TruyenHHH.com

Xuyen Thanh Tinh Dau Doan Menh Cua Nam Phu

Dịch: Su (Shining_Time95)

Bản dịch phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả; chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang fb Trầm Ngư Lạc Nhạn. Vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.
___________

Phòng của Tạ Lăng sạch sẽ khác thường, dù rộng rãi nhưng không hề trống trải.

Một chiếc bình phong điêu khắc tinh xảo ngăn cách giường với gian ngoài. Đối diện là kệ tử đàn, nơi bày biện nhiều món gốm sứ quý hiếm, còn trên bức tường phía đông treo ba bức tranh cảnh tuyết, từ trên xuống dưới phủ dài đến sàn, chiếm trọn một bức tường. Đây là lần đầu tiên Diệp Uyển thấy loại tranh trang trí thế này, đứng bên dưới tranh, nàng cảm thấy như đang hướng nhìn một cõi thần tiên xa vời.

Khi Diệp Uyển dời mắt, nàng mới phát hiện trong phòng hắn có rất nhiều sợi tơ vàng ẩn hiện, chỉ lóe lên chút ánh sáng, mắt thường không dễ nhận thấy.

Khoảnh khắc Tạ Lăng đóng cửa, căn phòng trở nên tối hơn.

Hắn không bật đèn, chỉ để lại vài tia sáng lọt qua khe cửa sổ, nhưng cũng đủ để thấy mọi vật.

Khi hắn đứng ngay trước mặt, cúi đầu nhìn nàng, Diệp Uyển bất chợt cảm nhận một mùi hương lạ lùng.

Hắn dường như đang bận làm gì đó, toát ra cảm giác bận rộn. Nhìn mái tóc đuôi ngựa của thiếu niên, Diệp Uyển bước lên một bước, nhưng bị hắn ngăn lại.

"Đừng động bậy." Giọng hắn trầm thấp, có chút lạnh lùng xa cách. Tháo chiếc bảo vệ cổ tay, hắn tiện tay đặt lên án thư, mà trên án thư ấy, giữa gian phòng ngăn nắp đến không có chút dấu vết của con người, sự bừa bộn với sách vở chất đống lại càng nổi bật.

Đúng là bậc tu luyện cần mẫn trong giới, không phải đọc sách thì cũng luyện công, đã khuya thế này mà hắn vẫn còn nghiên cứu trận pháp.

Diệp Uyển cảm thấy hơi ngại, đến quấy rầy thiếu gia học tập, thật không khỏi có chút tội lỗi.

Trước kia thấy hắn không màng mỹ sắc, cũng chẳng theo đám công tử thế gia rong chơi khắp chốn, thì ra tâm tư hắn đều dồn vào việc học tập và tu hành.

Người xưa nói "Vạn sự đều là thấp kém, chỉ có học vấn là cao cả" quả không sai. Tạ công tử đã hoàn toàn lĩnh hội được đạo lý ấy.

Không việc gì có thể quan trọng hơn học hành và tu luyện.

Diệp Uyển ôm chiếc bình gốm đầy nước mưa, suy nghĩ cách mở lời với hắn.

Trực tiếp đề cập đến chuyện Tuỷ Hàn cổ thì e có phần đột ngột, hay là nói chuyện vu vơ vài câu trước.

"Tiểu Oa đâu?"

Diệp Uyển đảo mắt nhìn quanh phòng, chẳng thấy dấu vết của con thỏ, bình thường cũng không thấy Tạ Lăng có yêu thích đặc biệt gì với động vật, tự dưng mượn thỏ cũng thật kỳ quái.

Tạ Lăng tiếp tục thu dọn sách vở, vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

"Nó ở ngoài sân, nàng không nhìn thấy à?"

Sân hắn lớn thế kia, nếu Tiểu Oa đang ngủ ở đâu đó, làm sao nàng có thể nhìn thấy.

"Ngươi giành mượn Tiểu Oa, sao lại để nó ngoài sân?"

"Tranh giành gì chứ." Tạ Lăng quay đầu: "Thôi, không bàn chuyện đó với nàng."

Hắn vòng qua án thư, tiến lại gần Diệp Uyển.

"Khuya rồi, tìm ta có chuyện gì?"

