TruyenHHH.com

Xuyên Thành Tiểu Sư Đệ Của Vài Chính Thụ Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ Tu Tiên

Chương 36

khanhhien1706

Khi Diệp Kính Tửu ở trong giấc mơ, y mơ mơ màng màng nhìn thấy một con mèo nhỏ màu trắng bạc. Con mèo đó có bộ lông mượt mà, cử chỉ tao nhã, nó đang nhìn chằm chằm vào Diệp Kính Tửu bằng con ngươi màu xanh không mang theo một chút tình cảm nào.

Lúc Diệp Kính Tửu và con mèo nhỏ kia đối mặt với nhau, Diệp Kính Tửu lại mơ hồ cảm thấy quen thuộc, y luôn cảm thấy con mèo lạnh lùng cao ngạo và không coi ai ra gì này, cực kỳ giống với một người quen mà y quen biết.

Nhưng Diệp Kính Tửu ở trong giấc mơ lại không thể nhớ rõ cái tên của người đó, y chỉ vô thức lộ ra dáng vẻ hơi thân cận đối với con mèo này.

Vì vậy, khi con mèo đó chạy về phía trước và trốn khỏi Diệp Kính Tửu, thì Diệp Kính Tửu liền đuổi theo con mèo đó.

Thời gian và không gian lập tức trở nên vặn vẹo trong nháy mắt, Diệp Kính Tửu lại mở mắt ra, bộ lông màu bạc của con mèo dính đầy máu chuyển từ màu đỏ đến màu đen, nó vặn vẹo nằm trên mặt đất, giống như bị ai đó cắt đứt tứ chi, nó đang thoi thóp, uể oải nhìn về phía Diệp Kính Tửu, không nói một lời, từ chối cầu cứu.

Diệp Kính Tửu do dự tiến lại gần nó một bước, con mèo kia lập tức xù lông lên và khẽ gầm gừ với y, giống như nó đang cảnh cáo Diệp Kính Tửu, bảo y tránh xa nó ra.

Lượng máu đang chảy ra của con mèo kia không hề bình thường một chút nào, dòng máu ở dưới người nó đang lan ra càng ngày càng nhiều, nhiều tới mức chảy tới bên chân của Diệp Kính Tửu. Diệp Kính Tửu lập tức nhấc chân lên, y chỉ cảm thấy máu đen cực kỳ sền sệt, ngăn cản Diệp Kính Tửu tiến lên cứu nó.

"Ngươi muốn ta cứu ngươi sao?" Diệp Kính Tửu hỏi con mèo kia.

Con mèo kia không lên tiếng, nó chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Kính Tửu, thần sắc uể oải, con ngươi của nó dần dần phóng đại, giống như nó sắp chết vậy.

Nó không cầu cứu, nhưng Diệp Kính Tửu lại ngày càng trở nên hoảng loạn. Dường như chờ đến khi con mèo này chết đi, thì người mà y quen biết trong thực tế cũng sẽ chết theo nó.

Diệp Kính Tửu không do dự nữa, y tiến lên một bước đi về phía con mèo, nhưng vũng máu dưới chân đặc sệt giống như bùn lầy, khiến cho chân y không thể động đậy. Khí tức của con mèo kia càng ngày càng yếu, nhưng nó vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Kính Tửu, mà không hề chớp mắt một chút nào.

Sau khi nhìn thấy hai chân của mình không thể động đậy, Diệp Kính Tửu liền quyết định thử lui về phía sau một bước, quả nhiên vũng máu kia thật sự không hề ngăn cản y, dường như chỉ cần Diệp Kính Tửu không đi cứu con mèo kia, thì lực cản không tên đó cũng sẽ biến mất.

Con mèo trắng bạc nằm trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên đang dần dần lùi về phía sau. Con mèo kia không hề thất vọng, nó chỉ nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên, như thể nó muốn ghi nhớ thật kỹ hình dáng của cậu thiếu niên đó trước khi chết.

.

Tầm mắt của con mèo kia dần dần trở nên mơ hồ, con ngươi của nó cũng ngày càng giãn ra, ngay cả cậu thiếu niên ở trong tầm mắt của nó cũng trở thành một chấm cực nhỏ.

.

