninh là tự đề cao bản thân nha.

Đoàn Lăng: "Đệt..."

Không ngờ cậu có thể trực tiếp nói ra như vậy, lực tay sau gáy hơi buông lỏng, coi như là Đoàn Lăng vẫn còn chút lương tâm.

Tạ Ninh yên tâm hơn chút, nghĩ đến hành động điên cuồng của nam chính tim cậu càng đập nhanh, mong muống chia tay tăng vọt cao đến mức trước nay chưa từng có.

Đầu óc đang hoảng sợ dần ổn định, cậu mấp máp môi, tuy đây không phải là thời điểm thích hợp nhưng vẫn cứ muốn nói ra mấy lời thật lòng.

"Câu chưa từng nghĩ muốn yêu đương, vậy đáp ứng quen tôi làm gì?"

Đáy mắt hàm chưa tia u ám nguy hiểm, Đoàn Lăng không trả lời vấn đề của cậu mà hỏi ngược lại: "Cậu muốn chia tay?"

Tạ Ninh biểu tình cứng đờ, nhớ tới mấy trăm vạn tiền viện trợ kia, khó khăn đáp: "Không, vốn, vốn đây không phải vấn đề của tôi, nếu cậu đổi ý..."

"Đã không muốn thì bớt luyên thuyên."

"Nhưng cậu đâu thích..."

Cậu còn chưa nói xong đột nhiên cảm thấy độ ấm sau cổ biến mất, giây tiếp theo liền bị giật mạnh một cái khiến cậu lảo đảo ngã vào một lồng ngực ấm áp nhưng cứng nhắt.

"Nói chuyện yêu yêu đương đương... gây sự cả nửa ngày chỉ vì mấy chuyện hư hỏng này!"

Tiếng nói hung hăng của Đoàn Lăng vang lên trên đỉnh đầu, bên tai là tiếng tim đập đều đều như ẩn như hiện không khí khiến người sợ hãi không biết đã giảm đi từ lúc nào.

Như đang kiểm chứng điều gì đó, Đoàn Lăng thoáng do dự, nhẹ nhàng ôm câu vào lòng thăm dò.

...Một giây, hai giây, rồi ba giây trôi qua.

Tạ Ninh chỉ cảm thấy bản thân ngày càng bị ôm chặt, hương thơm nơi đầu mũi làm cậu choáng ván, xuýt nữa đã nghĩ mình chưa tỉnh ngủ.

"Đoàn Lăng..." Cậu gian nan hô một tiếng.

Một tiếng này làm cho Đoàn Lăng như trong mộng tỉnh lại, hắn chảng những không nới lỏng tay, mà sâu trong mắt hiện lên một tia sáng nhợt nhạt, giọng nói mnag theo mỉa mai lại như nghiền ngẫm.

"Ha, lá gan vừa nảy đâu, không ầm ĩ đòi yêu đương nữa à?"

"Tôi không có ầm ĩ!"

Như thế này thì sao tính là nói chuyện yêu đương! Hơn nữa cậu cũng đó có ý muốn nói chuyện tình cảm! Ý cậu muốn là chia tay mà!

Mặc kệ sự giãy giụa yếu ớt đến đáng thương của cậu, Đoàn Lăng giơ tay lên hệt như lúc bị Tạ Ninh nắm lấy vừa rồi không bị nổi da gà, cảm giác ghê tởm ngày thường chỉ xuất hiện có một phần mười.

Trên mặt hắn là vẻ khó hiểu, chẳng lẽ là do trước đây bị tên nhóc này quấn quít quá nên cảm quan cũng lười đề phòng rồi ư?

Dù thế nào đi nữa thì cảm giác ôm một ai đó vẫn rất là vi diệu, hắn đẩy Tạ Ninh ra không chút lưu luyến. Xem xét tới việc đây là lần đầu tiên Tiểu Mạo chủ động rời đi, Đoàn Lăng cũng chẳng muốn so đo với cậu nữa.

Cuối cùng cũng được thoát khỏi gông cùm, Tạ Ninh vội vàng lui về sau mấy bước kéo giãn khoảng cách, tham lam hít thở không khí trong lành.

"Sau này bớt nói mấy câu ngu ngốc đi."

Chợt nhớ lại điều gì, Đoàn Lăng nhìn cậu như đang nhìn thứ mặt dày kỳ quái nào đó, vẻ mặt một lời khó nói hết: "Ông đây là của cậu từ bao giờ?"

Lời xấu hổ như thế bị chính đương sự nói ra, gương mặt Tạ Ninh thoáng chốc đỏ bừng, vừa định giải thích đó chỉ là cái cớ để khuyên nhủ Tiểu Mạo mà thôi, thì di động trong túi lần này lại vang lên không đúng lúc.

Cậu luống cuống tay chân lấy di động ra, lúc nhìn lướt qua màn hình liền nhanh tay tắt máy. Nhưng chưa tới mười giây sau, tiếng chuông lại lần nữa vang lên.

"Không bắt máy à?"

Cậu cứng nhắc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đâm chiêu của Đoàn Lăng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com