Diệp Uyển mỉm cười: "Không có chuyện thì không thể đến tìm ngươi sao?"

Hắn đứng chặn ánh sáng, cúi đầu nhìn nàng, thân hình hoá thành bóng đen. Có lẽ vì hắn mới mười sáu tuổi, nên nàng luôn nghĩ hắn là một thiếu gia chưa chín chắn. Thế nhưng hôm nay nhìn kỹ, nàng mới nhận ra hắn cao lớn vai rộng, khác hẳn với ấn tượng trước đây.

Áp lực tỏa ra từ hắn mạnh mẽ quá, Diệp Uyển âm thầm lùi bước.

Nghe nàng nói thế, hắn hiếm khi không cãi lại, còn hỏi: "Nàng chẳng khi nào đặc biệt đến tìm ta, chắc chắn là có chuyện gì phải không?"

Chuyện này đã bị hắn đoán trúng, Diệp Uyển gật đầu: "Ngươi đoán đúng rồi, chuyện này cũng có liên quan đến ngươi."

Nghe nói có liên quan đến mình, Tạ Lăng bỗng hứng thú, nhưng vẫn giả vờ dửng dưng, hỏi: "Có chuyện gì thì mau nói."

Diệp Uyển bước đến trước án thư, nhẹ nhàng đặt bình gốm xuống.

Tạ Lăng cau mày: "Đừng động loạn."

Hắn bỗng nhiên nghiêm khắc làm nàng thoáng bối rối, Diệp Uyển khó hiểu liếc nhìn hắn.

Phòng tuy lớn nhưng cũng không đến mức dễ lạc lối, hắn bảo nàng không được đi lung tung, chẳng lẽ sợ nàng đụng phải thứ gì.

Không ngờ khi nàng vừa bước một bước, dưới chân bỗng chạm phải một sợi tơ vàng, tiếng chuông lanh canh vang lên.

Trong chớp mắt, cả căn phòng rực sáng ánh kim loại, các sợi tơ vàng lần lượt hiện ra, rồi ngay sau đó lao tới trói chặt lấy nàng.

Tơ vàng từ từ biến thành những dây mảnh, từ chân đến ngực, siết lấy Diệp Uyển khiến nàng không thể cử động.

Chứng kiến cảnh này, Tạ Lăng nhíu mày, thở dài: "Ta đã bảo nàng đừng động loạn mà."

Tiếng chuông trong phòng vang dội đến mức tai nàng nhức nhối, một hồi lâu sau mới lặng đi.

Diệp Uyển đến cả ngón tay cũng không động đậy được, suýt nữa thì ngã.

Nàng kinh ngạc hỏi: "Đây là gì vậy?"

"Đừng lo, chỉ là một trận pháp bình thường thôi, ta chỉ thử nghiệm trong phòng, nào ngờ nàng lại đến bất chợt."

Hắn nói nhẹ tênh, nhưng bây giờ người bị trói lại là nàng.

Hắn bày những thứ này trong phòng, thật giống như phòng trộm vậy!

Khi nàng vào, hắn không hề nhắc nhở, nếu biết sớm thì có chết nàng cũng chẳng vào.

Bị trói cứng khó chịu vô cùng, nhất là cảm giác không thể cử động, thật sự khiến nàng không có chút an tâm nào.

"Mau thả ta ra."

Tạ Lăng nói: "Đừng nóng vội, đây là trận pháp ta tự mình bày ra, chưa hoàn thiện hẳn, nếu tháo gỡ gấp e rằng sẽ không thành công."

Diệp Uyển chẳng muốn nghe hắn biện bạch, tên tiểu tử này chắc chắn là cố ý.

Nói gì thì nói, bị trói không phải hắn, nên hắn tất nhiên không gấp.

Đêm khuya bày những dây tơ chuông thế này, hắn có sở thích kỳ quặc gì vậy chứ...

Thấy vẻ mặt nàng càng lúc càng không đúng, ánh mắt Tạ Lăng khẽ lay động, gằn giọng: "Nàng đang nghĩ gì thế, ta bày trận pháp để phòng thân, không phải loại kỳ quái gì đâu."

"Ta có nói gì đâu."

Diệp Uyển nhíu mày, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào hắn, như muốn nhìn thấu hắn.