Nó cho là Diệp Kính Tửu muốn rời đi, muốn rời khỏi nó, không muốn uổng phí sức lực để cứu nó nữa.

Nhưng khi tầm mắt của nó sắp hoàn toàn chìm vào bóng tối, điểm đen càng ngày càng lớn, bóng tối đang nhanh chóng xông về phía nó, thì cậu thiếu niên kia lại cố gắng chạy lấy đà, khi chân của y sắp giẫm lên vũng máu kia, thì y lập tức nhảy qua vũng máu ở trên mặt đất và đáp xuống bên cạnh nó.

Đôi mắt của con mèo đột nhiên mở to, con ngươi màu xanh co lại thành một chấm nhỏ, mãi cho đến khi bóng người của cậu thiếu niên trở nên rõ ràng một lần nữa, thì cơ thể đã chịu đủ sự hành hạ của nó đột nhiên trở nên nhẹ đi, nó đã được cậu thiếu niên ôm vào trong lòng.

"A a a, ngươi sắp chết rồi sao? Nguy rồi nguy rồi, ta không biết y thuật! Phải làm sao đây, làm sao đây? !"

Cậu thiếu niên ôm nó vào trong ngực và hốt hoảng hét lớn.

Ồn ào chết đi được.

Nó lẳng lặng nhìn vào cậu thiếu niên, dường như đau đớn trên người cũng đã giảm bớt một chút, cậu thiếu niên cực kỳ hốt hoảng, tay chân luống cuống. Nó nâng móng mèo lên, móng vuốt lông mèo phủ lên l*иg ngực của cậu thiếu niên, cơ thể của cậu thiếu niên lập tức trở nên cứng đờ, y dè dặt cúi đầu xuống đối mặt với nó, "Ngươi không sao chứ?"

Diệp Kính Tửu cho là con mèo đang thoi thóp trong lòng mình sẽ chết ngay lập tức, tuy nhiên con mèo kia lại lường biếng ngáp một cái và phát ra tiếng kêu, "Meo."

Giống như nó đang nói với y rằng, ta không sao.

Nó còn nhảy xuống khỏi vòng tay của cậu thiếu niên, chạy vòng quanh y một cách nhanh nhẹn và hoạt bát với tốc độ cực nhanh.

Diệp Kính Tửu lại dần dần nhíu mày, y cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng y chỉ trầm mặc một lúc và nói: "... Ngươi đang đùa ta à?"

Diệp Kính Tửu nhìn chằm chằm vào con mèo kia, con mèo lập tức nghiêng đầu, giống như không hiểu y đang nói gì, nó chỉ tiếp tục kêu lên một tiếng, "Meo."

Cũng rất vô tội.

——

"Yến Lăng Khanh, bây giờ sư tổ đang hôn mê ở trong tẩm điện, nếu ngươi còn có lương tâm, ngươi hãy đưa Diệp Kính Tửu tới đây."

Người giấy nhỏ nói, "Sợ là nếu tiếp tục trì hoãn thời gian, thì ngay cả việc thần giao cũng không thể vãn hồi tình hình."

"Nếu sư tổ Sầm Lan của phái Tiêu Dao ngã xuống vì loại chuyện này, thì bất kể là ngươi hay là Diệp Kính Tửu, cả hai đều sẽ bị phái Tiêu Dao đánh chết ngay tại chỗ."

Yến Lăng Khanh lại không đồng ý, đầu óc của hắn cực kỳ hỗn loạn, chuyện sư tôn thần giao với tiểu sư đệ, cùng với chuyện tiểu sư đệ là ma tu, tất cả những điều này đều xông đến một cách đột ngột khiến hắn không thể tiếp nhận nổi.

Tại sao tiểu sư đệ lại không nói cho hắn biết những chuyện này?

Yến Lăng Khanh nghĩ đến vừa rồi tiểu sư đệ còn đang đỏ mặt, mặc cho hắn dùng ngón tay bôi thuốc cho y, lúc đó tiểu sư đệ còn không nhịn được mà ngâm nga rêи ɾỉ cực kỳ sung sướиɠ, nhưng bây giờ Yến Lăng Khanh chỉ cảm thấy đầu óc của mình vô cùng đau đớn.

Ma tu, thần giao.