Cây trâm của nàng bị tơ vàng giật rơi, mái tóc đen mượt xõa xuống, phủ lên làn da trắng như tuyết trên cổ, tạo nên vẻ đẹp hoang dại mà cuốn hút.

Tạ Lăng không thoải mái bước tới gần, cẩn thận quan sát dây tơ đang trói nàng.

Diệp Uyển cúi đầu, lại ngẩng đầu lên.

"Ngươi đang nhìn gì vậy?"

Hắn bỗng ngẩn ra, nổi giận nói: "Nàng nghĩ nhiều rồi!"

Bị vài lời của nàng kích thích, Tạ Lăng cũng không chịu nổi, liền nghĩ mau mau cởi trói cho nàng để nàng trở về.

Hắn vừa kết quyết, chạm đầu ngón tay vào dây thừng trên người Diệp Uyển, thì ngay khoảnh khắc ấy, dây thừng bất ngờ lỏng ra khỏi thân nàng, hai đầu dây lại buộc vào tay hai người.

Hai người rơi vào cảnh tĩnh lặng chết chóc.

Một lúc lâu sau, Diệp Uyển khẽ thở dài, hỏi hắn: "Ngươi thật sự không phải cố ý sao?"

Sắc mặt Tạ Lăng u ám, trông có vẻ cực kỳ khó chịu.

Diệp Uyển còn chưa nói gì, hắn đã biểu hiện như vậy, cứ như thể nàng sẽ nhân cơ hội làm điều gì bất chính với hắn vậy.

"Dĩ nhiên là không phải." Tạ Lăng khẽ chớp mi dài, nhắm mắt lại vẻ khó xử.

Điều khiến hắn lúng túng không phải là tay hai người bị một sợi dây trói chung, mà là pháp trận chính hắn tạo ra, hắn lại không giải nổi.

Nếu bảo là không cố ý, thì chẳng phải có nghĩa hắn không kiểm soát được những thứ mình tạo ra sao; còn nếu nhận là cố ý, nàng không tránh khỏi suy nghĩ thêm những điều kỳ quặc.

Thực ra Diệp Uyển cũng biết hắn sẽ không cố ý làm vậy, chỉ dựa vào sự lạnh lùng trong chuyện tình cảm của hắn, hắn tuyệt đối không thể tạo ra những tình huống kỳ quái như thế.

Có lẽ do hắn thật sự chế tạo một pháp trận phòng thủ mạnh mẽ, nhưng vẫn ở giai đoạn thử nghiệm ban đầu nên mới có chút sai sót.

Giờ nói gì thêm cũng chẳng ích gì, chi bằng để hắn tìm cách vậy.

Sợi dây này chỉ dài ba thước, buộc tay trái hai người vào nhau.

"Ngươi không có việc gì sao lại làm ra thứ này?"

Diệp Uyển thực không nhịn được, nàng thật sự muốn biết, đêm hôm khuya khoắt, hắn tại sao lại một mình nghiên cứu những thứ thế này, đường đường một công tử như hắn thì cần phòng thân làm chi?

Tạ Lăng đáp: "Ta không phải làm cho bản thân."

"Vậy ngươi làm cho ai?"

Xem ra hắn chẳng dễ gì phá được pháp trận này, chắc hẳn là để bảo vệ người rất quan trọng, nếu không hắn nào cần mạo hiểm bị pháp trận phản lại mình mà làm ra thứ này.

Chẳng lẽ vì lần trước Bạch Thuần Nghi bị hồ yêu kéo vào mộng cảnh nên hắn mới làm ra thứ này...

"Cung Ninh Hòa gặp tà quái, pháp trận này là dành cho vị nương nương nơi đó."

Hắn không giấu giếm, thẳng thắn nói với Diệp Uyển.

Cung Ninh Hòa, hình như là nơi ở của hoàng hậu Đại Thịnh.

Diệp Uyển cuối cùng cũng nhớ ra, hẳn là đã đến đoạn cung đình bí sử trong cốt truyện rồi.

Chẳng phải nghĩa là, mạch truyện chính đã khởi động, Tạ Chiêu sẽ vào cung bắt yêu tà, từ đó gặp gỡ nữ chính của gia tộc trừ yêu.

Cặp đôi oan gia khổ mệnh này cuối cùng sắp gặp nhau, trong nguyên tác, hai người họ ái hận quấn quýt qua mấy trăm chương, nam chính hắc hóa rồi thanh tẩy lại hắc hóa. Cuối cùng phản bội cả thiên hạ, duy chỉ đối với Tạ Lăng là như ban đầu, khiến rất nhiều độc giả suýt nghĩ rằng chân tình của hắn là Tạ Lăng.

Nếu Tạ Chiêu và nữ chính gặp nhau, chắc sẽ không còn thời gian can thiệp chuyện giữa nàng và Tạ Lăng nữa.

Nhưng Tạ Lăng đâu có liên quan gì đến hoàng cung, với tính cách coi thường hết thảy của hắn, lại vì vị hoàng hậu chưa từng gặp kia mà làm ra thứ này ư?

Có phải là do Tạ Chiêu nhờ vả, nếu không Tạ Lăng chẳng có lý do gì quan tâm tới một kẻ xa lạ.

Diệp Uyển định hỏi hắn, nhưng rồi lại thôi.

Có lẽ chẳng có lý do gì đặc biệt, hỏi cũng dư thừa.

"Ngươi muốn vào cung sao?"

Tạ Lăng đã bắt đầu chế pháp trận này, khả năng cao là sẽ cùng Tạ Chiêu vào cung.

Tạ Lăng đáp: "Có thể vậy."

Diệp Uyển lại đoán đúng, nhưng lần này hắn đi, chắc hẳn phải mười ngày nửa tháng mới trở về, nàng nào có bấy nhiêu thời gian chờ đợi.

Nếu không thể nhanh chóng giải quyết, lỡ kéo dài một hai tháng, khi hắn trở về lại có lẽ sẽ chỉ thấy bộ xương trắng của nàng.

Nàng không thể mạo hiểm như vậy, nhưng nếu theo hắn vào cung, Diệp Uyển lại hơi do dự.

Đoạn cốt truyện này trong nguyên tác khá quỷ dị, lại cực kỳ nguy hiểm.

Một năm trước, thái hậu bệnh nặng qua đời, trước khi mất có dặn dò, thiên thời bất lợi, không thể nhập lăng, phải tạm để một năm ở chùa Quy Nguyên, đến giữa thu mới được an táng.

Khi hết một năm, trong cung có thầy bói chọn ra giờ lành, có thể chuyển linh cữu thái hậu từ chùa Quy Nguyên vào hoàng lăng.

Nhưng vào ngày an táng, liên tiếp xảy ra những chuyện kỳ lạ.

Đầu tiên là ba cung nữ canh giữ linh cữu đồng loạt treo cổ trước tượng Phật ở chùa Quy Nguyên, khi người ta phát hiện, các nàng đều đã bị rút cạn máu.

Linh cữu thái hậu trong ngày an táng bỗng dưng chảy máu, do máu tươi nhiễm bẩn quan tài, hoàng đế đành bí mật ra lệnh mở nắp quan, nào ngờ bên trong hoàn toàn trống rỗng.

Sau chuyện này, cung cấm càng ngày càng thêm tà dị.

Diệp Uyển hỏi hắn: "Ngươi định tìm hài cốt của thái hậu sao?"

Tạ Lăng đáp: "Không phải."

Hắn nói với Diệp Uyển, lần này Tạ gia vào cung là vì một việc khác.

Hoàng đế vừa nạp mỹ nhân mới là Vinh phi, đã mang long chủng, hoàng đế tuổi cao mới có con, mừng rỡ vô cùng, đặc biệt mở tiệc lớn trong cung.

Trong yến tiệc, Vinh phi đột nhiên cảm thấy không khỏe, chẳng bao lâu đã choáng váng, hoàng đế lo lắng cho long thai trong bụng nàng, liền lệnh cho cung nữ đưa nàng về.

Nào ngờ giữa đường trời đổ mưa, các nàng không mang ô, Vinh phi sai thị nữ thân cận quay về lấy ô, còn nàng đứng dưới mái hiên trú mưa.

Nhưng chờ mãi không thấy thị nữ quay lại.