Hai chữ này đánh thẳng vào đầu của Yến Lăng Khanh, hắn vừa là đệ tử giỏi của sư tôn, vừa là người định mệnh của ... tiểu sư đệ. Rõ ràng mọi thứ chỉ mới bắt đầu, nhưng nó lại biến mất ngay lập tức.

Giống như vận mệnh đang cười nhạo hắn và nói rằng: Yến Lăng Khanh, ngươi không xứng có những thứ này.

"Yến Lăng Khanh, ý của ngươi thế nào?" Người giấy nhỏ vẫn đang tra hỏi Yến Lăng Khanh.

"... Không thể." Yến Lăng Khanh siết chặt thanh kiếm trong tay, giọng hắn khàn khàn đến mức khó có thể nói thành lời, "Để cho Kính Tửu thần giao với sư tôn... Ta không làm được."

Người giấy nhỏ cũng không tức giận, nó chỉ nói hậu quả, "Nếu ngươi không đồng ý, thì sư tôn sẽ mãi mãi tẩu hỏa nhập ma. Không phải tọa hóa, chính là mê muội, sư tôn sẽ trở nên mất lý trí và trở thành ma tu chỉ biết gϊếŧ người."

"Nếu sư tôn biến thành ma tu, thì tất cả chúng sanh thiên hạ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, giống như địa ngục ở nhân gian, vạn quỷ gào khóc."

Người giấy nhỏ nói, "Nếu mọi chuyện trở nên vậy, Yến Lăng Khanh, ngươi sẽ bị tội gì?"

Sắc mặt của cậu thanh niên tuấn tú đã bị lời nói của người giấy nhỏ làm cho tái nhợt, thậm chí hắn còn không thể đứng vững, phải dùng kiếm chống đỡ thì mới có thể đứng thẳng.

Người giấy nhỏ lại không hề động lòng một chút nào, "Trước giờ tý, nếu ngươi đưa Diệp Kính Tửu tới đây, thì mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn kịp thời."

Người giấy nhỏ hạ lệnh đuổi khách, tất nhiên Yến Lăng Khanh cũng muốn rời đi, hắn nhanh chóng xoay người, ngự kiếm bay đi. Nhưng thân ảnh kia, trông có vẻ cực kỳ chết lặng.

Trên đường trở về, túi đựng đồ ở bên hông của Yến Lăng Khanh vẫn luôn không ngừng lắc lư.

Yến Lăng Khanh cúi đầu xuống, hắn lập tức nhìn thấy một cánh tay nhỏ bé màu trắng đang vươn ra khỏi miệng túi và bị gió thổi đến mức lắc lư hoảng loạn, giống như sắp bị thổi rách.

Sắc mặt của Yến Lăng Khanh lập tức thay đổi, hắn vội vàng dùng linh pháp bảo vệ người giấy nhỏ và giữ người giấy nhỏ kia trong lòng bàn tay.

Ánh mắt của Yến Lăng Khanh cực kỳ phức tạp, hắn thấp giọng lẩm bẩm nói: "... Đệ ra ngoài làm gì?"

Nhưng người giấy nhỏ kia lại không hiểu bất kỳ chuyện gì, nó chỉ biết ôm lấy ngón tay của hắn và lớn tiếng nói: "Chào~đại~ sư ~ huynh~ nha~ "

Yến Lăng Khanh đối mặt với nó, sau đó hắn cụp mắt xuống, nói với giọng điệu khàn khàn: "Đại sư huynh ... Không ổn một chút nào."

Người giấy nhỏ vội vàng ôm chặt lấy ngón tay của Yến Lăng Khanh và lớn tiếng nói: "Đại ~ sư ~ huynh~ đừng ~ buồn~ nha~ "

Dù cho người giấy nhỏ được linh pháp của Yến Lăng Khanh bảo vệ, thì nó vẫn bị gió thổi không ngừng lắc lư.

Yến Lăng Khanh mím môi, dùng bàn tay để chặn gió, cuối cùng người giấy nhỏ kia đã được cứu, nó đang thở hổn hển trong lòng bàn tay của hắn.

Rõ ràng nó chỉ là người giấy mà thôi.

Nhưng nó là người giấy do tiểu sư đệ gấp cho hắn.