Trông mưa càng lúc càng nặng hạt, lòng Vinh phi bồn chồn, may thay lúc ấy có một nhóm cung nữ bước đến, bảo là do hoàng đế sai phái đưa ô tới.

Vì đang chếch choáng men say, Vinh phi không nghĩ ngợi nhiều, chỉ nhận ra y phục các cung nữ kia có gì đó kỳ lạ, không giống trang phục thường thấy trong cung.

Họ đưa nàng về cung nghỉ ngơi, đến sáng hôm sau tỉnh dậy, Vinh phi mới phát hiện, nơi mình nằm chẳng phải là cung điện của mình, mà là một lãnh cung hoang phế.

Tẩm cung này thường xuyên có chuyện không hay, từ triều đại trước đến nay đã chết không biết bao nhiêu người, chẳng ai dám tùy tiện lại gần, nếu bắt buộc phải đi qua, đều phải quỳ ba lạy chín, cầu mong oan hồn nơi đó buông tha.

Trong lãnh cung ấy có treo một bức họa, người trong bức họa chính là cung nữ đêm qua đưa dù cho Vinh phi, bộ y phục trên người họ đều là trang phục cung nữ triều đại trước.

Trải qua chuyện này, Vinh phi bị sợ hãi, không may sinh non.

Ngày nàng sinh sản, bà mụ đến trễ. Nàng cố gắng dồn hết sức mình để sinh con, nhưng khi tỉnh lại thì đứa bé đã không thấy đâu.

Cung nữ vội vã báo tin rằng bà mụ trên đường tiến cung đã trượt chân rơi xuống vực, nay thi thể đã được đưa về.

Nhưng Vinh phi kiên trì nói nàng tận mắt thấy bà đỡ giúp nàng sinh con, nhưng dù cố gắng nhớ lại, nàng vẫn không thể nhớ ra hình dáng bà mụ ấy thế nào.

Mất đi đứa bé, tâm trí nàng dần trở nên điên loạn.

Trong cung bắt đầu rối ren, lòng người bất an. Hoàng hậu ở cung Ninh Hòa cũng gặp phải tà khí, đổ bệnh nặng, đến nay vẫn chưa hồi phục.

Để an định lòng người, hoàng đế đành phải mời các bậc cao nhân vào cung, trong đó đương nhiên có cả gia tộc họ Tạ.

Họ cần phải tìm ra hài cốt của thái hậu, cùng đứa trẻ đã biến mất ngay sau khi sinh ra.

Tạ Lăng nói, pháp trận này có thể khiến tất cả tà ma đến gần tan thành tro bụi. Người thường nếu vô ý chạm phải thì chỉ bị nhốt lại, không tổn thương, nhưng nếu không có ai giải cứu, sẽ không thể ra ngoài cho đến lúc chết.

Diệp Uyển lo lắng hỏi: "Vậy còn sợi dây trên tay chúng ta phải làm sao?"

Lúc này Tạ Lăng mới nhớ rằng hai người vẫn còn bị sợi dây buộc chặt.

"Ta tự nhiên có cách mở."

Tạ Lăng rút ra một thanh đoản đao sắc bén, lưỡi đao vừa chạm vào dây đã lập tức cắt một đường.

Diệp Uyển thầm nghiến răng, không hiểu hắn làm thế nào mà pháp trận lại kiên cố đến vậy, đến bản thân hắn cũng không thể mở ra.

"Có nên tìm ai giúp không?" Diệp Uyển đề nghị.

Hôm nay thật xui xẻo, nàng chỉ muốn thử phương pháp chữa độc Tủy Hàn của hắn, ai ngờ lại gặp phải chuyện này.

"Nàng nghĩ ai có thể giúp?"

Tạ Lăng còn không mở nổi, huống chi là người khác.

Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hai người phải vĩnh viễn buộc vào nhau như vậy sao? Nàng còn phải tiếp tục kế hoạch sau này, nếu cứ ở bên hắn thế này, làm sao tiến hành được?

Đột nhiên, hắn hỏi: "Nàng đến đây có chuyện gì?"

Tình cảnh hiện tại khiến Diệp Uyển không còn tâm trí để nghĩ đến độc Tủy Hàn. Hơn nữa, nếu thật sự xảy ra sự cố, hai người lại bị trói chặt vào nhau, đến tìm người giúp cũng không thể, nên nàng quyết định tạm gác lại.

Nàng nóng nảy nói: "Không có gì, trước tiên hãy mở sợi dây ra đã."

"Không nói thì thôi."

Tạ Lăng thở dài, ánh mắt dần lộ vẻ mệt mỏi.

Hắn đặt đoản đao lại lên bàn, như thể nhượng bộ, nói với nàng: "Pháp trận này chưa hoàn tất, đến sáng mai sẽ tự động giải khai."

"Sáng mai sao? Thế tối nay thì phải làm thế nào?"

Nàng lo lắng nhất chính là đêm nay phải đối phó thế nào...

"Làm gì được nữa, thì ngủ thôi."

Hắn thản nhiên như không, trong lòng chẳng vướng bận gì, xem ra dù có ngủ chung cũng sẽ không nghĩ ngợi lung tung, Diệp Uyển cũng tạm yên lòng.

Cũng phải, hắn đâu có hứng thú với nàng, cần gì phải lo ngại.

Tạ Lăng quay lưng bước về phía giường sau tấm bình phong, kéo theo Diệp Uyển cùng đi.

"Ngươi chắc chắn sáng mai pháp trận sẽ tự biến mất chứ?" Diệp Uyển hỏi.

Hắn một tay cởi thắt lưng, ném xuống giường, cười nhạt: "Không chắc."

Diệp Uyển suýt nữa tức điên, tay phải xiết chặt sợi dây trên cổ tay đến mức đau nhói, cuối cùng đành buông tay.

Dây chỉ buộc một tay, nên nàng vẫn có thể di chuyển tự do.

Đứng bên giường, nàng hạ quyết tâm, ngồi xuống giường.

Giường của hắn rất rộng, sạch sẽ và thoải mái, trông có vẻ sẽ giúp người ta ngủ ngon. Chẳng trách mỗi ngày hắn đều tinh thần minh mẫn như vậy, giấc ngủ tốt, tất nhiên tinh thần tốt.

Diệp Uyển ngồi ở rìa giường, hắn chỉ vào bên trong nói: "Nàng ngủ ở trong."

Nàng giơ tay trái bị trói: "Tay trái của ta bị buộc, đáng lý ngươi nên ngủ trong chứ."

Sợi dây cũng không dài lắm, nếu hắn ngủ ở ngoài, cả hai sẽ khó xoay người.

"Tuỳ nàng."

Tạ Lăng nằm xuống giường, giữ một khoảng cách xa Diệp Uyển, đủ rộng để còn chỗ cho hai người nữa.

Hắn không để tâm đến chuyện tình cảm, trong lúc Diệp Uyển còn đang trăn trở, hắn đã yên lặng nhắm mắt ngủ.

Nàng quay lại nhìn hắn ba lần, nhưng hắn vẫn bất động.

Thật sự ngủ được...

Vì không cởi đồ mà ngủ nên Diệp Uyển cảm thấy không thoải mái, mãi một lúc lâu sau mới dần buồn ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tạ Lăng đã không còn bên cạnh, sợi dây trên tay nàng cũng được tháo ra.

Nhìn cái bình vẫn còn trên bàn, nàng không ngờ lần thử đầu tiên lại thất bại, đành tìm cơ hội khác.

Diệp Uyển ôm lấy Tiểu Oa, đi ra từ cửa chính.

Về lại Trúc Viên, nàng nhanh chóng thay một bộ y phục, giả vờ như đêm qua chưa từng rời đi, khiến Thanh Đào và Phi Nguyên không hề hay biết.

Hai nàng mang bữa sáng đến, Diệp Uyển trong lúc ăn cháo liền hỏi một câu.

"Tạ Lăng đâu rồi?"

Câu trả lời đúng như dự đoán, hắn vẫn đang luyện công ở sau núi.

Nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của Diệp Uyển, Thanh Đào nghĩ chắc hẳn nàng tối qua ngủ không ngon, bèn hỏi có phải thời tiết quá lạnh làm nàng mất ngủ không.

Diệp Uyển không muốn nói rõ lý do, chỉ thuận theo lời nàng ấy, bảo nàng ấy thêm cho mình một chiếc chăn nữa.