Yến Lăng Khanh hỏi, "Sao đệ lại yếu ớt như vậy, sau này đệ phải bảo vệ ta như thế nào?"

Lúc này người giấy nhỏ lại có thể nghe hiểu, nó đã bị Yến Lăng Khanh chọt trúng chỗ thương tâm, cuối cùng nó lập tức bật khóc thật lớn.

Yến Lăng Khanh nhìn vào người giấy nhỏ đang bật khóc cực kỳ thê thảm, hắn thấp giọng nói: "Sau này đệ sẽ bảo vệ ta sao?"

Người giấy nhỏ liền vội vàng gật đầu, vừa khóc vừa nói: "Đệ~sẽ~ bảo ~ vệ~ đại ~ sư ~ huynh~ "

"... Thật không?"

Yến Lăng Khanh nhìn người giấy nhỏ trịnh trọng gật đầu biểu thị lòng trung thành của mình, rõ ràng Yến Lăng Khanh nên cảm thấy vui vẻ, nhưng trái tim của hắn lại giống như đang bị ai đó xé nát, yết hầu của hắn trượt lên trượt xuống, giọng điệu khàn khàn: "Sau này đệ sẽ bảo vệ đại sư huynh, nhưng... Đại sư huynh lại không thể bảo vệ đệ thật tốt."

"Kính Tửu, đệ hãy nói cho sư huynh biết, bây giờ sư huynh nên làm gì?"

——

Với tư cách là người giấy do sư tổ của phái Tiêu Dao gấp, người giấy nhỏ đã có thể khai sáng trí tuệ trong hàng ngàn năm.

Khi Yến Lăng Khanh vẫn còn là một đứa trẻ, nó đã ở bên cạnh Yến Lăng Khanh và nhìn hắn lớn lên.

Sư tổ không giỏi chăm sóc người khác, huống chi là trẻ con, cho nên có một số việc đành phải nhờ người giấy nhỏ làm giúp.

Nó nhìn tên nhóc này lớn lên, cho nên ít nhiều gì nó vẫn có một chút tình cảm đối với Yến Lăng Khanh.

Để cho tên nhóc này tự mình lựa chọn giãy giụa, sợ là hai thầy trò nhà bọn họ cuối cùng cũng phải tẩu hỏa nhập ma.

"Thôi vậy, để ta làm kẻ phản diện đi."

Người giấy nhỏ lẩm bẩm một tiếng, nhìn Yến Lăng Khanh rời đi thật xa, sau đó nó làm một trận pháp triệu hồi Diệp Kính Tửu - người vẫn đang ngủ mê man.

Chờ đến khi Yến Lăng Khanh chạy tới nơi, thì có lẽ Diệp Kính Tửu đã không còn ở trong phòng.

Như vậy, Diệp Kính Tửu và Yến Lăng Khanh cũng không cần nói về chuyện này một lần nữa, để tránh tổn thương tình cảm.

Nó kéo Diệp Kính Tửu đang ngủ say đến tẩm điện của sư tôn, khi tới cửa, nó còn đánh thức Diệp Kính Tửu - người đã bị làm chú ngủ mê man.

Cậu thiếu niên ngơ ngác mở mắt ra, sau khi nhìn thấy người giấy nhỏ đang đối mặt với mình, y lập tức sợ hãi đến mức trở nên tỉnh táo trong chốc lát.

"Sao ngươi lại ở đây? ! Không đúng, sao ta lại ở đây? !"

Vẻ mặt của Diệp Kính Tửu tràn đầy sự mơ màng, trước khi tỉnh dậy, y còn đang chơi đùa vui vẻ cùng với con mèo cao lãnh ở trong giấc mơ. Lúc này, Diệp Kính Tửu lại đột nhiên bị đánh thức, sau đó y còn phát hiện mình đang đứng bên ngoài tẩm điện của sư tôn, trong lúc nhất thời, y cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, lẽ nào y vẫn đang ở trong giấc mơ kia.

Trông tên nhóc này có vẻ rất ngốc? Rốt cuộc là tại sao sư tổ lại có thể đem lòng yêu thương hắn?

Người giấy nhỏ nói, "Sư tổ đang ở bên trong."

"... Hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com