Về chuyện Tạ Lăng nói sẽ vào cung, Diệp Uyển quyết định đi thăm dò trước.

Nếu không nguy hiểm thì có thể cùng đi, còn nếu nguy hiểm thì phải suy xét lại.

Nàng chưa từng thấy hoàng cung trông như thế nào, cũng có chút tò mò. Nếu không xem thử một lần, có phải chuyến đi này sẽ uổng phí không.

Chiều hôm đó, nàng đi ngang qua hồ sen của phủ Tạ, tình cờ gặp Tạ Chiêu.

Ở giữa hồ sen của phủ Tạ có một ngôi đình đá, bên ngoài nối với một cây cầu gỗ dài. Diệp Uyển đi đến đình đá, mới nhận ra Tạ Chiêu đang ngồi đọc sách bên trong.

Hắn ngồi nghiêng, có màn trúc che khuất tầm nhìn, nên Diệp Uyển không thấy hắn từ xa.

Không có gia nhân bên cạnh hắn, lúc này trong đình chỉ còn hai người, nếu nàng quay ra ngay thì có vẻ quá lộ liễu.

Nàng điềm nhiên tiến vào trong, ngồi xuống bên lan can.

Trên bàn đá trong đình có hai quyển Thanh Nhã Tập, chia thành quyển thượng và hạ.

Khi nàng đang xuất thần nhìn vào Thanh Nhã Tập, Tạ Chiêu bất ngờ hỏi: "Cô đến kinh đô đã lâu, có nhớ nhà không?"

Lần trước hắn hỏi nàng như thế, là vì muốn nàng biết khó mà lui, rời xa Tạ Lăng.

Diệp Uyển nói: "Trong nhà vẫn tốt, không cần ta phải nhớ nhung."

Nàng chưa từng gặp mặt những người thân được gọi là gia đình đó, tự nhiên chẳng có gì để nhớ.

Hơn nữa, nàng cũng không định ở thế giới này quá lâu, nghĩ nhiều liệu có ích gì?

Tạ Chiêu ngước mắt nhìn, thấy Diệp Uyển ngồi bên bờ hồ, phía sau là núi xanh bạt ngàn, gió từ mặt hồ thổi qua, nhẹ nhàng lướt trên người nàng. Đối với người ngoài, nàng luôn có một dáng vẻ ung dung, hờ hững, thư thái.

Hắn chưa từng thấy nàng thể hiện tình cảm mãnh liệt nào, trừ khi đối diện với Tạ Lăng.

"Ngày sinh nhật của Hoàng hậu sắp tới, khi đó cô hãy cùng chúng ta dự yến tiệc trong cung."

Diệp Uyển có chút kinh ngạc, hắn vốn không muốn nàng tiếp xúc quá nhiều với Tạ Lăng, nhưng giờ nàng còn chưa nhắc đến chuyện này, hắn đã tự đề xuất.

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Diệp Uyển, hắn giải thích: "Là mẫu thân bảo cô đi."

Thì ra là như vậy.

"Ta nghe nói gần đây trong cung không được yên ổn, các ngươi dự yến tiệc là vì chuyện này phải không?"

Nàng đã nghe đồn rằng tình cảm giữa Hoàng đế và Hoàng hậu rất mặn nồng. Nay là sinh nhật Hoàng hậu, Hoàng đế nhất định sẽ tổ chức yến tiệc thật long trọng. Dù có chuyện tà ma trong cung, ông cũng sẽ không để Hoàng hậu chịu thiệt.

Hai người thành thân từ khi còn trẻ, đến nay đã bốn mươi năm, trải qua bao sóng gió, tình cảm vẫn sâu đậm.

Đáng tiếc rằng ông là Hoàng đế, dù tình cảm hai người tốt đến đâu, Hoàng hậu cũng không tránh khỏi cảnh phải chung chồng với người khác.

Nếu đổi lại là Diệp Uyển, nàng chắc chắn không chịu nổi cuộc sống như vậy. Thà không làm Hoàng hậu, thà rời xa hoàng cung cả đời, nàng cũng không muốn người mình thích phải ở bên người khác.

Hoàng cung là chốn hoa lệ mà âm u, chỉ riêng việc không thể tự do ra vào cũng đủ khiến Diệp Uyển chùn bước.

May mà Tạ Lăng không phải người trong hoàng cung, nếu không, chắc chắn nàng sẽ phát điên nếu phải tìm cách chinh phục hắn.

Tạ Chiêu hỏi: "Làm sao cô biết chuyện tà ma trong cung?"

"Ta nghe Tạ Lăng nói," nàng thăm dò, "Chuyện này không thể nói sao?"

"Không hẳn," hắn đứng lên, tay cầm sách, "Chỉ là chuyện liên quan đến hoàng thất, không nên bàn tán tùy tiện. Nếu A Lăng đã nói với cô, vậy nghe xong thì đừng nhắc lại với người khác."

Diệp Uyển dĩ nhiên hiểu.

Gió trong đình càng lúc càng lớn, thổi làm nàng đau cả lưng, nên nàng đứng dậy định về nghỉ ngơi.

Tạ Chiêu liếc mắt, nhìn chằm chằm ngọc bội trên thắt lưng của nàng, nghĩ một lúc lâu rồi hỏi: "Ngọc bội này của cô từ đâu ra?"

Hắn hỏi chính là miếng ngọc mà Tạ Lăng đã tặng.

Diệp Uyển đáp: "Là Tạ Lăng tặng ta."

Hắn ừ nhẹ: "Phải, ta quả thật thường thấy đệ ấy đeo nó. Loại ngọc quý như vậy, trên đời chắc chắn không có cái thứ hai."

Hắn là người huynh trưởng luôn chăm sóc cho đệ đệ, đến mức nhớ rõ cả đồ đạc mà Tạ Lăng thường mang theo.

Theo lời hắn, miếng ngọc bội này hẳn là vô giá. Diệp Uyển vốn không hứng thú với vàng bạc, ngọc ngà nên không thể đoán giá trị của nó.

Tạ Chiêu nói trên đời không có miếng thứ hai, nghĩa là ngọc này độc nhất vô nhị.

Không ngờ hắn lại tiện tay tặng nàng thứ quý như thế.

Một miếng ngọc mà đáng cả gia sản, Tạ Lăng thực sự là mỏ vàng biết đi.

Có được bảo vật như vậy, nàng dĩ nhiên vui mừng, nhưng lại nhớ đến lời Tạ Lăng rằng đây là ngọc của mẫu thân hắn, lỡ phu nhân Tạ thấy nàng mang, liệu có cho rằng nàng vô lễ?

Ngọc mà bà tặng cho Tạ Lăng lại xuất hiện trên người khác, hẳn là không tiện.

Diệp Uyển hỏi: "Ngọc này là do bá mẫu có được từ đâu vậy?"

Xem cách chạm khắc ngọc, mềm mại và tinh xảo, rõ ràng là dành cho nữ tử. Tạ phu nhân chắc chắn chẳng thiếu bảo vật, có thể tặng cho Tạ Lăng miếng ngọc này, hẳn là có ý nghĩa đặc biệt.

Nhưng Tạ Chiêu lại đáp: "Mẫu thân ư?"

"Phải, Tạ Lăng nói miếng ngọc này do bá mẫu tặng hắn."

Hắn thoáng lộ vẻ ngạc nhiên: "Ta thật không rõ. Thì ra mẫu thân tặng đệ ấy ư."

Chẳng lẽ là bà bí mật tặng riêng cho Tạ Lăng? Đến Tạ Chiêu cũng không biết.

Diệp Uyển nghĩ lại, nhà họ Tạ bảo vật nhiều như vậy, đồ phu nhân Tạ tặng ra chắc hắn cũng không thể biết hết.

Về đến Trúc Viên, Thanh Đào mang đến một phong thư từ Đường Châu gửi tới.

Trên thư đề tên mẫu thân, Diệp Uyển nhớ rằng nguyên chủ và mẫu thân này vốn không hòa thuận, sao bỗng nhiên bà lại gửi thư đến?

Bà gửi thư cho nàng, liệu là vì chuyện gì...

Bản dịch phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả; chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95 và trang fb Trầm Ngư Lạc Nhạn. Vui lòng không tự ý mang đi nơi khác.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com